La Hoàn không hề khách khí: "Tôn Lập, ta ngươi biết là cái tên ngươi đặt rác rưởi không kém gì Võ Diệu."
Tôn Lập mặc kệ: "Các vị luôn bỏ qua cảm thụ của tiểu tử, lần này tiểu tử bỏ qua ý kiến của các vị, nó là Ngân quan hắc đế, bình thường là Tiểu Hắc."
Tôn Lập phì cười: "Tiểu Hắc, qua đây."
Nó hoang mang ngẩng lên nhìn Tôn Lập, Tôn Lập vẫy tay, nó xác nhận gã gọi mình thì hào hứng chạy tới, nhảy lên vai gã liếm cổ nịnh nọt.
"Ha ha ha!"
Tôn Lập cười to.
La Hoàn và Võ Diệu đều thấy thê thảm: "Chà, ngốc thật, xem ra trí thông minh chưa chắc hơn Tôn Lập..."
Sơn môn vẫn yên lặng, Tôn Lập rời Vọng Sơn biệt viện, đi về phía linh thú viên.
Thông thường, linh thú viên được canh gác sâm nghiêm, quanh năm có cả chục đệ tử tới trông nom linh thú. Nhưng sau đại chiến, mọi đệ tử không chết cũng trọng thương, sơn môn còn không có người canh, nói gì đến linh thú viên.
Tôn Lập đến cửa, thấy chỉ khép hờ, gã không vào mà nhảy qua.
Trước đây gã chỉ đi qua linh thú viên chứ chưa từng vào.
Trong sân hoang vu, để linh thú có hoàn cảnh sống gần như tự nhiên, linh thú viên xưa nay chưa bao giờ được dọn cỏ, cỏ hoang mọc đầy, không phải mùa đông tất nơi này vang tiếng côn trùng.
Trận đại chiến đó khiến linh thú tổn thất thảm trọng, còn sót lại không đến mười con, đều đang bị thương.
Linh thú viên có mấy lều cỏ ở rìa, Tôn Lập qua xem, trong đó là chỗ đệ tử đến trông nom, không có gì quan trọng, cửa cũng không khóa.
Đi thêm chừng hai dặm, trong bãi cỏ hoang mới là "Linh thú viên".
Ở đây có gần trăm “chuồng thú” bằng đá chất lại, mỗi cái rộng chừng một mẫu. Linh thú viên là nơi rộng nhất Tố Bão sơn.
Chưa đến nơi, Tôn Lập đã thấy mùi hôi, gã lắc đầu, nơi thế này lấy đâu ra linh thú ưu tú?
Đi một vòng mà gã vẫn chưa thấy số thú noãn.
Mấy linh thú còn sống sót cũng bị thương đến căn bản, Tôn Lập không có hứng.
Gã nhớ lại, tiên tổ Tố Bão sơn phát hiện trong một động huyệt có nhiều trứng thượng cổ linh thú, qua lâu như thế mà linh thú thú noãn đó còn ấp nở được chứng tỏ động huyệt rất thích hợp bảo tồn thú noãn. Thảnh thử thú noãn không bị đưa ra mà được để lại trong đó.
Tôn Lập nhìn quanh, trong linh thú viên chỉ có đỉnh núi ở phía tây, trông không nổi bật, vì khá thấp.
Gã nhón chân đi tới, chưa đến thì thấy trong bãi cỏ cao nửa thân người có một tấm bia đá lớn khắc chữ đỏ: đệ tử dừng bước!
Tôn Lập mỉm cười, không hề do dự bước qua.
Sau bia đá mười trượng là ảo trận, che kín một cửa động cao bằng thân người.
Trận pháp này hiện tại gã không dám đem ra, không cần Võ Diệu chỉ dẫn, gã dễ dàng phá được.
Cửa động chỉ cho một người vào, bên trong hơi mát hơn bên ngoài, đi chừng vài trượng thì động rộng dần, xuất hiện một khung cửa đá khảm lên vách đá thiên nhiên.
Cửa mọc đầy rêu, hoa văn cho thấy không phải của thời đại này. Tôn Lập bất động, quả nhiên Võ Diệu nói: "Trên cửa có cửu trọng điệp gia trận pháp, không phá trận mà xông vào sẽ có cửu đạo Hồng quang diệt ma lôi giáng xuống đầu."
Phá xong trận pháp, Tôn Lập đẩy cửa, hàn khí phả lên mặt.
Trong đó là thạch thất sâu lại hẹp, hiển nhiên là thạch động thiên nhiên được sức người chỉnh lại, hai vách chỉnh tề, trong sâu tối om.
Hai bên có bày giá đá, trên đó còn thưa thớt vài quả thú noãn.
Tôn Lập đi vào, còn nhiều dấu vết là chứa thú noãn. Trong này tối om, nhưng thật ra mới vào sâu chừng hơn hai mươi trượng. Trong cùng là vách đá cản đường.
Gã ước tính còn chừng trăm quả.
Mấy năm nay, Tố Bão sơn ấp nở, rồi bán đi chừng hai trăm năm mươi.
Tiếc là những quả sinh lực cường thịnh nếu không được ấp nở thì cũng đã bị bán, còn lại thì Tôn Lập nhận ra sinh lực cực kỳ yếu ớt, thậm chí không ít quả không còn sinh mệnh dao động.
Gã thở dài, chả trách chất lượng linh thú của Tố Bão sơn không cao. Số lượng nhiều nhưng không bằng được Bạn Hổ trai.
Gã đang tính thu lại thì trữ vật không gian rung lên, Tiểu Hắc chui ra.
Tôn Lập ngẩn người, cười mắng: "Không ở trong đó, chui ra làm gì?"
Gã không nhận ra Võ Diệu và La Hoàn đều trầm mặc. Tôn Lập hiện tại chưa hiểu không gian thần thú có ý nghĩa gì – ngay cả La Hoàn, lúc thấy Tiểu Hắc cũng mười phần kích động. Trước đó, Tôn Lập gặp vô số bảo vật, La Hoàn và Võ Diệu đã bao giờ kích động?
Tiểu Hắc mới nở chưa lâu đã mở được trữ vật không gian đi ra, nó nắm vững không gian còn hơn La Hoàn và Võ Diệu dự tính!
Tiểu Hắc cọ đầu vào chân gã, kêu mấy tiếng rồi chạy vào sâu.
Tôn Lập lấy làm lạ, Tiểu Hắc làm gì?
La Hoàn hi vọng: "Đi theo, đừng quên nó là hậu duệ thần thú!"
La Hoàn nói thế khiến Tôn Lập hớn hở đi theo, Tiểu Hắc đến chỗ cửa đá thì dừng lại, cửa hơi khép, nó đi vòng quanh kêu vang.
Tôn Lập mỉm cười mở thêm, nó xông lên chỗ khuông cửa, giơ chân sau lên đái!
Tôn Lập: "..."
La Hoàn thấy mất mặt, ho khan đoạn lấp liếm: "Việc này chứng tỏ không ai không nhầm, bản tọa cũng có lúc lầm."
Võ Diệu cười khan: "Ngươi nên xưng bản cung mới phải?"
La Hoàn định trả đòn, Tôn Lập chợt gọi: "Hai vị xem kìa!"
Tiểu Hắc đái xong, cửa tan đi như tuyết gặp nước nóng, đá quanh đó tan theo với tốc độ thấy được bằng mắt thường, xuất hiện một cửa động, càng lúc càng sâu.
Bên dưới còn một tầng không gian!
Tôn Lập không ngờ Tiểu Hắc phát hiện được. La Hoàn hào hứng: "Thế nào? Sự thực chứng minh bản cung... tọa! Không thể sai được!"
Tôn Lập và Võ Diệu chú ý đến không gian ở dưới nên quên mất chuyện y lỡ lời.
Cửa động càng lúc càng lớn, tốc độ khuếch đại càng lúc càng chậm, Tôn Lập thầm nóng lòng thì cửa động dừng biến hóa.
Tiểu Hắc ra vào dễ dàng, chui vào rồi vung trảo liên tục với Tôn Lập ra hiệu.
Tôn Lập cười khổ: "Tiểu Hắc, ta không phải ngươi, sao xuống được!"
Tiểu Hắc chui ra chui vào rất dễ dàng, hoang mang nhìn Tôn Lập, không hiểu vì sao nó được mà gã không thể.
Tôn Lập bật cười, hỏi: "La tổ, nhị vị còn thấy nó thông minh hơn tiểu tử không?"
La Hoàn và Võ Diệu im lặng, Tiểu Hắc thật không khiến họ nở mặt nở mày.
Tôn Lập đành tự động thủ, Mãng long tỏa liên hóa thành ba mươi sáu lưỡi phi đao, mở cửa động đến mức đủ để vào, rồi bò theo.
Tiếp đó là một thông đạo, Tiểu Hắc dẫn đường, túm lông trắng phất phơ theo đà nhảy của nó, còn ánh lên tinh quang, dù trong động tối om thì nó vẫn nổi bật.
Đi chừng hơn một dặm, Tôn Lập cảm giác đã tới dưới một đỉnh núi khác, thạch động kết thúc, một tảng đá lớn chặn đường.
Tiểu Hắc giơ trảo ra hiệu, Tôn Lập vận linh nguyên đẩy đá sang, phía sau là cửa động, nó chui vào, gã đi theo.
Tôn Lập đã quen thấy cảnh tượng hùng vĩ mà cũng ngẩn ra.
Trong một thạch động lớn, vách đá khảm dày đặc thú noãn đủ màu, đủ kích cỡ, có vẻ đã đào rỗng cả lòng núi.
Ở giữa thạch động là một bức tượng đá.
Nền bức tượng rộng ba mươi trượng, dài bảy mươi trượng, mình sư tử, cổ ưng, đầu rồng, cao lớn vô cùng, gắn đủ lông trang sức, cái đuôi dài sáu mươi trượng đã vỡ, chỉ còn một nửa lơ lửng trên không.
Tượng thần đầy dâu bể, không biết đã trải bao tuế nguyệt. Cái sừng trên đầu rồng đã hãy mất, xem ra bức tượng là chỗ cao nhất trong thạch động.
La Hoàn thở dài: "Hóa ra là chỗ Thú thần điện ấp trứng năm xưa, chả trách có nhiều thú noãn như thế. Tố Bão sơn đúng là may mắn, tiếc là kém cỏi, có chỗ tốt mà không phát hiện."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT