Thích khách nổi giận, toàn lực phát động ảo thuật, trong tiếng gió rít có liền bốn
bóng đen từ bốn hướng bổ vào Tôn Lập. Bóng đen trước mặt cầm kiếm, bóng
đen sau lưng hóa thành khói cầm một thanh cự đao đen như mực, bóng bên
trái tung quyền, liền có hắc ấn hư ảo đập vào trán Tôn Lập, tay bóng bên phải liên tục biến hóa, đạo đạo pháp quyết bừng lên.
Võ Diệu cười ha hả: “Không chịu được nữa rồi, tiểu tử, đánh sang mé trái!”
Tôn Lập thầm quát: “Được!”
Đại bổng quật xuống, thân lướt theo bổng, dấy động sát khí trong mấy chục
trượng, như long như hổ, thân hình gã nhấp nhô, tránh khỏi đạo đạo pháp
quyết. Hắc ảnh tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu tử này là Phàm nhân cảnh đệ nhất
trọng, sáo lại tránh nổi “Thuật pháp lạc hoa”!
Tôn Lập đã lao tới trước mặt, cây bổng chỉ vào y, sát khí băng lãnh thấu xương phun trào.
“Oành!”
Hắc ảnh chỉ thấy áo bị sát khí đâm thủng lỗ chỗ, ngọn bổng vút tới cực nhanh, như thiên ngoại lôi điện.
“Bùm!” Một bàn tay ấn lên ngọn bỏng.
Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng và Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng không dễ san bằng cách biệt.
Hắc ảnh cười gằn, Tôn Lập bị sức mạnh tuyệt đại theo cây bổng tràn tới.
“Bốp, bốp, bốp...”
Cây bổng nát thành bột, Tôn Lập rống lên thê thảm văng đi mấy trượng, không rõ sống chết, rơi vào bãi cỏ.
Sau cùng chũng bị thương nhẹ. Hắc ảnh thầm lắc đầu, e lần này sẽ bị cười
nhạo, y lắc mình lao đến cạnh “thi thể” Tôn Lập, xác nhận xem gã đã chết chưa.
Nơi này là sơn môn Tố Bão sơn, bị phát hiện cũng phiền.
Y tùy ý đá Tôn Lập, một phế vật Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng sao chống nổi đòn toàn lực của y? Tất chết lâu rồi.
Nhưng chợt xảy ra biến cố, Tôn Lập như quái mãng uốn mình quấn lấy y.
Hắc ảnh không kịp đề phòng, cả hai cùng ngã vào bãi cỏ, xáp lá cà thì ưu
thế cảnh giới không còn, Tôn Lập gầm to, miệng khạc đờm máu, quyền đầu
cùng cánh tay như cây bổng đập vào xương sống hắc ảnh.
“Chát!”
Sát khí thấu thể, hắc ảnh rống lên thê thảm, xương sống bị Tôn Lập đáng
trúng nát vụn, sát khí chảy vào, ít nhất còn bốn đốt bị thương.
Hắc
ảnh điên cuồng bạo phát linh nguyên, hất Tôn Lập văng đi cả trượng, miễn cưỡng vận linh nguyên, hóa thành gió lốc lao đi, thoáng sau đã khuất
bóng.
Tôn Lập lật người khỏi đám cỏ, da thịt và xương cốt đau như tan vỡ, thở hồng hộc một chốc, nhận ra hơi thở có mùi máu tanh, ngực nóng
nát.
La Hoàn và Võ Diệu khẩn trương hẳn: “Mau quay về, đả tọa liệu thương!”
Tôn Lập loạng choạng về đến Vọng Sơn biệt viện, chui vào nhà xếp bằng, cố nén thống khổ, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”.
Lúc này không hấp nạp đại nhật thần hỏa mà dùng chu thiên tinh lực trong mi tâm Ấn đường huyệt chữa lành thân thể.
Chu thiên tinh lực bàng bạc nhưng ôn hòa, từ từ chảy trong kinh mạch, cơn đau xé thân thể giảm dần...
Tôn Lập và hắc ảnh đi được một lúc, từ hai hướng lao tới hai nhân ảnh, gần như đồng thời tới nơi. Sùng Dần và Sùng Bá nhìn nhau.
“Sao thế?”
Sùng Dần ngưng trọng lắc đầu, một lúc sau mới nói: “Muốn cạnh tranh vị trí thủ sơn nhân không dễ!”
Sùng Bá cực kỳ phẫn nộ: “Đánh rắm! Xuất thủ là Đạo nhân cảnh cường giả, thật không cần thể diện nữa rồi!”
Sùng Dần đã quen nên không giận, mắt ánh lên hiếm có, nhìn khắp bãi cỏ mấy
lần: “Tôn Lập bị đánh ngã hai lần, được lắm, còn đi được, đúng là coi
thường y!”
Sùng Dần ôn ôn hòa hòa, không ngờ cũng là cao thủ đấu võ, chỉ qua dấu vết mà đoán được.
Sùng Bá thở hồng hộc, hỏa diễm linh quang cuồn cuộn trong mũi: “Không được, lão tử không thể tha cho y!”
Sùng Dần kéo lại: “Sao ngươi biết Tôn Lập hi vọng ngươi nhúng vào?”
“Đối phương là Đạo nhân cảnh!”
“Tôn Lập không phải thoát về rồi sao?”
Sùng Bá ngẩn người.
Sùng Dần lại nói: “Ta đã biết tiểu tử này bề ngoài thản nhiên, thật ra rất
kiêu ngạo, đừng có nhúng vào, chúng ta cứ xem tiểu tử này xử lý thế
nào.”
Sùng Bá gật đầu, thầm nhủ còn xử lý gì nữa? Tốt nhất là nhớ xem địch nhân là ai, tương lai thành thủ sơn nhân thì tính nợ. Hiện tại Tôn Lập, bất quá chỉ là tiểu tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, thoát khỏi tay Đạo nhân cảnh cường giả cũng là kỳ tích.
...
Hắc ảnh lặng lẽ
vào phòng, đóng cửa lại, nhận ra mình đã tới cực hạn. Y cố bày ra hai
cấm chế trên cửa, thân thể không thể khống chế đổ xuống: Phịch!
Tôn Lập đâu chỉ thoát khỏi tay Đạo nhân cảnh cường giả? Ngọn quyền sau cùng thậm chí trọng thương hắc ảnh. Sát khí ngưng như thực chất tuy có sức
sát thương không như linh nguyên, nhưng thương thế đó rất khó chữa.
Bảo một Đạo nhân cảnh cường giả thụ thương trong tay một tép riu Phàm nhân
cảnh đệ nhất trọng thì cả tu chân giới không mấy ai tin.
Xương sống
có nhiều đại huyệt quan trọng, gãy một đốt, trọng thương bốn đốt, dù Đạo nhân cảnh cường giả cũng thấy cực kỳ nguy hiểm.
Hắc ảnh không dám chần chừ, vội uống linh đơn rồi xếp bằng, từ từ vận chuyển công pháp trị liệu.
...
“Tinh hà chân giải” không hổ là thiên hạ đệ nhất công pháp, Tôn Lập vận
chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, đả tọa một đêm, thương thế đỡ hẳn.
Sáng hôm sau đã có thể ra ngoài hoạt động, cẩn thận một chút là không bị nhìn ra.
Tôn Lập thay y phục, rửa ráy rồi đi học.
Gặp Túc Lan ở sân, y tươi cười chào: “Tôn Lập, đến lớp hả? Chúng ta đi cùng.”
Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc đã di, Tôn Lập gật đầu, cả hai đi cùng.
Võ Diệu bất mãn: “Sao cạnh ngươi toàn tiếu diện hổ thế hả?”
Tôn Lập nhạt giọng: “Ta không lừa kẻ khác, kẻ khác lừa ta thì sẽ nhanh chóng biết mình xui xẻo cỡ nào.”
La Hoàn cười lạnh: “Đâu chỉ đơn giản thế? Kẻ nào dám lừa ta thì sẽ lừa lại gấp trăm nghìn lần, để y đời đời kiếp kiếp hối hận.”
Võ Diệu bảo Tôn Lập: “Đừng nghe y, đồ ẻo lả cũng nhỏ nhen như nữ nhân. Chúng ta nên khoái ý ân cừu, hơi đâu mà mưu này kế nọ...”
La Hoàn lạnh giọng: “Võ Diệu, hai chúng ta nói chuyện riêng!”
Tôn Lập không nghe thấy gì nữa, trong óc hiện lên cảnh giao chiến, bất giác gã mỉm cười.
Phía trước xuất hiện một toán người, là Tần Thiên Trảm dẫn theo mấy tiểu đệ. Thấy Tôn Lập và Túc Lan, Tần Thiên Trảm chợt dừng lại, đợi cả hai đến
gần thì y nhướng mày, lạnh giọng: “Tôn Lập, ngươi nên cẩn thận, tuy
chúng ta đều ở trong núi nhưng vẫn có bất ngờ xảy ra, hừ!”
Đoạn phẩy tay áo đi ngay.
Tôn Lập nhíu mày: lẽ nào là?
Tần Thiên Trảm là đệ tử của chưởng giáo chân nhân, Đạo nhân cảnh sư huynh ám sát để lấy lòng y cũng không lạ.
Túc Lan thấy bọn Tần Thiên Trảm xuất hiện, mắt thoáng tự đắc. Đợi họ đi
khỏi, y mới giả đò bảo Tôn Lập: “Tôn Lập, nên cẩn thận, Tần Thiên Trảm
không nói không đâu.”
Tôn Lập hơi gật đầu: “Ta có tính toán rồi, đi thôi, không thì muộn đó.”
Túc Lan lùi lại nửa thân người, cho là Tôn Lập không thấy nét giảo hoạt
trong mắt: “Tôn Lập, ngươi và Điền Anh Đông đồng hương, chi bằng nhờ y
giúp, Tần Thiên Trảm cũng không dám làm gì.”
“Bất tất.” Tôn Lập nhạ giọng.
Túc Lan thất vọng, nhưng che giấu rất tốt, đi theo sánh vai Tôn Lập: “Ngươi rất có cốt khí.”
Cả hai chia tay trước giáo thất, Túc Lan vào nhóm chữ Bính, Tôn Lập vào nhóm chữ Đinh.
Vào giáo thất, Tôn Lập chợt thấy bầu không khí khác thường, vốn đang ồn ào, gã vào là yên lặng lại, có mấy ánh mắt thù địch quét tới.
Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc nhìn gã với vẻ ủng hộ.
Tôn Lập lấy làm lạ, về chỗ ngồi, Giang Sĩ Ngọc ghé tới: “Tôn Lập, biết gì chưa?”
Tôn Lập xòe tay: “Ngươi thấy ta biết sao?”
Giang Sĩ Ngọc vuốt mũi: “Cũng phải, sau này ngươi sẽ biết mình nổi danh.
Thôi, cho ngươi biết, hôm nay là ngày chọn nhóm trưởng.”
Tôn Lập ngẩn người: “Nhóm trưởng?”
“Đúng, một tháng đủ cho tất cả hiểu nhau, kỳ đầu trong nhập môn thất khảo đã
kết thúc, thực lực ai thế nào thì đã rõ, cần chọn trưởng nhóm rồi.”
Trưởng nhóm là đứng đầu nhóm, giúp giảng tập, giáo tập quản lý nhóm. Tôn Lập
nghe xong thì trong óc hiện lên ấn tượng: Không phải chân chạy vặt sao?
Gã mỉm cười.
Giang Sĩ Ngọc nhìn gã, cười cổ quái: “Ai, ngươi nghĩ thế nào thế. Hiện tại về tu hành ngươi đứng đầu nhóm, cộng thêm thành tích đơn đạo và đấu võ,
muốn tranh thì ai tranh nổi, sao hả?”
Tôn Lập nhíu mày: “Mỗ không thích làm... trưởng nhóm.”
Mấy ánh mắt đầy địch ý ban nãy chắc của những người thèm vị trí này?
Tôn Lập tất nhiên không thích, có thời gian rỗi thì nên tu luyện. Trong mắt các giảng tập, gã là “Ác đồ”. Dù gã muốn, các giảng tập cũng không đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT