Ba mươi sáu lưỡi phi đao liên hoàn đổ tới, Sùng Ngọc gầm vang, lại kích phát tiềm lực, huyết quản trên mặt đã đen xì, như mạng nhện trên mặt, trông cực kỳ đáng sợ.

Quang mang sáng lên, tay có thêm thanh sắc quy giáp với kim sắc văn lộ.

Trước mặt y, quy giáp bắn lên quang thuẫn cao một trượng, phi đao của Tôn Lập bắn vào nhưng quy giáp quang thuẫn chặn được hết.

Chưa đến mũi đao cuối cùng, quy giáp quang thuẫn đã nứt nẻ, xem ra không chống nổi nữa.

Tôn Lập chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không để lộ, ẩn trong dãy phòng ốc đổ nát, có điều đã hé nụ cười thắng lợi.

Tám đạo lục quang vút lên, khí thế hất tung mái nhà.

Quang mang hiện rõ từng đường vân màu vàng, như gân lá trải ra.

"Ầm, ầm, ầm...”

Tiếng nổ vang vọng Tố Bão sơn, tám dải lôi quang ngưng tụ trên không.

Ba đạo Ất mộc thiên hành lôi giáng xuống, Sùng Ngọc gầm vang giơ quy thuẫn pháp bảo lên, pháp khí tan tành trong lôi quang rơi xuống. Sùng Ngọc xót ruột vô cùng.

Đạo Ất mộc thiên hành lôi giáng theo, lôi quang trùm lên y.

"Oành!"

Sùng Ngọc dốc toàn lực, tóc dựng tua tủa, chỉ được một chốc là vết cháy đen hiện rõ.

Y phục thành bột đầu tiên, hóa thành hơi trong lôi quang. Rồi thân thể y đen dần từng khúc, Sùng Ngọc trợn trừng mắt, đầy bất cam và phẫn nộ, bị Ất mộc thiên hành lôi biến thành một viên than!

"Ầm...”

Lôi quang tan đi, Bát diệp phù bảo hóa thành lục quang, quay về tay Tôn Lập.

Mãng long tỏa liên co thành một sợi chỉ, cực kỳ linh xảo móc vào đống “than người” lấy trữ vật giới chỉ của Sùng Ngọc và viên Đại vu đơn.

Gã vận "Bản ngã luyện" ẩn giấu hành tung.

Tố Bão sơn chết lặng!

Ất mộc thiên hành lôi tan đi hồi lâu mà không ai lên tiếng, trong sơn môn mênh mông còn mấy trăm đệ tử. Nhưng ai nấy ngẩn ngơ.

Ai cũng nhận ra nơi có giao chiến: Sấu Ngọc trai!

Hiền nhân cảnh cường giả duy nhất trong đệ tử đời thứ ba, đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân Vọng Hư, người nắm Tố Bão sơn trong tương lai.

Ai dám sờ mông hổ, đến tìm Sùng Ngọc trút giận? Hộ sơn đại trận không khởi động, chứng tỏ không phải địch nhân, tức là trong núi cũng có người dám vuốt râu hổ?

Dạo này tất cả có chung một vấn đề, đáp án đều là một người: Tôn Lập!

Những đệ tử ở lại Tố Bão sơn đều không ngốc, tuyệt đại bộ phận minh triết bảo thân, có việc gì cũng không nói ra.



Ví như xung đột giữa Sùng Ngọc và Tôn Lập gần đây.

Tôn Lập xuất sơn, Sùng Mạch thất tung. Xem ra có vẻ không liên quan, Vọng Hư chân nhân vội đi Thiên Đô thần điện nên không ngó tới việc đó, Sùng Ngọc phái người đi tìm qua loa.

Các đệ tử đã đoán được Sùng Mạch bị Tôn Lập đánh tại Liệt Hỏa cốc thì không đời nào bỏ qua. Sùng Ngọc với Tôn Lập có vẻ không xung đột, nhưng gần đây chưởng giáo chân nhân tựa hồ thay đổi thái độ với Tôn Lập...

Tố Bão sơn có ai dám làm thế, Vọng Long khẳng định là một, rồi đến Sùng Bá và Tôn Lập. Nhưng hai người kia đều bế quan, cũng không gì xung đột với Sùng Ngọc, chỉ còn mình Tôn Lập.

Tôn Lập đích xác vô thanh vô tức, không bị ai nhìn thấy nhưng phân tích như thế thì ai cũng biết là gã.

Có điều tất cả đều ở xa nên không biết tình hình thế nào.

Trong Vọng Sơn biệt viện, Điền Anh Đông đứng ở cửa nhìn hề hậu sơn mà e dè: Sùng Ngọc quả nhiên thâm tàng bất lộ, hai tia sét vừa rồi dù sư tôn cũng chưa chắc đỡ được!

Tầm nhìn của Điền Anh Đông cũng xa như Tôn Lập, tuy tha hiện ya tranh chấp với Tôn Lập nhưng y tin rằng lâu dài thì Tôn Lập không xứng là đối thủ, đối thủ tại Tố Bão sơn là Sùng Ngọc, tại Đại Tùy là Lục Bạt Đỉnh.

Y tự nhủ, tu chân giới không thiếu thiên tài, tuy y thiên tư hơn người nhưng cần đi từng bước vững chắc, không vì nhất thời mà nóng nảy, Tôn Lập là đối thủ tốt trời cao an bài cho y rèn tâm tính.

Phùng Trung cũng cảm giác thấy, y đứng trong sân, mặt sầm xuống, vỗ mạnh, lòng tay đen bầm.

"Phụt!"

Cây hòe cỡ miệng bát bị y vỗ trúng bốc khói, thoáng sau đã khô lá, vỏ cũng khô cong!

Phùng Trung cũng thấy linh dược mà bệ thờ “ban cho” không đơn giản, còn chưa độc tính kịch liệt. Nhưng y không rời được linh đơn đó, tựa hồ độc tính ẩn sâu vào linh nguyên, vô hại với y, còn tăng thêm lực sát thương cho linh nguyên.

Gã phát hiện thì không những không lo lắng mà mừng thầm.

Y khác Điền Anh Đông ở chỗ phẫn nộ vì Tôn Lập chết dưới tay Sùng Ngọc chứ không bị y hành hạ.

"Đúng là may cho y!" Phùng Trung rủa. Y cho rằng, có bệ thờ thần, đừng nói Sùng Ngọc, dù chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, cũng có ngày phải thần phục dưới chân y.

Đệ tử trực Huyền Vũ đại điện hôm nay là người khi trước mang nhiệm vụ cho Tôn Lập, mới canh năm đã đến quét dọn.

Lúc chiến đấu bạo phát, y tròn mắt, vạn lần ngờ cánh có người dám tới Sấu Ngọc trai. Sau đó y nghĩ thông "tiền nhân hậu quả" ngay.

Y chỉ là người truyền lệnh, hiểu rõ "mâu thuẫn" giữa Sùng Ngọc và Tôn Lập, càng tiếc cho gã.

Y cho là Sùng Ngọc dùng trò gì đó khích bác khiến Tôn Lập không nhịn được, vừa hay đúng ý Sùng Ngọc, y nhân cơ hội trừ đi mối uy hiếp.

Y cho rằng Tôn Lập chỉ cần ẩn nhẫn mười năm là đủ năng lực chính diện đấu với Sùng Ngọc nhưng... đáng tiếc.

Cả Tố Bão sơn xôn xao, ai cũng cho là Tôn Lập bị giết, Sùng Ngọc đã Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, Tôn Lập không thể nào là đối thủ.

Có người tiếc rẻ, có người mừng thầm, có người thầm khen hay, có người thấy không liên can.

Nhưng không ai nghĩ rằng người chết là Sùng Ngọc.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình vội gọi Tô Tiểu Mai dậy: "Tiểu Mai, Tiểu Mai dậy đi, xảy ra chuyện rồi... Tôn Lập bị Sùng Ngọc giết!"



Tô Tiểu Mai tu luyện khác mọi người, phải "tiêu hóa” pháp khí, quá trình này coi như phá hoại cơ nhục rồi dùng pháp khí đúc lại, cực kỳ thống khổ. Mỗi lần nàng ta tu luyện xong đều ngủ say.

Nên bị gọi dậy mà nàng ta còn mơ màng: "Sao hả?"

"Hình như Tôn Lập đến gặp Sùng Ngọc, hai người giao chiến, Tôn Lập e...”

"Phì! Phỉ phui cái mồm, Tôn Lập sống nhăn ra, có ai đó chết thì là Sùng Ngọc." Tô Tiểu Mai cấm cảu.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ngạc nhiên: "Sao người khẳng định thế hả."

"Ta khẳng định, không tìn thì hai người cứ đi, ta ngủ đây." Tô Tiểu Mai đẩy hai cô nương ra, quay về giường cuộn chăn ngủ tiếp.

Cả hai nhìn nhau, cùng đến chỗ Tôn Lập.

Cả hai từ tây khu vòng đến đông khu, chưa vào đã gọi:

"Tôn Lập!"

"Lập ca!"

Tôn Lập ra vẻ mới dậy, xách thùng nước định đi tắm: "Chà, sớm thế này sao hai người đã tới?"

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình tròn mắt: Tôn Lập quả nhiên không sao!?

Thật... không tin nổi, lưỡng đạo kinh lôi đó dù Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả cũng xong đời, Sùng Ngọc chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, lẽ nào... người chết là Sùng Ngọc!

Nhưng Tôn Lập chỉ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, làm sao giết nổi Sùng Ngọc? Lưỡng đạo kinh lôi đó càng không thể do Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng tu sĩ phát ra.

Cả hai tròn mắt nhìn gã không dám tin.

"Sao hai người…" Tôn Lập hoang mang.

Lý Tử Đình hỏi nhỏ: "Tôn Lập, sư huynh đã giết Sùng Ngọc?"

Tôn Lập ré lên: “Gì hả? Sùng Ngọc chết rồi? Tội danh này không thể chụp cho mỗ, mỗ chỉ Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng sao giết được Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng đại cao thủ? Mỗ mới tu luyện xong, định đi tắm đây, đừng có vu khống mỗ!"

La Hoàn cười: "Đẳng cấp này đến chỗ diễn kịch này cũng là trụ cột!"

Tôn Lập cố ý kêu to, vì nghe thấy bên ngoài có người đi qua, là các đệ tử chuẩn bị đến Sấu Ngọc trai.

Ai cũng tưởng Tôn Lập chết rồi, vội đến nịnh nọt Sùng Ngọc chứ không ngờ mới đi ra đã nghe thấy gã kêu lên, ai nấy nhìn nhau kinh hãi!

Tôn Lập không chết!

Thế thì người chết là ai? Sùng Ngọc!

Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng Sùng Ngọc chết rồi, chả trách lâu thế mà Sùng Ngọc thậm chí không gõ chuông triệu tập, y nhận lệnh từ Vọng Hư chân nhân trấn thủ sơn môn, xảy ra việc lớn thế, Sấu Ngọc trai bị hủy, dù thế nào cũng phải lập tức triệu tập tất cả để thông báo tình huống mới đúng.

Nhưng lâu như thế mà sơn môn không có gì động tĩnh, kỳ thực đã chứng tỏ người chết là Sùng Ngọc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play