Tôn Lập hiện tại chỉ mong tìm chỗ nào đó thử xem mình tới mức nào, nhưng đây là Tố Bão sơn, có gì khác là môn phái sẽ có vô số người đổ tới, gã lại không muốn bại lộ.
Gã tuy chưa phát đòn mạnh nhất nhưng cứ giữ trạng thái này, thể nghiệm cảm giác.
Sau gần nửa canh giờ, Võ Diệu không chụ được: "Được rồi, thu lại, bị phát hiện không hay đâu."
Tôn Lập mới tiếc rẻ thu trận kỳ lại, dòng sông ngũ hành chi lực từ từ chảy vào thể nội.
Giang Sĩ Ngọc không có mặt, cả tòa viện chỉ còn Tôn Lập, Chung Lâm và Lục Đại Thông.
Lục Đại Thông quả nhiên mạng lớn, Liệt Hỏa cốc nguy hiểm như thế mà vẫn sống sót trở về, chỉ là y vẫn như trước, không muốn lộ diện, xem ra đã chấp nhận, chuẩn bị một tháng nữa sẽ hạ sơn, quản lý sản nghiệp ở thế tục giới.
Tôn Lập thu trận kỳ, vô tình thấy phòng Chung Lâm lóe hồng quang.
Hồng quang cực kỳ quỷ dị, có vẻ là hai con mắt, bất động sau khung cửa, người thường nhìn thấy tất giật mình.
Vọng Sơn biệt viện tây khu đều dùng lưu ly làm song cửa, còn đông khu toàn là dán giấy.
Cách lớp giấy, hồng quang quỷ dị trở thành mênh mông, càng đáng sợ hơn!
Tôn Lập hồ nghi, định đi tới thì hồng quang vô thanh vô tức tan đi, gã lắng nghe những không thấy động tĩnh gì thì nhíu mày quay về.
Bế quan luyện chế trận kỳ, Tôn Lập cực kỳ mệt mỏi, về nằm trên giường, nhớ lại tình hình quỷ dị ở phòng Chung Lâm thì quyết định tìm cơ hội chỏi xem, một chốc sau gã chìm vào giấc ngủ.
Thư viện chỉ còn đệ tử lớp trước lên lớp còn các đệ tử mới tự tiềm tu.
Bốn vị giảng tập, một vị giáo tập, vừa chết vừa bị thương, Sùng Mạch nhẹ nhất mà giờ còn đầy vết thương trên mặt, không thể gặp ai, Sùng Dần và Sùng Bá đang bế quan liệu thương.
Tân đệ tử lúc nhập môn hơn một trăm hai mươi người, hiện tại chỉ còn chừng hai mươi.
Số lẻ mà thôi!
Không cần lên lớp, Tôn Lập tĩnh tâm tu luyện.
Sùng Ngọc đến, Tôn Lập cố ý ẩn mình, không gặp Giang Sĩ Ngọc, tránh bị bắt thóp.
“Phàm gian nhất thế thiên” càng về sau tốc độ tu luyện càng nhanh, là cơ sở của “Tinh hà chân giải”, sau Phàm nhân cảnh, “Tinh hà chân giải” sẽ có công pháp cao cấp hơn. Thành thử Tôn Lập hiện tại đã đạt mức hậu kỳ của “Phàm gian nhất thế thiên”, tốc độ tu hành nhanh đến mức gã không dám tin.
Mỗi ngày đả tọa xong, Tôn Lập đều nhận ra thể nội linh nguyên tăng thêm.
Tôn Lập từ lúc vào Tố Bão sơn, được dạy rằng tu hành là từ từ tích lũy, cũng như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi, nhưng dù thế nào cũng chỉ một chữ: chậm!
Gần như phải trông vào tích lũy chậm đến mức không cảm nhận được.
Giờ tốc độ tu hành khiến gã thấy không vững vàng, nhanh quá, nhanh đến kinh nhân! Liệu có gì không ổn?
La Hoàn không vui: "Công pháp của bọn ta đâu thể tệ thế được?"
Tôn Lập vứt bỏ lo lắng, dốc lòng tu luyện.
Bất tri bất giác năm ngày qua đi, Tôn Lập nhận ra mình áp sát Phàm nhân cảnh đệ lục trọng.
Gã một lòng tu luyện, có phần không để ý đến thứ gì, quên cả thời gian – lúc này cách thời hạn bảy tháng của tân đệ tử chừng hai mươi ngày nữa.
Những đệ tử không thể đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, không được ở lại Tố Bão sơn đã bỏ tu luyện, tích cực "hoạt động", giao hảo với những đệ tử quản lý sản nghiệp thế tục của môn phái để mong kiếm được chỗ béo bở.
Có những đệ tử nhìn xa hơn, chủ động kết thân với đệ tử có tiền đồ như Điền Anh Đông, tương lai đời sau của mình có ai có tư chất sẽ nhờ vả.
Thực tế tân đệ tử lớp này của cả Tố Bão sơn còn lại hai mươi người, kiếp nạn lần này, nhóm chữ Giáp, nhóm chữ Ất tổn thất nhiều, nhóm chữ Đinh và nhóm chữ Bính còn lại nhiều hơn.
Địch nhân dĩ nhiên muốn trừ đi đối thủ mạnh, đối thủ kém thì trừ được cữ trừ, còn không cũng không phải uy hiếp.
Hơn hai mươi đệ tử, trừ Tôn Lập, Tô Tiểu Mai, Chung Lâm, Đông Phương Phù, Lý Tử Đình cùng Điền Anh Đông thì chỉ còn Phùng Trung ở lại được!
Nhóm chữ Giáp còn hai người, nhóm chữ Ất cũng thế, còn lại toàn nhóm chữ Bính và nhóm chữ Đinh.
Bốn người nhóm chữ Giáp và nhóm chữ Ất có tới ba thuộc phe Điền Anh Đông, đến kỳ hạn là Điền Anh Đông chỉ còn lại một mình, khiến y cũng thấy khó chịu.
Y vẫn đầy dã tâm, muốn đấu tiếp với Tôn Lập, thậm chí tự thấy trong tương lai không xa, cách biệt về tư chất càng lúc càng lớn, Tôn Lập sẽ bị y bỏ xa.
Nhưng Tôn Lập có không ít bạn bè, y không thể không có trợ thủ.
Y cần xin sư tôn Vọng Minh, Vọng Minh cũng bó tay, linh đơn tăng tiến công lực trân quý vô cùng, Vọng Minh đời nào vì một tân đệ tử mà trả giá lớn như thế?
Điền Anh Đông không để tâm lắm, không có thủ hạ thì đã sao?
Với Tôn Lập và Tô Tiểu Mai, y chỉ cần mười năm là đủ hạ hết!
Đương nhiên có mấy người muốn giao hảo với Tôn Lập, trước mắt thì gã hơn hẳn Điền Anh Đông nhưng cửa phòng gã luôn đóng, người đến tiểu viện không ít, toàn là Chung Lâm tiếp đãi giúp.
Tôn Lập ngày nào cũng ra ngoài tắm, dù càng lúc càng lạnh, cứ trút từng thùng nước lạnh lên như muốn rũ hết mệt mỏi.
Bất tri bất giác, Tôn Lập phát hiện mình sắp đột phá.
“Phàm gian nhất thế thiên” càng về sau tiến độ tu hành càng nhanh, nhưng cũng cần càng nhiều linh nguyên.
Về phương diện trận pháp, Tôn Lập có Ngũ hành hợp linh trận kỳ, không cần chuẩn bị thêm trận pháp nữa nhưng Võ Diệu thấy chưa ổn: "Ta thiết kế thêm một trận pháp nữa."
Tôn Lập bó tay: "Gần đây không tiện ra ngoài..."
Võ Diệu hiểu: "Ta sẽ cố dùng hết nguyên liệu hiện có, tăng thêm linh thạch, lãng phí một chút song hiệu quả không tệ."
Tôn Lập gật đầu: "Vậy được."
Đơn dược vần còn không ít Địa hoàn đơn nhưng gã thấy nên chuẩn bị thêm để phòng vạn nhất.
"La tổ..."
Gã vừa nói, La Hoàn đã bảo: "Ta đang nghĩ, giờ ngươi không tiện ra ngoài, cố dùng dược tài hiện có..."
Gã trầm ngâm, hiển nhiên khó xử.
Chợt La Hoàn nghĩ ra: "Tôn Lập, ta có một cách, không biết ngươi có chấp nhận không."
Tôn Lập vội hỏi: "Cách gì?"
"Còn nhớ thi thể Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương và Tam vĩ lục nhãn kim hạt không?"
Tôn Lập từ lúc về vẫn chưa xử lý hai thi thể, để trong trữ vật không gian lý. Chủ yếu vì cả hai tuy trân quý, song gã chưa dùng được.
La Hoàn nói: "Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương và Tam vĩ lục nhãn kim hạt đều có kịch độc nhưng độc nang thực tế là dược tài rất tốt. Cần yêu tâm của chúng mới có thể giải độc."
Tôn Lập hiểu ý: "Ý lão nhân gia là dùng độc nang và yêu tâm để luyện chế linh đơn?"
Tôn Lập không lo lắng gì: "Không sao, tốt là được."
La Hoàn nói: "Vinh tâm đơn đương nhiên không có vấn đề gì, độc tính đã được trừ sạch, không chỉ có thể tăng trưởng công lực, còn có thể liệu thương, trúng độc lục phẩm yêu thú trở xuống, một viên là xong. Hơn nữa... hiệu quả có khí còn hơn Địa hoàn đơn, phải xem Ngân sí thôn hỏa nghĩ vương và Tam vĩ lục nhãn kim hạt hỏa hậu thế nào."
Tôn Lập hưng phấn: "Thứ này tốt thế hả!"
La Hoàn cười khổ: "Lấy hai phần quý nhất của lục phẩm yêu thú để luyện chế linh đơn đấy."
Tôn Lập cười hì hì: "Thế thì chúng ta luyện đơn."
Vỏ hai lục phẩm yêu thú đều cực cứng, là nguyên liệu thượng thặng để luyện chế pháp bảo phòng ngự nhưng gã có đại đỉnh, nguyên liệu này vô tác dụng, nên dùng phi kiếm cắt xong liền ném vào trữ vật không gian.
Yêu thú cỡ đó, thị không có gì ngon, còn dai hơn cổ thụ trăm năm, Tôn Lập ném hết vào trữ vật không gian.
Thời gian trong trữ vật không gian gần như đứng im, nên không bị rữa nát.
Lấy độc nang và yêu tâm ra, gã theo lời La Hoàn chỉ dẫn, lấy lá Mặc long thảo và một nhánh Kim tuyến hồng hoa.
Mặc long thảo tuy quý nhất là Ngọc châu bạch ngân quả kết thành sau này nhưng đến giờ thì lá có thể dùng được.
Lần thứ hai luyện đơn, nhưng khởi điểm đơn đạo của gã cao hơn người ta nhiều.
Địa hoàn đơn là thứ nhiều "đơn đạo đại gia" cả đời không thấy, ví như Vọng Thanh của Tố Bão sơn.
Vinh tâm đơn coi như gom sinh mệnh tinh hoa của hai lục phẩm yêu thú luyện thành linh đơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT