Tôn Lập trầm giọng: "Có một bộ yêu tộc công pháp là “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp”, đỉnh cấp pháp quyết của thượng cổ yêu tộc xếp ngang với thiên vị công pháp."
Đông Phương Phù bật khóc rồi bịt miệng nghẹn ngào: "Sao huynh ấy lại biết yêu tộc công pháp."
Tôn Lập nghiêm túc: "Mỗ cho. Mỗ còn cho y một viên yêu đơn ba trăm năm hỏa hậu."
Lý Tử Đình và Đông Phương Phù ngẩn người, Đông Phương Phù tỉnh ngộ: "Khó trách..." .
Tôn Lập không nói, đợi hai người chỉ trích.
Cả hai không rủa, Tôn Lập đợi một chốc, ngẩng lê nthaays Đông Phương Phù đỡ ngực thống khổ. Lý Tử Đình đẫm lệ.
"Ôi."
Gã thở dài.
"Hai vị tư chất tuyệt cao. Đông Phương Phù được vào nhóm chữ Giáp, Lý Tử Đình nhóm chữ Ất. Các vị có hiểu cảm giác của nhóm chữ Đinh? Giang Sĩ Ngọc từng dốc sức khổ tu, nhưng vì tư chất kém cỏi, lại không ai quan tâm đệ tử nhóm chữ Đinh, cả Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng cũng khó lòng đột phá, tính gì tới đại đạo? Có quyền lựa chọn thì ai muốn thành bán nhân bán yêu? Là người hay yêu, Giang Sĩ Ngọc cũng là nam nhi tốt! Bọn mỗ đến mức này cũng vì bắt buộc, vì trong lòng có ý chí hướng đạo vô cùng! Là yêu thì sao? Giang Sĩ Ngọc vẫn còn nhân tâm, không bao giờ thành yêu ma. Vẫn có thể bay lượn trên chín tầng trời, hướng tới đại đạo!"
Tôn Lập nói xong, trong lòng thống khoái hơn nhiều.
Nói về Giang Sĩ Ngọc nhưng có khác gì nói về chính gã? Từ lúc được Tố Bão sơn chọn là bọn gã đã bị coi là nhóm bỏ đi, lúc nào cũng thấy mình ở tầng thấp nhất, bị ghẻ lạnh nhất.
Họ cũng là con cưng của cha mẹ, cùng thành kính theo đuổi đại đạo, cũng khao khát được bay trên chín tầng trời!
Nhưng không ai trọng thị họ, không ai giúp, thậm chí cả Tố Bão sơn đều vui lòng khiến họ thành phụ trợ cho đệ tử thiên tài như Tần Thiên Trảm, Điền Anh Đông!
Tất cả của Tôn Lập đều do gã từng bước phấn đấu, dù có tam vị lão tổ chỉ dẫn nhưng mỗi bước tiến đều buộc gã trả giá không ít, thậm chí mạo hiểm mới có được.
Đông Phương Phù và Lý Tử Đình ngây người, biết đệ tử nhóm chữ Bính, nhóm chữ Đinh rất khó khăn nhưng chưa từng tự thân trải qua.
Lời Tôn Lập khiến họ lần đầu hiểu xem Giang Sĩ Ngọc trước khi gặp họ bi thảm thế nào.
Đông Phương Phù nức nở: "Giang lang... khổ thế sao?"
Tôn Lập thoáng nghĩ, so sánh: "Cũng như rơi xuống một cái giếng cạn, tuy thấy trên đầu là bầu trời nhưng không có công cụ, không có nơi nào mượn lực, dốc hết sức mà vẫn không bò lên được..."
Niềm tuyệt vọng bi phẫn và bất cam đó như núi lửa dâng lên, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình cảm nhận rõ ràng.
Cả ba lại trầm mặc.
Tôn Lập thở dài: "Việc này không trách hai vị được, dù thế nào hai vị và Giang Sĩ Ngọc cũng từng yêu thương nhau, dù sau này không cùng nhau thì mỗ cũng giúp đỡ. Đông Phương Phù đi sâu về trận pháp, mấy hôm nữa mỗ sẽ cho thêm trận pháp tâm, vượt hơn sư phụ Vọng Thắng không thành vấn đề. Lý Tử Đình... rồi sẽ đến cơ duyên, tới lúc đó mỗ sẽ giúp."
Gã nói xong, cho là dã giúp Giang Sĩ Ngọc kết thúc với quá khứ, đứng lên đi ngay.
Lý Tử Đình hỏi: "Giang lang... có khỏe không?"
Tôn Lập dừng lại không đáp, rồi rảo bước đi.
Hai bên đường núi là cành lá rập rạp, quật chan chát vào mình gã.
Tuy là chúc mừng nhưng khê cốc rất lặng lẽ.
Tôn Lập, Tô Tiểu Mai, Chung Lâm ngồi cùng nhau, ở giữa là một đống lửa, không nướng đồ gì ngon, cũng không có rượu.
Trầm mặc hồi lâu, Chung Lâm tài mới lên tiếng: "Tôn Lập cẩn thận, Giang Sĩ Ngọc đột nhiên yêu hóa, các đệ tử đều thấy. Có người đang ngầm điều tra."
Tô Tiểu Mai cũng lo lắng: "Không sai, ta và Chung Lâm đểu bị gọi đến hỏi, chắc họ không tha cho người."
Môn phái đồn đại rằng ai có quan hệ tốt với Tôn Lập đều phát đạt, Giang Sĩ Ngọc là người đầu tiên được lợi, những kẻ thả mồi bắt bóng đó sẽ không dễ dàng bỏ qua Tôn Lập.
"Yên tâm, ta biết rồi."
Tôn Lập đoán là Vọng Hư chân nhân đang bận với Thiên Đô thần điện, sẽ không dốc sức điều tra việc một đệ tử yêu hóa.
Chỉ cần không phải Vọng Hư xuất diện, đệ tử chữ Sùng ra mặt, Tôn Lập không sợ gì.
Cả ba ngồi im nửa canh giờ, Tôn Lập chợt cười: "Chúng ta sao thế nhỉ, Tiểu Ngọc không chết, ta cũng quay về, việc vui thì buồn làm cái gì."
Gã lấy một vò rượu từ trữ vật không gian ra: "Nào, uống rượu!"
"Uống! Không say không về!"
Vọng Long, Sùng Dần và Sùng Bá đều trọng thương, Vọng Long chính diện đối kháng Yêu Yêu Lục, bị thương nặng nhất. Cả ba đang bế quan liệu thương, Tôn Lập không quấy nhiễu.
Đến tối, gã một mình ở trong phòng, nhắm mắt tu luyện.
“Phàm gian nhất thế thiên” hút chu thiên tinh lực từ từ vào thể nội, cảm giác quen thuộc đó khiến nỗi buồn trong cả ngày cũng hơi chấn phấn lên.
Đến nửa đêm, gã chợt mở mắt, nghe kỹ bên ngoài, xác định không ai giám thị mới vô thanh vô tức đi ra.
Võ Diệu lâm thời truyền thụ pháp môn đột nhập, Tôn Lập như dải đen hòa vào bóng tối, từ trận pháp ám môn chui ra.
Tố Bão sơn mênh mông, Tố Bão phái chiếm một phần nhỏ, Tôn Lập rời sơn môn sáu mươi dặm, thấy Giang Sĩ Ngọc trong hõm núi.
Giang Sĩ Ngọc mặc đồ đen, đứng ở cửa sơn động, như hòa chùng nham thạch.
Tôn Lập đến, y thoát khỏi cảnh giới huyền diệu đó.
"Bọn Tiểu Mai khỏe chứ?" Giang Sĩ Ngọc chủ động hỏi.
Y chỉ có mấy bằng hữu, ban ngày hôm nay cứ do dự có nên không từ biệt mà đi, nhưng không tin tưởng qua được cuộc sống cô độc đó, nên quyết định đã bị Tôn Lập "tóm" về thì cứ ở lại đã.
Tôn Lập gật đầu: "Họ đều ổn, tạm thời ta không cho họ biết ngươi ở đâu, cứ ở đây đợi thời cơ."
Giang Sĩ Ngọc gật đầu, định nói rồi thôi.
"Ta gặp Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, đều... gầy đi nhiều."
Giang Sĩ Ngọc cúi đầu cắn môi.
Tôn Lập thầm thở dài: chân tình sẽ thành bi kịch, ba người này quả có duyên!
"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc họ giúp ngươi..."
Giang Sĩ Ngọc ngẩng lên cười thảm, khóe mắt ánh lệ: "Bao lâu rồi ta không đa tạ ngươi?"
Tôn Lập nhìn y mà đau lòng.
Hôm sau, Vọng Hư chân nhân quả nhiên bỏ qua Tôn Lập. Huyền Vũ đại điện dập dìu các sư thúc chữ Vọng, Vọng Hư cũng tới động phủ của Chung Mộc Hà.
Đến tối, một đạo ngọc phù rời Tố Bão sơn, thẳng hướng Kim Phong Tế Vũ lâu.
Vọng Hư mặc cả với Kim Phong Tế Vũ lâu.
Kim Phong Tế Vũ lâu đã phát giác dưới Liệt Hỏa cốc hạ diện khả năng hữu có vấn đề, lúc hợp tác luyện đơn có nói cần yêu tâm Tam nhãn độc hỏa tích, môn phái nào đứng ra coi như thăm dò hộ hư thực, xem có hung thú tụ tập không.
Đệ tử mới của Tố Bão sơn gần như mất hết mà hung thú chưa xuất hiện, Kim Phong Tế Vũ lâu cho là không có gì, chỉ phái Lục Bạt Đỉnh đến Liệt Hỏa cốc.
Lục Bạt Đỉnh vốn chỉ là tiên phong, Lục Khiêm Vĩnh sẽ đến sau, tìm Long hình ngọc thược.
Nhưng Lục Bạt Đỉnh đến thì tình hình đã khác, bèn kéo cả Triệu Thục Nhã vào, Tôn Lập cũng dính lây.
Không có mấy chục vạn hỏa nghĩ của Triệu Thục Nhã, dù Lục Khiêm Vĩnh đến cũng phải tìm mất ba tháng mới hết hai tầng.
Lục Bạt Đỉnh biết thế.
Tôn Lập biết thì tất cảm thán người tốt cũng có lúc giảo hoạt nhưng tất không trách Lục Bạt Đỉnh, việc có liên quan đến lợi ích căn bản của môn phái.
Hai ngày trôi qua bình tĩnh, sau cùng cũng có người tới tìm.
Sùng Ngọc vòng tay mỉm cười: "Tôn sư đệ, nạn lớn không chết tất có phúc!"
Tôn Lập cho Sùng Ngọc là tiếu diện hổ, cũng như La Hoàn và Võ Diệu nhận xét.
"Đa tạ Sùng Ngọc sư huynh!"
Tôn Lập cười ha hả, cả hai diễn trò một lúc, Sùng Ngọc nghiêm mặt: "Sư đệ, sư huynh được giao điều tra việc nghịch đồ Giang Sĩ Ngọc, hai người ở cùng, nghe nói quan hệ không tệ, sư huynh phải hỏi han, sư đệ đừng lấy làm áp lực."
Tôn Lập thầm cười lạnh, ngoài mặt tươi tắn: "Sư huynh sao lại nói thế, chức trách là thế, có gì cứ hỏi."
Sùng Ngọc gật đầu: "Sư đệ có biết vì sao Giang Sĩ Ngọc hội đột nhiên yêu ma không?"
Tôn Lập ngẩn người: "Hóa thành yêu ma? Lẽ nào y không phải gian tế yêu tộc ẩn thân ở Tố Bão sơn?"
Những lời sau của Sùng Ngọc không hỏi được, đổi chủ đề: "Sư đệ có phát hiện Giang Sĩ Ngọc khác thường gì không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT