Tiểu Hà trước đó đã tìm hết tầng thứ nhất và tầng thứ hai,
giơ tay là một viên ngọc màu lục xuất hiện trước mắt, khẽ điểm tay lên, quang
mang chiếu sáng, ảo hóa ra địa đồ tầng thứ hai hoàn chỉnh.
Bốn người đang ở vị trí đó.
Tiểu Hà chỉ một chỗ trên địa đồ: "Ở đây, năng lượng dao
động hơi dị thường."
Lục Bạt Đỉnh cũng có địa đồ, định lấy ra những thấy Tiểu Hà
dùng tấm của bản thân thì cười khổ.
Địa đồ tuy Kim Phong Tế Vũ lâu tốn nhiều công mới có nhưng
so với của Tiểu Hà thì kém xa.
Tôn Lập nhìn địa điểm đó, biết là không phải.
Gã so sánh với linh hồn lạc ấn trong óc, địa điểm đó không
có gì dị thường, địa hình hiện tại và thời đại của linh hồn lạc ấn vẫn thế, lấy
đâu ra ẩn tàng Long hình ngọc thược?
Bất quá Tôn Lập không nói, Tiểu Hà ở lại chỉ huy hỏa nghĩ, bọn
gã cùng tới đó.
Đấy chỉ là một hốc nhỏ sâu chừng ba trượng, ở cạnh một thạch
động lớn.
Bọn Tôn Lập phát linh quang đi vào, nhìn rõ tất cả, trên
vách đá, dưới đất rải rác mấy khối hắc hồng sắc nham thạch, cả phân yêu thú đã
khô.
Nham động cụt này còn nóng hơn.
Đáy động có một lớp cát đỏ, gã đi lến, dùng ngón chân gạt
cát ra, bên dưới là nham thạch vụn.
Gã ngồi xổm nhặt lên, Triệu Thục Nhã hiếu kỳ, bên dưới nham
thạch là sáu quả trứng đỏ.
Trứng chỉ cỡ nắm tay, không rõ là yêu thú nào.
Hỏa nghĩ thấy năng lượng dao động dị thường có lẽ vì trứng
yêu thú đang ấp.
Tôn Lập tuy biết không có Long hình ngọc thược, nhưng Triệu
Thục Nhã và Lục Bạt Đỉnh đều mang theo kỳ vọng, chỉ thấy sáu quả trứng yêu thú
liền thất vọng.
Triệu Thục Nhã xua xua tay: "Tôn Lập, cất đi, ta không
dùng tới."
Tôn Lập gật đầu: "Yên tâm, mỗ kiên quyết không khách
khí với tu chân giới đệ nhất phú bà."
Triệu Thục Nhã cười to: "Ha ha ha, đúng là không có
phong độ."
"Mặt thật đã lộ, còn giả bộ làm gì, mệt lắm."
Triệu Thục Nhã nói: "Câu này của ngươi nhắm vào ta hả?"
Tôn Lập cười hì hì, Triệu Thục Nhã thầm nhủ nếu lúc mới gặp,
nàng giả bộ thục nữ, hiện tại đã đắc thủ, Tôn Lập biến thành Triệu gia nữ tế
lâu rồi.
Nàng cân nhắc việc giả thành thục nữ đối rồi lắc đầu, lựa chọn
khi xưa vẫn là chính xác.
Lục Bạt Đỉnh hơi cay đắng, bất cứ ai thấy nữ tử mình ngưỡng
mộ cười nói với nam nhân khác đều không vui, nhưng y cố nén lại, bảo Tôn Lập:
"Tôn sư đệ không cần khách khí, đây chỉ là tầng thứ hai, tụ tập toàn thất
phẩm yêu thú mà thôi, thú noãn tối đa thất phẩm thượng, mỗ lấy cũng vô dụng, sư
đệ cứ giữ, dù không dùng cũng bán được giá. Sư đệ không cần cả nghĩ, với mỗ thì
thứ này thật sự không dùng được."
Tôn Lập cười hì hì: "Đa tạ Lục sư huynh."
Gã quả nhiên không hề khách khí nhận hết.
Cả ba kiểm tra kỹ, thậm chí đào cả đất dưới sáu quả trứng
yêu thú vẫn không thấy gì khả nghi, đành quay lại.
La Hoàn nói: "Ngươi có lợi rồi, đều là trứng lục phẩm
yêu thú."
Tôn Lập kỳ quái: "Hả? Lục phẩm yêu thú sao lại xuất hiện
tại đây?"
Tầng thứ hai đều là thất phẩm yêu thú, đến cấp như lục phẩm
yêu thú là linh trí đại khai, đều cẩn thận bảo vệ trứng, ví như Bách túc hung
ngô.
La Hoàn giải thích: "Không phải mọi yêu thú đều có tập
quán bảo vệ đời sau, có những loại đẻ trứng xong là mặc kệ, sáu quả này có lẽ
là đời sau của lục phẩm yêu thú ở tầng thứ ba mỗ, nó chống lại quy tắc ở thông
đạo trừng phạt, lên đây đẻ trứng là tận chức tận trách rồi. Lục phẩm yêu thú nở
ở đây, dù sơ sinh thì cũng không ngại gì thất phẩm yêu thú, còn nếu đẻ trứng ở
tầng thứ ba, chưa biết chừng bị lục phẩm yêu thú khác ăn mất."
Tôn Lập hớn hở, Lục Bạt Đỉnh biết là trứng lục phẩm yêu thú
tất không rộng rãi thế đâu.
Cả ba quay lại, Tiểu Hà hỏi: "Thế nào? Tìm thấy gì
không?"
Lục Bạt Đỉnh nói: "Tìm được sáu quả trứng yêu thú nhưng
không phát hiện Long hình ngọc thược. Đều cho Tôn sư đệ."
Tiểu Hà bĩu môi, Tôn Lập biết nàng ta sắp nói ra những lời
khó nghe, Triệu Thục Nhã ho khẽ, lạnh giọng: "Tiếp tục tìm, không cần quan
tâm việc khác."
Tiểu Hà đồng ý, nhìn Tôn Lập đầy khinh miệt.
Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Hà vất vả thao túng hỏa nghĩ, tìm
khắp tầng thứ hai, không bỏ qua chỗ khả nghi nào.
Cũng tìm được vài chỗ nhưng không chỗ nào phát hiện Long
hình ngọc thược.
Hoặc là linh ngọc đặc thù, hoặc là khe nứt nối với địa tâm hỏa
mạch hay pháp khí của tiền nhân để lại, Lục Bạt Đỉnh và Triệu Thục Nhã lần nào
cũng hi vọng rồi thất vọng.
Mấy chỗ này cũng có thứ tốt, Tôn Lập được chia hai khối linh
ngọc cao cấp, nhưng thứ khác gã không dùng được hoặc không thích nên để hết cho
Lục Bạt Đỉnh.
Triệu Thục Nhã không lấy gì.
Sáu ngày sau, Tiểu Hà tìm hết tầng thứ hai, tổng cộng có tám
chỗ khả nghi, bọn Tôn Lập lục hết nhưng không thấy Long hình ngọc thược.
Lục Bạt Đỉnh hơi thất vọng, nhìn Tiểu Hà đã mệt mỏi thì chợt
có niềm quan tâm như huynh trưởng, lấy ra một bình ngọc nhỏ: "Trong này có
ba viên Ngọc linh bổ lộ đơn, cô nương dùng đi, rồi nghỉ ngơi, bọn tại hạ đợi."
Tiểu Hà ấm lòng, cười: "Đa tạ Lục đại ca."
Nàng ta lấy linh đơn khôi phục công lực, Tôn Lập nhìn thấy,
hiểu ngay nguyên do vì sao nàng ta không dễ chịu với mình, xem ra tiểu nha đầu
động lòng xuân, thích Lục Bạt Đỉnh rồi.
Lục Bạt Đỉnh là ai? Dù y quân tử lỗi lạc không hiềm xuất
thân của nàng ta nhưng Lục gia sao chấp nhận được một nha hoàn thành phu nhân của
trưởng tôn?
Chỉ khi Triệu Thục Nhã lấy Lục Bạt Đỉnh, nàng ta mới được
theo.
Tôn Lập thầm lắc đầu, tiểu nha đầu này coi mọi sự đơn giản
quá, Triệu Thục Nhã đâu dễ bị tác động như thế?
Tầng thứ hai không có Long hình ngọc thược, Lục Bạt Đỉnh cho
là tầng thứ nhất không thể có, Long hình ngọc thược tất tại tầng thứ ba.
Tâm lý này rất lạ lùng nhưng ai cũng vậy, không chỉ Lục Bạt
Đỉnh, Tôn Lập và Triệu Thục Nhã cũng thế.
Có điều tầng thứ ba có bốn hung thú, xuống là chết, coi như
không thể tìm được Long hình ngọc thược.
Theo Tôn Lập tính toán bốn hung thú đó đáng sợ vô cùng, ít
nhất cần mười sáu vị chân nhân lão tổ cùng xuất mới chắc thắng. Kim Phong Tế Vũ
lâu và Triệu gia đều cần chuẩn bị mới không sao.
Dù tìm được Long hình ngọc thược, nhưng chần chừ như vậy sẽ
lộ tin tức, tương lai đến Thiên Đô thần điện cũng không còn dễ dàng.
Tiểu Hà dùng ba viên Ngọc linh bổ lộ đơn, chỉ mất hai canh
giờ là lấy lại nhất thân công lực, nhảy bật lên: "Lục đại ca, Tiểu Hà
không sao rồi, chúng ta tiếp tục."
Triệu Thục Nhã buồn bã, biết tình cảm chủ tớ đã sắp hết.
Cả bốn không dám chần chừ, quay lại tầng thứ nhất.
Nơi này chưa bị hung thú thanh trừng, dù bị Tôn Lập rồi sau
đó bị Triệu Thục Nhã và Lục Bạt Đỉnh giết không ít nhưng vẫn đầy rẫy bát phẩm
yêu thú.
Cả ba đều lo lắng cho an toàn của Tiểu Hà.
Tiểu Hà dụng tâm thao túng hỏa nghĩ, không thể tự bảo vệ
mình.
Tốc độ tất nhiên chậm đi, suốt ba ngày mới tìm được ba chỗ
khả nghi, tầng này không có thứ gì tốt, cả Tôn Lập cũng không thích.
Kết quả này nằm trong dự liệu, Long hình ngọc thược tất ở tầng
thứ ba, mong chờ cũng nhạt đi.
Đến ngày thứ tư, sắp tới trưa, Tiểu Hà giơ tay: "Lục đại
ca, chỗ này khả nghi, đại ca xem thử đi."
Nàng ta chỉ vào điểm đó trên địa đồ, Triệu Thục Nhã xua xua
tay: "Hai người đi đi, ta không muốn phí công, ở lại bảo vệ Tiểu Hà."
Tôn Lập cùng Lục Bạt Đỉnh gật đầu.
Tôn Lập tùy ý so điểm Tiểu Hà chỉ với linh hồn lạc ấn trong
óc thì máy động!
Địa đồ của Tiểu Hà đích địa là dùng hỏa nghĩ vẽ ra, là địa đồ
ở tầng thứ nhất, điểm khả nghi thứ tư thì khác với trong linh hồn lạc ấn địa đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT