Lục Bạt Đỉnh kéo lại: "Cố huynh bất tất như thế, ai không có lúc khó khăn? Đừng trách mỗ nhiều lời, Thiên Thủy trại dù gì cũng trong thất đại phái, dù nể mặt mỗ nhưng Lý lão trại chủ tất không vui vẻ gì, sau này muốn yên lành thì mặc kệ lần này ai đúng ai sai, chưởng môn quý phái nên đích thân tới tạ lỗi."

Cố Chi Tức liên tục gật đầu: "Đúng, chỉ cần Cổ Phong kiếm phái còn tồn tại tại, mất chút danh dự có là gì. Lục huynh nói rất đúng.”

Y thiên ân vạn tạ, Lục tử vào bào đã chuẩn bị xong, Cố Chi Tức mới đi.

Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: "Đệ tử xung đột? Chỉ e Lý Đông Lượng cố ý sai môn hạ đệ tử gây hấn."

Y không nói thế trước mặt Cố Chi Tức,

Cổ Phong kiếm phái chỉ thuộc hàng tam lưu, Cố Chi Tức tại một lần tu sĩ tụ hội, gặp Lục Bạt Đỉnh, có mời một chén rượu mà thôi.

Nhưng Lục Bạt Đỉnh đồng ý ra mặt hộ Cố Chi Tức, chạm tới Thiên Thủy trại trong thất đại phái.

Y không quá để tâm vì biết Lý Đông Lượng sẽ nể mặt mình. Thất đại phái trong mắt Cổ Phong kiếm phái thì là bảy mãnh thú, nhưng với Kim Phong Tế Vũ lâu thì kém xa lắc.

Lục Bạt Đỉnh là đệ nhất nhân lớp trẻ Kim Phong Tế Vũ lâu, còn cả một vị tổ phụ Chân nhân cảnh là Lục Khiêm Vĩnh, lâu chủ tương lai là y.

Lý Đông Lượng không dám đắc tội.

Lục tử hơi buồn: "Thiếu gia, như thế lại đắc tội người ta. Cổ Phong kiếm phái là cái gì đâu, vì họ mà đắc tội Thiên Thủy trại, lão gia biết sẽ giáo huấn thiếu gia..."

Lục Bạt Đỉnh toét miệng cười: "Việc đó cần gí cân nhắc? Người ta cầu xin thì mình đâu thể không giúp."

Lục tử còn lẩm bẩm, ngoài cửa có một người hầu đi vào: "Thiếu gia, lão lão gia phái người đến bảo thiếu gia tới Minh hỏa lão sơn tiền trạm, họ sẽ đến sau."

Lục Bạt Đỉnh hơi biến sắc xua tay: "Ta biết rồi, lui đi."

Lục tử hỏi: "Thiếu gia, sao hả?"

"Còn sao nữa, chẳng phải bắt ta ra sức sao." Lục Bạt Đỉnh lắc đầu: "Ta đi đây, việc lão gia tử dặn phải làm xong, không ngần này tuổi còn bị đánh đít thì khó coi lắm. Ở nhà nhờ ngươi..."

Lục tử và đáp, Lục Bạt Đỉnh đã hóa thánh một đạo hư ảnh vút đi.

Y rời trang viên, không lăng không hay ngự khí, chỉ bằng đôi chân mà nhanh gấp mấy lần tốc độ chiến mã, không kém gì ngự khí phi hành, sau lưng dấy lên bụi vàng cuồn cuộn.



"Vù!"

Một lưỡi phi đao hình tròn do mắt xích hóa thành xuyên qua đầy một yêu thú hình sói, nó ngã xuống, sợi xích quấn lại, không phát ra tiếng động.

Là bát phẩm thượng Cự lực cuồng lang, độc lai độc vãng, bá chủ tầng thứ nhất.

Tôn Lập nhanh chóng lấy yêu tâm, ném thi thể sang bên, trước khi mùi tanh thu hút yêu thú khác, vô thanh vô tức khuất vào bóng đêm.

Gã đi như thế, đường phía dưới Liệt Hỏa cốc đan nhau, dù số lượng hỏa nghĩ Triệu Thục Nhã phái ra kinh nhân, nhưng trong thời gian vũng không tìm được gã.

Gã không biết tiểu ma nữ Yêu Yêu Lục đã bị Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi cách không dọa dẫm, nên không dám đi lên.

Dọc đường gã giết thêm ba yêu thú, một bát phẩm trung, hai bát phẩm hạ, Cự lực cuồng lang này là con thứ tư. Gã không biết nhiều về Liệt Hỏa cốc, không biết hiệu suất đó là cao hay thấp.



Đi một lúc, La Hoàn và Võ Diệu đều kinh ngạc: "À -"

Tôn Lập hỏi: "Sao hả?"

La Hoàn không đáp mà nói: "Ngươi cứ đi, dụng tâm cảm thụ chung quanh..."

Nhưng lời nà hơi khó hiểu, cảm thụ chung quanh là cái gì?

Nhưng Tôn Lập không nói thêm, biết La Hoàn không nói vô cớ, có thể nói rõ thì không cần hỏi y cũng nói rõ.

Gã trải rộng linh giác, cảm thụ chung quanh: không khí, nham thạch, thanh âm...

Tôn Lập vẫn chỉ Phàm nhân cảnh, chưa tu thành linh thức, chỉ là linh giác.

Nhưng vì có tam vị lão tổ, linh giác của gã hơn hẳn người khác, thậm chí cả những tu sĩ đẳng cấp cao cũng chưa chắc hơn được.

Tôn Lập biết mình không đoán ra, làm vật chỉ là cho lưỡng vị lão tổ “mượn” linh giác.

Quả nhiên, qua hơn nửa canh giờ, gã đi trong động huyệt được mười mấy dặm, La Hoàn khẽ thở dài: "Xác định được rồi."

Võ Diệu cũng nói: "Không sai, tuy rất mỏng nhưng linh hồn lạc ấn mười phần đặc biệt, không sai được."

Tôn Lập cuống lên: "Lưỡng vị lão tổ, thật ra là sao?"

La Hoàn chợt hào hứng: "Có tin xấu và tin tốt, ngươi thích nghe tin nào?"

Tôn Lập đáp: "Tin xấu!"

La Hoàn: "..."

Tôn Lập: "Sao lão nhân gia không nói?"

La Hoàn bực mình: "Sao ngươi lại khác người thế hả? Người ta thường thích nghe tin tốt trước, vì sao ngươi lại thích nghe tin xấu? Ngươi đúng là vô lối, khiến bản tọa không nói được..."

Tôn Lập: "..."

Võ Diệu cười ha hả: "Nghe tin tốt trước tin xấu sau sẽ có hiệu quả kịch tính nhưng tiểu tử ngươi khác người, đồ ẻo lả liền nổi giận, ngươi thấy y nhỏ nhen như thế, dù thế nào thì cũng là đồ ẻo lả!"

"Võ Diệu câm mồm!" La Hoàn nổi giận rồi xìu đi: "Thôi vậy, ngươi nói đi, bản tọa hết hứng rồi."

Võ Diệu: "Ngươi bảo ta câm rồi lại bảo nói, mở mồm được không?"

La Hoàn: "..."

Tôn Lập cười thầm.

Võ Diệu trêu chọc La Hoàn xong thì thoải mái, bảo Tôn Lập: "Tin tốt mà đồ ẻo lả nói, đây là Thiên cơ bí đạo ở thời kỳ thượng cổ, tin xấu là đã hỏng quá nặng, bọn ta chưa chắc tìm được đường."

Tôn Lập hỏi: "Thiên cơ bí đạo? Là chỗ thế nào?"

"Thiên cơ bí đạo, con đường thiên hiểm." Võ Diệu nói rồi bổ sung: "Đương nhiên, câu đó là dành cho những kẻ thực lực kém cỏi, còn với ba bọn ta thì không."

Tôn Lập: "..."



Gã thoáng nghĩ, quyết định không chủ động để bị ăn mắng nên không hỏi nữa, nhưng Võ Diệu không tha.

"Như ngươi bây giờ còn kém những kẻ thực lực kém cỏi ở thời đại đó nhiều."

Y dừng lại rồi hỏi Tôn Lập: "Ngươi có muốn biết mình kém những kẻ đó bao xa không?"

Tôn Lập gầm lên: "Không!"

Võ Diệu giật mình: "Không thì thôi, sao hả, bị chọc trúng nỗi đau sao?"

Tôn Lập: "..."

Võ Diệu lại hỏi: "Ngươi thật sự không muốn biết?"

Tôn Lập: "..."

"Thôi vậy, để ta nói tiếp. Thiên cơ bí đạo là một nơi đặc biệt, thực lực đạt tới cảnh giới nhất định đều thích đến đây mạo hiểm. Khi đó quy mô Thiên cơ bí đạo lớn hơn bây giờ nhiều, gần như tìm được mọi thứ, bất kể sống hay chết. Trừ yêu thú, còn nhiều thứ khác đáng sợ. Giao chiến ở đây, cảm ngộ trong lúc sinh tử sẽ tăng tiến cảnh giới, lại có thêm kinh nghiệm, thu hoạch các loại bảo vật. Nên tuy có câu ‘Thiên cơ bí đạo, con đường thiên hiểm’ nhưng thực tế Thiên cơ bí đạo còn có danh xưng là ‘cường giả chi đồ’. Ở thời đại đó, con đường trở thành cường giả thì Thiên cơ bí đạo là một điểm dừng trọng yếu."

Tôn Lập vẫn chưa hiểu: "Hai vị vừa nói linh hồn lạc ấn là sao?"

"Thiên cơ bí đạo đường sá ngoằn ngoèo, tiền nhân để tiện cho hậu nhân thì dùng linh hồn lạc ấn đặc thù để ghi dấu ở những đường hầm đã được khai phá tại Thiên cơ bí đạo. Linh hồn dao động này thống nhất để ai đến cũng hiểu rõ. Trong đó ghi rõ về địa đồ, dị thú, giúp ích rất nhiều với người đến sau. Đến giờ, tuy còn linh hồn lạc ấn của cường giả nhưng mờ lắm rồi."

Tôn Lập cả kinh: "Linh hồn lạc ấn từ năm đó mà vẫn còn!"

Võ Diệu nhạt giọng: "Ta nói rồi, là do cường giả để lại."

Tôn Lập hiểu ngay: được Võ Diệu coi là "cường giả” thì đến cỡ nào! Chả trách linh hồn lạc ấn còn đến hiện tại.

"Đừng dừng, cứ đi tiếp, tìm thấy linh hồn lạc ấn là bọn ta sẽ cho ngươi biết rồi dạy ngươi cách đọc nội dung."

Tôn Lập thong thả cất bước, linh giác trải rộng.

Đến một thạch động không lớn, chung quanh có sáu cửa cửa động, Võ Diệu chợt nói: "Ở đây có một. Cảm thụ đi."

Tôn Lập dụng tâm cảm thụ, linh hồn gã không lấy gì làm mạnh nên không phát hiện gì.

La Hoàn dễ dãi hiếm có: "Đừng làm khó y, giờ y mới cảnh giới nào."

Võ Diệu đành chịu: "Được rồi, để lão tổ ta giúp y."

Võ Diệu cho mượn "cảm giác". Linh giác của Tôn Lập không tăng lên, không thể thành linh thức, nhưng tinh nhạy hơn nhiều.

Trong không khí có dao động cực khẽ.

Thuận theo dao động, gã đến trước một vách đá, vách đá nằm giữa hai cửa động, nham thạch hơi đỏ, không có gì đặc biệt.

Võ Diệu bảo: "Đặt tay lên."

Tay Tôn Lập dính vào nham thạch, tức thì cảm giác mạnh hơn mấy phần chảy vào óc.

Dù hơn trước nhưng vẫn là rất mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play