Tôn Lập nhìn Vọng Long, tuy y không giải thích nhưng gã biết từ đầu y đã nhận ra có Ma diễm mị mai phục, nên mới không cứu ba đệ tử.

Không thế ít nhất quá nửa đệ tử sẽ mất mạng!

Chúng đệ tử cũng nhận ra Vọng Long có lý do nên mới “thấy chết mà không cứu”, nhưng Tôn Lập hơi nghi hoặc, sách lược của Vọng Long đích xác không sai nhưng gã không thấy y có gì buồn bã, tựa hồ mấy đệ tử đó chết không khiến y có gì thương cảm, cả trận giao chiến, với y chỉ là tính toán đơn giản nên kết quả cũng đơn giản.

Mạng người mà coi đơn giản như thế, gã không lạnh mà run!

Chúng đệ tử dọn dẹp chiến trường, người bị thương nhẹ chỉ cần dùng đơn dược là xong, dù gặp yêu thú cũng còn chiến lực.

Người trọng thương cũng thương thế ổn định, hai người dìu nhau.

Những người chiến tử được hỏa táng, cốt hôi sẽ được mang về môn phái.

Vọng Long mặc kệ, xếp bằng trên một tảng đáo cao trượng rưỡi, ngũ tâm hướng lên, nhắm mắt minh tưởng, trải linh thức ra bao trùm cửa cốc, có yêu thú là y nhận ra ngay.

Bọn Sùng Dần xử lý hoàn các đệ tử thụ thương xong, mỗi người cầm một binh khí, gọi các đệ tử còn có thể hành động, phân thành năm tổ, mang thi thể yêu thú đi.

"Yêu thú tụ hết tinh hoa vào yêu tâm, yêu thú cao cấp còn có những nguyên liệu dùng được như da hay trải, còn Ma diễm mị chỉ có yêu tâm tlà quý nhất, tinh huyết của chúng đều tụ vào đó."

Ngũ vị giảng tập vừa giảng giải vừa đến cạnh thi thể Ma diễm mị, giơ chân đá nhẹ, lợi trảo ban nãy còn dễ dàng bẻ gãy kiếm thép mà giờ gãy gục!

Quả nhiên yêu thú không có tinh huyết thì thân thể cũng mong manh.

"Nhìn kỹ cách lấy yêu tâm."

Sùng Bá vung dao, dễ dàng cắt vào ngực Ma diễm mị, lách khỏi mấy xương sườn, không chạm vào yêu tâm, rồi thò tay vào móc, yêu tâm cứng như đá trứng ngỗng xuất hiện trong tay.

Sùng Bá gõ gõ con dao, như gõ lên khối thép.

"Yêu tâm có chứa tinh huyết yêu thú, để luyện khí hay luyện đơn, cho vào cũng rất có ích."

Ngũ vị giảng tập chia ra, tất cả đều nhìn rõ thủ pháp lấy yêu tâm.

Chung Lâm đứng sau, lúc Sùng Dần móc yêu tâm ra, mắt y không khỏi ánh lên tham lam, thậm chí còn liếm môi!

Dù thèm muốn đó nhanh chóng bị Chung Lâm áp chế nhưng Giang Sĩ Ngọc nhìn rõ.

Y lạnh buốt cõi lòng, nhớ lại lần nhìn thấy hai làn huyết sắc hồng quang ở cửa sổ, càng thấy nghi hoặc...

Sáu mươi Ma diễm mị nên tốn thời gian mới lấy được yêu tâm. Sùng Dần thống kê với Vọng Long: "Sư thúc, lần này hạ được sáu mươi ba Ma diễm mị, năm mươi lăm con chết trong tay sư thúc. Tám con còn lại, đệ tử và Sùng Bá mỗi người hai, Tôn Lập bốn."

Ban nãy chỉ hơi phân tâm là mất mạng, không ai chú ý đến người khác, cả Sùng Bá và Sùng Dần cũng không ngờ chiến quả của Tôn Lập huy hoàng như thế, thậm chí hơn cả họ.



Các đệ tử cả kinh!

Tôn Lập một mình giết bốn con Ma diễm mị?! Không thể nào! Ma diễm mị lợi hại thế nào thì ai cũng thấy, các đệ tử vốn không cho rằng "tân đệ tử đệ nhất nhân" này có gì ghê gớm, giờ thì đã hiểu.

Ma diễm mị, bốn đệ tử vây công vị tất giết được một con, mà gã một mình giết bốn con!

Cả tam vị Đạo nhân cảnh giảng tập Sùng Kim, Sùng Trọng, Sùng Mạch cũng không giết được con nào, đủ chứng mình chúng đáng sợ, giảo hoạt cỡ nào.

Các đệ tử có người tiếc cho Điền Anh Đông nếu không bị bốn con Ma diễm mị vây lấy thì có khi giết được một con.

Nhưng Tôn Lập giết liền bốn con, cao thấp đã rõ!

Điền Anh Đông cũng cả kinh nhìn gã rồi cúi đầu che giấu, lúc ngẩng lên, y lại thản nhiên, tựa hồ Tôn Lập giết được Ma diễm mị cũng thế mà thôi.

Vọng Long nhìn Tôn Lập rồi gật đầu dặn: "Ghi lại, về sẽ luận công ban thưởng."

"Tuân mệnh."

Vọng Long nhìn sắc trời: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay nghỉ ở đây, yêu thú trong Liệt Hỏa cốc thích nhất là hỏa chi lực, nên không được đốt lửa." Y chỉ đơn giản dặn mấy câu rồi nhắm mắt đả tọa tu luyện. Những việc còn lại có người khác làm.

Sùng Dần và Sùng Bá lập tức phái nhân thủ dọn chỗ. Sơn cốc không có cây cối nhưng nham thạch đầy rẫy.

Một lúy đã được dựng lên, Sùng Bá và Sùng Dần chia những đệ tử còn khỏe thành ba toán thay nhau gác đem.

Tuy ba nhóm nhưng mỗi nhóm chỉ hơn hai mươi người, trong Liệt Hỏa cốc nguy hiểm này thì không đủ nhân thủ.

Các giảng tập phải vất cả hơn, năm người phải có bốn chia ra nghỉ luân phiên.

Giết liền bốn con Ma diễm mị, trên mình Tôn Lập có thêm không ít sát khí, trong lúc dựng lũy, sát khí cs quấn lấy gã.

Bọn Giang Sĩ Ngọc không bị ảnh hưởng, đệ tử khác nhìn gã có thêm nét kính sợ.

Giang Sĩ Ngọc khinh miệt: "Toàn kẻ mềm nắn rắn buông."

Chung Lâm thông cảm hơn: "Không thể nói thế, chúng ta không quen với Tôn Lập e giờ cũng thấy sợ."

Bọn y đều Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, tại đại chiến đủ giữ mình nhwg không đủ khả năng giết địch, cách cảnh giới Tôn Lập tung hoành tứ phía rất xa.

Tôn Lập ngầm thu liễm sát khí, các đệ tử nhìn gã không còn thấy rùng mình nữa.

Họ không cảm thụ rõ về sát khí nhưng Vọng Long lại vô thanh vô tức mở mắt nhìn.

Chừng nửa khắc sau, đôi mắt không có tình cảm gì đó mới từ từ nhắm lại.



Yêu thú trong cốc thích lửa nên không thể đốt lửa, nhưng ở đây nửa cọng củi cũng không thấy thì đốt thế nào được.

Các đệ tử vừa đói vừa khát, lấy lương khô và nước ra ăn tạm.

Tô Tiểu Mai đả mắt nhìn thi thể Ma diễm mị cách hai trăm trượng. Một chốc sau, hỏi: "Tôn Lập, thịt Ma diễm mị mùi vị thế nào?"

Giọng Sùng Dần vang sau lưng: "Thịt yêu thú đều dai, huyết dịch có chứa vật chất kích phát tiềm lực lên mười hai phần nhưng với nhân tộc thì là độc tố mạn tính."

Tô Tiểu Mai không ngờ Sùng Dần giảng tập ở sau lưng, hổ thẹn trừng mắt với Tôn Lập: "Ngươi thấy giảng tập đứng sau lưng ta mà không nhắc."

Tôn Lập cười ha hả: "Nhắc ngươi thì còn vui gì nữa? Hi sinh mình ngươi để tất cả vui cũng đáng..."

Tô Tiểu Mai trợn tròng trắng với gã, quay lại hành lễ với Sùng Dần: "Giảng tập, đừng hiểu lầm..."

Sùng Dần cười hì hì: "Ta biết, Tô Tiểu Mai tuyệt đối không muốn ăn thịt yêu thú."

Tô Tiểu Mai đỏ mặt nhưng quyết không thừa nhận: "Đương nhiên, xấu xí như thế thì sao ăn được, sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó...".

Tôn Lập hầm hừ: "Tô Tiểu Mai, ánh mắt đó là khinh miệt!"

Tô Tiểu Mai: "..."

Sùng Dần bật cười: "Được rồi, đi nghỉ đi, còn phải gác đêm."

"Vâng." Chúng nhân vâng lời, Sùng Dần đi nơi khác tuần tra.

Tối đó các đệ tử đều không biết rằng bọn Vọng Long trông ơ hờ nhưng thật ra cẩn thận, yêu thú thù dai, nhất là yêu thú sống thành đàn.

Ma diễm mị tổn thất vào ban ngày, đêm sẽ tới báo cừu.

Vọng Long đả tọa cả đêm, Lưu ly bảo thuyền và thanh quang đại phủ được ngầm sẵn sàng nhưng không ngờ cả đêm bình tĩnh.

Đệ tử tỉnh lại càng lúc càng nhiều, trong trại ồn ào hẳn.

Vọng Long đĩnh bạt như cây tùng trên đá, mắt tựa chim ưng nhìn vào sâu trong sơn cốc, tựa hồ muốn nhìn rõ xem yêu thú định làm gì.

Sắc mặt Tôn Lập cổ quái, Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Sao hả, không nghỉ được sao?"

Tôn Lập lắc đầu: "Cẩn thận, ta thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó."

Gã không nói rõ, đêm qua tu hành, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên” thì chu thiên tinh lực không phản ứng! Tựa hồ có sức mạnh nào đó bao trùm Liệt Hỏa cốc, y nhìn rõ thinh không sao sáng nhưng không thấy chu thiên tinh lực.

Ai nấy gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play