Bạch Vĩnh Quý nhìn Tôn Lập: "Dạ đạo hữu e không biết quy củ, là gửi thì người bán không muốn ra mặt, bọn tại hạ không thể tiết lộ. Hà huống, tại hạ nói thì đạo hữu chắc gì đã tin."
Tôn Lập gật đầu: "Thôi vậy, chúng ta giao dịch."
Tôn Lập lấy ra một giọt Thái hư thạch tủy đổi hai lạng Thái ất tinh sa của Bạch Vĩnh Quý. Bình Hổ ban kim thạch đựng Thái hư thạch tủy là dùng chỗ thừa của lần trước.
Thái ất tinh sa được Bạch Vĩnh Quý đựng bằng hộp ngọc thạch thuần bạch, hộp vào tay Tôn Lập thì gã thấy đáy hộp lồi lãm, mắt Bạch Vĩnh Quý ánh lên thần quang.
Bạch Vĩnh Quý quay lưng lại Lưu Minh Kiến, y không nhìn rõ, Tôn Lập coi như không có chuyện gì, mở hộp ra xem, đích xác là Thái ất tinh sa thì thu lại.
Bạch Vĩnh Quý tựa hồ thật sự có quan hệ không tốt với Lưu Minh Kiến, từ đầu đến cuối không nói câu nào, giao dịch xong là gật đầu với Tôn Lập: "Dạ đạo hữu, Vĩnh Phát thương hành luôn hoan nghênh!"
Tôn Lập gật đầu: "Sớm muộn gì cũng tới."
Bạch Vĩnh Quý từ biệt, Lưu Minh Kiến đắng lòng, dợi Bạch Vĩnh Quý đi rồi mới ngẩng lên cười khổ: "Dạ sư huynh không tin, tại hạ cũng đành... Tại hạ có phần hoài nghi, sư huynh yên tâm, tại hạ nhất định sẽ có lời đáp."
Tôn Lập gật đầu: "Không có việc gì thì mỗ đi trước."
Tôn Lập rời Côn Bằng thương hiệu, chợt thấy việc này vô liêu đến mức đáng cười.
Lưu Minh Kiến mà làm thế đúng là sai lầm, nói thẳng là muốn dùng Thái ất tinh sa đổi Thái hư thạch tủy thì gã khẳng định sẽ đồng ý, cần gì giở thủ đoạn?
Dù không phải y thì cũng khó tránh liên can đến y. Tôn Lập đồ răng việc mình có Thái hư thạch tủy được Lưu Minh Kiến nói với ai đó, lần này gã mua Thái ất tinh sa, người đó thông đồng với Bạch Vĩnh Quý.
Những lời Lưu Minh Kiến chứng tỏ y cũng hoài nghi.
Kỳ thực Tôn Lập tổn thất gì không? Không hề! Gã có được nguyên liệu cần thiết, giá cũng hợp lý!
Còn việc có bị gạt hay không thì Tôn Lập lắc đầu, nếu có người giở trò thì đối phương tự tác thông minh. Gã đã hoài nghi, sau này sẽ xa rời Lưu Minh Kiến.
Lấy được từ Lưu Minh Kiến thông tin về Thái hư thạch tủy thì phải có quan hệ không tầm thương với y, Lưu gia cùng lợi cùng hại, Lưu Minh Kiến sụp đổ thì người đó cũng bị ảnh hưởng — chỉ biết đến lợi ích trước mắt, không phải tự tác thông minh thì là gì?
Gã rời Qua Lam phường thị, tìm nơi không người mở hộp ngọc Bạch Vĩnh Quý đưa. Hộp ngọc có hàng chữ ở đáy: lúc mặt trời lặn, trên đỉnh núi tây.
Gã nhìn về phía tây, vầng dương đang lặn, màu đỏ đậm tạo thành khung nền mênh mông, làm bật lên đỉnh núi cao nhất.
Trên đỉnh núi có một người.
Tôn Lập do dự rồi rảo bước lên.
Thái dương lặn hẳn, nhưng trời còn sáng, Tôn Lập lên núi, Bạch Vĩnh Quý chải tóc theo kiểu rất hoạt kê, chắp tay sau lưng, sau lưng là một cái kiệu lớn có mười sáu người khiêng!
Trong kiệu là giường mềm có gắn kỳ trân dị thảo, cùng nhiều kỳ thạch.
Chiếc kiệu mười sáu người khiêng mà chỉ có bốn người hầu áo mũ đều xanh theo hầu, “người” khiêng đều là con rối nhưng điêu khắc sống động, không nhìn kỹ không nhận ra không phải người thật.
Bạch Vĩnh Quý cười ha hả vòng tay: "Dạ huynh."
Tôn Lập ôm quyền đáp lễ: "Bạch lão bản tốn công tìm mỗ như vậy có việc gì chăng?"
Trong tay áo Tôn Lập giấu sẵn một tấm bảo lục, tay kia là Mãng long tỏa liên. Bạch Vĩnh Quý lai lịch bất minh, không biết tới làm gì, nếu có gì thì gã còn có thể lôi đình phản kích để thoát thân.
Bạch Vĩnh Quý phất tay, bốn người hầu lui đi, đưa tay: "Dạ huynh, vào trong nói chuyện."
Tôn Lập theo y, đây đâu phải kiệu mà là một tòa viện có thể di động, giường mềm ở trong rất dễ chịu, Tôn Lập ngồi lên.
Bạch Vĩnh Quý nói: "Dạ huynh, phiền huynh đến Thanh Việt phường thị xem thử tiệm của mỗ được chăng?"
Tôn Lập máy động, gật đầu: "Cũng được."
Đằng nào gã cũng lén ra, Tố Bão sơn vẫn tưởng gã bế quan, không ai tới phiền.
Mười sáu con rối cùng động chân, vân khí dấy lên, đại kiệu từ từ lên mây, các con rối đi như bay trên mây cao.
Tôn Lập không nhận ra phẩm cấp gì, để chiến đấu thì thứ này không khác gì tấm bia, không thực dụng tí nào nhưng tốc độ phi độn cực nhanh, từ Qua Lam phường thị đến Thanh Việt phường thị cả vạn dặm, đại kiệu chỉ mất một đêm.
Thanh Việt phường thị là một trong mấy phường thị đẳng cấp tối cao ở Đại Tùy, xây dựng trên một sơn cốc lớn, có ảo trận che mắt, người thế tục tuyệt đối không vào được.
Bao quanh phường thị là tường thành đề phòng dã thú hoặc người xông vào. Bốn mặt tường thành có mười sáu toàn tiễn lâu quanh năm có người gác.
Cái kiệu của Bạch Vĩnh Quý hiển nhiên nổi danh, binh đinh canh gác đều biết, không ngăn mà xua tay cho qua.
Không cần Bạch Vĩnh Quý ra mặt thì người hầu cũng hiểu ý.
So với Qua Lam phường thị đổ nát, Thanh Việt phường thị phồn hoa cực độ.
Thanh Việt phường thị tuân theo cửu cung bố cục, bốn con đường chính đan nhau, phường thị phân thành chín bộ phận, mỗi bộ phận lại có đường nhỏ chia thành cửu cung bố cục cỡ bé hơn.
Người đi qua lại, từ Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng đến Hiền nhân cảnh đệ thất trọng đều có.
Thậm chí thỉnh thoảng lại thấy Chân nhân cảnh lão tổ từ đại thương hào đi ra với vẻ thỏa mãn, lão bản ở sau đưa tiễn, còn người đó lao lên không rời phường thị.
Vĩnh Phát thương hành ở vị trí trung tâm nhất, đại kiệu từ từ hạ xuống hậu viện, Tôn Lập nhận ra Vĩnh Phát thương hành rất rộng, tính cả Thanh Việt phường thị cũng là quy mô hàng đầu.
Bạch Vĩnh Quý quay lại là có ba quản sự đi tới, bưng sổ sách: "Đông gia, xin xem qua..."
Bạch Vĩnh Quý phất tay: "Việc gì thì ngươi cứ quyết, hôm nay có quý khách, ta không có thời gian xem những việc nhỏ nhặt này."
"Vâng."
Ba quản sự lui xuống, thêm người nữa tới, đều bị Bạch Vĩnh Quý cho lui.
Y tỏ vẻ bực mình bảo người hầu đi theo: "Bảo họ hôm nay ta có việc, đừng làm phiền!"
"Tiểu nhân biết rồi."
Bạch Vĩnh Quý cười ngượng với Tôn Lập: "Dạ tiểu ca đừng trách, trong nhà toàn việc vặt thế này."
Tôn Lập cười, đoán xem Bạch Vĩnh Quý đưa gã tới đây, dùng mọi cách cho gã thấy thực lực nhằm dụng ý gì.
Gã không tin việc ban nãy vốn nửa giả nửa thật là không hề được sắp xếp.
Bạch Vĩnh Quý giơ tay: "Đi, tại hạ đưa tiểu ca đi xem."
Vĩnh Phát thương hành rất rộng, chiếm nửa con phố, chia thành các tiệm bán dược tài, linh đơn, linh phù, pháp khí...
Trong tiệm, các hỏa kế bận rộn, Bạch Vĩnh Quý dẫn gã đi một vòng, đứng ở cửa chỉ vào bên kia đường, nơi có một tiệm chỉ còn lại ba gian: "Thấy không, đó là địa bàn cuối cùng của Lưu gia tại Thanh Việt phường thị."
Tôn Lập nhìn thấy có một tấm biển: Lưu thị thiên tự hiệu.
So với tình hình bên Bạch Vĩnh Quý thì bên đó khá lạnh lẽo, không lâu nữa có lẽ chút địa bàn này cũng mất.
Bên ngoài có một tấm gỗ ghi những mặt hàng giảm giá, nhiều nhất là linh phù, hơi ít nguyên liệu pháp khí và linh đơn.
Chưởng quỹ cũng đích thân đứng ở cửa đón khách, có người vào là tươi cười.
Nhìn kỹ thì chưởng quỹ khá giống với Lưu Minh Kiến.
Nhìn một lượt, Bạch Vĩnh Quý dẫn Tôn Lập về hậu viện, tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Bạch Vĩnh Quý cười khó xử: "Dạ tiểu ca chắc đã tin tại hạ và Lưu gia đích xác là đối đầu."
Tôn Lập gật đầu: "Bạch lão bản có gì cứ nói thẳng."
Bạch Vĩnh Quý gật đầu: "Dạ tiểu ca, người ngay không vòng vo, tại hạ tuy giàu xổi nhưng như thế có cái hay riêng. Tiểu ca có thể cho biết dược thảo trân quý mà Lưu Minh Kiến tiểu tử bán là do tiểu ca cung cấp?"
Tôn Lập thản nhiên: "Bạch lão bản, việc này cần mỗ đáp suông sao?"
Bạch Vĩnh Quý vỗ trán: "Là tại hạ sai, đầu óc tệ quá. Dạ tiểu ca, chỉ cần tiểu ta trả lời, tại hạ sẽ cho biết lai lịch Thái ất tinh sa."
Tôn Lập có vẻ bất mãn: "Bạch lão bản lúc trước còn nói giữ bí mật cho khác, sao giờ..." .
Bạch Vĩnh Quý cười hắc hắc: "Không sai, nhưng tại hạ chỉ có trách nhiệm với khách, còn ai giở trò để lão Bạch này thành con cờ thì đừng hòng. Không giấu gì, mấy năm nay tại hạ quen dánh cờ rồi, không thích làm con cờ của người khác."
Tôn Lập máy động: "Bạch lão bản cũng hoài nghi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT