Tôn Lập gật đầu, ở đây toàn cùng phe nên không giấu: "Trước khi xuất sơn ta đã đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, chỉ là không có cơ hội nói rõ."
Lý Tử Đình kinh ngạc nhìn Tôn Lập, há miệng không nói gì. Tôn Lập đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng đúng là kỳ tích. Kỳ tích xuất hiện thì đánh bại Điền Anh Đông tựa hồ không phải không được.
Tôn Lập hỏi: "Bát phẩm trung pháp khí là gì?"
Chung Lâm đáp: "Là một cây chiến chùy cổ quái."
Tôn Lập máy động: "Vì sao lại là chiến chùy cổ quái?"
Chung Lâm nói: "Vật đó đích xác là phần bồi thường của Kim Phong Tế Vũ lâu nhưng chưởng giáo chân nhân cho là bị lừa."
Ai nấy hào hứng: "Sao hả?"
"Kim Phong Tế Vũ lâu đưa ra mấy pháp khí và nguyên liệu quý hiếm đến, trong đó có chiến chùy, chiến này dùng tam phẩm thượng nguyên liệu ‘Định phong thần thiết" đúc thành. Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nói đã phái tam vị chân nhân lão tổ mới lấy ra được từ một thượng cổ di tích, chưởng giáo chân nhân liền nhận. Sau này kiểm tra mới phát hiện, thứ đó đúng là tam phẩm thượng nguyên liệu, nhưng chỉ luyện được bát phẩm trung pháp khí! Kích phát nào cũng chỉ được bát phẩm trung uy lực..." .
Chúng nhân ngạc nhiên, thượng cổ di tích thường để lại bảo vật tuyệt diệu, phế vật bát phẩm trung do tam phẩm nguyên liệu luyện chế ra kiểu này rất hiếm.
"Pháp khí đó không biết bị hạ cấm chế gì, chưởng giáo chân nhân đích thân động thủ mà không thể luyện hóa, đành bỏ đi. Nên lấy ra thưởng cho đệ tử mới."
Tôn Lập máy động, thầm hỏi: "Võ tổ, có phải không?"
Võ Diệu hoài nghi: "Có thể, bất quá hi vọng không lớn, tam phẩm thượng nguyên liệu... hơi thấp, dù đúng thì ta thấy đẳng cấp không cao."
Tôn Lập vốn không thích gì vị trí đệ nhất nhưng giờ vì phần thưởng thì cần tranh đoạt.
"Lần này bao giờ thi?"
"Bảy ngày nữa."
Chúng nhân thấy gã hỏi thì biết đã động lòng, đều tỏ vẻ vui mừng.
Tôn Lập tính toán, bảy ngày đủ để tiến bộ, tu vi dù không hơn Điền Anh Đông nhưng ngang thì không thành vấn đề.
Hiện gã có thể đồng thời thần hóa mười sáu huyệt đạo, tốc độ tu hành kinh nhân.
Xác định xong, gã thấy tất cả nhìn mình vui mừng thì cười: "Các ngươi sao thế?"
"Tôn Lập, sao hả? Đấu với Điền Anh Đông?" Giang Sĩ Ngọc "xúi bẩy".
Tôn Lập gật đầu: "Chắc năm phần là ta đánh bại được y, nhưng phần thưởng lần này ta sẽ giữ, các ngươi sao còn hưng phấn thế?"
Tô Tiểu Mai cười hì hì vỗ tay: "Điền Anh Đông tự nhận hơn người, suốt ngày ra vẻ chính nhân quân tử, nhìn kiểu gì cũng khó chịu. Trước kia không ai làm gì được y, giờ ngươi có thể thì đương nhiên phải xuất thủ. Tôn Lập, tiến lên, ta mong người giẫn nát y!"
Tôn Lập im lặng cầm một con cá nướng lên ăn, nhìn Giang Sĩ Ngọc.
Giang Sĩ Ngọc bị nhìn đến rùng mình: "Nhìn ta làm gì?"
Tôn Lập hầm hừ: "Nếu tự nhận đẹp trai là tội thì ngươi cũng phạm."
Giang Sĩ Ngọc nhảy lên như bị giẫm vào đuôi: "Đâu có..." .
Chúng nhân cười vang: “Ngươi phản ứng như thế thì chắc rồi!"
Một lúc sau, Chung Lâm xua xua tay: "Được rồi, nói vào việc chính, Tôn Lập, bọn ta mong chờ trận ngươi đấu với Điền Anh Đông!"
Tôn Lập gật đầu: "Lần này sẽ để các ngươi vừa ý, yên tâm, y không chịu nhường đâu."
Đã có thì cần tranh thủ, Tôn Lập không quan tâm người ta nói gì, mồm của người ta cơ mà, hà huống gã có đủ tư cách đó.
Giang Sĩ Ngọc hỏi: "Phần thưởng cho người đứng thứ ba là gì?"
Tôn Lập muốn lấy ngôi quán quân, thứ hai là Điền Anh Đông, Giang Sĩ Ngọc thấy không có hi vọng, trực tiếp nhắm vào ngôi thứ ba.
Chung Lâm nói luôn: "Phần thưởng cho vị trí thứ hai là liệu thương thánh dược Hồi long đơn, thứ ba là cái bảo vệ tay, cửu phẩm hạ, bị tấn công thì phát ra màn sáng che cho chủ nhân."
Hồi long đơn rất hữu dụng, Tôn Lập lần này thụ thương thì hiểu rõ tác dụng của liệu thương thánh dược.
Bất quá Giang Sĩ Ngọc hiển nhiên thích pháp khí bảo vệ tay.
Yêu tộc thân thể siêu phàm, tu hành công pháp thiên về tấn công, Giang Sĩ Ngọc không phải yêu tộc, thân thể kém xa nên cần pháp khí phòng ngự.
Ai nấy náo nhiệt bàn luận, Lý Tử Đình lo lắng, chỉ là thấy tất cả vui vẻ nên không nói ra.
Tôn Lập là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, Điền Anh Đông cũng thế, y còn đạt tới sớm hơn, cộng thêm Bảo lưu tuệ căn, không thể nào thua được...
Tiếp theo mấy ngày, Tôn Lập tạm gác lại việc chế khí, để an toàn thì gã quyết định tế luyện ngọc kiếm của Tô Ngọc Đạo để khi nguy hiểm còn có pháp khí.
Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa, dù Tô Ngọc Đạo cũng không có thần hỏa cỡ này.
Gã lấy ngọc kiếm ra, Tô Ngọc Đạo chết rồi, tinh thần lạc ấn cũng tan theo.
Tôn Lập co ngón tay, Tử cực thiên hỏa phun ra, được linh nguyên dồn vào mà hóa thành hỏa long. Hỏa long biến thành ngọn lửa. Gã đưa ngọc kiếm vào.
Ngọc kiếm được Tử cực thiên hỏa tế luyện nên nhanh chóng biến thành đỏ rực, gã cắn ngón tay nhỏ một giọt máu vào, được linh nguyên bao lấy, tinh huyết hóa thành tự phù thần bí, từ từ hòa vào ngọc kiếm. Tử cực thiên hỏa cháy lên mãnh liệt, dòn tinh huyết tự phù vào bản thể ngọc kiếm.
Tế luyện hai canh giờ, ngọc kiếm khẽ nhảy lên hú vang, có cảm ứng tâm linh với gã.
Tôn Lập máy động, ngọc kiếm hóa thành đạm hồng sắc quang mang bay vòng quanh nhà.
Tế luyện hoàn thành.
Có cảm ứng tâm linh này thì gã có thể liên tục dồn linh nguyên vào, dễ dàng khống chế ngọc kiếm, thi triển các kiểu kiếm chiêu.
Chỉ là ngọc kiếm không do gã tự tay luyện chế, sử dụng không nhuần nhuyễn như hỏa lôi tiễn.
Ngọc kiếm có phẩm cấp giữa bát phẩm và thất phẩm, hơn xa Hỏa lôi việt nên chiến lực của gã không giảm mà tăng.
Gã diễn luyện ngọc kiếm, linh nguyên dồn ra là tinh mang lóe sáng, nhưng không phun ra, hàm chứa lực bạo phát vô cùng, quả nhiên là pháp khí phẩm cấp cực cao, bản chất bất phàm!
Gã cười thầm, lúc này có ai dám khiêu chiến gã trong lúc thi đấu võ thì gã sẽ khiến tất cả cả kinh.
Võ Diệu thấy gã hào hứng thì không vui: "Vớ vẩn, thứ thế này mà ngươi vừa lòng? Dùng tạm thôi, mau thu lại đi!"
Tôn Lập cười hi hi, thứ hạng bét với Võ tổ lão nhân gia thì cả chưởng giáo Vọng Hư cũng muốn sát nhân đoạt bảo để có.
Tiêu chuẩn của lão nhân gia... Tôn Lập đã quen rồi.
Thu ngọc kiếm lại rồi lấy ra một thanh phi kiếm. Tô Ngọc Đạo gom được mười một thanh phi kiếm, Tôn Lập chọn bốn thanh tệ nhất bán cho Lưu Minh Kiến, còn lại bảy.
Cây kiếm này bát phẩm hạ, Tử cực thiên hỏa phun ra, mất hai canh giờ là hoàn tất tế luyện, rồi ném vào đại đỉnh.
Phi kiếm để cho đại đỉnh, với Võ Diệu thì cỡ Đại Vũ cửu đỉnh mới đáng cho y dốc tâm tư, mới là "việc chính ".
Bát phẩm thất phẩm gì đó, dù là nhất phẩm pháp khí cũng không đáng cho lão nhân gia để ý.
Ngày lên lớp, đêm tu luyện, Tôn Lập lặng lẽ qua được bốn ngày.
Sáng ngày thứ năm, gã tu luyện xong, đứng dậy diễn luyện Thái bình sát đạo, chỉ đơn giản vài chiêu thức, không dùng sát khí phối hợp, gã ngồi cả đêm nên người hơi cứng, dùng các chiêu thức này hoạt động gân cốt.
Hoạt động xong thì đi tắm.
Sáng cuối thu rất lạnh nhưng gã đã không còn thấy lạnh nữa.
Xong xuôi, Giang Sĩ Ngọc và Chung Lâm đều ra, cùng tới thư viện, buổi sáng cứ thế trôi qua.
Buổi trưa, Tôn Lập trốn trong phòng, được Võ Diệu chỉ dẫn nghiên cứu các loại nguyên liệu phối hợp khi đoán khí, đến chiều mới có tiếng gõ cửa phòng.
Gã ghé mắt nhìn, quả nhiên Đông Phương Phù và Lý Tử Đình nhón chân đứng ngoài phòng Giang Sĩ Ngọc, y vẫy tay, cả ba khuất bóng.
Tôn Lập cười thầm.
"Vù ..." .
Giang Sĩ Ngọc thở phào, rời tiểu viện một quãng mà còn kinh hãi ngoái lại: "Xong rồi."
Lý Tử Đình ai oán: "Chúng ta cẩn thận thế làm gì? Quang minh chính đại cơ mà."
Giang Sĩ Ngọc lắc đầu: "Nàng không biết thôi, Tôn Lập tiểu tử đó quá giảo hoạt, ta thấy y biết gì đó..."
Đông Phương Phù thản nhiên: "Biết thì biết."
Giang Sĩ Ngọc một tay dẫn hai người đi ra, ở cửa Vọng Sơn biệt viện chợt có người đi tới, va vào y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT