Tôn Lập nghi hoặc, biết mình không thể chen lời nhưng vẫn hỏi: "Chưởng giáo sư bá, dị vực là nơi nào? Hung thú lâm thế là việc gì?"

Vọng Hư chân nhân hầm hừ: "Không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Tôn Lập lùi sang bên im lặng.

Gã biết tu sĩ Đại Tùy có biết về hung thú lâm thế nhưng coi là bí mật, không cho đệ tử mới như gã biết mà thôi.

Vọng Hư ba nãy giải thích với Tôn Lập vốn là đệ tử y không ưa, mục đích để mượn miệng gã đồn đi.

Hôm qua y sát khí đằng đằng quay về, trong môn phái đều đoán được, y định nói ra để tránh lòng người hoảng loạn.

Nheng bảo y giải thích với Tôn Lập về dị vực, hung thú lâm thế thì không bao giờ.

Vọng Hư nhìn tam vị sư đệ sư muội: "Tôn Lập gặp hung thú đích chắc gần Ngọc Chung sơn, cách xa Cổ Lô sơn nhưng khá gần sơn môn Tố Bão sơn! Xem ra lần này quy mô và phạm vi hung thú lâm thế hơn hẳn dự liệu, cần chuẩn bị."

Vọng Minh gật đầu định nói, lại nhìn Tôn Lập.

Vọng Hư xua tay: "Tôn Lập lui đi, tuy lần này ngươi tự rời sơn môn, lại về muộn nhưng có nguyên nhân, đồng thời thụ thương, lần này không trách phạt nữa."

Tôn Lập ôm quyền: "Đa tạ chưởng giáo chân nhân khai ân, đệ tử cáo lui."

Tôn Lập đến cửa, Vọng Hư chợt nhớ ra: "Đúng rồi, có thời gian thì đến hậu sơn bái kiến Chung lão tổ."

Chung Mộc Hà được Vọng Minh cho biết Tôn Lập còn sống, quả nhiên như Vọng Hư suy đoán, không hề định giết gã diệt khẩu, còn còn muốn gặp ân nhân của tộc tôn.

Tôn Lập đồng ý, tường Huyền Vũ đại điện đều có trận pháp cấm chế, gã ra khỏi là không nghe thấy bên trong nói gì.

Động phủ ở hậu sơn, Tôn Lập có linh phù của Chung Mộc Hà, ném vào là động phủ vốn đầy nguy hiểm liền có thất sắc hồng kiều đón vào.

Chung Mộc Hà xếp bằng trên bồ đoàn Long tức thảo, thấy gã đi vào thì ngượng ngùng.

Tôn Lập vái: "Đệ tử xin chào lão tổ."

Chung Mộc Hà thở dài, xua xua tay: "Thôi vậy, đứng lên, là ta nợ ngươi..."

Tôn Lập thở phào.

Chung Mộc Hà bỏ cả danh dự và tâm kết, tức thì nhẹ hẳn người, giơ tay hút một bồ đoàn Long tức thảo đến, nhưng so với cái y ngồi thì nhỏ hơn, phẩm chất cũng kém hơn.

Bồ đoàn đáp xuống trước mặt Tôn Lập, Chung Mộc Hà nói: "Ngồi đi."



Tôn Lập ngồi xuống, Chung Mộc Hà đưa tay vuốt tóc: "Hài tử ngươi tuy ít tuổi nhưng tâm tư linh hoạt. chắc ngươi nhận ra, Vọng Hư và Vọng Minh định sát nhân diệt khẩu."

Tôn Lập gật đầu ngần ngừ: "Vẫn là lão tổ cứu mạng đệ tử. Lão tổ không nói, họ không dám tùy tiện hạ thủ.”

Chung Mộc Hà cưởi khổ: "Ta tuy nghênh ngang, sinh sát tùy tâm, nhưng không thể lòng dạ sắt đá như họ, ngươi có ơn với gia tộc của ta, ta lại... sai trước, không thể vì danh dự mà giết người chứ?"

Tôn Lập im lặng một lúc mới nói: "Nhưng trong lòng bọn chưởng giáo chân nhân thì đó là pháp tắc sinh tồn của tu chân giới!"

Chung Mộc Hà không phản bác, không chỉ bọn Vọng Hư mà tuyệt đại bộ phận tu chân giới đều thế, đây là thế giới coi trọng sức mạnh, đạo lý thuộc về cường giả, chỉ cần có sức mạnh tuyệt đối là nói gì cũng được. Tôn nghiêm của cường giả không được phép xâm phạm, với cái cớ này, bọn Vọng Hư giết đệ tử như Tôn Lập mà không cần nghĩ gì.

"Lòng dạ sắt đá cũng là đạo tâm, họ tuy là vãn bối nhưng đạo tâm kiên định hơn ta, tương lai tiền đồ cũng hơn."

Tôn Lập lắc đầu: "Lão tổ, đệ tử không thấy thế, kiếp này họ tuyệt nhiên vô vọng Chân nhân cảnh! Lão tổ tuy đạo tâm có khe hở, không thể lòng dạ sắt đá nhưng kỳ thực có để lại một tia hy vọng về đại đạo. Còn họ... thiện ác chi tâm đều bị bịt kín thì đại đạo cũng vậy!"

Chung Mộc Hà ngẩn người, trầm ngâm một lúc như cân nhắc lời gã, một chốc sau cười vang: "Quả nhiên có lý, ha ha ha!"

Y phất tay: "Chung Lâm, ra gặp ân nhân đi."

Trong quang mang, Hỏa khôi hồn tinh lơ lửng, âm thần Chung Lâm từ Hỏa khôi hồn tinh hiện lên, thấy gã thì hoan hỉ: "Tôn Lập, ngươi còn sống, hay quá!"

Y giơ tay ôm Tôn Lập.

Tôn Lập cảm thụ được âm hồn Chung Lâm như thực chất thì cười khổ, quả nhiên có Chân nhân cảnh thúc tổ có khác, âm hồn khác dù trăm năm chưa chắc đạt tới tu vi này.

Chung Mộc Hà tựa hồ nhận ra nên nói: "Ta chỉ giúp nó được đến thế, dù gì ta cũng không tu luyện âm thần, Tố Bão sơn cũng không có pháp môn."

Chung Lâm hơi xìu đi, nhưng nhanh chóng vui vẻ: "Ta thế này cũng được rồi, tương đương Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, không lâu nữa sẽ đạt cảnh giới đệ tam trọng."

Chung Mộc Hà thở dài, tiếc nuối cho tộc tôn.

"Thôi vậy, con ở lại đây cũng vô dụng, theo Tôn Lập về thư viện, giao lưu với người cùng tuổi cũng có lợi."

Chung Lâm Gật đầu: "Con hiểu ròi, thúc công."

Chung Mộc Hà bảo Tôn Lập: "Tôn Lập, ta lại mặt dày nhờ ngươi trông nom A Lâm."

Y lấy từ dưới bồ đoàn một trữ vật giới chỉ: "Trong nào có những thứ ta và A Lâm không dùng được, cho ngươi."

Tôn Lập cười hì hì nhận lấy: "Lão tổ cho thứ gì tất không tệ, đệ tử không chối."

Chung Mộc Hà mỉm cười nhìn Chung Lâm, ánh mắt đầy vương vấn.

Những ngày ở cùng, Chung Mộc Hà nhìn gương mặt giống đại ca đó, phảng phất như quay về thời trẻ, chỉ là ở càng lâu thì y càng hổ thẹn với đại ca nên tính đi tính lại, quyết định cho điệt tôn về thư viện. Có Tôn Lập lo cho y tất không thành vấn đề.



Chung Mộc Hà đã nghe ngóng được Tôn Lập tựa hồ là "phúc tướng", đệ tử có quan hệ tốt với gã đều gặp cơ duyên, Chung Lâm theo gã có khi được nhờ.

Chung Lâm và Tôn Lập bái biệt Chung Mộc Hà, Hỏa khôi hồn tinh lơ lửng ở tim Chung Lâm, y đi trên đường núi, dù âm thần ngưng thực, không sợ đại nhật thần hỏa, nhưng phơi nắng lâu cũng không dễ chịu, vì thế y thường chọn bóng cây.

Chung Lâm nhìn Tôn Lập, mỉm cười: "Ta nghe nói tại thư viện nội ngươi đang lúc uy phong. Thật không ngờ, đệ tử tư chất kém đến mức không ai nhìn tới lại là thủ lĩnh của thế lực mạnh nhất thư viện."

Tôn Lập nghe nói đến "thế lực mạnh nhất" thì mới nhận ra mình đã thành một phái.

Gã không có ý lập "thế lực", nhưng Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai quật khởi, ba người đã được coi là thế lực.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình gia nhập, nhất là Đông Phương Phù thành thân truyền đệ tử của Vọng Thắng, như hổ thêm cánh cho "thế lực" này!

Tần Thiên Trảm thất tung, coi như tử vong.

Điền Anh Đông một mình một cõi nhưng thủ hạ quá kém, so về thực lực chỉnh thể, phe Tôn Lập chiếm ưu thế.

Tôn Lập cười khổ bảo Chung Lâm: "Ta không có ý lập thế lực, càng không định tranh chấp danh tiếng gì, ngươi tin không?"

Không ngờ Chung Lâm gật đầu: "Ta tin! Chúng ta quen biết chưa lâu nhưng lúc tại Đại Lương thành ta đã nhận ra ngươi một lòng hướng đạo. Nhưng ngươi cũng biết mình dù không có tạp niệm nhưng không chắc người khác cũng thế."

Tôn Lập hiểu ý, gật đầu: "Cũng đành. Vẫn có câu: trên đời không có tranh chấp, người ta tự dấy lên..."

Chung Lâm tựa hồ thấy chủ đề này hơi nặng nề nên cười vỗ ngực: "Hiện tại, bản nhân có chỗ dựa kinh người gia nhập thì thế lực của ngươi lại mạnh lên, Điền Anh Đông tối nay sẽ khóc nhỉ?"

Tôn Lập cũng cười, ở cạnh Chung Lâm gã không hề phòng bị nên học theo, vỗ ngực: "Bản nhân hiện tại cũng Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, Điền Anh Đông không phải càng đáng khóc hả?"

Chung Lâm giật mình: "Ngươi nhanh đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng thế hả? Tư chất như ngươi tu luyện đến đệ tam trọng đã là kỳ tích... Thôi vậy, coi như ta chưa nói, bản thân ngươi đã là kỳ tích."

Tôn Lập mỉm cười: "Ta vốn tưởng... à, thật không ngờ ngươi nghĩ thoáng như thế, ta yên tâm rồi."

Gã chưa nói xong, Chung Lâm đã hiểu: "Chắc tưởng ta càng lúc càng buồn bã? Ngươi biết lúc đầu ngày nào thúc tổ cũng bảo ta đọc ba lần “Thái thượng đạo đức kinh”, giải hết oán ận. Vọng Kiếp đã chết, ta còn oán gì hận gì nữa."

Tôn Lập gật đầu, thấy Chung Lâm buồn thì biết y nghĩ đến nữ hài đó, y cũng thấy tiếc, thầm thở dài.

Túc Lan chết rồi, phòng của y trong tiểu viện vẫn trống, Tôn Lập bảo Sùng Dần cho Chung Lâm ở đó.

Đến tối, Tôn Lập triệu tập tất cả lại, chính thức giới thiệu Chung Lâm.

Chung Lâm tuy có thúc công là chân nhân lão tổ nhưng tao ngộ thê thảm nên không ai bài xích, tuy chưa quen nhưng được chấp nhận.

Giang Sĩ Ngọc hơi lãnh đạm, y vốn có tính đó, tuy không gây sự nhưng bảo chấp nhận Chung Lâm thì cần thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play