Hỏa lôi việt đã hỏng, Tôn Lập không chỉ thương cảm, mà quan trọng là không có pháp khí vừa tay. Không có Hỏa lôi việt, chiến lực của gã kém xa, giờ có thứ thay được, lại càng tốt thì gã tất nhiên hưng phấn dị thường.
Đóng lại, gã mở cái tủ có song kiếm đan chéo. Như gã đoán, trong đó chưa toàn phi kiếm.
Tu sĩ Ngọc Kiếm sơn trang cả đời chỉ tế luyện một bộ phi kiếm, vì thế tuyệt đối không giữ pháp khí loại khác, lấy được là bán ngay hoặc trao đổi pháp bảo.
Tô Ngọc Đạo có ngần ấy phi kiếm, gã không dùng có thể đem cho.
Bất quá Tô Ngọc Đạo giàu hơn nữa thì không thể lấp đầy ba mươi sáu ngăn, pháp khí hiếm có, hà huống y đều cất giữ nhập phẩm pháp khí.
Ba mươi sáu ngăn chỉ bày một mớ phi kiếm. Dù thế cũng khiến người ta cả kinh, một Hiền nhân cảnh tu sĩ lại giàu đến thế!
Tôn Lập chỉ qua Tô Ngọc Đạo là biết Ngọc Kiếm sơn trang giàu hơn Tố Bão sơn nhiều, thực tế gã không biết rằng Tô Ngọc Đạo là ngoại lệ ở Ngọc Kiếm sơn trang.
Không hiểu Tô Ngọc Đạo may mắn hay xui xẻo, sư tổ y đang lúc đỉnh cao đấu pháp với người khác mà trọng thương, về Ngọc Kiếm sơn trang không lâu thì chết, truyền y bát cho sư phụ y, kết quả sư phụ y cũng thế, đang lúc đỉnh cao thì trọng thương, về Ngọc Kiếm sơn trang truyền hết bảo vật cho y rồi nhắm mắt xuôi tay.
Tô Ngọc Đạo coi như kế thừa cả sư tổ và sư tôn, y xuất thân từ một tu chân thế gia trung bình ở Đại Tùy nên không nghèo nàn gì, vì thế ngần ấy bảo bối tiện nghi cho Tôn Lập.
Người cần mười một cây phi kiếm nhất là Tô Tiểu Mai nhưng trong thiết thư của Long Bối thượng nhân đã chuẩn bị đủ pháp khí, Tôn Lập nghĩ ngay đến đại đỉnh.
Trồng ba trăm niên Bạch lộ vân sơn thảo đổi Thiên đoán thần thiết vốn để dành cho đại đỉnh nhưng Võ Diệu đổi ý, định dùng Thiên đoán thần thiết đoán khí, chi bằng tế luyện lại phi kiếm cho đại đỉnh?
Đại đỉnh có nguồn gốc kinh nhân. Dù Tô Ngọc Đạo liều mạng tung đòn cũng không để lại dấu xước, Tôn Lập lại càng thèm muốn đại đỉnh.
Cho hết vào trữ vật không gian. Tôn Lập kiểm tra kỹ, trong trữ vật không gian của Tô Ngọc Đạo quả nhiên không còn gì nữa thì gã mới thu lại.
Vất vả một lúc, trời tối dần, màn đêm sắp buông.
Đợi một chốc, chu thiên tinh lực nồng dần, gã liệu thương lần cuối, thương thế cỡ này mà không có “Phàm gian nhất thế thiên” hoặc linh đơn tương trợ thì sao có thể lành sau bốn ngày.
Tói nay sao mờ, chu thiên tinh lực kém xa mấy hôm trước.
Tôn Lập lấy làm lạ, ban ngày vạn dặm không mây, lẽ ra phải đêm sáng sao mới đúng.
Bất quá chu thiên tinh lực không mạnh nhưng miên man lại phù hợp cho gã liệu thương. Gã đã khỏi cơ bản, chỉ cần trừ đi ẩn hoạn, không cần sức mạnh cương dương mà cần loại ôn nhu bất tuyệt.
Bất tri bất giác đến sau nửa đêm. Thương thế của gã đã khỏi, thở hắt ra, thu công pháp mở mắt, chợt thấy khác thường.
Gã tuy dừng “Phàm gian nhất thế thiên”, nhưng cảm ứng với chu thiên tinh lực vẫn sắc bén, ngay lúc gã dừng là biến mất!
Hiện tại còn đang đêm, còn lâu mới sáng, chu thiên tinh lực sao lại đột nhiên biến mất?
Tôn Lập mở mắt, tất cả khiến gã kinh ngạc vô cùng: đêm đen được bao phủ màu đỏ sậm, sao sáng đã biến mất, vầng trăng xuất hiện trên không nhưng đỏ máu!
Huyết nguyệt! Huyết nguyệt lần thứ ba!
Tôn Lập hiểu ra, chu thiên tinh lực không lùi mà bị bức lùi.
Huyết nguyệt chợt xuất hiện, đột ngột hơn hai lần trước, bá đạo hơn. Hồng quang rải xuống như máu tươi, dày như suong mù!
Tôn Lập máy động, “Phàm gian nhất thế thiên” đã dừng lại từ từ vận chuyển. Gã không hút vào chu thiên tinh lực, mà là huyết nguyệt ác lực!
"Ngươi đang đùa với lửa!" La Hoàn lạnh giọng.
Tôn Lập nghiêm túc: "Có hai vị thì tiểu tử sợ gì."
La Hoàn: "..."
Võ Diệu chen lời: "Thôi vậy, y biết sớm thì có thể chuẩn bị, cũng tốt."
La Hoàn thở dài: "Cẩn thận, đừng để huyết nguyệt ác lực chạm vào kinh mạch."
Tôn Lập làm theo La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn, dùng tốc độ gấp sáu lần vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”, cẩn thận hút một tia huyết nguyệt ác lực nhỏ hơn sợi tóc.
Chỉ một tia mà huyết nguyệt ác như đê vỡ xô tới, định chui vào thể nội gã!
Nếu người khác thử, tuyệt đối không ngờ được huyết nguyệt ác lực hung hãn như thế, tốc độ phản ứng nhanh đến không kịp trở tay!
Tôn Lập đã được La Hoàn và Võ Diệu nhắc, hút một tia huyết nguyệt ác lực thì dừng công pháp, đóng hết khiếu huyệt, lỗ chân lông.
"Oành!"
Vô số huyết nguyệt ác lực va vào thân thể gã, vô hình chi lực đó khiến gã lắc lư, lăn khỏi tảng đá.
"Xoạt!"
Tôn Lập tuy đã chuẩn bị, nhưng không ngờ huyết nguyệt ác lực đến mức đó, ngã xuống không kịp đề phòng, trán sưng u, đau đớn hít hơi lạnh.
Huyết nguyệt ác lực nhỏ xíu trong thân thể phi thường linh hoạt, gã chuẩn bị rồi mà suýt bị xuyên qua, xâm thực đến kinh mạch!
"Cẩn thận!" Võ Diệu và La Hoàn gầm to, Tôn Lập giật mình, dốc linh nguyên lên đuổi huyết nguyệt ác lực.
Gã gần như dốc hết sức lực trấn áp tia huyết nguyệt ác lực, thứ này cực kỳ giảo hoạt, tranh đấu quyết liệt, tuy kém hơn nhưng không chịu hàng phục.
Tôn Lập vây ráp, chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, mất tám canh giờ mới đuổi được tia huyết nguyệt ác lực vào trấn áp tại Cưu vĩ huyệt.
Trấn áp xong thì huyết nguyệt ác lực hóa thành điểm đỏ cỡ mũi kim, lơ lửng giữa tinh quang vô cùng vô tận, ý chí ngoan cường của nó đã bị Tôn Lập mài sạch trong tám canh giờ tranh đấu, chỉ còn lại sức mạnh thuần túy nhất.
Tôn Lập đã hiểu huyết nguyệt ác lực không chỉ đáng sợ mà dẻo dai hiếu chiến vô cùng, nếu bị huyết nguyệt ác lực ô nhiễm tất gã sẽ biến thành ma đầu khát máu!
Võ Diệu và La Hoàn không phủ định. Nhưng Tôn Lập hỏi nguồn gốc huyết nguyệt ác lực thì cả ai im lặng, Võ Diệu chỉ nói "hiện tại chưa phải lúc ngươi biết những thứ này".
Tôn Lập thu huyết nguyệt ác lực vào Cưu vĩ huyệt, chuẩn bị về Tố Bão sơn.
Cả ngày thụ thương thì gã đã đi được sáu ngày, sau khi đấu với huyết nguyệt ác lực thì lúc xuất phát đã là buổi trưa.
Lợi ích việc Tôn Lập tu luyện “Phàm gian nhất thế thiên” là dễ dàng xác định phương hướng. Gã theo hướng sơn cốc đi về Tố Bão sơn, được vài bước thì trước mặt chợt xuất hiện một hắc động!
Hắc động cỡ miệng giếng, sâu không thấy đáy. Tôn Lập phi thường xác định ban nãy gã nhìn tới thì ở đó không có hắc động.
Chỉ một tích tắc là hắc động xuất hiện.
Tôn Lập lùi lại mười trượng, tiếp đó chứng minh là gã quyết định chính xác.
Hắc động bắn ra hắc khí hình xoay ốc.
Hắc khí nhanh chóng tản đi, quay tít hút mặt đất quanh đó, mặt đất dính hắc khí là hòa làm một với hắc động!
Tôn Lập cả kinh, Võ Diệu quát khẽ: "Đi mau!"
Tôn Lập không nghĩ ngợi gì quay người chạy lên đỉnh núi bên trái, ẩn mình sau một tảng đá ở lưng núi, nín thở, không lộ ra nửa điểm khí tức, nhìn xuống.
Hắc khí hình thành một vũng xoáy, liên tục khuếch đại, thậm chí gần nửa nhiễm lên đỉnh núi gần đó, phần núi cũng bị hắc động đồng hóa!
Hắc động đã vượt mức ba trăm trượng! Từ góc độ của Tôn Lập thì màu đen như mực trong hắc động sôi trào, liên tục có những thứ hình dạng cổ quái thò ra nhưng bị sức mạnh đen ngòm đó kéo lại.
Nền đen sau lưng tựa hồ cực kỳ bất cam, liên tục lao tới.
Sức kìm chế của màn đen tựa hồ càng lúc càng yếu, liên tục có đầu thì hung hăng va vào, hơi chững lại rồi bị kéo lùi, tích tắc đó như những bức tượng hoàn mỹ nhất!
Hắc động liên tục khuếch đại, đạt một nghìn hai trăm trượng thì dừng lại.
Sương đen không ngừng bay lên, tới vạn trượng! Nhìn từ xa như long quyển phong (vòi rồng - ND)!
Sương đen gần bị hắc động hút về, lúc tất cả tan đi, màn đen như mực trong hắc động tan ra theo tiếng nổ đùng đục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT