Thư viện do các đệ tử thay nhau quét dọn. Mỗi nhóm mỗi lần cử ra hai người, tổng cộng tám người làm trong ba ngày. Sau đó đổi người khác.

Tôn Lập đi ra ngoài, người gọi không thấy, chỉ có Lục Đại Thông đứng trong sân, lo lắng nhìn, gã gật đầu định đi, Lục Đại Thông kéo lại.

"Tôn Lập, nén nhịn đi."

Tôn Lập bất ngờ: "Hả? Sao hả?"

Lục Đại Thông định nói lại thôi, sau cùng bảo: "Dù gì chúng ta cũng là nhóm chữ Đinh, chỗ nào cũng phải nhẫn nhịn người khác. Quét dọn kiểu này cũng không mệt gì, tốt nhất đừng xung đột với họ, họ bảo làm gì cứ làm, ai bảo chúng ta tư chất không tốt, bị phân vào nhóm chữ Đinh, ai..."

Dạo này ba nhóm Giáp - Ất - Bính vì được môn phái rót nguồn lực, tốc độ các đệ tử tu hành hơn xa nhóm chữ Đinh. Nhất là nhóm chữ Giáp, nghe nói có người đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất tằng.

Các đệ tử cách nhau về địa vị ngày càng lớn.

Tôn Lập thoáng hiểu ra, gật đầu: "Đa tạ."

Vào Tố Bão sơn đến nay, gã thấy đủ kiểu không công bằng, Lục Đại Thông nói tuy không rõ nhưng gã doán được, nếu thế thì nên làm gì?

...

Thư viện không có lớp học vào buổi chiều, muốn hỏi gì phải đi tìm giảng tập. Vì thế đây là lúc quét dọn.

Nhóm chữ Đinh trừ Tôn Lập còn một nữ hài tử tên Tô Tiểu Mai cùng tới quét dọn.

Trong số đệ tử lần này không ít nữ hài, chiếm gần một nửa, Tô Tiểu Mai tên thế nào người thế, gầy nhỏ, luôn tỏ ra e dè.

Tôn Lập lên lớp mất tập trung, giảng tập giảng ở trên, bọn La Hoàn giảng trong óc. Cả nhóm chữ Đinh, gã chỉ có ấn tượng với Lục Đại Thông và Giang Sĩ Ngọc.

Tô Tiểu Mai nhận ra gã, thấy gã thì vội vẫy tay: "Tôn Lập, ở đây."

Tôn Lập hơi bất ngờ: "Cô nương quen mỗ?"

Tô Tiểu Mai mỉm cưởi, cúi đầu e thẹn: "Cả nhóm có ai không biết ngươi."

Tôn Lập càng ngẩn người: "Vì sao, mỗ nổi danh thế nào?"

Tô Tiểu Mai nhìn gã, lại cúi nhanh đầu: "Chuyện đó... các giảng tập đều cho là các hạ coi thường họ."

Tôn Lập đại khái hiểu ra, giảng tập hiểu lầm gã cũng có lý, dù gì cũng "tiếng ác đồn xa".

Gã nhìn Tô Tiểu Mai, cảm nhận nữ hài này hổ thẹn thì phải? Gã vỗ trán, lẽ nào học sinh hư lại được nữ sinh có hảo cảm hơn? Thế là sao? Vấn đề là gã oan uổng...

"Hai ngươi chưa làm đã định lười? Nhóm chữ Đinh đều thế hả?"

Người của ba nhóm kia ở xa, thấy thế thì bất mãn.

Tô Tiểu Mai giật mình: "Chúng ta làm mau, không thì họ giận đấy."

Tôn Lập nhíu mày, không nói gì, theo Tô Tiểu Mai đi tới.

Sáu người khác đi cùng nhau, năm nam một nữ, Tôn Lập không quen ai. Nữ hài đó trông cũng khá, có dáng dấp mỹ nhân.

Đệ tử đứng đầu có thêu chữ "Giáp" trên áo, hiển nhiên đến từ nhóm chữ Giáp, tư chất không tệ, hếch cằm nhìn Tôn Lập: "Ngươi là Tôn Lập, hắc hắc!"

Tôn Lập ngạc nhiên, lại nhìn Tô Tiểu Mai, nữ hài mỉm cười.

Tôn Lập lắc đầu: "Ta đúng là nổi danh..."

"Hì!" Nữ hài bật cười, đệ tử đó ngẩn người, gằn giọng: "Không biết xấu hổ! Ngươi tưởng hay lắm hả? Mỗi vị giảng tập nhắc đến ngươi đều coi là điển hình xấu, coi là không thể bồi dưỡng được, ngươi còn thấy quang vinh hả?"

Tôn Lập sầm mặt, đối phương tựa hồ ăn chắc gã, thậm chí không cho cả cơ hội trò chuyện.



"Đón lấy!"

Một cái chổi cán gỗ ném tới, Tôn Lập đón lấy.

"Các ngươi biết làm gì rồi chứ? Không cần ta phí lời." Đệ tử đứng đầu nói xong, phất tay: "Chúng ta đi."

Tô Tiểu Mai vội gật đầu: "Biết chứ, mọi việc bọn ta làm hết."

"Thế còn được."

Sáu người định đi. Chát! Một cái chổi chặn ngay trước mặt.

Tôn Lập giơ chổi lên: "Ta không hiểu!"

Đệ tử đứng đầu cười lạnh: "Không hiểu? Được, ta giải thích vậy, nhưng việc vớ vẩn này do những kẻ vớ vẩn làm! Nhóm chữ Đinh đều là rác rưởi, ngoan ngoãn làm đi, không thì sẽ biết tay!"

Tôn Lập lắc đầu, nhịn được sao?

Gã phẩy chổi, bụi cuốn vào đệ tử đó.

Y theo ý thức lùi lại, một ngọn cước đá vào bụng gã.

"A!"

Đệ tử đứng đầu rống lên thêm thảm, ngọn cước của Tôn Lập rất mạnh, y lùi mấy bước, ôm bụng thụp xuống.

"Đánh cho ta!"

Trong năm người còn lại, nữ hài hiển nhiên sợ hãi, bốn nam đệ tử không hề do dự bổ tới! Tất cả chỉ tu hành Thiên hà quyết cơ bản nhất, thời gian quá ngắn, nhưng thế cũng bằng cao thủ thế tục võ lâm khổ tu mười năm nội lực!

Bốn người lao tới, quyền đầu rít gió vù vù, nếu bị vây lại, Tôn Lập khó tránh nếm đòn no nê!

Tô Tiểu Mai sợ hãi ré lên: "A! Tôn Lập chạy mau..."

Tôn Lập không chạy, lao tới va chạm vào một người, ép đối thủ xuống dưới, mặc kệ ba người kia đấm đá, tóm chặt lấy đối thủ!

Từng ngọn quyền giáng lên mặt y!

Tóm tóc y dộng xuống đất!

"Cốp..." Thanh âm vang liên tục, chạm xuống đất là đỏ máu!

"A -" Đệ tử đó kêu lên thảm thiết, ba người kia bị chấn trụ, không biết nên làm gì, dù sao cũng mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu.

"Ngu xuẩn! Mau tóm lấy y, để y đánh tiếp, Tiểu Lôi xong đời ngay!" Đệ tử đứng đầu ôm bụng không đứng lên được.

Ba đệ tử như tỉnh ngủ, định kéo Tôn Lập ra nhưng tựa hồ sức gã vô cùng, nhất thời không kéo được.

Tôn Lập như phát điên, dộng đầu đối phương xuống đất, máu đọng thành vũng thì gã mới ném đối thủ đã ngất xỉu đi.

Gã xoay người đập vào người khác, sau lưng dính tiếp mấy đòn.

Dù đúc bằng sắt cũng không lại, mắt gã tóe hoa cà hoa cải nhưng vẫn hung hãn dùng tay quặp cổ một đối thủ, gầm vang ném đi, rồi mặc kệ hai người sau lưng đánh mình thế nào cũng liên tục tung quyền vào mặt người đó.

Mặt đối thủ máu thịt bầy nhầy, quyền đầu Tôn Lập cũng nát toét, lộ cả xương!

Mỗi quyền giáng xuống là tóe máu, Tô Tiểu Mai nhìn mà đầu óc trống rỗng vì sợ hãi.

"Cốp!"

Gáy Tôn Lập trúng đòn, mắt tóe hoa cà, suýt ngất đi.



Ấn đường huyệt tràn ra tinh quang, Tôn Lập tỉnh táo hơn nhưng sau gáy vẫn đau nhói như nứt ra, chật vật quay lại, nữ đệ tử vốn sợ hãi đứng một bên giơ một tảng đá bằng đầu người lên, tảng đá có dính máu!

Độc ác thật!

Nữ đệ tử mỹ lệ đó thoáng tỏ vẻ đắc ý, thấy Tôn Lập chưa ngất đi thì có phần kinh hoảng, lùi lại mấy bước: "Hai người mau xông lên!"

Hai đệ tử nhận ra Tôn Lập đã kiệt quệ, không hề khách khí tung cước.

"Đừng!" Tô Tiểu Mai ré lên, nhưng không ngăn được hai đệ tử hung ác.

Không khí chợt nóng lên, hồng quang lóe sáng. "Ầm”, hỏa quang ngập trời bao lấy tất cả.

"Vù!"

Hỏa điểu chừng sáu thước từ trong đám lửa bay lên, liếc chúng nhân.

Hỏa điểu cúi đầu mổ, kể cả Tô Tiểu Mai, đều thấy sức mạnh hùng hậu giáng xuống ngực.

Những ai còn đứng đều hộc lên ngã xuống.

Hỏa điểu từ trên cao nhìn xuống, hỏa chi lực tung hoành, mặt đất nứt nẻ.

Một người chắp tay sau lưng, cơ nhục như cương thạch, ngẩng đầu từ từ đi tới, vết thương hình con rết trên mặt rung động theo mí mắt hấp háy, hung ác như thế không phải Sùng Bá thì là ai?

Sùng Bá cười lạnh, vết thương hình con rết như động cả trăm chân!

"Muốn đánh nhau cứ tìm ta! Ta phụng bồi hết!"

Tô Tiểu Mai lấy dũng khí: "Giáo tập, chúng bắt nạt bọn đệ tử..."

"Ngậm miệng!" Sùng Bá gầm lên, hỏa lãng xô tới Tô Tiểu Mai, suýt thiêu rụi cả tóc và lông mày.

Tô Tiểu Mai giật mình, không dám nói gì nữa, ấm ức mím môi, gần bật khóc.

Tôn Lập lắc lắc đầu, còn choáng váng, may mà Ấn đường huyệt liên tục tràn tinh quang, gã càng lúc càng thấy đỡ.

Sùng Bá chợt hướng ánh nhìn băng lãnh vào đệ tử đứng đầu vốn đang cười lạnh đắc ý.

Sùng Bá lão tới tóm cổ áo y, hơi lạnh từ kẽ răng phun vào mặt y: "Ngươi cười cái gì? Ta nói buồn cười lắm sao?"

"Không, không!" Đệ tử đứng đầu giải thích.

"Thế thì vì sao!" Sùng Bá gầm lên, vết thương hình con rết uốn éo.

Đệ tử đứng đầu sợ đờ người: "Đệ, đệ, tử..."

Sùng Bá tóm cổ y ném xuống đất đánh bịch, mặt đất có thêm vết máu!

"Ai tham gia đánh nhau, phạt mười điểm!"

Sùng Bá gầm lên: "Hiện tại, ai chưa chết cút ngay!"

Điểm này là điểm thưởng, nếu ai đạt được thì sẽ khấu trừ đi, nếu không có... sau nhập môn thất khảo thì có khả năng bị quét đi!

Tôn Lập đứng lên vẫy tay với Tô Tiểu Mai: "Đi thôi."

Tô Tiểu Mai chảy nước mặt định đỡ, gã xua tay cười: "Không cần." Toàn thân đầy máu nhưng vẫn vững vàng như cây thương, từng bước rời thư viện.

Tô Tiểu Mai theo sau, hai thân ảnh một cao một thấp khuất bóng.

Sùng Bá đứng nguyên, đôi mày rậm nhíu lại, vết thương hình con rết, bất động...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play