Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Conver: Dĩ - Wiki dịch
Editor + beta: Lyvilam, Keiko
Còn tốt thời điểm lúc trước cô ở quán bar, học xong mấy chiêu công phu chế rượu, loại này pha cà phê việc tất nhiên là không làm khó được cô.
Chẳng qua nấu cơm giống như còn là khiếm khuyết chút hậu quả hơi tệ -.-!.
Cô suy nghĩ một cái chớp mắt, nhìn trên bàn trứng rán đen tuyền này, sau đó cô cầm lấy dao nĩa hung hăng mà hướng lên trên mặt trứng cắm đi vào.
(Lyvilam: thật sự không hiểu món trứng này là gì, ai hiểu giải thích giúp mình với -.-!)Cô giơ lên khối đồ vật đen tuyền, giận dữ trừng mắt to, từng câu từng chữ mà nói:
"Ông xã chết tiệt, ông xã xấu xa, cư nhiên dám nói cô là người giúp việc, thật đúng là khi dễ mình là người giúp việc nha, cô chính là Lương Dĩ Chanh nha, anh cũng là một cái phế vật, như thế nào vừa thấy đến anh, một câu phản kháng nói đều nói không nên lời là sao."
Nói xong, cô tức giận mà đem món ăn hắc ám này nhét vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt mấy miếng, lúc sau cô mới trì độn mà phục hồi lại tinh thần.
"Phi, phi, thật khó ăn."
Đúng lúc này, điện thoại cô đặt trong phòng ăn vang lên "Ong ong", cô rửa sạch tay sau, lập tức mà đem điện thoại cầm lên.
Chỉ thấy mặt trên hiện tên ' Kiều Na Na ' là một cuộc điện thoại video.
Lương Dĩ Chanh đưa điện thoại di động dựng đặt ở phòng bếp phía trên ngăn tủ âm tường, ấn xuống trực tiếp nghe cuộc gọi.
Đối phương một đạo thanh âm thanh thúy giọng nữ cao hơn bình thường mấy chục đề-xi-ben từ trong điện thoại truyền đến.
"Uy! Lương Dĩ Chanh! Hiện tại cậu ở đâu? Hai ngày này vì cái gì không có tới trường học, vì cái gì mọi người đều nói cậu đã kết hôn, cậu tốt nhất hiện tại cho tớ giải thích rõ ràng."
Lương Dĩ Chanh đối với thanh âm của cô phảng phất giống như không nghe thấy, như cũ xuất phát từ bản năng chà lau tang vật trong gian phòng bếp, cô ngước mắt nhìn thoáng qua cô (Kiều Na Na) trong điện thoại.
Cô chỉ là thấp giọng trà lời một chữ "Ừm".
"Ừm? Liền một chữ ừm? Lương Dĩ Chanh! Cậu hiện tại lập tức lại đây, tớ cần thiết muốn gặp đến cậu."
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh gật gật đầu, theo sau liền cúp điện thoại.
Trong điện thoại cô đây là bạn tốt nhất của cô, từ nhỏ đến lớn hai người các cô cơ hồ như hình với bóng, không có gì giấu nhau.
Kiếp trước, chính là Kiều Na Na đưa cô đi sân bay, Kiều Na Na cũng là người bị hại trong vụ tai nạn xe cộ kia, bất quá, sau lại nghe nói chữa khỏi bệnh cô ấy liền mất đi rất nhiều ký ức.
Người nhà cô ấy sợ cô ấy đã chịu kích thích, mới xuất ngoại, ngẫm lại kia trong 5 năm, quan hệ các cô cũng từ lần tai nạn xe cộ đó liền bắt đầu cắt đứt liên hệ.
Lương Dĩ Chanh nghe thấy thanh âm này quen thuộc này, cư nhiên còn có chút nhớ cái nha đầu chết tiệt kia.
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng thu thập vài tang vật trong phòng bếp, đây là lần đầu tiên cô làm việc nhà, cũng toàn bộ đều nhờ người nào đó ban tặng.
—
Mà bên kia, trong văn phòng tầng cao nhất Phó thị.
Mạc Phong trong tay cầm một đống tư liệu vội vội vàng vàng mà đi đến, hắn còn không có kịp mở miệng, nam nhân ngón tay gõ nhẹ bàn phím liền bỗng dưng dừng lại, liên tục đánh vài cái hắt xì.
Đam Mỹ HàiMạc Phong thấy vậy, quan tâm hỏi: "Phó thiếu, ngài bị cảm sao?"
Nghe vậy, anh đôi mắt hơi âm u hơi liếc về phía Mạc Phong, ngữ khí chứa vài phần oán khí.
"Cậu mới bị cảm, chắc là có người nguyền rủa tôi, còn có Mạc Phong cậu, có phải hay không ngóng trông tôi sớm chết đến nỗi cậu cùng ông nội đưa tôi một cái lễ vật lớn như vậy sao."
Nghe vậy, Mạc Phong nắm tư liệu trong tay hơi hơi nắm thật chặt, hắn theo bản năng mà lui về phía sau một bước, rũ đầu thấp thấp nỉ non một câu:
"Đây là Phó lão an bài, sao có thể trách tôi đâu."
"Hử?" Nam nhân dường như nghe được hắn lẩm bẩm, lại cường điệu một chữ.
Mạc Phong khẩn trương mà nuốt một hơi, vội vàng giải thích nói: "Phó thiếu, tôi thiệt tình oan uổng, tôi cũng không biết Phó lão gia tử bên kia là an bài cái dạng này, tôi cũng là xong việc mới biết được."
Phó Cẩn Tập nhìn Mạc Phong biểu hiện tính tình này, thật muốn đánh Mạc Phong một trận, chỉ là sự tình hiện tại đã trở thành sự thật, trách cứ hắn tựa hồ cũng không thay đổi được gì, huống chi đây là ông nội an bài...