Cao Yển hơi nghiêng người, nhất thời chắn đi ánh nắng, đổ xuống người ta một khoảng bóng lớn. Y nói: “Ngươi biết rồi, tại sao không nghe lời?”

Thỉnh thoảng có người hầu đi ngang qua, nhìn thấy ba người chúng ta thì đều cẩn thận hành lễ rồi nhanh chóng rời đi, ngay cả Lý Mậu Sơn đứng một bên cũng nín thở tập trung tinh thần, trông hệt như bức tượng đá điêu khắc chẳng nhúc nhích.

Ta cúi đầu tránh đi ánh mắt của Cao Yển, mở miệng nói: “Nô tỳ không biết Ngũ gia đang nói gì, hôm nay nô tỳ không làm gì cả, giữa bữa tiệc xin phép ra ngoài đi vệ sinh nhưng bị lạc đường, đi vòng một vòng quanh Tề vương phủ mới hơi lâu…”

“Đến giờ ngươi còn muốn dùng mấy lời này để gạt ta, trong bụng ngươi có tính toán, tự mình rõ ràng.” Cao Yển thẳng thừng ngắt lời, giọng nói đã mất đi sự vững vàng của ngày xưa.

Ta mím môi nín thinh.

Chưa bao giờ cảm xúc của Cao Yển bị kích thích bộc phát hết ra ngoài như bây giờ, ngữ khí y đầy tức giận không gì kiếm chế được: “Ta biết ngươi thích xen vào việc của người ta nên mới cảnh cáo hết lần này đến lần khác, cẩn thận không lại rước họa vào thân, nhưng ngươi chẳng lúc nào đặt trong lòng cả.”

“Lời Ngũ gia nói nô tỳ đều nhớ kỹ, hôm nay thực sự nô tỳ chỉ đi một vòng trong Tề vương phủ, không làm chuyện gì khác.” Ta cắn răng thuật lại lần nữa.

Cao Yển không hỏi ta tại sao lại đi lang thang trong Tề vương phủ, chỉ cất tiếng lạnh lùng hỏi: “Ngươi và thị vệ trưởng của thái tử có quan hệ gì?”

“Lúc trước thái tử phi bị tập kích, chúng nô tỳ chạy nạn cùng nhau mới quen biết. Hôm nay nô tỳ lạc đường, đúng lúc gặp anh ta vừa đưa quà xong, rồi tiện đường dẫn nô tỳ về tiệc luôn.” Ta nói chẳng có chút chần chừ.

Mặt Cao Yển vẫn như bị đóng băng: “Bao nhiêu nô tài ra vào Tề vương phủ như thế, sao ngươi cứ phải để cậu ta dẫn ngươi về?”

Cổ họng hơi nghẹn, ta đau khổ đáp: “Tại nô tỳ vừa lúc gặp anh ta.”

“Vậy tại sao ngươi lạc đường mà lại gặp được cậu ta?”

“Nô tỳ…” Ruột gan xoắn xuýt vào với nhau, ta băn khoăn không biết có nên nói với y chuyện của Lương Tú hay không.

Vì phút ngập ngừng này, nét mỉa mai đã dần hiện lên trên khuôn mặt Cao Yển, y nói: “Đang suy nghĩ nên bịa chuyện thế nào sao?”

Ngọn lửa dằn nén như muốn trào ra khỏi lồng ngực, ta nhịn không được bật thốt lên: “Nếu Ngũ gia không tin nô tỳ thì sao còn hỏi? Hôm nay nô tỳ đã làm gì mà khiến Ngũ gia phải tức giận như vậy chứ?”

Đáy mắt Cao Yển tựa hồ phiếm đỏ: “Ngươi có biết hành vi của mình sẽ gây ra hậu quả gì không, hay là không muốn nghe lời ta nghiêm túc ngồi yên một chỗ, có phải ngươi cho rằng ta sẽ không trách phạt ngươi?”

“Ngũ gia trước nay công tư phân minh, nô tỳ chưa bao giờ ôm tâm lý may mắn.” Đến chính ta cũng thấy giọng của mình lúc này nghe thật chả dễ chịu chút nào.

Suy cho cùng, những lần ta vì y mà nhẫn nhục chịu trách phạt còn ít ư?

Cao Yển tiếp tục hỏi: “Mùa đông năm đó, có một nha hoàn của phòng giặt chết trong này, vào ngày xảy ra chuyện, chẳng phải dù biết rõ là trái phép nhưng người vẫn tới đây bẻ cành mai tặng cô ta sao?”

Những mảnh ký ức vụn vặt chợt tràn về trong tâm trí, hình ảnh khuôn mặt Hạ Thiền đã phai nhạt dần theo thời gian. Hóa ra y vẫn luôn biết đó là ta, thế mà ta còn tự cho là mình giấu giếm kỹ lắm. Vậy sau này y mới biết hay ngay từ đầu đã biết rồi?

Cơn giá lạnh ùa vào lòng, bỗng dưng ta bắt đầu hoài nghi nguyên nhân y điều ta đến ngôi viện này, rốt cuộc y biết được bao nhiêu chuyện mà ta lầm tưởng rằng đó là bí mật chỉ mình mình biết?

Chợt giọng Cao Yển đề cao lên mấy quãng, chúng ta đứng gần nhau, tiếng y dội thẳng vào tai làm màng nhĩ ta bỗng chốc hơi nhói.

Y nói: “Đừng mải nghĩ tới những người không nên nghĩ tới, đừng mải quan tâm chuyện không nên quan tâm, ta thấy giờ chủ tử của mình là ai ngươi cũng không phân biệt nổi rồi đấy. Đã như thế thì từ giờ ngươi cứ quỳ ở đây đi, đến khi nào nhớ kỹ được lời ta nói rồi hẵng đi về.”

“Ngũ gia…” Nghe vậy, Lý Mậu Sơn lí nhí gọi, nhưng y đã vung tay áo cất bước rời khỏi.

Ta không phản bác, khuỵu gối quỳ xuống theo lời y, mà lòng lại mỏi mệt như có con dã thú điên cuồng đâm tới tấp vào lồng ngực.

Y lúc nào cũng vậy, hờn giận chẳng lý do, sau đó sẽ phạt ta, tuy không phạt nặng nhưng cũng đủ khiến ta có cảm giác một đống bông bị nhét vào người, bức bách khó chịu.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng ta vẫn mở miệng: “Ngũ gia phạt nô tỳ, đương nhiên nô tỳ không dám oán trách. Nhưng Ngũ gia có thể nói cho nô tỳ biết hôm nay rốt cuộc nô tỳ đụng chạm phải quý nhân nào, hay làm sai chuyện gì mới bị ngài phạt? Rốt cuộc thế nào là người không nên nghĩ, chuyện không nên quan tâm?”

Lý Mậu Sơn đứng sau, cặp mắt trợn trừng như quả chuông đồng, liên tục dùng tay ra hiệu cho ta, ý bảo ta nhanh chóng nhận tội giải thích. Có điều ta vẫn cố chấp không nói một lời.

Ít nhất hãy cho ta biết, y đã biết được bao nhiêu.

Người Cao Yển hơi cứng lại, ánh mắt nhìn ta có phần dao động, sau cùng chỉ mấp máy môi, giọng khàn khàn: “Ta nhớ lúc đầu ngươi đã nói coi Tần vương phủ như nhà, tuyệt không có lòng riêng, ngươi cũng nói ngươi muốn được an ổn. Mà giờ hình như ngươi đã quên sạch những lời này rồi.”

Ta sửng sốt ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Cao Yển, có vẻ y không muốn nghe ta nói gì nữa. Lý Mậu Sơn do dự hồi lâu rồi cũng bước theo Cao Yển, chừa lại mình ta quỳ gối ở nơi đó.

Mặt trời xuống núi, đám người tới lui trên con đường mòn không ai dám liếc mắt nhìn ta. Chỉ có Hàm Ngọc lén trộm mấy miếng bánh mang đến, chắc là Lý Mậu Sơn bày kế cho cô ấy tới. Nhưng lúc này đây ta chả có tâm trạng ăn uống, cơ bản là nuốt không trôi.

Dù dưới gối là đất mềm, hai đầu gối ta vẫn bị đau vì quỳ quá lâu. Mùa đông năm ấy, Hạ Thiền được chiều chuộng mà phạm phải cấm kỵ, cũng bị phạt trong này không được đi, cảm xúc của cô ta đối với rừng mai ta có thể hiểu.

Tuy việc cô ta bị phạt chỉ vì ngắt nhánh mai nghe có phần không hợp tình hợp lý, nhưng ta đã nghĩ đến nỗi não sắp nổ tung luôn rồi cũng không tài nào hiểu mình làm cái gì để mà bị phạt. Là do ta cư xử thất thố sau khi gặp Lương Tú? Là do ta rời bữa tiệc giữa chừng? Hay là do lúc sau ta về với Cố Dương? Nhưng mấy việc này đâu đáng khiến Cao Yển chuyện bé xé ra to thế được?

Càng nghĩ thì lại càng bực dọc. Rõ ràng đã ở bảy năm yên bình trong đây, vậy mà giờ, mỗi lúc ta một bất lực vì không chịu nổi cuộc sống bị kìm nén bởi thân phận nô tài và bao nhiêu là trách phạt. Nâng tay siết lấy sợi vòng cổ trong áo, chưa khi nào ta muốn đi khỏi nơi này như hiện tại.

Trăng treo trên đầu bờ tường, trùm lên cả phủ vẻ buồn tẻ hiu quạnh, cơ hồ chỗ ta quỳ không một ai ngang qua, ngoại trừ rừng mai đen như mực trước mặt. May mà ánh trăng đủ sáng, một mình ta cũng không còn thấy quá sợ hãi.

Chung quanh không người, ta dứt khoát đặt mông ngồi xuống chả quỳ nữa. Xắn ống quần lên xem, hai đầu gối bầm xanh bầm tím, trông vào mà hãi hùng khiếp đảm. Ta cúi đầu nhẹ nhàng thổi, cố gắng giảm bớt cơn đau âm ỉ, nhưng lúc đang thổi thì một giọt nước bỗng rơi xuống gối. Gì đây? Trời có mưa đâu?

“Này, thỏ…”

Bên tai chợt nghe thấy tiếng hà hơi, vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt bị phóng đại của Hồ Nguyên Ly hiện ra trước mắt. Hắn đứng ngược ánh trăng, dường như không phát hiện sự khác lạ của ta, vừa mở miệng đã phàn nàn: “Sao ngươi ở đây? Báo hại ta loanh quanh trong phủ mấy canh giờ mới tìm được ngươi. Ngươi… đang bị phạt à, lão Ngũ kia sao thế nhờ, cứ phải để ta tới đánh huynh ấy một trận mới nhớ được à?”

Thấy Hồ Nguyên Ly giận đùng đùng toan đứng dậy bỏ đi, ta lén lau mặt vội vàng duỗi tay túm lấy hắn: “Giờ này rồi ngài còn định làm gì hả?”

Bấy giờ Hồ Nguyên Ly mới lại ngồi xuống, đôi mắt lướt qua dáng vẻ lúng ta lúng túng thả ống quần của ta rồi nói tiếp: “Bên Dự Châu có tin tức.”

“Tin gì?” Chẳng kịp âu sầu nữa, nhất thời ta xốc dậy tinh thần.

Nét mặt Hồ Nguyên Ly không được dễ chịu lắm, có điều ánh mắt nhìn ta lại chưa ý khen ngợi: “Thám tử nghe ngóng được trước khi ngôi làng chìm trong lũ lụt, mấy đứa nhỏ ở huyện Dự Châu đã nửa tháng không gặp đám bạn trong làng hay chơi với chứng. Cũng trong nửa tháng trước khi xảy ra thiên tai, mấy đứa nhỏ háu ăn không hề gặp được người bán hàng rong hay buôn hoa quả.”

Hai mắt ta bừng sáng: “Nói cách khác, nửa tháng trước khi có lũ đã không thấy người làng rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Quả nhiên có vấn đề, một ngôi làng bình thường làm sao có thể nửa tháng trời không ai ra vào? E rằng người trong làng bị kẻ khác kiểm soát không được ra ngoài, hoặc có khả năng không tự đi ra được.

Viên quan Dự Châu ắt hẳn phải biết về vấn đề này, dù sao chuyện cũng xảy ra trong phạm vi cai quản, chẳng thể nào mà chả biết tí gì. Sợ là sợ biết nhưng không thèm báo cáo, mặc dù Hồ Nguyên Ly có quyền có thế nhưng cũng đâu thể vô duyên vô cớ thẩm vấn viên quan một châu.

Thấy ta trầm ngâm tư lự, Hồ Nguyên Ly lại mở miệng: “Kỳ thực ngoài tin tức này, hôm nay ta tới chủ yếu là muốn dẫn ngươi đi gặp một người.”

“Người nào?” Ta vô thức hỏi.

Chỉ nghe Hồ Nguyên Ly nói từng chữ: “Sư đệ của Vương Trác, Tô Tử Thuần.”

“Ngài tìm được người rồi?” Ta cảm tưởng như mình đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tâm trạng bị kích thích vọt đến mức đỉnh điểm.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc tràn đầy mong đợi của ta, Hồ Nguyên Ly nói giọng đắc chí: “Ngốn hết bao nhiêu thời gian điều tra, cuối cùng mới biết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Mấy tháng trước hắn ta giấu họ giấu tên đi vào hoàng thành, chọn nơi kín đáo mở một y quán. Tuy nhiên sau khi tra ra tung tích ta có tới tìm hắn ta, nhưng con người này cứng mềm đều không chịu, miệng kín như bưng. Có điều vì ngươi muốn tìm nên ta cũng muốn xem ngươi tính hỏi gì.”

Năm nay mới đến hoàng thành?

Ta nhíu mày hỏi: “Thế trước kia hắn ta ở đâu?”

“Nghe người trong nhà bảo hắn ta suốt ngày phiêu bạt, lang thang vô định, cứ chợt về rồi lại chợt đi, dần dà mọi người cũng tập thành quen. Đầu năm nay hắn ta mới về Dự Châu, sau đó ăn tết được mấy ngày đã đến hoàng thành. Nếu không phải hắn ta tự dâng mình tới cửa thì sợ khó mà tìm được.”

Hồ Nguyên Ly dừng một chốc rồi nói thêm: “Ngươi có nghi vấn gì có thể hỏi trực tiếp với hắn ta, ta đã cho người trông giữ rồi.”

Đầu năm về Dự Châu, chẳng được mấy ngày đã đến hoàng thành…

Bụng thầm nhẩm tính thời gian, tuy có vô vàn thắc mắc muốn gặp Tô Tử Thân ngay lập tức nhưng cuối cùng ta vẫn bảo: “Hay là ngày mai ngài hẵng đến, Cao Yển còn đang phạt nô tỳ, nô tỳ không đi được.”

Hồ Nguyên Ly lấy làm kinh ngạc lắm, lúc lâu sau mới nói: “Sao ngươi phải sợ huynh ấy?”

Ta nghẹn họng, không nói gì.

Đuôi mày Hồ Nguyên Ly nhếch cao để lộ nụ cười gian manh đã thành thương hiệu, bảo: “Ta chả thèm sợ huynh ấy.”

Chưa kịp đề phòng thì bất thình lình hắn nhào tới bế thốc ta lên.

“Nô tỳ… thực sự… không đi được.”

Lời vừa dứt khỏi miệng, người ta đã bị hắn đưa đi đặt lên lưng con ngựa đứng bên ngoài tường viện. Khinh công đúng là một kỹ thuật tuyệt vời.

Hồ Nguyên Ly ngồi vững vàng sau lưng ta, chẳng buồn để ý đến ta đang giãy giụa liên hồi, hắn nói với người ngồi ở con ngựa khác: “Dẫn đường.”

Người nọ rất nghe lời đi ở đằng trước, việc đã đến nước này, ta không thể bắt Hồ Nguyên Ly đưa ta về được nữa.

Thu lại tầm mắt đang nhìn người mặc đồ đen bình thường trước mặt mình, ta ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Ngài không nhớ đường à? Không phải trước đó ngài nói khắc phục được chứng mù đường rồi sao?”

Hồ Nguyên Ly không hề do dự, mặt dửng dưng đáp: “Ta lúc nào chẳng không nhớ đường, ngươi nói chứng là chứng gì cơ?”

Chứng mù đường mà cũng có cả "tính gián đoạn" đấy nhỉ..

Vầng trăng đã bị những đám mây trôi từ hư không che khuất, chỉ còn tiếng vó ngựa vang vọng trong con ngõ tắt nhỏ vắng lặng. Hồ Nguyên Ly đưa ta băng qua con ngõ, cuối cùng đến một căn nhà dân bình thường rồi dựng lại ở cổng. Có một người áo đen nữa cũng đứng ngoài cổng, vừa thấy Hồ Nguyên Ly liền lặng lẽ lùi vào trong màn đêm đen thẳm.

Hồ Nguyên Ly đẩy cánh cổng ra, ta đi vào theo hắn, bên cạnh chiếc bàn đặt chính giữa căn phòng, có một bóng người đang ngồi. Bất ngờ là người đó không già như ta tưởng tượng, nom nhiều nhất cũng chỉ khoảng ngoài ba chục tuổi, gương mặt toát lên khí khái anh hùng, hàng mày sắc lẹm, nhìn là biết thuộc kiểu được nuông chiều từ bé, ngang tàng khó ở chung.

Đến khi chúng ta vào phòng, Tô Tử Thuần liếc mắt nhìn nhưng vẫn giữ im lặng.

Rốt cuộc Hồ Nguyên Ly lên tiếng trước: “Đã qua ba ngày rồi, ngươi đã nghĩ xem có gì muốn nói chưa?”

Ánh mắt Tô Tử Thuần đầy châm chọc: “Ngày nào ta cũng nói, thật không biết ngươi muốn nghe cái gì?”

Hồ Nguyên Ly khẽ nghiêng đầu bĩu môi với ta, hắn lùi lại ra hiệu ta đi lên.

Ta có hơi không biết nói gì, tuy nhiên vẫn chủ động tiến lại gần, quy củ hành lễ rồi nở nụ cười hỏi: “Lúc trước có nghe tiếng tăm của Tô tiên sinh, cuối cùng hôm nay cũng được gặp. Tôi sinh ở Dự Châu, tính ra có thể coi như là đồng hương của Tô tiên sinh.”

Tô Tử Thuần miết mắt nhìn ta, cảnh giác nói: “Ta không quen ngươi.”

“Tôi chỉ là dân bình thường ở Dự Châu thôi, Tô tiên sinh không quen tôi là đương nhiên.” Đảo mắt qua căn phòng đơn sơ, ta tiếp lời: “Nhưng ngày xưa ở Dự Châu Tô tiên sinh cũng là đại phu được người người ca ngợi, hơn nữa gia cảnh cũng thuộc vào hàng số một số hai, mặc dù sau này…”

Nói tới đây, ta hơi dừng, thấy Tô Tử Thuần không có động tĩnh gì bèn chuyển chủ đề: “Khu vực sầm uất của hoàng thành có rất nhiều hàng quán, nếu Tôn tiên sinh muốn đến nơi đây phát triển thì sao lại mở quán ở chỗ hẻo lánh sơ sài thế này?”

“Mở chỗ hẻo lánh thì sao? Phạm pháp à?” Từng câu chữ của Tô Tử Thuần như chứa kim châm, thái độ cực kỳ nóng nảy.

Hồ Nguyên Ly đứng ở bên nhìn như đã quá quen, đoán chừng Tô Tử Thuẫn vẫn luôn trong tình trạng thế này.

Ta dứt khoát bỏ qua bước thăm dò, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu Tô tiên sinh không muốn nói cái này thì ta nói cái khác vậy. Nghe nói Tô tiên sinh mới tới kinh thành năm nay, chẳng hay Tô tiên sinh tại sao lại tới?”

“Muốn tới thì tới, quyền quản lý của người trong hoàng thành rộng thế à?” Sắc mặt Tô Tử Thuần càng thêm bực bội.

“Vậy tại sao Tô tiên sinh phải giấu họ tên?” Ta tiếp tục đặt câu hỏi.

Tô Tử Thuần khó chịu nói: “Vì nơi này có người… có thù oán với ta, nên ta mới giấu họ giấu tên, đã được chưa?”

Ngoài miệng Tô Tử Thuần nói có thù oán, nhưng ta thấy trong mắt hắn ta không có chút gì gọi là ghen ghét căm hờn, thế là ta lại khó hiểu hỏi: “Đã có thù oán rồi sao Tô tiên sinh còn vào hoàng thành?”

Tô Tử Thuần mím môi không nói, ta chậm rãi bảo: “Tô tiên sinh không nói, vậy để tôi đoán xem, có phải vì ngôi làng bị trận lũ lụt năm ngoái của Dự Châu nhấn chìm không? Hay là vì đợt dịch bệnh đột nhiên bùng phát trong hoàng thành năm nay?”

Vẻ mặt Tô Tử Thuần vẫn thế, chỉ là ta phát giác đầu ngón tay hắn ta đặt trên bàn đã trắng bệnh: “Chẳng biết ngươi nói điều đó là có ý gì.”

Ta nhìn hắn ta chăm chăm, nói từ từ: “Trông Tô tiên sinh không giống kiểu không biết tôi nói gì. Tôi cũng là người Dự Châu, biết rõ Dự Châu là vùng khô hạn, không có khả năng xảy ra lũ lụt nghiêm trọng như vậy. Nếu Tô tiên sinh tới hoàng thành vì dịch bệnh, thế thì thật là không khéo, thuốc giải đã được sư huynh Vương Trác Nghiên của Tô tiên sinh nghiên cứu ra lúc ngài vừa vào hoàng thành ít lâu, sợ rằng ngài đã hết cơ hội được thể hiện tài năng rồi.”

Nghe ta nhẹ nhàng nói ra cái tên “Vương Trác”, Tô Tử Thuần bỗng bị kích động, vỗ bàn đứng phắt dậy, không chút khách khí gắt lên với chúng ta: “Đêm hôm khuya khoắt các người tới chỉ để nói mấy cái này thôi sao? Ngủ không được là đi quấy rầy người khác hả? Dưới chân thiên tử còn có phép vua nữa không?”

Hồ Nguyên Ly nổi cáu, hùng hổ xắn tay áo tính động thủ, ta vội vàng kéo hắn ra sau lưng, ra hiệu không được hành động thiếu suy nghĩ rồi quay ra lạnh nhạt nói với Tô Tử Thuần: “Tô tiên sinh thẳng tính, tôi đây cũng chẳng quanh co lòng vòng. Lũ lụt của Dự Châu nhấn chìm ngôi làng, tính trên dưới gần cả trăm mạng người, có thật là đều chết vì lũ không?”

Lúc này đây lửa giận của Tô Thuần Tử đã tắt dần, miệng mấp máy hồi lâu mà chỉ nặn ra được một câu: “Ta không biết.”

Thấy vậy ta thả chậm tốc độ nói, từng bước dẫn dắt: “Tô tiên sinh bình sinh lần đầu tiên đến hoàng thành, chắc chắn không rõ quan hệ trong hoàng thành rất phức tạp rắc rối, người ngoài vùng đến đây dù cho có chút tiền tài thì cũng không dễ dàng đứng vững chân. Chúng tôi đã chủ động tìm tới tận cửa, chứng minh chỗ chúng tôi có lợi thế, hiện giờ chỉ cần thời gian để chứng thực. Nếu Tô tiên sinh có thể giúp tiết kiệm thời gian giải quyết những điểm đáng nghi, đương nhiên chúng tôi sẽ giúp Tô tiên sinh hoàn thành điều ngài muốn. Đổi lại người khác hoặc kéo dài thêm mấy ngày nữa, sợ là chúng tôi không giữ nổi thái độ hòa hảo như hiện giờ đâu.”

“Điều ta muốn…” Ánh mắt Tô Tử Thuần hiện nét hoảng hốt, nhưng chỉ một thoáng hắn ta đã khôi phục như ban đầu, nói: “Điều ta muốn là các người mau đi đi, đừng làm phiền ta.”

“Ngươi…”

Hồ Nguyên Ly vừa nhẫn nhịn vừa muốn ra tay, vất vả lắm ta mới ghìm hắn lại được, xoay đầu nói với Tô Tử Thuần: “Tô tiên sinh hãy cứ suy nghĩ, nếu nghĩ thông suốt rồi thì bất kỳ khi nào cũng có thể tới Yến vương phủ tìm Yến chiêu vương - chính là vị đứng cạnh tôi đây.”

Nghe thấy tục danh của mình, rốt cuộc Hồ Nguyên Ly cũng bình tĩnh lại không giương nanh múa vuốt nữa.

Tô Tử Thuần sửng sốt, hỏi ta: “Vậy ngươi là ai?”

Ta nhìn hắn ta chẳng chút tránh né: “Tôi chỉ là người thường, cũng thân phận nô tài như mười mấy người chết vì dịch bệnh trong hoàng thành kia, cũng bình dân như những người của ngôi làng bị lũ Dự Châu nhấn chìm ấy.”

Sắc mặt Tô Tử Thuần càng thêm trầm trọng, sâu trong hai con mắt hằn lên cơn vùng vẫy đấu tranh. Ta cũng không sốt ruột thúc ép hắn ta, kéo Hồ Nguyên Ly rời đi.

Nhưng trước khi bước khỏi cửa, ta quay đầu nói thêm một câu: “Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua, con người phải gánh chịu kết quả tương ứng với sự lựa chọn của chính mình. Mong rằng Tô tiên sinh ngẫm kỹ càng lời của tôi, có vài cơ hội một khi đã bỏ lỡ thì sẽ chẳng bao giờ có lại được nữa.”

Tô Tử Thuần ngồi sụp xuống cái bàn bên cạnh, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt.

Lúc chúng ta vừa đi qua thềm cửa, Hồ Nguyên Ly liền căm tức bảo: “Sống đến từng tuổi này mà chưa gặp tên nào hung hãn như hắn ta, có gì hay ho mà lên mặt chứ?”

Ta lẩm bẩm: “Nô tỳ gặp rồi.”

Hồ Nguyên Ly cau mày hỏi: “Ai? Ngươi gặp khi nào?”

Thấy mình bị nhìn đăm đăm, gương mặt Hồ Nguyên Ly dần hiện lên vẻ khó mà tin nổi, giọng hắn run run như là tức lắm: “Ngươi… ngươi dám so sánh ta với cái loại ôn dịch không biết điều đấy á?”

Xem ra hắn vẫn tự nhận thức được bản thân.

Hồ Nguyên Ly duỗi tay túm vạt áo sau lưng ta, bộ điệu như muốn lý luận tiếp, ta nhanh nhảu kéo ống tay áo của hắn mở lời: “Vương gia không cần phải giam giữ Tô Tử Thuần nữa, chỉ cần phái người đến theo dõi trong bóng tối, không để hắn ta đi mất là được rồi.”

Nghe ta nói chính sự, Hồ Nguyên Ly ngưng làm trò vô nghĩa, có phần ngờ vực hỏi: “Cách đó có tác dụng không? Suýt chút nữa ta đã dùng hình nhưng hắn ta vẫn câm như hến, ngươi để mặc hắn ta thế có ổn không?”

“Cứ thử xem.” Ta nhẹ nhàng trả lời, ngoảnh đầu thoáng nhìn qua cánh cửa gỗ khép chặt: “Dùng hình hay không dùng hình thì cũng chả hề hấn gì với vị Tô tiên sinh này, nô tỳ luôn cảm thấy thái độ của hắn ta dành cho Vương Trác không phải là đàn áp bắt nạt như người ta đồn thổi.”

Đối diện ánh nhìn đăm chiêu của Hồ Nguyên Ly, ta không nói nhiều nữa, trên phố có người gõ canh* ngang qua, lúc này đã vào khoảng độ canh tư*.

(*Gõ canh: thời xưa người ta gõ canh để mọi người xác định giờ giấc. *Canh tư: tương đương với 2 giờ 24 phút)

Ta lại nói: “Có thể phiền vương gia đưa nô tỳ về Tần vương phủ được không, nô tỳ phải quỳ tiếp.”

“Quỳ?” Hồ Nguyên Ly nhướng mày, “Rõ ràng ta thấy ngươi ngồi.”

“Quỳ mệt nên nghỉ tạm.” Ta thản nhiên đáp.

Hai mắt Hồ Nguyên Ly bỗng dưng u ám hẳn, hắn nói: “Ngươi còn muốn về để mà chịu phạt à? Nếu ta và ngươi quay về Yến vương phủ, cam đoan sẽ không ai gây phiền phức cho ngươi. Cho dù lão Ngũ tìm đến cửa cũng không đánh thắng được ta đâu.”

Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chẳng thể từ chối thẳng thừng, vì như vậy thì không biết điều quá, thế là ta đành nói: “Dù nô tỳ rời khỏi Tần vương phủ cũng đâu thể cứ im ỉm mà đi tuốt. Nếu giờ đi, có nghĩa nô tỳ sẽ là tên nô tài bỏ trốn vì không chịu nổi hình phạt, đi tới đâu là sẽ lại bị người khác chỉ vào mặt cười cho mà xem.”

Hồ Nguyên Ly rũ mắt như đang cân nhắc độ đáng tin trong lời nói của ta, một lát sau hắn mới nhìn ta nghiêm trang nói: “Ta không nhớ đường.”

Thế hắn tìm ta bằng cách nào?

Nhìn gương mặt hết sức vô tội của Hồ Nguyên Ly, ta chẳng ừ chẳng hử quay gót cất bước, dù sao ta cũng nhớ đường, cùng lắm thì tự đi bộ về thôi.

Nhưng vừa bước hai bước đã bị Hồ Nguyên Ly phía sau níu lấy, giọng hắn gầm gừ cáu kỉnh: “Đầu gối ngươi hết đau rồi à?”

“Đau, nhưng vẫn đi được.” Ta trả lời đúng sự thật.

Hồ Nguyên Ly trợn ngược mắt nhìn ta cả buổi, cuối cùng vươn tay xách ta lên lưng ngựa rồi cũng xoay người nhảy lên.

Hắn không đưa ta về luôn mà trước tiên chạy tới một y quán lớn, nửa đêm nửa hôm đập cửa inh ỏi đánh thức người ta dậy, lúc ra ngoài thì ném một lọ thuốc nước cho ta.

Sau đó ta phát hiện Hồ Nguyên Ly thực sự bị mù đường, vì trên đường về Tần vương phủ ta nói rẽ hướng nào là hắn sẽ rẽ theo hướng đấy. Chẳng biết trước đây hắn làm kiểu gì mà mò tới phủ được nữa.

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play