Cái gọi là trai bao, chính là một đám đàn ông chen vào giới thượng lưu, tuổi từ hai mươi đến hơn bốn mươi, bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là tiền, trang điểm tươi sáng mỹ lệ, vận dụng các loại quan hệ chen chân vào giới thượng lưu, hy vọng một ngày nào đó được phú bà hoặc phú tỷ coi trọng, từ đây gà chó lên trời.
Cô vốn không tin lời Lâm Du, bởi vì Tống An Thần nhìn qua một chút cũng không giống như là loại ăn cơm mềm, nhưng hôm nay nhìn thấy màn này, cô không khỏi không tin.
Cô và Tiểu Ni cùng nhau ăn bữa tối sau đó liền đường ai nấy đi, ai về nhà nấy, khi cô về đến nhà đã là 10 giờ kém 10 phút, quả nhiên không có thấy bóng dáng Tống An Thần. Cô nhanh chóng tắm rửa một chút thuận tiện đem đồ ngủ mua hôm nay giặt sạch, sau đó đắp cái mặt nạ rồi đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau là cuối tuần, cô ngày thường đều là ngủ nướng đến giữa trưa mới dậy, chỉ là sáng sớm hôm nay nghe được bên ngoài rung động "lách cách lang cang", ồn ào khiến cô không có cách nào ngủ được, cô từ bên trong chăn vươn tay lấy đồng hồ báo thức, vừa thấy thì mới 9 giờ thì lập tức nổi lên lòng muốn giết người.
Nàng "xoạch" một tiếng bò xuống giường, phủ thêm một chiếc áo khoác, vẻ mặt đầy sát khí mở cửa ra, muốn hỏi anh ta mới sáng sớm làm tiếng động như vậy không để người ta ngủ hả, chỉ là khoảnh khắc vừa mở cửa ra, một trận mùi hương từ phòng bếp thổi tới, vẻ mặt sát khí lập tức biến thành vẻ mặt ham ăn.
Cô "thùng thùng" chạy tới, nhìn thấy trên bàn cơm bày một bàn mỹ thực: mì Ý, salad bơ, milkshake chuối, còn có điểm tâm ngọt Macaron kiểu Pháp, cô cảm thấy nước miếng của mình đều sắp trào ra rồi.
Cô nuốt xuống một ngụm nước miếng, ghé vào cửa phòng bếp, trơ mặt ra hỏi: "Đồng chí, mấy cái này đều là anh làm hả?"
Tống An Thần hai lỗ tai vẫn luôn chú ý động tĩnh phòng của cô, anh cố ý làm ra tiếng động lớn như vậy để đánh thức cô, muốn cô rời giường thật tốn sức, anh biết mà, chỉ là anh còn biết cô không thắng nổi hấp dẫn của đồ ăn ngon, đây là nhược điểm lớn nhất của đồ tham ăn.
Cái gọi là đánh rắn đánh bảy tấc, anh ra tay cũng không lãng phí bất cứ chiêu thức nào, từng chiêu mà đánh vào bảy tấc của đối phương. Anh không nhanh không chậm đem bò bít tết rắc tiêu lên bàn sau đó mới xoay người lại, nhìn cô gật gật đầu nói: "Ừm, đều là tôi làm, Hạ tiểu thư có muốn cùng nhau ăn không, thuận tiện thử xem tay nghề của tôi?"
Hai con mắt cô lập tức cong thành hai mảnh trăng non đen nhánh lấp lánh nháy: "Quả nhiên anh hùng chung ý kiến, tại hạ đang có ý này! Cái gọi là một người vui không bằng mọi người cùng vui, cái gọi là ăn một mình dễ béo, cái gọi là...... Tôi đây liền đi đánh răng rửa mặt."
Chân cô như được tra thêm dầu, "biu" một tiếng phóng chạy tới toilet rửa mặt và thay quần áo, anh nhìn cô bởi vì được ăn mà mừng rỡ bóng dáng đấu đá lung tung, bất đắc dĩ mà lắc đầu, khóe miệng cong lên đường cong thật đẹp.
Hạ Chi Tình một bên ngâm nga câu hát, một bên đánh răng, bỗng nhiên cảm thấy có người thuê ở chung cũng là một việc không tồi, đương nhiên tiên quyết người này phải nấu ăn ngon, hơn nữa nguyện ý xuống bếp, giống như Tống An Thần ấy rất không tồi.
Cô nhớ đến dáng vẻ vừa rồi Tống An Thần mang tạp dề chiên bò bít tết, vậy mà lại một chút cũng không làm tổn hại đến dáng vẻ anh tuấn của anh, còn ngược lại làm anh nhìn qua càng thêm gợi cảm đẹp trai, "Canh gà" trên internet không lừa ta, quả nhiên con trai khi nấu ăn là gợi cảm nhất!
Cô cho rằng anh chính là cái gối thêu hoa, học người ta ra vẻ, làm bộ chụp mấy tấm ảnh lúc nấu ăn, không ngờ thật sự nấu ngon quá sức tưởng tượng của cô, mỗi món ăn cô đều bật ngón tay cái mà khen, "Ăn ngon, thật là đủ cả sắc hương vị, tặng anh 32 like."
Hơn nữa khẩu vị của anh cùng cô gần giống nhau, cô không thích ăn đồ quá chín, mà miếng bít tết anh chiên chỉ chín tám phần, vừa vặn phù hợp khẩu vị cô. Cô không thích uống sữa bò nguyên chất, cảm thấy hương vị rất kỳ quái, chỉ thích uống milkshake chuối, không nghĩ tới anh cũng thích.
Mà điểm tâm ngọt ngào quen thuộc kia chính là Macaron. Macaron này bên ngoài không những hoàn mỹ mà bên trong không hề lộn xộn. Mùi vị trình tự rõ ràng, vỏ ngoài mỏng mà xốp giòn, bên trong là vừa mềm vừa dày còn tưới lên một tầng mạch nha, cắn một miếng, toàn bộ khoang miệng tràn đầy hương vị chocolate nồng đậm, ngoài xốp giòn trong mềm khiến người sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Cô ăn đến vẻ mặt say mê: "Mau nói cho tôi biết, Macaron này là mua ở nơi nào?"
Khóe miệng anh hơi câu, "Ăn ngon sao?"
Nàng gật đầu như giã tỏi, "Ăn ngon vô cùng, ăn ngon đến mức tôi muốn gả cho thợ làm bánh này luôn."
Cô không nói quá, ước mơ lúc còn nhỏ của cô chính là làm đầu bếp, nếu không làm nổi đầu bếp thì tìm một anh chồng đầu bếp, nếu không tìm thấy anh chồng đầu bếp nữa thì tìm mẹ chồng làm đầu bếp vậy.
Anh nghe vậy, có chút ngẩn người, dường như không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, đáy mắt nhu tình kích động, Hạ Chi Tình bị nhìn đến cả người tê dại, đang muốn mở miệng hỏi anh rốt cuộc bị sao thì nghe được giọng anh có chút lười biếng nói: "Macaron này cũng là tôi làm."
"A?" Cô có chút ngây người, thiếu chút nữa bị sặc, liên tục uống lên hai ngụm milkshake chuối mới dừng lại, "Macaron này là anh làm sao?"
Anh gật gật đầu, trong ánh mắt dường như toát ra rất nhiều bong bóng nhỏ, không hề chớp mắt mà nhìn cô: "Cho nên Hạ tiểu thư còn nguyện ý vì Macaron mà gả sao?"
Cô hắc hắc cười gượng hai tiếng: "Nói giỡn, nói giỡn." Nói giỡn, anh đắt như vậy, cô không phải phú tỷ làm gì có năng lực nuổi nổi trai đẹp có cơ bụng tám múi lại còn nấu ăn ngon như anh, nếu cô có tiền cũng sẽ không nợ anh ngập đầu như vậy.
Nháy mắt cả mặt anh bỗng âm trầm, đẩy ghế dựa ra đứng lên, dùng giọng thanh lãnh nói: "Vậy chén bát Hạ tiểu thư phụ trách rửa đi."
Cô gật đầu liên tục, nhìn bóng dáng anh có chút không hiểu mà gãi đầu, anh ta là đang giận sao? Không phải lúc nãy còn nói chuyện rất vui vẻ sao? Như thế nào không vui liền không vui? Ai da uy, thật ra con trai cũng đến tháng sao, thay đổi thất thường!
Cô nhìn bóng lưng anh làm cái mặt quỷ, đem đồ ăn còn dư lại vét sạch, sau đó vui sướng mà đi rửa chén.
8-【2】
Lúc cô ra khỏi phòng vừa vặn đụng phải Tống An Thần cũng ra khỏi phòng, anh mở miệng hỏi cô đi đâu, cô nói chuẩn bị đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó đến cửa hàng gia dụng mua một cái tủ quần áo.
Anh nghĩ rồi nói chính mình không có việc gì, muốn đi theo ra ngoài dạo một chút, cô cảm thấy không sao cả. Có điều xe thể thao của anh quá rêu rao, mà xe Dongfeng nhỏ của cô còn đang ở cửa hàng 4S sửa chữa, cho nên hai người quyết định ngồi xe buýt đi.
Trung Quốc đã thực hiện kế hoạch hoá gia đình nhiều năm như vậy mà dân số vẫn rất nhiều, mỗi lần đến cuối tuần, trên xe buýt đông chậc đầy người, vừa lên xe buýt, Hạ Chi Tình liền có chút hối hận, chỉ là cô bị đám đông chen chúc đẩy vào bên trong xe nên hối hận cũng không kịp.
Cô bị người đẩy đến giữa xe, xung quanh là một đống người, trông như một miếng sandwich thịt người, cô hối hận đến xanh mắt, cô nguyện ý ngồi siêu xe đi rêu rao khắp nơi.
Lúc cô đang hối hận thì đám người bên cạnh bị đẩy ra, một bàn tay to bắt lấy cánh tay cô đem cô kéo đến, thân người cô nghiêng về phía trước đụng phải một bức tường thịt cứng rắn, bức tường này tất nhiên là cơ bụng tám múi của Tống An Thần.
Tống An Thần một bên xin lỗi mọi người, một bên đẩy ra đám đông đi vào một chỗ góc, dang rộng hai cánh tay rắn chắc ôm cô vào trong lòng mình ngăn cách với mọi người xung quanh, mùi hương bạc hà nhàn nhạt truyền đến cánh mũi cô khiến cô cảm thấy an tâm.
Cô cao 1m63, đứng trước anh cao 1m83 này ước chừng lùn hơn một cái đầu. Cô ngửa đầu một góc 45 độ nhìn anh nói lời cảm ơn, cho rằng đây là góc độ hoàn mỹ khoe ra khuôn mặt của mình, anh cúi đầu nhìn xuống cô, khóe miệng hơi hơi nhếch, nhìn cô một hồi lâu, nhàn nhạt nói: "Hạ tiểu thư, khóe mắt cô có ghèn."
>_< phim thần tượng rõ ràng không phải diễn như vậy!
Lúc này không phải nam chính hẳn là rất thâm tình mà nhìn nữ chính nói em thật đẹp, đẹp đến nao lòng sao? Vì cái gì tới phiên cô lại biến thành khóe mắt cô có ghèn chứ?!
Cô giống như bị sét đánh, nhanh như chớp mà cúi đầu, dùng tay lung tung lau khóe mắt, hận không thể tìm cái hố chui vô, anh nhìn cô gái kia cúi đầu xoa xoa mặt trước ngực mình, khóe miệng hơi hơi cong lên một nụ cười xấu xa.
Xe chạy đến ngã tư đường, có người đi đường vượt đèn đỏ, tài xế xe buýt bỗng nhiên phanh gấp một cái, đôi tay cô vốn dĩ vịn sương sương trên người anh cho nên cú phanh như vậy làm cô lập tức nhào vào trong lòng anh, đôi tay phản xạ có điều kiện mà ôm chặt vòng eo của anh.
Lâm Du luôn nói thích một người con trai mặc quần áo thì gầy mà cởi ra thì đầy cơ bắp, cô cười cô ấy là sắc nữ, giờ đến khi cô đụng phải cơ bụng tám múi của anh cùng vòng eo này thì không thể không thừa nhận tiểu ma nữ Lâm Du này nói có lý, xúc cảm này cũng đã đó chứ.
Khi cô cùng Lục Xuyên yêu đương, bởi vì là mối tình đầu nên cô chỉ nắm tay, hôn môi, vài lần ôm cũng đều là Lục Xuyên ôm cô, bởi vì cô khẩn trương mà không dám ôm lại. Hơn nữa rất nhiều lần cô đều dẫn Khương Vi cùng đi hẹn hò, hai người càng là không có không gian thân mật, cho nên dẫn tới cô đối với cấu tạo thân thể của con trai cho đến bây giờ vẫn là dừng ở trên sách cùng với truyện tranh.
Sau khi xe buýt ổn định, cô buông eo anh ra, có chút ngại ngùng mà hơi ngẩng đầu nói: "Thật thất sách, sớm biết như vậy thì đã tự mình lái xe rồi."
Da mặt cô rất mỏng, mặt và tai đều đỏ lên, mà cổ lại chậm chậm đỏ, thế nên khi anh cúi đầu xuống có thể thấy hai tai đỏ lên như ẩn như hiện giữa mái tóc đen của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy rất đáng yêu, rất muốn duỗi tay đi sờ một cái.
Cô nhìn mắt phượng anh giảo ở trên lỗ tai của mình thì vội vàng xõa tóc xuống che lại sợ anh bỗng nhiên lại tuôn ra mấy lời linh tinh như lỗ tai cô có ráy tai, anh tự nhiên đoán ra ý cô, miệng đẹp nhịn lại nhịn, vẫn là không nhịn được mà nở một nụ cười.
Qua mười phút rốt cuộc cũng đến trạm xe, anh lôi kéo tay cô từ trong đám người đi ra. Bàn tay nhỏ của cô nằm ở trong bàn tay to của anh, ấm áp đến mức khiến cô xúc động muốn rơi nước mắt, đã từng có một thiếu niên nói, Chi Tình, tôi muốn nắm tay em cả đời như vậy.
Đồ gia dụng đẹp thì đẹp chỉ có điều quá mắc, cô muốn tìm tủ quần áo giá rẻ một chút, dường như là đem các tầng cửa hàng đều dạo hết, cuối cùng vẫn là nghe ý kiến từ Tống An Thần, mua một tủ quần áo hai cánh cửa.
Anh nói quần áo không mặc có thể đặt ở tủ quần áo của anh bên kia, cô nghĩ một chút vẫn là không còn cách nào, phòng ngủ phụ diện tích quá nhỏ, hơn nữa kệ sách rồi thêm vài đồ linh tinh kia, chỉ có thể chứa nổi tủ quần áo hai cánh cửa.
Hai người mua xong tủ quần áo, lại đến siêu thị mua một ít đồ để chuẩn bị làm bữa tối, sau đó liền chạy nhanh trở về, không phải cô quá trạch mà là người đàn ông bên cạnh này thật sự quá đẹp mắt, trên đường đi cô trúng không ít ánh mắt như tên gắm của mấy cô gái bắn lại đây, đầu gối đau quá a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT