17-【1】

Nghe được giọng nói của con gái Lương Di Nhiên, bác Lương ngẩng đầu nhìn, lắc đầu bật cười: “Con nhóc này, con nghĩ ba con là người nào. Còn không mau lại đây, nhìn xem ai tới?”

Tống An Thần nghe vậy cũng quay đầu qua, nhìn thấy một cô gái trang điểm theo phong cách Hàn Quốc đang đứng ở cửa, cô gái kia cũng vừa lúc nhìn về phía anh, hai người đồng thời sửng sốt một chút.

“Anh An Thần?” Lương Di Nhiên không xác định hỏi một câu.

Tống An Thần gật đầu nhìn cô cười.

Lương Di Nhiên bước chân nhẹ nhàng chạy tới, nhìn Tống An Thần từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cô la lên một tiếng, nhào lên ôm cổ Tống An Thần, vui mừng nói: “Thật là anh a, anh An Thần!”

Tống An Thần vỗ vỗ đầu cô, không dấu vết mà đem cánh tay của cô buông ra, trên dưới đánh giá cô một cái, khẽ cười nói: “Thật là con gái mười tám tuổi liền thay đổi, nếu là ở trên đường, tôi cũng sẽ không nhận ra em.”

Lương Di Nhiên lại lần nữa nhào lên ôm lấy cánh tay Tống An Thần, dùng tư thế cô gái nhỏ làm nũng, ngẩng đầu hỏi Tống An Thần: “Vậy là thay đổi đẹp hay xấu đây?”

Tống An Thần muốn đem cánh tay rút ra, chỉ là lần này Lương Di Nhiên sớm có chuẩn bị, gắt gao ôm lấy không buông tay, Tống An Thần đành phải thôi.

Bác Lương là bạn của ba anh, trước khi cả nhà anh di cư sang Mỹ, hai nhà rất gần gũi, Lương Di Nhiên nhỏ hơn anh hai tuổi, anh xem cô như em gái mà đối đãi.

Hạ Chi Tình ngồi ở buồng trong nghe được tiếng động bên ngoài, chạy ra vừa thấy trên cánh tay Tống An Thần vậy mà lại treo một cô gái!

Cô gái kia nhìn qua tầm hai ba, hai bốn tuổi, trang điểm thanh thuần xinh đẹp, trong ánh mắt một mảnh nhu tình nhìn Tống An Thần.

Giống như bị người trùm lên một cái bao tải, Hạ Chi Tình bỗng nhiên cảm thấy hơi khó thở. .

||||| Truyện đề cử: Tình Nhân Bé Nhỏ |||||

Tống An Thần đưa lưng về phía buồng trong nên không có nhìn thấy Hạ Chi Tình đi ra, chỉ là Lương Di Nhiên đang đứng đối diện nên nhìn thoáng qua một cái liền thấy được, trong khi Hạ Chi Tình đánh giá cô, cô cũng âm thầm mà đánh giá Hạ Chi Tình.

Áo khoác len dáng rộng màu vàng tươi, váy ngắn hoa văn màu đỏ, khăn quàng cổ to màu be, bốt cổ ngắn màu đen, trừ phần lỗ khoét trên đầu gối, chiếc váy này khiến cô trông thật thời trang và nữ tính.

Giác quan thứ sáu của con gái nói với cô rằng người phụ nữ này là tình địch của cô. Nghĩ đến đây, Lương Di Nhiên siết chặt cánh tay của Tống An Thần và nhìn Hạ Chi Tình đầy khiêu khích.

Hạ Chi Tình từ trước đến nay đối với các mối quan hệ vốn không nhạy cảm, từ nhỏ đã như vậy, khi còn đi học, cô luôn là người cuối cùng trong lớp biết được các cặp học sinh nào yêu nhau, nhưng lúc này nhìn ánh mắt khiêu khích của người phụ nữ kia cô liền hiểu được.

Một ngọn lửa giận không tên bốc lên từ tận đáy lòng, ánh mắt khiêu khích kia khiến cô nhìn thật khó chịu, cô có ý muốn bước tới, nhưng nếu bình tĩnh nghĩ lại, cô chính là xuất sư vô danh a!

Cô dựa vào cái gì mà bước lên dằn mặt với người ta chứ? Vì Tống An Thần? Nhưng anh lại không phải của cô.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa không tên vẫn chưa bùng cháy kia giống như bị ai dội một chậu nước lạnh, hoàn toàn bị dập tắt, Hạ Chi Tình nhìn xuống đất, cắn chặt môi, xoay người ngồi trở lại vị trí.

Lương Di Nhiên sửng sốt một chút, cô vốn dĩ định lấy ra trăm phần trăm sức chiến đấu, chuẩn bị cùng đối phương quyết phân cao thấp, nhưng ai biết đối phương căn bản không có nghênh chiến, làm cô có cảm giác giống như đánh vào bông gòn, rất nhàm chán.

Chẳng lẽ là cô lầm rồi? Cô gái kia không phải tình địch mà là bệnh nhân đến khám bệnh? Lúc này cô cũng nhớ ra vừa rồi đã nhìn thấy một lỗ thủng trên đầu gối của cô gái.

Sở dĩ cô một lòng cho rằng đối phương là tình địch, là bởi vì khi cô gái kia nhìn thấy cô ôm cánh tay của Tống An Thần thì trong mắt cô ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn như ngạc nhiên, chán nản và tức giận, những cảm xúc này khiến cô cho rằng đối phương là tình địch.

“Ba, cô gái bên trong kia là đến đây khám bệnh sao? Sao ba lại để người bệnh ngồi một mình trong đó chứ?” Lương Di Nhiên vốn dĩ muốn dùng chuyện này để đánh lạc hướng ba mình, để cô và Tống An Thần có cơ hội ở riêng, nhưng không ngờ câu trả lời của bác Lương khiến cô chết lặng.

Bác Lương liếc nhìn con gái đang ôm cánh tay Tống An Thần, nhẹ giọng nói: "Đó là bạn gái của An Thần."

Không phải ông không hiểu ánh sáng trong mắt con gái ông lóe lên khi nhìn thấy Tống An Thần, nhưng Tống An Thần đã có bạn gái rồi. Nhìn cách bọn họ quan tâm đến nhau, ông biết rằng con gái ông đã không còn hy vọng cho nên vì không muốn con gái mình phải chịu tổn thương trong cuộc tình vô vọng này, bác Lương đã nói với con gái câu trả lời đơn giản và rõ ràng.

Tống An Thần nghe thấy lời của Lương Di Nhiên, lập tức quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng Hạ Chi Tình đâu.

Lúc này bác Lương vừa vặn gói thuốc xong, anh mượn cơ hội đi lấy thuốc, thuận tiện lại rút cánh tay của mình ra khỏi tay Lương Di Nhiên.

Bác Lương vốn dĩ không muốn lấy tiền, nhưng Tống An Thần nhất định phải đưa, hai người đưa đẩy một chút, cuối cùng vẫn là bác Lương nhận lấy, “An Thần, khó được tới đây một lần, nếu không ở chỗ này ăn cơm đi, ta kêu thiếm Lương cháu mau chóng nấu mấy món ăn ngon.”

Tống An Thần cẩn thận ghi lại lời dặn của bác Lương bằng điện thoại di động, rồi trả lời:" Không cần đâu bác Lương, ba mẹ của Tình Tình đã chuẩn bị đồ ăn rồi và đang đợi chúng cháu, chúng cháu phải nhanh chóng trở về ngay.”

Bác Lương nghe vậy sửng sốt một chút, “Lần này lại đây là tới gặp cha mẹ nhà gái?”

Tống An Thần cười cười, không có trả lời.

Bác Lương liếc nhìn đứa con gái đang hóa đá của mình, bất lực cười nói: "Hình như sắp có chuyện vui rồi. Khi kết hôn đừng quên thông báo cho bác Lương này nha."

Tống An Thần cất điện thoại vào trong túi, cười nhẹ nói: “Nhất định rồi.”

Lương Di Nhiên, người đang đứng phía sau Tống An Thần, nghe thấy lời này liền như bị sét đánh, hai mắt lập tức đỏ lên.

17-【2】

Trong xe một mảnh trầm mặc.

Tống An Thần nhàn nhạt liếc cô một cái, sau khi lên xe cô vẫn luôn trưng ra vẻ mặt như mẹ kế, “Tiểu Tình Nhi, em có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Không có a.” Cô tâm tình không vui nói: “Còn có, xin anh đừng gọi tôi là Tiểu Tình Nhi, ghê tởm chết đi được!”

Anh đè lại khóe miệng đã muốn nhếch lên, “Không gọi em là Tiểu Tình Nhi, vậy tôi nên gọi em là gì đây?”

Cô trộm trừng mắt anh một cái: “Tùy anh, dù sao không cần gọi tôi Tiểu Tình Nhi là được.”

Phía trước là đèn đỏ, Tống An Thần “xoạch” một tiếng ngừng xe lại, anh động tác nhanh chóng mà cởi bỏ đai an toàn của mình, cúi người áp đến trước mặt cô.

Hạ Chi Tình bị khuôn mặt của anh phóng đại trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi, hai người gần như vậy, hơi thở nóng rực của anh phun vào mặt cô, làm cho cô cảm thấy có chút bỏng rát, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "vèo" một cái liền đỏ bừng. Cô đưa tay đẩy anh, "Anh, sao anh lại gần như vậy, mau cút đi."

Sức lực nhỏ bé của cô tự nhiên không thể đẩy anh ra, anh giả vờ đánh hơi xung quanh cô và làm bộ hỏi cô: “Em có ngửi được mùi gì không?”

Cô sửng sốt một lúc, thấy anh nghiêm túc như vậy, cô không khỏi hít hà giống anh,"Không, tôi không ngửi thấy mùi gì."

Mắt phượng anh hơi nhếch, nhìn cô bỡn cợt nói: “Toàn khoang xe đều là vị dấm, em thật sự không ngửi ra sao?”

Cô tự nhiên là sẽ không thừa nhận chính mình đang ghen, chỉ là cô có tật giật mình nên cô không có cách nào đúng lý hợp tình mà gầm trở về, cô chột dạ trốn tránh tầm mắt của anh, “…… Không, không ngửi được, trên xe lại không có để dấm, nơi nào có vị dấm chứ.”

Anh nhếch khóe miệng, vươn tay nhéo cằm cô, “Tiểu Tình Nhi, em đang ghen tị.”

Lông mi của anh dài và rậm, giống như một cái quạt nhỏ, khóe mắt hơi nhướng lên, đôi mắt phượng như chứa đầy một hồ nước xuân, nhìn cô, nhìn đến mức cả người cô như biến hoá luôn.

Nếu nhìn lâu hơn nữa, cô tin rằng mình chắc chắn sẽ chết chìm trong đó.

Cô sửng sốt hết ba giây, tiếp theo cả người giống như bị điện giật động kinh mà hất bay tay của Tống An Thần ra, tức muốn hộc máu nói: “Anh là gì của tôi, tôi sao lại phải vì anh mà ghen chứ, tôi là vì heo vì chó vì mèo mà ghen cũng không có khả năng vì Tống Kim Nhứ anh ghen!”

“Tống Kim Nhứ? Đó là cái gì?” Tống An Thần hơi nhướng mày, không bỏ sót từ nào trong lời nói của cô.

Hạ Chi Tình ở trong lòng thầm kêu không xong, vừa rồi một phút xúc động đã đem biệt danh mình đặt cho anh nói ra, nếu anh biết cái tên Tống Kim Nhứ này nghĩa là “bên ngoài nạm vàng bên trong thối rữa” nói không chừng anh lại muốn cô bồi thường tổn hại tinh thần.

Cô làm bộ không nghe được lời anh nói, chột dạ bay mắt, nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn anh.

Tống An Thần vốn dĩ muốn hỏi đến cùng, nhưng còi xe phía sau vang lên từng hồi, anh đành phải từ bỏ, khởi động ly hợp, lại lần nữa lên đường.

Hạ Chi Tình thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, âm thầm may mắn tránh được một kiếp.

Đương nhiên, vẻ mặt của cô không thoát khỏi tầm mắt của Tống An Thần, tuy rằng không biết hai chữ đó là gì, nhưng từ biểu hiện của cô nhất định không phải chuyện tốt.

Có điều nghĩ cô gái ngốc này rõ ràng đã ghen rồi, lại một bộ dáng vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng không muốn thừa nhận thật đáng yêu, khóe miệng anh nhịn không được lại nhếch lên.

Cô gái này về mặt tình cảm có chút trì độn đến mức khiến người oán giận, có đôi khi anh có một loại xúc động muốn bóp chết cô, có điều cũng may, cô cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, những việc anh làm lúc trước như là gieo một hạt giống vào trong lòng cô, tuy rằng sinh sôi nảy nở hơi chậm nhưng chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút rồi sẽ có ngày đơm hoa kết trái.

Anh nhìn cô một cái rồi giải thích: “Lương gia cùng nhà chúng tôi là bạn thân mấy đời, tôi cùng Lương Di Nhiên, chính là cô gái lúc nãy cô nhìn thấy đó, chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ. Trong mắt tôi, cô ấy giống như em gái của tôi vậy.

"Anh, sao anh lại nói với tôi chuyện này? ” Cô cúi đầu nói như muỗi kêu.

Khóe miệng anh nhấp nhấp, “Tôi sợ rằng nếu tôi không giải thích, đêm nay có người sẽ không ngủ được.”

“Đừng dát vàng lên mặt mình, tôi mới không mất ngủ vì anh đâu.” Cô cắt ngang, bộ dáng khịt mũi coi thường, khóe miệng lại không khỏi vụng trộm nhếch lên thật đem bán đứng cô.

Anh câu lên khóe miệng trêu chọc cô: “Tôi không nói người đó là em, Tiểu Tình Nhi, lời này của em có xem là lạy ông tôi ở bụi này không?”

Cái này, cái này...... cô bị phản bác đến nghẹn họng.

Từ sau khi hai người quen biết nhau, cô chưa bao giờ nói thắng được anh một lần, chút đạo hạnh này của cô cho dù là đến núi sâu tu hành một ngàn năm cũng chưa chắc trở thành đối thủ của Tống yêu nghiệt này.

Haizz đau tim quá man!

Vì tránh cho khỏi bị đau tim, Hạ Chi Tình quyết định ngậm miệng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà không hề nhìn anh, cho dù anh nói cái gì cũng không hề đáp lại.

Tống An Thần liếc cô một cái, xem cô trưng ra vẻ mặt thỏ con nghẹn khuất, khóe miệng lại nhếch lên trên vài phần, có điều thấy chuyển biến tốt liền phải thu tay, phải biết rằng thỏ con khi nóng lên cũng biết cắn người.

Vì thế hai người một đường không nói chuyện, lái xe tiến vào một tiểu khu, đi một đoạn rất nhanh liền đến Hạ gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play