Dây leo đang lắc lư tại chỗ, đong đưa thành hình vòng cung nhìn đáng yêu cực.
“Khi nào thì Vân Vân mới trở về đây?”
Tòa Thành Nát “Bụp” một tiếng nở ra một đóa hoa nhỏ, từng cánh hoa bắt đầu rơi xuống.
“Vân Vân sẽ trở về nhanh thôi.” Một cánh hoa rơi xuống.
“Đợi một lát nữa là Vân Vân trở về rồi.” Một cánh hoa nữa lại rơi xuống.
Cánh hoa cuối cùng rơi xuống, Tòa Thành Nát thì thầm: “Vân Vân sẽ nhanh chóng trở về!”
Ngay sau đó, không khí phía trước dây leo dao động, cô gái mà lòng Tòa Thành Nát đầy nhớ nhung cuối cùng cũng đã trở về.
Anh đang định đến bên cạnh cô, chợt chú ý chân mày cô đang nhăn lại.
Hoa Đình hỏi: “Sao vậy?”
“Nơi đó là Tân An, trạng thái ý thức của Tân An hiện nay không khác với ý thức của Trung Châu là mấy.” Một câu của Vân Sâm khiến hoa Đình kinh sợ, dây leo vội vàng theo sát phía sau cô.
Vân Sâm nhanh chóng tổng kết lại những thông tin mà Thành Quyến Giả Bạch Ngọc Thái của Tân An đã cung cấp.
Năm 2024 là năm Tân An xảy ra chuyện, đầu năm đó Tân An đã trở thành tòa thành trung bình. Xuất hiện một người tự xưng là Thành Quyến Giả của Trung Châu tên là Kim Nhiễm Lâm, nói rằng Trung Châu đã xảy ra chuyện nên đến tìm Tân An viện trợ, lấy cớ báo đáp mà xuống tay với nhà máy điện ở Tân An, dẫn tới toàn bộ con người trong hơi thở tòa thành bị Vào Mộng điều khiển. Cuối cùng Kim Nhiễm Lâm được Tân An tín nhiệm, dùng một thủ đoạn liên kết tòa thành kỳ lạ để phá hủy bản chính tượng thành của Tân An.
Sau khi Hoa Đình nghe xong, lập tức hạ giọng hỏi: “Là Vô Danh đã giả mạo chú Mạnh sao?”
Căn cứ theo những gì Vân Sâm và Lý Đỗ Quyên phỏng đoán, khoảng năm 2025 Vô Danh đã ngụy trang thân phận của Mạnh Nhiên Lâm, vẫn luôn ẩn nấp để tính toán, cuối cùng đến năm gần đây mới hoàn toàn phá hủy Trung Châu.
Vân Sâm bước đi rất nhanh, cô nói: “Ban đầu tôi cũng nghĩ là Vô Danh giả mạo chú Mạnh. Sau khi tôi và bà Bạch xác nhận ngoại hình của Kim Nhiễm Lâm, ít nhất ở thời điểm đó, người đó chắc hẳn không phải là Vô Danh giả mạo chú Mạnh.”
Hoa Đình hỏi: “Chắc hẳn?”
Vân Sâm nói: “Có chút đặc thù, đặc biệt là vị trí dấu ấn Thành Quyến Giả của hắn có điểm tương tự với chú Mạnh. Tôi muốn đưa chú Mạnh qua đó để bà Bạch xem thử.”
Hoa Đình nhìn về phía bầu trời đêm, anh hỏi: “Bây giờ luôn sao? Em nói Tân An đã ngủ say giống Trung Châu, lúc này còn muốn đi qua đó… Vậy không phải bà Bạch rất nguy hiểm sao?”
“…” Bước chân của Vân Sâm không khỏi dừng lại, cô nói: “Tân An không hoàn toàn ngủ say, trạng thái của anh ấy càng giống như là… Chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì anh ấy vẫn sẽ dùng hơi thở tòa thành mỏng manh ấy để che chở những con người còn lại, mà phạm lại rất rộng. Hôm nay vừa đúng lúc anh ấy có một chút sức lực. Tôi đã thăm dò tình hình rồi, khu vực dịch chuyển trước đây tôi đến đều không có ma quỷ.”
Hoa Đình im lặng, đây là sứ mệnh của ý thức tòa thành…
Vân Sâm nói: “Tôi vốn định lén truyền cho anh ấy chút năng lượng, nhưng khi anh ấy phát ra hơi thở tòa thành, gần đó có quá nhiều người, tôi không có cách nào để tới gần cả.”
Hoa Đình bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Chúng ta vẫn còn có một ít đá năng lượng chưa dùng!”
Vân Sâm ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải lần trước đều đã dùng hết rồi sao?”
Chỉ thấy ý thức tòa thành nào đó tỏ ra cực kỳ chột dạ. Lần đầu tiên Vân Sâm mang đá năng lượng từ dưới lòng đất lên, anh thích quá, thế nên đã học Niệm An, ăn một nửa, chôn một nửa.
Vân Sâm: “…”
Không phải lúc nào Hoa Đình cũng sẽ sử dụng toàn bộ năng lực cảm nhận của dây leo, bởi vậy anh cũng đã quên mất chuyện anh còn cất giấu đá năng lượng.
Vân Sâm không có việc gì cũng sẽ không đi cảm nhận hơi thở của đá năng lượng khắp Hoa Đình, thế nên hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này.
Hoa Đình đào ra không ít đá năng lượng, vừa đúng lúc có thể cung cấp cho Tân An, cũng coi như là chuyện tốt.
Vân Sâm và Hoa Đình vội vàng đến chỗ của Mạnh Nhiên Lâm. Bọn họ không gõ cửa phòng, đúng lúc người đàn ông trung niên mở cửa ra, tay trái ôm lấy ngực, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Mạnh Nhiên Lâm nhìn cô gái trong màn đêm, lại nhìn dây leo bên cạnh cô, nói: “Có chuyện gì à?”
Ông ấy bồn chồn lo lắng đứng ngồi không yên, đang định ra ngoài tản bộ hít thở không khí.
Vân Sâm nói: “Chú Mạnh, cháu cần chú cùng cháu dịch chuyển đến một nơi.”
Cô đang định giải thích đi nơi nào, Mạnh Nhiên Lâm đã trực tiếp xoay người về phòng. Cô sửng sốt, ngay sau đó đối phương đã mặc áo khoác và đeo túi vào thắt lưng, nghiêm túc nhìn về phía cô nói: “Chuyện gấp như vậy, không cần giải thích nữa. Chú tin tưởng cháu, đi thôi.”
Vân Sâm không khỏi mỉm cười.
Cô đặt đá năng lượng “Tiền riêng” của Hoa Đình vào trong cốp xe, rồi cùng Mạnh Nhiên Lâm ngồi vào xe, sau đó đưa chiếc xe và cả người cùng nhau dịch chuyển đến Tân An.
Vị trí mỗi điểm sáng của mỗi lần dịch chuyển đều giống nhau. Vân Sâm vừa đến Tân An, bắt đầu thuần thục lái xe đi về phía bản chính tượng thành của Tân An.
Trong gương bên trong xe, Vân Sâm chú ý tới hai tay Mạnh Nhiên Lâm xoa ấn huyệt thái dương, vẻ mặt đau đớn.
Vân Sâm hỏi: “Chú sao vậy ạ?”
Mạnh Nhiên Lâm nói gằn từng chữ một: “Loại dịch chuyển vừa rồi có cảm giác rất quen thuộc, tựa như chú nhớ tới một vài thứ, nhưng lại rất khó bắt lấy chúng nó.”
Vân Sâm vừa vui mừng vì Mạnh Nhiên Lâm có khả năng sẽ khôi phục ký ức, lại thấy lo lắng cho sức khỏe của ông ấy.
Lần đau đầu này của Mạnh Nhiên Lâm rất nhanh đã biến mất, ông ấy nói: “Chú không sao, con không cần lo lắng cho chú, tranh thủ thời gian lúc này kể hết mọi chuyện cho chú nghe đi.”
Vân Sâm sắp xếp kể lại toàn bộ sự việc cho người đàn ông trung niên bên ghế phụ nghe.
Sau khi nói xong, Mạnh Nhiên Lâm không ngừng gõ ngón tay, ông ấy nói: “Hình như chú biết gì đó, chắc là chú biết người này, hắn rất xấu xa, phải cảnh giác hắn…”
Mạnh Nhiên Lâm đau khổ dùng hai tay ôm lấy đấu, rõ ràng loại cảm giác này sinh động như thật, nhưng ông ấy lại nghĩ không ra.
Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm cũng không để mắt đến nơi hẻo lánh này mà tiến thẳng vào nhà máy.
Người bên trong nhà máy vốn không còn chút hứng thú gì với cuộc đời nữa, hai mắt tuyệt vọng vô hồn. Sau khi ý thức tòa thành có phản ứng một lần nữa, dường như nét mặt bọn họ lại lần nữa phấn chấn trở lại.
Hai người tìm thấy Bạch Ngọc Thái, bà thu mình lại ngồi xổm trong góc, ánh mắt dịu dàng, phản chiếu bộ dạng rách nát của tòa thành Tân An.
Giọng nói già nua mà buồn bã, bà nói: “Cháu lại còn khoe tài năng như vậy nữa.”
Vân Sâm nghe thấy lời này, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót.
Cô kiềm chế cảm xúc của bản thân, đưa Mạnh Nhiên Lâm đến trước mặt Bạch Ngọc Thái, nhỏ giọng nói: “Đây là Thành Quyến Giả của Trung Châu, Mạnh Nhiên Lâm.”
Mạnh Nhiên Lâm ngồi xổm xuống, cúi đầu để đối phương có thể thấy rõ dấu ấn Thành Quyến Giả trên đỉnh đầu ông ấy.
Một cuộn tranh nhạt màu đang khép lại.
Bạch Ngọc Thái ý thức được gì đó, bà nói: “Đây không phải Thành Quyến Giả của Trung Châu mà bà đã nhìn thấy, diện mạo và khí chất của bọn họ hoàn toàn khác biệt, chỉ có dấu ấn Thành Quyến Giả là ở cùng vị trí.”
“Dấu ấn của Thành Quyến Giả kia là một chiếc mặt nạ cười xám xịt.”
*
Trà Phủ lúc này.
Ánh mắt Dư Thanh Hà dừng trên người trước mặt, gương mặt tươi cười. Chiếc mặt nạ màu bạc bên trong cánh tay hắn sáng lên, ngoài rìa có chút không đồng đều, màu sắc đậm, đúng là dấu ấn của Thành Quyến Giả.
Thành Quyến Giả của Tân An tên là Kim Vũ Thái, người thanh niên có khuôn mặt tươi cười thân thiện và vẻ ngoài dịu dàng, tuổi tác đoán chừng trên dưới hai lăm.
Dư Thanh Hà mời đối phương ngồi xuống, tươi cười dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, hôm nay có nhiều chuyện quá, bây giờ mới có thời gian lại đây gặp cậu, đã để cậu đợi lâu.”
Kim Vũ Thái cũng nhẹ nhàng tươi cười, hắn nói: “Chị khách sáo quá rồi, có thể khiến Trà Phủ phồn vinh như thế, tôi có thể tưởng tượng được sự vất vả và bận rộn của chị.”
Nụ cười của đối phương, mỗi lần đều cùng một độ cong… Đôi mắt Dư Thanh Hà đang cười càng cong lên, hóa ra là cùng một loại người với cô ấy.
Đáy lòng cô ấy không khỏi thở dài, vốn tưởng rằng là Thành Quyến Giả là có thể yên tâm một chút, không ngờ vẫn phải duy trì trạng thái như này.
Lúc này, Dư Thanh Hà thật có chút hoài niệm cuộc sống ở Hoa Đình với vài ba chú mèo con, thật thoải mái, một đám đáng yêu và vô tư giống như Gia Gia vậy.
Dư Thanh Hà rót nước mời Kim Vũ Thái. Cô ấy cầm lấy một trong hai cái ly trên bàn lên, vuốt ve thân ly hỏi: “Sao Thành Quyến Giả của Tân An lại đến Trà Phủ vậy? Tân An cách Trà Phủ cũng không gần, chắc là cậu có chuyện đặc biệt quan trọng mới có thể rời khỏi Tân An…”
“Đúng là có chuyện vô cùng quan trọng.” Đề cập đến việc này, Kim Vũ Thái lập tức nghiêm mặt nói: “Tân An chúng tôi xuất hiện một loại ma quỷ rất kỳ lạ, một khi đến buổi tối thì rất khó ngăn cản hành động của bọn chúng, tất cả mọi người giống như trúng tà muốn chạy ra khỏi hơi thở tòa thành…”
“Kim Vũ Thái sao?” Dư Thanh Hà thình lình gọi tên đối phương, cô ấy thấy đối phương gật đầu, hơi liếm môi dưới.
Ngón cái Dư Thanh Hà cọ qua miệng ly, cô ấy lấy một cuốn sổ tay từ trong ngăn kéo của bàn gỗ ra rồi đưa cho đối phương.
“Cậu xem cái này đi, là loại ma quỷ nào… Nếu trong này cũng không có, vậy có lẽ chúng tôi cũng không rõ lắm đây là loại ma quỷ gì.”
Kim Vũ Thái hơi ngơ ngác nhìn cuốn sổ tay, vẻ mặt kia hiển nhiên là không ngờ còn có loại đồ vật này tồn tại.
Dưới ánh mắt cười tủm tỉm của Dư Thanh Hà, hắn nhanh chóng nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm, cầm cuốn sổ nói: “Không ngờ vậy mà còn có cuốn sổ tay có ích như vậy. Tôi rất vui, xin chờ một lát, tôi sẽ đọc hết.”
Dư Thanh Hà nâng tách trà lên, uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên cuốn sổ nơi Kim Vũ Thái mới vừa cầm vào.
Vài vết móng tay.
Cô ấy nuốt trà trong miệng xuống, lại đột nhiên gọi: “Kim Vũ Thái.”
“Có chuyện gì sao?” Kim Vũ Thái lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, ánh mắt tò mò.
Dư Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Mỗi loại ma quỷ đều có nhược điểm, nhất định phải xem thật cẩn thận.”
Kim Vũ Thái gật đầu, lại lần nữa cúi đầu xem các loại ma quỷ. Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được một trang giấy, kích động chỉ vào trang giấy trước mặt nói: “Chính là loại này, Vào Mộng. Nhược điểm của nó là đèn điện sao?”
Ngay từ khi Kim Vũ Thái miêu tả thì Dư Thanh Hà đã sớm đoán được, cô dịu dàng nhìn về phía người thanh niên dịu dàng này.
Sau khi Kim Vũ Thái kích động xong, lại bày ra vẻ mặt đau đầu rồi nói: “Nhưng đèn điện thì phải có điện mới được, người Tân An chúng tôi rất ít, không ai biết xây dựng nhà máy điện cả…”
Hắn tràn đầy mong chờ nhìn về phía Dư Thanh Hà, đều là tòa thành chắc hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau.
Tất nhiên Dư Thanh Hà có thể đọc ra ý nghĩa trong mắt đối phương, cô ấy rõ ràng do dự một hồi lâu, nói: “Đương nhiên tôi muốn giúp Tân An, nhưng gần đây Trà Phủ cũng có một số việc, rất khó để rút vài người…”
Kim Vũ Thái thất vọng nói: “Không sao cả, cảm ơn chị Dư.” Hắn mau chóng điều chỉnh tâm trạng, cong môi cười nói: “Có thể cho tôi cuốn sổ tay có ích như vậy là tốt lắm rồi.”
Một tiếng chị mềm mại lại đáng thương như vậy, thật khiến người ta mềm lòng…
Hình tượng Dư Thanh Hà đối với người ngoài là một người chị tốt cực kỳ yêu thương em trai, dịu dàng thiện lương lại có chút dễ dàng mềm lòng.
Vẻ mặt người phụ nữ càng thêm rối rắm, cô ấy nói: “Trà Phủ vẫn có thể rút ra một ít người, tôi cố gắng sắp xếp, xem có người tình nguyện đi theo cậu đến Tân An hỗ trợ không.”
Kim Vũ Thái: “Cảm ơn chị Dư!”
“Một lát nữa sẽ có người đến sắp xếp phòng cho cậu.”
Khi người phụ nữ xoay người đưa lưng về phía hắn, trên mặt hắn lộ ra một sự thay đổi rất nhỏ khác với nụ cười lúc trước.
Trong tươi cười ẩn chứa một chút khinh miệt, phảng phất đang nói người phụ nữ họ Dư này thật dễ lừa.
…
Sau khi Dư Thanh Hà rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất.
Cô ấy nói với Khúc Kiến Chương đang đứng ở cửa đối diện: “Anh phụ trách coi chừng người này, đừng để cậu ta đến những vùng lân cận. Nếu cậu ta muốn tới gần tượng thành thì lập tức ngăn cậu ta lại…”
Người chưa thông qua xét duyệt của Trà Phủ đều không thể tới gần tượng thành, chỉ có thể sinh hoạt ở phạm vi cố định có người trông coi nghiêm ngặt trong hơi thở tòa thành, cho đến khi thông qua xét duyệt.
Khúc Kiến Chương ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy, không phải hai người đều là Thành Quyến Giả sao? Cậu ta có thể giải được đề toán, chắc không có vấn đề gì mới đúng.”
Dư Thanh Hà nhàn nhạt nói: “Người đến tên thật cũng không muốn nói cho người cũng là Thành Quyến Giả biết thì không đáng tin.”
Cô ấy đã để ý đến đối phương mấy lần, khi cô ấy gọi cả họ lẫn tên của hắn thì hắn sẽ xuất hiện trạng thái ngập ngừng không dễ nhận thấy… Đó là phản ứng chỉ xuất hiện khi hắn không quen thuộc với tên của mình, cho nên mới có phản ứng như vậy.
Là một người mang mặt nạ diễn kịch rất giỏi.
Thật đáng tiếc, cô ấy càng am hiểu việc mang mặt nạ.
Dư Thanh Hà lại lần nữa dặn dò: “Ngoài ra, đừng để cho cậu ta sinh lòng nghi ngờ, người này có chút kỳ lạ. Anh cũng không muốn Trà Phủ xuất hiện chuyện tương tự như Trung Châu đúng không?”
Khúc Kiến Chương tuy rằng đáng ghét, nhưng hắn ta chưa từng muốn làm hại Trà Phủ. Hắn ta nghe thấy lời này, lập tức nghiêm túc: “Cứ giao cho tôi.”
Hắn ta đi sắp xếp cho Kim Vũ Thái.
Dư Thanh Hà lại đi đến dưới một thân cây.
Tay cô vịn vào cây, bứt một miếng vỏ cây, khó có khi không mang theo nụ cười, khuôn mặt không chút biểu cảm.
… Thật là thứ gì cũng dám gọi cô ấy là chị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT