Trời còn chưa sáng, Hoa Đình đã bị Vân Sâm đánh thức.
Chiếc kén xanh mở ra để lộ đầu tượng thành trắng tinh ở bên trong.
Hình dáng nụ hoa của tượng thành ngày càng hiện rõ, nụ hoa tựa như sắp nở.
Cô gái đứng trước tượng thành, cô đã thay bộ quần áo mặc đi ra ngoài, hai tay ôm ngực, hơi hất cằm: “Tôi phải hiểu rõ về năng lực thể chất của mình. Hiện tại tôi đã nghĩ ra ba phương án.”
Tòa Thành Nát nghiêm túc lắng nghe.
Vân Sâm giơ ngón tay lên: “Phương án một, người ta thường nói vật họp theo loài, người chia thành nhóm. Cùng một chủng tộc chắc chắn sẽ biết về nhau nhiều hơn. Tôi muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ người cùng chủng tộc với mình.”
Cùng một chủng tộc?
Trong phòng khách của ngôi nhà đá, cửa sổ sáng choang, chẳng mấy chốc những viên đá năng lượng trong hộp gỗ nhỏ lần lượt rơi xuống đất.
Những viên đá màu đỏ trong như pha lê được lát thành một tấm thảm đá nhỏ. Vân Sâm ngồi xếp bằng trên đó, cô nhắm mắt và bắt đầu giao tiếp với chủng tộc của mình.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Tượng thành nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đầy mong đợi.
Vân Sâm: “Ừm…”
Niệm An nghiêng đầu nhìn cô, nó không còn là một quả bóng nhỏ nữa, mà đã là một quả bóng trắng to lớn.
Bầu không khí trong phòng kỳ diệu đến nỗi ngay cả Lão Vương Bát cũng không kiềm được mà bò ra khỏi hang để đến ngó xem.
Lão Vương Bát nhìn thoáng qua cô gái tóc đen đang ngồi trên đất ở trong phòng, viên đá đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ánh sáng đỏ phản chiếu lên gương mặt cô gái khiến làn da cô trắng hơn trước rất nhiều.
Viên đá này đẹp quá, trộm một viên mới được.
Lão Vương Bát vừa định làm như thế, nhưng cái miệng của con rùa còn chưa mở ra thì một cành cây xanh bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào nó.
Con rùa trời sinh bản tính đã nhàm chán, Lão Vương Bát buồn chán nằm trên mặt đất, nó muốn xem nhóm đồ vật này có thể làm ra trò trống gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cô gái cứ ngồi xếp bằng bất động.
Niệm An chuyển từ tư thế ngồi sang tư thế nằm sấp, Hoa Đình muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cành cây do dự không biết có nên chạm vào cô không.
Hoa Đình nhanh chóng hỏi: “Sao rồi, em giao tiếp với chủng tộc thuận lợi chứ?”
Vân Sâm bóp một viên đá, đặt ở bên cạnh mặt: “Tôi thật sự cùng một chủng tộc với viên đá đỏ sao? Bọn nó chỉ là một nhóm đá thôi, không có cách nào giao tiếp với bọn nó được!”
Hoa Đình im lặng một lát rồi nói: “Chúng thực sự là đá.”
Anh gợi ý: “Hay là em thử hấp thụ chúng xem sao?”
Vân Sâm lắc đầu: “Tôi còn không cảm giác được gì thì làm sao hấp thụ được. Thôi cất chúng đi, tôi sẽ áp dụng phương án hai vậy.”
Tòa Thành Nát lấy lại tất cả những viên đá đỏ bỏ vào hộp gỗ và hỏi: “Phương án hai là gì?”
Vân Sâm bước đến bên cạnh tượng thành của anh, vỗ về cơ thể của anh rồi nói: “Thông qua ngoại lực để kích hoạt sức mạnh của tôi, để tôi cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chuyện này thì cần anh giúp rồi.”
“Anh giúp thế nào đây?”
Để tạo điều kiện cho Vân Sâm thuận tiện đến gần tượng thành, Hoa Đình đã mở kén xanh ra hết cỡ, dây leo trải ra một lớp dày trên mặt đất.
Vân Sâm nói: “Anh có thể hấp thụ viên đá năng lượng bằng cách đặt viên đá năng lượng bên cạnh tượng thành. Tôi sẽ đặt một cánh tay bên cạnh anh để cảm nhận cảm giác khi năng lượng bị hút đi.”
Hoa Đình vừa muốn nhắc cô rằng viên đá năng lượng sẽ biến mất sau một lúc đặt bên cạnh tượng thành.
Vân Sâm cũng nhớ ra điều này, cô nói: “Tay không được, tóc cũng là một bộ phận trên cơ thể, dùng tóc vậy.”
Cô cắt một lọn tóc và đặt bên cạnh tượng thành.
Dựa theo thời gian mà Tòa Thành Nát hấp thụ đá năng lượng trước đây, lọn tóc đã cắt vẫn không bị hấp thụ.
Cô lại để lọn tóc mới xuống mà không hề cắt đi.
Cô đứng trước tượng thành với tư thế rất kỳ lạ, Niệm An và Lão Vương Bát nhìn cũng thấy vô cùng khó hiểu.
Sau một hồi…
Hoa Đình cảm nhận được sự ấm áp khác hẳn với những viên đá năng lượng thông thường, như hơi ấm được bao bọc trong nước.
Anh lẩm bẩm: “Thật quen thuộc, anh đã từng thấy…”
Bên trong cơ thể của Vân Sâm sinh ra một cảm giác rất kì diệu.
Cô dường như nghe thấy thứ gì đó đang chảy, thứ gì đó vừa giống tiếng nước lại vừa giống tiếng đá va chạm.
Cô đã từng nghe thấy âm thanh này trước khi cô nhặt viên đá đỏ ra từ trong xác chết thối rữa của tên Quỷ Dại ăn thịt người.
Âm thanh này quá tinh xảo, trực giác nói cô biết rằng tóc thôi thì chưa đủ.
Cô nâng người lên, mái tóc lướt qua tượng thành.
Hoa Đình cảm thấy hơi mất mát, anh muốn cảm nhận nhiều sự ấm áp hơn nữa.
Xem ra tóc không khác gì nhau. Để đề phòng lỡ như xảy ra chuyện gì, Vân Sâm quyết định thử với những bộ phận cơ thể tương đối không quan trọng.
Ngón chân út của bàn chân trái.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Niệm An và Lão Vương Bát, cô lấy chiếc ghế lại rồi ngồi lên đó.
Vân Sâm cởi giày và vớ ra, nước da bàn chân chưa từng tiếp xúc với ánh nắng nhìn còn nhợt nhạt hơn cả da mặt cô.
Cô duỗi thẳng mu bàn chân, những đường gân xanh nổi rõ tạo thành sự tương phản rõ rệt với làn da. Cô không thèm để ý đến sự sợ hãi của Tòa Thành Nát rồi đặt ngón chân út lên tượng thành.
Vân Sâm nói: “Hy vọng ngón chân của tôi có thể giữ lại được.”
Hoa Đình đành nhấc cành cây lên để đỡ bắp chân và bàn chân cô.
Anh cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu, không hiểu đó là cảm xúc gì.
Vốn muốn hỏi cô giáo Vân Vân uyên bác, nhưng tiếc là đối phương đã nhắm mắt lại.
Anh quyết định lần sau nếu cảm nhận được cảm giác đó một lần nữa thì sẽ hỏi lại Vân Sâm.
Không lâu sau, cảm giác tuyệt vời mà lần trước cơ thể Vân Sâm cảm nhận được lại xuất hiện, nhưng lần này cảm nhận đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Từ trong luồng năng lượng nhỏ bị thúc ép, Vân Sâm cố gắng phân biệt, làm quen với nó và sau đó làm chủ nó.
Ngón chân của cô vẫn luôn ở đó, điều này khiến cô cảm thấy yên tâm hơn khi cố gắng làm chủ nó.
Năng lượng ấm nóng như dòng nước chảy dài vào bên trong cơ thể cô, ấm và dịu hơn năng lượng của viên đá đỏ, dịu dàng và ấm áp như chính con người Vân Sâm vậy, khiến tượng thành hoa mắt chóng mặt.
Cành cây không kiềm được rơi xuống, dây leo chính cũng nhẹ nhàng nằm lên đầu gối Vân Sâm, lăn qua lăn lại.
Nếu Hoa Đình biết say là gì, anh nhất định sẽ dùng từ này để miêu tả bản thân mình.
Vài giờ sau, Vân Sâm hoàn toàn làm chủ cơ thể, trong cơ thể cô quả thật có tồn tại một loại năng lượng, nếu không đặc biệt để ý thì sẽ không thể nhận ra được, loại năng lượng này có giới hạn nhất định.
Khi năng lượng được sử dụng hết, cô sẽ cảm thấy mệt mỏi bất thường, các bộ phận trên cơ thể cô cũng không thay đổi gì.
Lúc này Vân Sâm đã kiệt sức, cô ngẩng đầu lên và không khỏi sửng sốt.
Tượng thành ở trước mặt từ màu trắng bình thường, lúc này đã chuyển hẳn sang màu hồng phấn, đôi mắt đậu đã trở thành hai đường ngang.
Tất cả dây leo đều nằm trên mặt đất, màu xanh lá đậm hơn bình thường, thỉnh thoảng lại lắc lư vài cái để biểu thị là đang còn sống.
Vân Sâm: “Sao anh đã trở nên như vậy rồi?”
Một lát sau, khi cô đặt chiếc ghế trở lại chỗ cũ, một giọng nói non nớt nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Vân Sâm lắc đầu: “Cũng không khác với lúc tập luyện thường ngày là mấy.”
Cô vân vê cành cây, đầu ngón tay tràn ra một ít năng lượng: “Nếu chỉ thế này thì dễ như uống nước.”
Hoa Đình: “Wow.”
Vân Sâm ngạc nhiên nhìn cành cây rơi xuống đất lạch bạch, cô lắc đầu nói: “Cũng may là không dùng đến phương án ba.”
Tòa Thành Nát lại nhú một cành ra: “Phương án ba là gì?”
“Tôi định sẽ gây ra một vết thương nhỏ và lấy một ít máu.” Vân Sâm nhìn ngón tay của mình, cô hơi cau mày: “Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng tốt hơn hết là không nên làm cách này.”
Cứ làm đi làm lại vài lần, một ngày đã trôi qua.
Vân Sâm treo một ngọn đèn dầu trên giường để xem kinh nghiệm chiến đấu mà chị Đỗ Quyên để lại. Xung quanh tối tăm chỉ có chỗ cô là nguồn sáng duy nhất.
Thật muốn có nhiều điện mà không cần tiết kiệm điện.
Vân Sâm tắt đèn dầu, ở trong bóng tối hỏi: “Rốt cuộc tài năng của tòa thành là gì?”
Hoa Đình nói: “Đợi anh lớn thêm chút nữa thì sẽ biết thôi, tài năng của Trung Châu có thể đưa người khác đến một nơi khác sao?”
“Nghe chị Đỗ Quyên nói thì có vẻ như vậy, vậy thì có thể lý giải tại sao tôi lại đột nhiên từ Trung Châu đến đây.” Vân Sâm xúc động nói: “Lúc đó xung quanh tôi có rất nhiều ma quỷ, cứ tưởng bản thân mình sắp chết đến nơi rồi, hóa ra Trung Châu đã cứu tôi.”
Nhắc đến Trung Châu, bầu không khí trở nên hơi buồn.
Hoa Đình nói: “Trung Châu ngủ say rồi, đưa cho anh ấy những viên đá năng lượng này thì sẽ khiến anh ấy tỉnh lại sao?”
Vân Sâm không chắc chắn lắm, cô vui vẻ nói: “Cho dù không cứu được thì vẫn còn có tôi.”
Hoa Đình lập tức trả lời: “Anh cũng muốn cùng em đi Trung Châu, bảo vệ em!”
Sau đó hai người rơi vào phiền muộn.
Tòa Thành Nát hoàn toàn không thể di chuyển, lỡ như sau này Vân Sâm muốn đi đến một nơi khác, chẳng lẽ phải bỏ lại Tòa Thành Nát một mình ở đây sao?
Tòa Thành Nát khóc thút thít: “Anh không muốn rời xa em.”
Vân Sâm nói: “Anh cố gắng hơn chút nữa, dây leo sẽ phát triển mạnh mẽ hơn, tranh thủ sau này có thể ở dưới lòng đất chống đỡ cả tòa thành, chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp mọi nơi…”
Cô nói xong thì bật cười thành tiếng.
Hoa Đình tin là thật: “Vậy anh phải cố gắng trưởng thành hơn nữa mới được!”
Vân Sâm: “… Ừm.”
Không thể đả kích lòng tự tin của trẻ con được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT