Sương mù dưới ánh nắng sớm mai như dải lụa trắng, hai tòa thành đang bay trong màn sương nhuốm màu kỳ lạ đã tự quay lại vị trí ban đầu của mình.
Bách Việt đã xuất hiện, Trung Châu thiết lập con đường dịch chuyển, Kiềm Trung đã chỉ ra vị trí của của Đất Phúc Lang Hoàn cho anh ấy để anh ấy có thể lấy lại văn hóa tòa thành của mình.
Sau sự hỗ trợ thờ cúng văn hóa dày đặc của con người, Bách Việt vốn chỉ cách tòa thành siêu lớn một bước đã thành công lên cấp thành tòa thành siêu lớn.
Hiện giờ ba mươi lăm ý thức tòa thành của Cửu Châu đều đã thức tỉnh toàn bộ, đều đạt cấp tòa thành siêu lớn.
Chu Nguyên không chờ đợi nữa, mai rùa hình thành do tài năng Ghi Danh Sử Sách lần lượt được gửi tới các ý thức tòa thành, đảm bảo đủ năng lượng để thức tỉnh Cửu Châu.
Mai rùa mà Hoa Đình nhận được được cất trong ngôi nhà đá, chỉ cần đợi vài ngày nữa, mai rùa sẽ hóa thành một lượng lớn năng lượng tòa thành.
Vân Sâm tò mò chạm vào mai rùa nhưng không thể chạm vào được.
Mai rùa này trông giống như đồ thật, nhưng sau khi được đặt trên phần đất của ý thức tòa thành thì không khác gì một cái bóng.
Lúc đầu ngày nào Lão Vương Bát cũng rời bể cá để đi dạo, nhưng sau khi mai rùa xuất hiện, nó lại không rời khỏi bể cá nữa.
Hai con mắt hạt đậu màu xanh luôn lén nhìn mai rùa, nó rất lo rằng ý thức tòa thành sẽ lột mai rùa của nó ra để lấy năng lượng giống vậy.
Hôm nay, khi nó vừa thò nửa cái đầu nhỏ ra thì bị búng nhẹ một cái.
“Để xem có nên tháo mai của mày ra không.”
Lão Vương Bát hung tợn nhìn người thanh niên có khuôn mặt trẻ con vừa gõ vào đầu nó.
Hạ Phong Niên trêu chọc Lão Vương Bát xong thì đi tìm Vân Sâm, kiểm tra sức khỏe cho cô như thường lệ.
Bên cạnh cửa sổ, Vân Sâm đang ngồi trên ghế, duỗi tay trái ra đặt lên bàn.
Hạ Phong Niên bao phủ lấy tay cô, truyền năng lượng vào, nguồn năng lượng này không ngừng lưu chuyển trong cơ thể cô.
Tay của cả hai cha con đều rất trắng, khiến móng tay màu đỏ tươi của họ trông vô cùng diễm lệ.
Hạ Phong Niên dần dần ngừng đưa thêm năng lượng, lắc đầu nói: “Vẫn giống như cũ, không có vấn đề gì.”
Vân Sâm thu tay lại, cô chần chờ một lát, hỏi: “Bố ơi, con nên tin tưởng trực giác của mình thật sao ạ?”
Cô hoài nghi mình có phải người mắc loại bệnh mà dù cơ thể vẫn bình thường nhưng luôn nghĩ mình bị bệnh nặng hay không.
Hạ Phong Niên nghiêm túc nói: “Tin vào bản thân con.”
Vân Sâm gật đầu nói: “Con tới Thần Kinh đây, đến lúc cần chuyển giao lại mảnh vỡ rồi.”
Tất cả các mảnh vỡ tượng Cửu Châu đều được tập trung tại Thần Kinh, ngoại trừ mảnh vỡ tượng trưng cho Thiên Hồ đang nằm trong tay ma quỷ và mảnh vỡ tượng trưng cho Trung Châu đang nằm trong tay Vân Sâm.
Hiện giờ các tòa thành đều đang cố gắng hết sức để tích lũy năng lượng, chỉ cần năng lượng được truyền vào các mảnh vỡ tượng Cửu Châu, đạt tới lúc sung mãn, mảnh vỡ tượng Cửu Châu cuối cùng sẽ bị hút và tự động quay lại.
Việc này chỉ thực hiện được khi còn thiếu một mảnh cuối, nếu thiếu quá nhiều mảnh thì ý thức tòa thành không thể đưa năng lượng vào các mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Vân Sâm tới Thần Kinh.
Cô thở ra một hơi nóng hổi, trong không khí tràn ngập hơi lạnh trắng xóa.
Thần Kinh là một tòa thành phía Bắc, đang là mùa đông nên nhiệt độ thấp hơn nhiều so với Hoa Đình.
“Tới rồi à.”
Vân Sâm nghe thấy giọng nói bèn quay người lại.
Không biết từ lúc nào Thần Kinh đã đứng bên cạnh, rủ mắt nhìn cô.
Vân Sâm thò tay vào túi, định đưa mảnh vỡ cho đối phương, nhưng Thần Kinh lại nói: “Đi theo tôi.”
Vạt áo của anh ấy đung đưa, bước tới trước mặt Vân Sâm.
Trên đường có rất nhiều quân nhân phòng thủ, Vân Sâm không khỏi chăm chú nhìn thêm.
Những quân nhân kia rõ ràng chỉ đứng tại chỗ như thế nhưng lại khiến lòng người nảy sinh cảm giác an toàn.
Thần Kinh bước vào một căn nhà, Vân Sâm lập tức đi theo.
Trong nhà còn có một căn phòng nhỏ khiến Vân Sâm nhớ tới Chí Giang, tượng thành của của cô ấy cũng giấu kín như vậy.
Thần Kinh muốn đưa cô đi xem gì thế, mảnh vỡ tượng Cửu Châu à?
Một hòn đá rất bình thường giống như những hòn đá nhặt được dưới chân ngọn núi nào đó, cũng không lớn lắm.
Hai cạnh trên hòn đá bị hở không đồng đều.
Vân Sâm hỏi: “Đây là tượng Cửu Châu sao?”
“Dáng vẻ của nó làm cô thất vọng à?” Thần Kinh đứng quay lưng về phía Vân Sâm, Vân Sâm không nhìn ra được biểu cảm của anh ấy khi hỏi vấn đề này.
“Khác với những gì tôi nghĩ.” Vân Sâm lựa chọn trả lời thành thật: “Có chút thất vọng, tôi nghĩ sẽ uy phong hơn.”
Ngay khi âm cuối của từ “phong” trong “uy phong” vừa dứt, hòn đá bình thường trước mặt chợt lóe lên một tia sáng.
Ánh sáng rực rỡ vụt qua, đôi mắt của Vân Sâm luôn dán chặt vào tượng Cửu Châu nên cô mới không bỏ lỡ.
Cô ngạc nhiên nói: “Nó vừa sáng lên!”
Trong giọng nói của Thần Kinh mang theo một tia ý cười: “Cửu Châu thích con cái mình có đức tính ưu tú, bản tính thành thật là một trong số đó. Cô đã khiến Cửu Châu vui.”
Vân Sâm càng kinh ngạc hơn: “Thế này là Cửu Châu tỉnh rồi à?”
“Tôi chỉ giữ lại một số phản ứng thôi.” Thần Kinh lắc đầu, hỏi Vân Sâm về mảnh vỡ đại diện cho Trung Châu mà cô mang đến.
Vân Sâm lấy mảnh vỡ ra, khoảnh khắc mảnh vỡ được đặt vào lòng bàn tay Thần Kinh, các đầu ngón tay bên tay trái của cô như bị kim chích.
Nỗi lo lắng luôn đồng hành cùng cô dần biến mất sau khi Thần Kinh đặt mảnh vỡ vào khoảng trống trên hòn đá.
Bây giờ chỉ còn lại một khoảng trống trên tượng Cửu Châu.
Toàn thân Vân Sâm cảm thấy thoải mái, chẳng lẽ khiến cô lo lắng không phải vấn đề cơ thể mà là áp lực bảo quản mảnh vỡ tượng Cửu Châu chăng?
Trước khi rời khỏi căn phòng nhỏ, cô vẫy tay chào tạm biệt tượng Cửu Châu.
Tượng Cửu Châu lại sáng lên, lần này ánh sáng mạnh hơn và tồn tại rất lâu.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Thần Kinh, ánh sáng trên tượng Cửu Châu vươn dài ra một góc và bao bọc lấy Vân Sâm.
Vân Sâm cảm giác như mình được dòng nước ấm bao bọc, mí mắt càng ngày càng nặng, chậm rãi ngã về phía trước.
Ánh sáng bao bọc lấy Vân Sâm, từ từ rơi xuống đất, luồng ánh sáng di chuyển đến gần cơ thể Vân Sâm rồi dừng lại ở vai trái của cô.
Ánh sáng đ è xuống từng tấc một, tựa như có sinh vật nào đó dưới quần áo của Vân Sâm đang bị ánh sáng truy đuổi, vặn vẹo rồi nhanh chóng trốn thoát.
Cuối cùng, ánh sáng dừng lại ở khớp khuỷu tay.
Thần Kinh nhìn thấy bên ngoài cơ thể Vân Sâm bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, chỉ có khuỷu tay trái và phía dưới là ánh sáng không thể bao phủ được.
Ánh sáng kéo dài một lúc, cuối cùng hóa thành đốm sáng rồi tản đi.
Thần Kinh dường như nghe thấy một tiếng thở dài.
Anh ấy nhìn tượng Cửu Châu và thấp giọng hỏi nhỏ, nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
*
Vân Sâm mở mắt ra, Hạ Phong Niên và Thần Kinh đang ở bên cạnh cô.
“Tôi…”
Vân Sâm nhất thời không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô vẫy tay với tượng Cửu Châu, bức tượng sáng lên, sau đó cô đã ngất đi.
Thần Kinh miêu tả sau khi Vân Sâm ngất đi, tượng Cửu Châu đã làm những gì với Vân Sâm, về phần tại sao lại làm như vậy thì anh ấy cũng không biết.
“Cửu Châu sẽ không vô cớ làm loại chuyện này.” Hạ Phong Niên nhìn khuỷu tay Vân Sâm, nặng nề nói: “Bé con, cảm giác của con không sai, cơ thể của con chắc chắn có vấn đề, nhưng chúng ta không biết là gì cả.”
“Cửu Châu muốn giúp cô nhưng thất bại rồi.”
Vân Sâm xắn tay áo lên, cánh tay trái nhìn rất bình thường: “Thủ đoạn của ma quỷ à?”
Cô bị ma quỷ xuống tay khi nào chứ? Sự bất thường dường như đã bắt đầu khi họ lấy được mảnh vỡ đầu tiên…
Khi Hoa Đình bị Mẹ Quỷ truy đuổi, Mẹ Quỷ luôn xác nhận được vị trí của anh, liệu có liên quan đến cô không?
“Chín mươi chín phần trăm là do bọn nó làm.” Hạ Phong Niên an ủi Vân Sâm nói: “Hiện tại chúng ta đã biết có vấn đề, chỉ cần chúng ta tiếp tục chú ý đến phương diện này là được.”
“Đó là một quả bom hẹn giờ, con không muốn bản thân mình gây ra sai sót gì khi thức tỉnh Cửu Châu đâu.” Vân Sâm giơ tay trái lên và nói đùa: “Có thể chặt nó ra không?”
Thần Kinh: “…” Anh ấy kinh hãi liếc nhìn Vân Sâm.
Anh ấy cảm nhận được Vân Sâm không hề nói đùa, cô đưa ra đề nghị đó một cách nghiêm túc.
Còn chưa xác định được vấn đề là gì thì làm sao có thể tùy tiện chặt tay được chứ?
Vân Sâm lẩm bẩm: “Bố còn từng chặt hẳn đầu cơ.”
Hạ Phong Niên hét lên: “Bố là một tảng đá hoàn chỉnh, con chỉ là một nửa hòn đá, con có điểm yếu của con người!”
Đương nhiên, Vân Sâm cũng có ưu điểm của đá, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, có đủ năng lượng và thời gian thì vết thương của cô có thể từ từ hồi phục.
Ngay cả khi cô có bị cụt tay và chân đi nữa thì tay và chân của cô vẫn có thể từ từ mọc lại.
Nhưng cũng vì lượng máu của con người có hạn nên Vân Sâm không thể mọc ra tứ chi mới nhanh như Hạ Phong Niên.
Nếu không có sự trợ giúp từ bên ngoài, sớm nhất phải hơn mười năm mới lấy lại được chân tay hoàn chỉnh.
Vân Sâm gãi đầu: “Con không thể mọc ra tay mới sao ạ?”
Để xua tan ý nghĩ bất thường của Vân Sâm, Hạ Phong Niên tức giận nói: “Con chỉ có hai tay hai chân nên trân trọng chút đi, nếu mất đi rồi không có cái dự phòng để thay cho con đâu. Con muốn trở thành hiệp sĩ cụt tay à?”
Vân Sâm: “… Hiệp sĩ cụt tay cũng rất đẹp trai mà.”
Hạ Phong Niên: “?”
Ông biết tại sao Vân Sâm lại muốn chọn cách giải quyết triệt để như vậy.
Đánh thức Cửu Châu và đưa Cửu Châu trở lại hình dáng ban đầu là niềm hy vọng của Vân Trung Thư, cũng là một trong những niềm gửi gắm giúp hai cha con họ đi được đến ngày hôm nay.
Thời khắc quan trọng càng đến gần, Vân Sâm càng không muốn xảy ra sai sót gì, đặc biệt là liên quan đến cô.
Hạ Phong Niên hít một hơi thật sâu, phồng má lên, giận dữ giơ tay lên nhéo hai bên má Vân Sâm, dùng sức kéo.
(*Vân Sâm đang bị véo má nên nói không rõ: Bố đừng tức giận)
Hạ Phong Niên: “Cái con bé này, hứa với bố, trừ khi thật cần thiết, nếu không thì không cho phép dùng cách tự làm tổn thương cơ thể mình như vậy.”
Hạ Phong Niên không hoàn toàn xác định được điều kiện tử vong, ông biết có đôi khi nhất định phải đưa ra một vài lựa chọn.
Tuy nhiên, khi có những lựa chọn khác, ông hy vọng Vân Sâm sẽ đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.
Vân Sâm: “Vâng ạ.”
Hai cha con trở về Hoa Đình.
Một bóng trắng lao tới Vân Sâm, cả người Vân Sâm chùng xuống, Hoa Đình đè lên người cô, lo lắng kiểm tra qua lại.
“Thần Kinh nói em lại ngất đi, anh ấy còn nói em muốn tự chặt tay mình.” Hoa Đình ôm lấy Vân Sâm, một lúc sau mới rời khỏi, hai tay đặt tay lên vai Vân Sâm: “Đừng làm vậy, chúng ta vẫn có thể nghĩ ra cách khác để giải quyết vấn đề.”
Cô có rất nhiều tình yêu.
Vân Sâm đồng ý với nụ cười rạng rỡ.
…
Mai rùa của Ghi Danh Sử Sách dần dần biến mất khỏi các tòa thành, thay vào đó, một lượng lớn năng lượng tòa thành lưu lại trong cơ thể của ý thức tòa thành, chỉ chờ bọn họ sử dụng vào thời điểm quan trọng.
Kể từ ngày Mẹ Quỷ không đuổi kịp Hoa Đình thì cũng không xuất hiện nữa. Ban đêm đám ma quỷ điên cuồng đã trở nên an phận hơn rất nhiều, cho các tòa thành đều có nhiều thời gian chuẩn bị.
Ma quỷ càng yên tĩnh thì họ càng trở nên bất an.
Mặc dù vậy, kế hoạch của họ vẫn phải tiếp tục đẩy nhanh.
Ý thức tòa thành tràn đầy năng lượng, chỉ đợi đổ năng lượng vào tượng Cửu Châu.
Không cần phải bảo bọn họ làm như thế nào, chỉ cần năng lượng của ý thức tòa thành tích lũy đến mức đầy đủ, bọn họ tự nhiên sẽ nghĩ ra cách truyền năng lượng vào tượng Cửu Châu.
Khi truyền năng lượng vào tượng Cửu Châu, mỗi tòa thành cần giữ nguyên vị trí ban đầu của mình.
Những cột sáng xuất hiện từ những tượng thành của các ý thức tòa thành, những cột sáng đột nhiên xuyên qua mây mù và rơi xuống như thác nước.
Các điểm sáng năng lượng từ các tòa thành khác nhau đổ vào một tòa nhà nào đó ở Thần Kinh.
Thần Kinh nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ tượng trưng cho mỗi ý thức tòa thành trên tượng Cửu Châu, khi năng lượng được đổ vào, từng mảnh lần lượt sáng lên.
Anh ấy vừa mỉm cười nhưng lại lập tức thu lại vì cảnh tượng tiếp đó.
Tượng Cửu Châu nhận được năng lượng và tỏa sáng rực rỡ.
Ánh sáng ngắt quãng, như thể bị cố ý cắt thành từng khu từng khu không hoàn chỉnh.
Giữa khoảng sáng tượng trưng cho từng mảnh vỡ của mỗi tòa thành đều có một vệt đen không sáng.
Sau một hồi suy nghĩ, Thần Kinh đã hiểu.
Cửu Châu là một bản thể hoàn chỉnh, nhưng hiện nay các tòa thành được kết nối thông qua các con đường dịch chuyển nhưng lại không có sự kết nối về mặt địa lý với nhau, dẫn đến hoạt động năng lượng của tượng Cửu Châu bị gián đoạn.
Họ cần dùng những cây cầu để kết nối các tòa thành lại với nhau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT