Chiều cao của tượng thành đã đạt đến ba mét, những nụ hoa còn e ấp nở bung từng cánh hoa ra, bông hoa mộc lan trắng tinh khiết như ngọc bung nở đầy kiêu hãnh.
Ảnh hưởng của hơi thở tòa thành đối với mức độ tiện nghi của con người sống trong tòa thành đã tăng đáng kể.
Tài năng tòa thành Phiêu Bạt có tỷ lệ tiêu thụ năng lượng càng thấp, phạm vi mở rộng của dây leo đã được tăng lên đáng kể.
Ngoài ra…
Hoa Đình có thể hiển thị ở hình dạng con người rồi.
“Ai cũng đừng hòng cản được tôi, để tôi bóp ch3t thứ rách nát này!”
Một tiếng hét giận dữ kinh thiên động địa.
Hạ Phong Niên không hài lòng với hành vi không biết tận dụng thời cơ thăng cấp, ác ý dàn cảnh ông, còn ở trước mặt con gái ông cố ý bôi xấu hình tượng ông của Hoa Đình.
Ông vươn dài tay chân ra, lao vào ngôi nhà đá rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tượng thành Hoa Đình.
Nhưng cơ thể của ông đã bị Vân Sâm và Trương Vĩnh Phúc giữ lại, bỗng chốc lại giống như một chú rùa không thể trở mình được, chỉ có thể duỗi cổ và tay chân chứ không thể di chuyển được bước nào.
Vân Sâm khuyên ngăn: “Bố à, trong thời gian này thường xuyên thờ cúng văn hóa, Hoa Đình vốn muốn nhanh chóng thăng cấp, có thể thăng cấp hay không bản thân anh ấy không thể khống chế được, không phải cố ý nhằm vào bố.”
Trương Vĩnh Phúc liều mình ôm lấy Hạ Phong Niên, với tư cách là một lão trung niên có tuổi tâm hồn không quá cách biệt, ông ta cực kỳ hiểu rõ tâm trạng tức giận của một người cha già khi hay tin một thằng ranh con lại ở riêng với con gái mình.
Trước khi Hạ Phong Niên bình tĩnh trở lại, chắc chắn phải ngăn ông lại, nếu không ai mà biết được ông sẽ làm gì với Hoa Đình chứ.
“Hai người thế mà lại đi giúp nó!”
Hạ Phong Niên tức đến mức trực tiếp kêu bù lu bù loa lên.
Vân Sâm và Trương Vĩnh Phúc không ngừng khuyên can, hiện trường hỗn loạn đến mức có thể gọi là người ngã ngựa đổ, hỗn loạn khủng khiếp.
Suy nghĩ đi gặp Vân Sâm trong hình người của Hoa Đình lập tức bị xóa bỏ.
Anh sợ rằng khi anh vừa xuất hiện sẽ bị Hạ Phong Niên ấn xuống đất mà đánh, căn bản là không có cách nào để Vân Sâm nhìn thấy sự đẹp trai của anh.
Đêm khuya thanh vắng.
Hạ Phong Niên ngồi vắt chéo chân trước tượng thành trong ngôi nhà đá, ông nhìn chằm chằm lên đôi mắt hạt đậu của tượng thành Hoa Đình
Hoa Đình nhỏ giọng: “Bố, con đã là tòa thành siêu lớn rồi.”
Những lời này là để ám chỉ với Hạ Phong Niên, lúc trước ông từng nói, trước khi Hoa Đình trở thành tòa thành siêu lớn thì không thể ở riêng với Vân Sâm, bây giờ đáng ra phải được rồi chứ.
Hạ Phong Niên tiếp tục nhìn chằm chằm vào tượng thành, nói bâng quơ: “Cậu có tuân thủ lời hứa chưa?”
Nếu như không tuân thủ, tại sao ông lại phải tuân thủ chứ?
Hoa Đình: “…”
Hạ Phong Niên cũng không muốn đe dọa quá mức, ông không cố ý làm một người cha già độc ác, chỉ là muốn dùng thủ đoạn thích hợp, đề phòng quan hệ giữa hai đứa trẻ tiến triển quá nhanh.
Đương nhiên cũng có lúc Hạ Phong Niên cũng có cảm giác rằng có phải do ông suy nghĩ quá nhiều rồi không.
Hai đứa trẻ khi không bị ông nhắc nhở, dường như không hề nghĩ theo hướng nào khác.
Hạ Phong Niên hắng giọng nói: “Ban đêm không được, muốn ở riêng cũng được nhưng phải là ban ngày.”
Hoa Đình nét mặt rạng rỡ: “Cảm ơn bố!”
Ý thức tòa thành ban đêm cũng cần nghỉ ngơi, thông thường là sau nửa đêm, khi nghỉ ngơi có thể tập trung năng lượng nhanh hơn, cho dù là đạt đến tòa thành siêu lớn thì điều này cũng không thay đổi.
Trước khi Hoa Đinh nghỉ ngơi, theo thông lệ sẽ quét hết một lượt tình hình của tòa thành.
Chú chim làm tổ trên vòm cây, con sâu bướm chầm chậm bò trên thân và lá cây, tiếng ồn từ nhà máy, tòa nhà dân cư nơi ánh sáng và bóng tối xen kẽ, con người bắt đầu cuộc sống của riêng mình… mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.
Cuộc sống thường ngày của con người, chính là đang không ngừng tạo ra nền văn minh và văn hóa cho tương lai.
Anh nhìn thấy tất cả, mọi thứ đều sẽ được lưu lại trong kí ức của tòa thành một cách công bằng.
Anh sẽ không đặc biệt quan tâm bất cứ một người nào, nhưng hôm nay, sự chú ý của anh đã không tự chủ được mà bị thu hút bởi một số cuộc trò chuyện.
“Tôi không thích anh nữa rồi.”
“Tại sao chứ? Trước đây rõ rành anh lôi thôi nhếch nhác như vậy em vẫn thích anh, bây giờ anh đã tốt hơn rồi…”
“Con người anh rất tốt, nhưng ngoại hình của anh hiện tại, xin lỗi, tôi thật sự rất khó để chấp nhận, anh của hiện tại để lộ ra toàn bộ gương mặt của mình như vậy đã vượt ra ngoài phạm vi thẩm mĩ của tôi rồi.”
“… Anh biến về như cũ còn kịp không?”
“Khắc sâu vào xương cốt luôn rồi, không cần phải dày vò nhau như vậy.”
Hoa Đình gợi lại kí ức tòa thành, phát hiện ra đôi tình nhân ân ái đang chia tay này đến từ Thiên Hồ và Kiềm Trung.
Nhà trai từng là một tên lang thang, cho dù là sống ở trong tòa thành cũng không chú ý đến ăn mặc, cuộc sống mỗi ngày đều sa đọa, với sự giúp đỡ của người phụ nữ đã tìm lại được hình dáng con người.
Hoa Đình vô cùng sốc, yêu thương nhau như vậy tại sao lại phải chia tay chứ?
Anh chủ động ngăn cô gái lại, nhẹ nhàng gặng hỏi.
Cô gái cho rằng là chàng trai xin sự giúp đỡ từ ý thức tòa thành, cô gái rất thẳng thắng mà đáp rằng: “Cũng không còn cách nào khác mà, tôi vẫn yêu anh ấy, nhưng tôi cho rằng yêu đương với một người đàn ông đẹp hơn mình khiến cho tôi không có cảm giác an toàn, không muốn sau này chịu tổn thương nên bây giờ chỉ có cách chia tay thôi.”
Đẹp cũng có tội hay sao!
Vân Vân cũng sẽ để tâm chứ?
Hoa Đình thẫn thờ, đến đôi mắt hạt đậu đính trên tượng thành cũng ầng ậng nước, mất đi cả ánh sáng.
Anh đột nhiên vui mừng vì buổi sáng Hạ Phong Niên đã cắt ngang, nên anh không xuất hiện trước mặt Vân Sâm dưới hình dáng con người.
Lỡ như Vân Vân vì vậy mà không thích anh nữa…
Hoa Đình có chút sợ bóng sợ gió.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Hạ Phong Niên đang nhắm mắt dưỡng thần đột ngột hỏi.
Hạ Phong Niên là bố của Vân Sâm, đối với sở thích của con gái như thế nào, ông nhất định hiểu rõ hơn mình!
Hoa Đình do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi một câu hỏi cực kỳ thiểu năng trong mắt Hạ Phong Niên.
“Bố, lỡ như Vân Vân không thích hình dạng con người của con, sẽ không còn thích nữa… Bố là bố của Vân Vân, bố nhất định biết Vân Vân thích ngoại hình như thế nào, con có thể biến thành người như vậy.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Phong Niên mở mắt mắng một câu: “Tôi có thể hiểu bé con hơn cậu à? Con bé ra đời chưa được bao lâu tôi đã rời xa nó rồi, cậu thử tính xem rốt cuộc ai mới là người ở bên cạnh con bé lâu hơn hả?”
Hoa Đình ngẩn người.
Hạ Phong Niên nói: “Chuyện con bé ở Trung Châu tôi biết cả rồi, tính cách trước khi rời khỏi Trung Châu như thế nào tôi cũng vừa mới tìm hiểu từ Trung Châu và lão Mạnh… Bây giờ con bé đã hoàn toàn thay đổi, mà cậu – người tận mắt chứng kiến sự thay đổi của con bé cũng không biết tại sao con bé lại thay đổi như vậy.”
Đây cũng là một nguyên nhân tại sao Hạ Phong Niên từ trước đến giờ vẫn luôn nhắm vào Hoa Đình.
Hoa Đình nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
“Nếu như trong mắt của cậu, tình cảm của bé con đối với cậu chỉ đến mức độ đó thì cậu căn bản không xứng với tình cảm của con bé.”
Hạ Phong Niên hừ lạnh, lướt mắt nhìn tượng thành của Hoa Đình, càng nghĩ lại càng tức, dường như từ đối phương có thể nhìn thấy được bản thân mình ở những năm tháng ngốc nghếch đó.
“Cho dù cậu không có cơ thể con người, cậu chỉ là một cục đá, là một cái cây hoặc là không có thực thể đi chăng nữa thì sao chứ.”
Hạ Phong Niên thu lại ánh mắt và khẽ nói: “Thứ con bé thích chỉ có cậu, không liên quan đến chuyện cậu có là gì đi nữa… Đừng vì những suy nghĩ nông cạn của bản thân mà làm tổn thương con bé.”
Hoa Đình hoàn toàn sửng sốt, mặc dù ngay lúc đó anh không cảm nhận được tâm trạng trên người Hạ Phong Niên, nhưng vẫn nhận ra rằng người mà đối phương nhắc đến không chỉ có Vân Sâm.
Hoa Đình nói: “Bố ơi, xin lỗi, là do con nghĩ nhiều rồi.”
Hạ Phong Niêm đã thu lại tâm trạng, ông lại quay lại thái độ cà khịa Hoa Đình: “Thứ rách nát nhà cậu không có não à, có thời gian mà ở đây suy nghĩ linh tinh, không biết trực tiếp đi hỏi hay sao!”
Hoa Đình tủi thân đáp: “Không phải bố nói buổi tối con không được đi tìm Vân Vân sao?”
“…” Hạ Phong Niên cảm thấy nếu bản thân thật sự là một con người, tuyệt đối đã bị Hoa Đình chọc tức đến đau tim mấy lần rồi, ông nói: “Hiện hình dạng con người của cậu ra để tôi xem thử.”
“Không cần đâu ạ, đây là lần đầu tiên của con, chỉ có thể để cho Vân Vân…” Giọng điệu của Hoa Đình có chút ngại ngùng, anh nói: “Dù sao con có là hình dạng gì đi nữa, Vân Vân đều sẽ thích con!”
Hạ Phong Niên âm thầm khuyên bản thân mình phải bình tĩnh, trong lời nói của Hoa Đình không có ý gì cả, không thể dùng tư duy của người lớn để suy nghĩ được.
Thôi vậy, ông vẫn không nhịn được mà táng đầu tượng thành một cái.
“Lần sau nói chuyện đừng có tự ý lược bỏ thành phần câu một cách bừa bãi, là lần đầu hiện hiện hình dạng con người.”
Hoa Đình trông vô cùng sững sờ, nếu không thì còn có ý gì khác à?
Hạ Phong Niên quay lưng trở lại phòng chỉ để lại cho Hoa Đình bóng lưng, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
Cái loại tình yêu thuần khiết này…
*
Vân Sâm đã mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ cô lại trải nghiệm cảm giác bị người khác bắt nạt, được Trung Châu đưa đến bên trong một hồ băng, chỉ có điều lần này có người muốn kéo cô từ dưới hồ lên, là chị Đỗ Quyên.
Cô được chị Đỗ Quyên giữ lại, đi theo chị ấy học được vô số kỹ năng, mỗi ngày đều sống một cuộc sống đầy phiêu lưu k1ch thích dưới sự đe dọa của ma quỷ.
Cô giống một chiếc đuôi luôn vui vẻ chạy theo sau chị Đỗ Quyên, mỗi ngày đều bắt chị ấy ký tên, kể chuyện cho mình và cùng nhau luyện tập, cùng nhau thám hiểm.
Nhưng từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng.
Tiếng chim hót khi bình minh lên đánh thức Vân Sâm tỉnh lại từ trong giấc mơ, hóa ra trong mơ thiếu mất Hoa Đình.
Đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn vào gương nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Hoa Đình đã trở thành tòa thành siêu lớn, anh cũng sẽ giống như Chu Nguyên và Trung Châu, lập tức sẽ xuất hiện dưới hình dạng con người rồi ư?
Hoa Đình đã từng nói rằng hình dạng con người của anh rất đẹp, còn đẹp hơn anh Dư nữa…
Chiếc khăn lông trên tay rơi xuống chậu nước, sóng gợn từng đợt.
Vân Sâm hít một hơi thật sâu, giơ tay vỗ lên má, cho đến khi hai má ửng hồng đau rát mới dừng lại.
Cả ngày nghĩ tầm bậy tầm bạ gì vậy chứ…
Ăn cơm ăn cơm, bữa sáng mới là quan trọng nhất!
Vân Sâm tràn đầy sức sống bước ra mở cửa, sau đó liền cứng đờ.
Không biết từ khi nào đã có một chàng thanh niên trẻ tuổi đang đứng trong sân, khí chất lạnh lùng.
Da anh trắng như tuyết, mí mắt cụp xuống, dưới đôi mắt lộ ra hàng mi cong màu đen nhạt, cả người mặc một chiếc áo dài màu trắng, bên thắt lưng treo một cây sáo ngọc, tua rua nhẹ nhàng đung đưa.
Anh cứ thản nhiên mà đứng như vậy, đến ngọn tóc cũng lộ ra vẻ lười biếng thờ ơ.
Anh nghe thấy tiếng động mở cửa, lập tức liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy cô thì lập tức nở nụ cười.
Giống như ánh dương rực rỡ làm tan chảy con sông băng giá, tất cả sự lạnh lùng trên cơ thể đều đã bị tan biến.
Vân Sâm chỉ cảm thấy hoa mắt.
Cô không thể không dời ánh mắt đi chỗ khác, để tránh việc thất lễ.
“Vân Vân!”
Hoa Đình bước nhanh đến trước mặt Vân Sâm, ở hình dạng con người anh cao hơn cô rất nhiều, nên anh hơi cúi người xuống, kề sát đến để nhìn cô.
Mái tóc đen xõa xuống tay của Vân Sâm, châm vào mu bàn tay khiến cô ngứa ngáy.
“Tại sao không nhìn anh?”
Giọng nói quen thuộc mang lại cảm giác an toàn xóa bỏ đi cảm giác xa lạ, cô nhìn về phía Hoa Đình một lần nữa.
Đối phương không xuất hiện dưới hình dạng dây leo khiến cô cảm thấy có chút không quen…
Nhưng Hoa Đình vẫn là Hoa Đình, đối với cô vẫn hoàn toàn giống như trước đây, vẫn bám cô như vậy.
Hoa Đình nhìn thấy Vân Sâm cuối cùng đã nhìn ra mình, ý cười càng thêm rõ ràng, anh sợ khi nói chuyện ở dạng hình người đối phương nghe không rõ, nên cúi đầu áp sát đến bên tai của cô mà nói:
“Anh vẫn luôn muốn làm chuyện này, bây giờ ở hình dạng con người cuối cùng cũng có thể làm được rồi.”
D ái tai Vân Sâm ngứa ran, cô dán chặt lưng vào cánh cửa phòng đã đóng, hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Nhưng mà…” Hoa Đình vẫn kề sát tai cô như cũ, nói: “Vân Vân, em nhìn anh như vậy anh sẽ ngại lắm, có thể nhắm mắt lại không?”
Vân Sâm hồi hộp nhắm mắt lại.
Sợi tóc quét qua gò má cô, cô gần như có thể ngửi thấy hương hoa nhè nhẹ, đầu ngón tay bị người khác chạm nhẹ, tay phải bị nhấc lên.
Cô có hơi căng thẳng.
Cánh tay kia còn căng thẳng hơn cả cô, đang khẽ run lên.
Cẩn thận từng li từng tí đếm ngón tay cô, chầm chậm giơ lên, lại dùng tay của cô làm ra hình dạng nào đó.
Vân Sâm trừng mắt ngạc nhiên.
Hai ngón tay cái ấn vào nhau, đây là động tác móc ngoéo đóng dấu.
Hoa Đình nghiêm túc nhìn cô: “Chúng ta đã móc ngoéo rồi đó, anh sẽ mãi mãi thích em, sẽ luôn ở bên em, mãi mãi sẽ không nói dối em.”
Ầm một cái, cảm giác nóng rát từ lòng bàn chân lan đến trên mặt, hai má còn đỏ hơn so với việc dùng tay vỗ lên nữa.
Vân Sâm hơi mở miệng, không nói gì, sau đó vùi đầu vào ngực của Hoa Đình.
Hoa Đình kinh ngạc ôm lấy cô, trên mặt gần như không thay đổi gì.
Trong phòng, tượng thành với hình ảnh bông hoa mộc lan trắng tinh khiết trong nháy mắt đã được nhuộm lên một lớp màu anh đào nhạt.
Dường như vẫn còn thoang thoảng hơi nóng.
…
Hạ Phong Niên đang trốn trên lầu hai len lén nhìn trộm: “…”
Một tên nhóc con kêu con gái người ta nhắm mắt lại chỉ để móc ngoéo… thì có gì để mà lo lắng chứ?
Hạ Phong Niên an tâm bỏ rèm cửa xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT