Cậu ta liên tục xác nhận thân phận Thành Quyến Giả của Vân Sâm và Bùi Sinh Âm, sau khi bảo đảm bọn họ là người đáng tín nhiệm thì cậu ta giao ra ba viên đá cục cưng.
Nghiêm Văn Thần như trút được gánh nặng, trên mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, cậu ta hoàn toàn phát điên, không tỉnh lại nữa.
Mọi người trầm mặc một hồi lâu.
Hiện giờ họ không thể giúp Nghiêm Văn Thần, họ chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía trước.
Các mảnh vỡ của Cửu Châu được giao cho Bùi Sinh Âm bảo quản.
Ba mảnh vỡ của Cửu Châu, trong đó có một mảnh chắc chắn đại diện cho năng lực của Thần Kinh.
Hai mảnh còn lại đại diện cho ý thức tòa thành nào, Bùi Sinh Âm phải mang mảnh vỡ này về Thần Kinh, để Thần Kinh xem qua mới có thể phán đoán được.
Trung tâm của quảng trường tràn ngập ánh nắng, Lệnh Thời Thanh nhìn về phía Vân Sâm và Bùi Sinh Âm, anh ta hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Hiện tại tình hình ở Thiên Hồ khá tốt, anh ta đã nắm rõ chuyện về hiện tượng thiên văn, anh ta vẫn có những người bạn đồng hành ở lại Bách Bộc…
Bùi Sinh Âm giương mắt nhìn Lệnh Thời Thanh, sau lại nhìn về phía Vân Sâm: “Còn phải cứu người của Kiềm Trung nữa.”
Vân Sâm gật đầu.
Lệnh Thời Thanh kinh ngạc hỏi: “Nhưng mọi người ở Kiềm Trung đều chết hết rồi, khi chúng tôi đi ngang qua đó chỉ nhìn thấy mấy người Nghiêm Văn Thần, có thể cứu đều đã cứu hết rồi đó.”
“Có người còn sống.” Vân Sâm giải thích nói: “Trong trí nhớ của Nghiêm Văn Thần, những người Kiềm Trung trốn vào khu tị nạn dưới lòng đất. Khu tị nạn dưới lòng đất chắc chắn có liên quan đến tài năng của Kiềm Trung, Kiềm Trung ngủ say, khu tị nạn cũng vì thế mới đóng lại.”
“Đúng vậy.” Bùi Sinh Âm tiếp tục nói: “Nhìn từ góc của người qua đường trong trí nhớ của cậu ấy mà nói thì nơi trữ hàng ở khu tị nạn đầy đủ vật tư, nên số người chứa được mới hạn chế. Với kiểu tích trữ hàng như vậy, hẳn là bọn họ còn sống.”
Vân Sâm thử tính toán một chút: “Nếu phân phối vật tư hợp lý, tình hình trước mắt của người ở khu tị nạn sẽ không quá gay go.”
Bùi Sinh Âm vuốt cằm: “Ở Thiên Hồ này cứ giao cho chúng tôi, nhiệm vụ chính của Hoa Đình vẫn là thăm dò bên ngoài.”
Vân Sâm dùng tay ra hiệu không thành vấn đề: “Được, để chú Mạnh qua đây trước.”
Bùi Sinh Âm: “Ừ.”
Trước tiên để cho Mạnh Nhiên Lâm dùng tài năng của Trung Châu xây dựng con đường dịch chuyển ở Thiên Hồ, để các tòa thành khác có thể thuận tiện đến đây hỗ trợ.
Ngoài ra, hiện tại Trung Châu là tòa thành siêu lớn, muốn bổ sung năng lượng thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ dựa vào Vân Sâm và Hạ Phong Niên thì không được.
Lệnh Thời Thanh trợn mắt há hốc mồm.
Lúc tự trải nghiệm ký ức của Nghiêm Văn Thần, anh ta cảm nhận được nỗi đau đến tê tâm liệt phế của đối phương và nỗi đau khi yêu nhưng không cách nào nói cho đối phương biết, đến nỗi anh ta không hề chú ý đến những chi tiết khác trong ký ức.
Anh ta có chút hoảng hốt, cảm thấy bản thân và hai người Thành Quyến Giả này không hợp nhau.
“Anh Lệnh, anh Lệnh?”
Có người gọi anh ta.
Lệnh Thời Thanh lấy lại tinh thần, phát hiện Vân Sâm đúng lúc đang nhìn anh ta: “Anh cảm thấy thế nào rồi?”
Lệnh Thời Thanh khó hiểu hỏi lại: “Gì chứ?”
Vân Sâm nói lại một lần nữa: “Vừa rồi anh đã nói anh còn có bạn đồng hành ở Bách Bộc, có cần khi tôi đi Kiềm Trung tiện thể mang bạn của anh trở về luôn không?”
“Làm phiền cô rồi!” Lệnh Thời Thanh vô cùng cảm kích.
Vân Sâm kêu Lệnh Thời Thanh đưa cho cô một phần danh sách những người phụ trách chính, đến lúc đó thuận tiện cho cô kiểm tra đối chiếu nhân viên.
Lệnh Thời Thanh tìm kiếm nửa ngày, nhưng không thể tìm thấy đủ giấy bút.
Vân Sâm nói: “Anh trực tiếp đọc cho tôi cũng được.”
Chắc phải một lúc nữa chú Mạnh mới tới đây, bây giờ cô đang rảnh.
Lệnh Thời Thanh nói: “Chúng tôi được chia thành các đội khác nhau để quản lý, mỗi tiểu đội đều có một người phụ trách, có mấy chục tiểu đội.”
Vân Sâm bảo anh ta yên tâm, cô có thể nhớ được hết.
Bùi Sinh Âm đang ở bên cạnh dùng điện thoại hiệu Trà để liên lạc với Mạnh Nhiên Lâm.
Mỗi khi Lệnh Thời Thanh nói ra một cái tên, trong lòng cô thầm đọc lại mấy lần.
Chờ anh ta nói xong, cô cũng đã ghi nhớ tất cả.
Lệnh Thời Thanh: “Có cần tôi lặp lại lần nữa không?”
Vân Sâm lắc đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi.”
Lệnh Thời Thanh nói “Vậy được rồi”, qua một lúc sau, anh ta bỗng nhiên nói: “Chờ một chút, vừa rồi hình như tôi đã báo thiếu một người, Cốc Nam đã có chưa?”
“Có.” Bùi Sinh Âm đẩy mắt kính trả lời.
“…” Lệnh Thời Thanh nuốt nước miếng: “Đừng nói với tôi rằng anh cũng ghi nhớ hết cả rồi?”
Vừa rồi tên này rõ ràng đang nói chuyện với người khác mà.
Vân Sâm nghĩ lâu rồi không gặp Dư Triều Gia, trí nhớ của anh ta cũng giống như Bùi Sinh Âm, đã nghe và đã thấy thì sẽ không bao giờ quên.
Thật hâm mộ với những người này, cô phải ghi nhớ đến mấy lần mới nhớ được…
Nếu Lệnh Thời Thanh biết Vân Sâm đang nghĩ gì, anh ta nhất định sẽ nhảy dựng lên chửi má nó.
Là một người bình thường, anh ta hoàn toàn lạc lõng giữa nhóm những người Thành Quyến Giả này!
Mặt trời di chuyển từ chân trời đến trung tâm.
Khi Mạnh Nhiên Lâm đ ến Thiên Hồ, Vân Sâm đi đến Trung Châu, Trung Châu đang ở cạnh tượng thành chờ cô.
Lần đầu tiên Vân Sâm nhìn thấy hình người của Trung Châu.
Cơ thể đối phương cường tráng, nửa trên khuôn mặt được che bởi lớp mặt nạ không để lộ ra cảm xúc, nhưng đường quai hàm và nụ cười trên môi lại khiến người ta có cảm giác dễ chịu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trung Châu: “Vất vả cho Tiểu Vân rồi.”
Khi chỉ có tượng thành hiện diện thì Vân Sâm cảm giác không rõ ràng lắm, hiện tại Trung Châu đã có hình người, cô ý thức sâu sắc được đây là ý thức của tòa thành đã theo dõi cô từ khi sinh ra cho đến khi lớn lên, cô nên xưng hô lịch sự hơn.
Vân Sâm: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà chú Trung Châu.”
Trung Châu: “…?”
Vân Sâm thấy Trung Châu chìm vào sự trầm mặc kỳ lạ, cô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Trung Châu cười gượng gạo, anh ấy nói: “Vốn tưởng rằng sẽ sớm giải được bí mật của ma quỷ, nhưng không ngờ lại mất nhiều thời gian hơn một chút, cảm thấy khó chịu.”
Tượng thành hình cuộn giấy dường như hiện ra tia sáng mạnh, ngân hà ban ngày lại xuất hiện, kéo dài qua không trung, nối Trung Châu và Thiên Hồ.
Đuôi tóc của Vân Sâm phiếm đỏ, có hơi nâng lên, đang nghiêm túc nhập năng lượng vào.
Trung Châu nhìn chằm chằm Vân Sâm thật lâu, sau một lúc lâu do dự, rốt cục cũng mở miệng.
“Tiểu Vân, bình thường em cũng gọi Chi Giang và Trà Phủ là chú và dì à?”
Quả thật Vân Sâm chưa từng để ý vấn đề này, dường như cô đều trực tiếp gọi tên của đối phương, nếu thật sự cần nói xưng hô ra sao thì cũng là…
“Chắc là anh chị.”
Bốn phía im lặng gần như là lạ thường.
Trung Châu lại hỏi: “Chu Nguyên thì sao?”
Vân Sâm không rõ vì sao Trung Châu lại chấp nhất với chuyện xưng hô như vậy, cô đột nhiên nghĩ đến nghi thức thiết lập ngoại giao của Bùi Sinh Âm, mặt ửng đỏ.
“Chắc… chắc là chú.”
Trung Châu: “Ha!”
Vân Sâm kinh ngạc nhìn về phía Trung Châu, cô không nghe lầm chứ, vừa rồi sao lại có cảm giác Trung Châu vui sướng khi người gặp họa nhỉ.
Trung Châu vừa lòng chuyển hướng câu chuyện: “Tôi đã nghe chuyện của Kiềm Trung rồi, tài năng của cậu ấy rất đặc biệt, nếu cậu ấy có thể hồi phục thì sau này chắc sẽ không có ý thức tòa thành nào bị mắc kẹt ở cấp bậc tòa thành lớn đâu.”
Sau khi có điện thoại hiệu Trà, tin tức giữa các ý thức tòa thành lan truyền nhanh chóng.
Vân Sâm hỏi: “Có phải là vì những tư liệu văn hóa mà anh ấy lưu giữ không?”
Trung Châu không phủ nhận.
“Cháu có chuyện không biết xử lý thế nào.” Vân Sâm rất khó hiểu: “Nếu ý thức tòa thành có thể lưu giữ tư liệu văn hóa, văn hóa sẽ không bị mài mòn, vậy tác dụng của con người..”
Trung Châu nhẹ giọng nói: “Em nghĩ sai trình tự rồi, là con người chủ động muốn lưu giữ tư liệu văn hóa, ý thức tòa thành nhận được thỉnh cầu mới dùng năng lực của bản thân để giúp đỡ.”
Vân Sâm nói: “Là cháu hiểu lầm rồi.”
Trung Châu cười: “Hoa Đình là tên không thiếu năng lượng nhất trong số bọn tôi, thứ duy nhất có thể ngăn cản sự phát triển của cậu ấy là ký ức bị mất, Những tài liệu văn hóa mà Kiềm Trung hỗ trợ con người cất giữ dưới lòng đất có thể giúp ích cho cậu ấy.”
Vân Sâm vui vẻ từ tận đáy lòng, nhưng không lâu sau, sự vui vẻ của cô chuyển thành lo lắng: “Mẹ Quỷ kia…”
Trung Châu nói: “Bọn tôi sẽ thương lượng chuyện này, trước mắt em và Hoa Đình cứ chuyên tâm lo chuyện cứu trợ là được rồi.”
Không có tòa thánh nào có thể sánh được với khả năng cứu trợ do tính cơ động của Hoa Đình mang lại.
Vài giờ sau, con đường dịch chuyển định hướng của Trung Châu và Thiên Hồ đã hoàn thành.
Vân Sâm tạm biệt Trung Châu, khi dự định trở về Hoa Đình thì cô nhớ tới lời hứa trước kia với Chu Nguyên rằng sẽ trở thành Thành Quyến Giả tạm thời của anh ấy.
Cô suy tư một lát, vừa nhờ Trung Châu đưa cô dịch chuyển đến Chu Nguyên, vừa liên lạc với Hoa Đình.
Đợi đến lúc cô đã đến Chu Nguyên, cuộc gọi vừa vặn được kết nối.
Chu Nguyên cảm nhận được sự xuất hiện của cô, thân hình chợt lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó không xa.
Vân Sâm làm động tác xin lỗi, đi sang Chu Nguyên, miệng nói: “Nát Nát, bây giờ anh xuất phát đi Kiềm Trung được không? Em đang ở Chu Nguyên, em sẽ giúp Chu Nguyên trước, lúc trước đã nói đến chuyện làm Thành Quyến Giả tạm thời…”
“Ừm, ừm, em biết mà. Có chuyện này, hôm nay em đã gọi Trung Châu là chú Trung Châu, anh có biết vì sao chú ấy không vui không?”
Chu Nguyên nghe thấy lời này, yên lặng nâng mắt liếc nhìn Vân Sâm một cái.
“Anh đừng cười… Hóa ra là như vậy, ý thức tòa thành cũng có nỗi lo về vai vế à?”
“Đúng rồi, còn có tài năng của Thiên Hồ… Ừm, sử dụng có thể tốn rất nhiều năng lượng, may mà anh ấy vẫn chưa đạt đến tòa thành siêu lớn. Anh hỏi bố xem có thể ở lại giúp Thiên Hồ không nha.”
Chu nguyên muốn nói lại thôi, có vài lời đối với anh ấy mà nói thì mới gặp chưa thân mà đã nói ra thì không tiện lắm.
Không nói thì kết cục của Hoa Đình dường như rất thảm.
Chờ anh ấy rối rắm xong, cuộc trò chuyện của Vân Sâm ở bên kia cũng kết thúc.
“Bái bai, chờ anh đến Kiềm Trung rồi gặp nha.”
Vân Sâm suy nghĩ rồi nói thêm một câu.
“Em sẽ nhớ anh, hôm nay em càng thích anh hơn so với hôm qua.”
Sau khi trải nghiệm nội dung ký ức của Nghiêm Văn Thần, cô cảm nhận sâu sắc rằng mình nên nắm bắt khoảnh khắc này.
Nếu muốn nói gì cứ nói thẳng ra cho xong, cứ giấu ở trong lòng thì vĩnh viễn sẽ không biết tương lai còn có cơ hội nói ra những lời này hay không.
Cúp điện thoại.
…
Giọng nói tràn đầy sức sống vẫn còn quanh quẩn xung quanh, lúc này Hoa Đình vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Tượng thành thiếu chút nữa đã tách thành hai màu sắc.
Chỉ cần Vân Vân nói chuyện với anh, bất kể nói gì, cho dù chỉ nghe tiếng hít thở của cô, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Khoảnh khắc nghe được câu nói kia, dây leo của Hoa Đình gần như đã lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Còn đau khổ là bởi vì…
Vân Vân muốn anh đi khuyên Hạ Phong Niên ở lại giúp đỡ Thiên Hồ.
Hoa Đình sẽ không từ chối yêu cầu của Vân Sâm.
Hạ Phong Niên đang ngồi bắt chéo chân chơi cờ ở trong sân.
Chỉ vì Vân Sâm đi Trung Châ không cho ông đi cùng, mà suốt ba tiếng đồng hồ ông cứ bày ra dáng vẻ người cha già cô độc bị con gái vứt bỏ!
Sau đó ông lại ngại quá mệt mỏi nên bắt lấy Lão Vương Bát đang nằm nghỉ dưới bóng râm trong góc tường.
Hạ Phong Niên lật ngược Lão Vương Bát lại rồi đặt nó lên bàn, để bụng nó hướng lên trên.
Ông cầm lấy bút đánh dấu, hạ bút chơi cờ trên đường vân trên bụng của Lão Vương Bát.
Lão Vương Bát vươn dài cổ màu xanh, trong mắt rất tuyệt vọng.
Nó gặp đối thủ rồi.
Đây là tên mà nó có hầm cũng không chết, đối phương càng giống Lão Vương Bát* hơn so với nó.
(*老王八 từ gốc còn có nghĩa mắng chửi “khốn nạn” nha mí bà:v. Ôn lại chút xíu cho ai đã quên:))))
Một dây leo lén lút ghé vào mép bàn, giống như một cây cỏ nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư đầu cành.
Hạ Phong Niên nhắm mắt làm ngơ.
Hoa Đình nhỏ giọng: “Bố, con muốn thương lượng với bố một chuyện. Thiên Hồ thiết lập kết nối các con đường dịch chuyển khác nhau, cần rất nhiều năng lượng…”
Anh nhìn thấy Hạ Phong Niên siết chặt nắm đấm, nếu như bây giờ anh đang ở hình người, nhất định là đang điên cuồng nuốt nước miếng.
Hoa Đình nghĩ tới đây là chuyện Vân Sâm nhờ nên anh không được phép sợ hãi, tiếp tục nói: “Bố, bố có thể ở lại giúp đỡ Thiên Hồ không?”
Hạ Phong Niên quay đầu nhìn về phía dây leo, cười híp mắt, độ cong bên môi rất lớn: “Cậu nói gì, tôi nghe không rõ.”
Hoa Đình: “… Bố có thể ở lại cung cấp cho Thiên Hồ một chút năng lượng không?”
Anh nhìn thấy Hạ Phong Niên đang cúi đầu từ băng ghế đá chậm rãi đứng lên, toàn thân tràn đầy năng lượng màu đỏ vốn có, giọng nói của ông đầy xảo quyệt.
“Thứ rách nát kia, cậu muốn xúi tôi làm…”
Hoa Đình đúng lúc ngắt lời nói: “Đây là Vân Vân nói!”
Thậm chí anh còn nói hết nội dung cuộc trò chuyện với Vân Sâm.
Hạ Phong Niên kinh ngạc, ông ngã ngửa ra ghế đá.
Cái gì?!
Chẳng lẽ bé con của ông đã đến tuổi quay lưng với cha già, muốn làm gì đó với người yêu nhỏ của mình rồi sao?
Hạ Phong Niên hung dữ trừng mắt với Hoa Đình.
Nếu là ý thức tòa thành khác thì thôi đi, trước khi chưa có hình người thì chả cần lo lắng gì, nhưng cứ phải là tên háo sắc này.
Hoa Đình cảm thấy trong mắt Hạ Phong Niên tràn ngập sát khí, anh di chuyển dây leo, chuẩn bị chuồn đi.
Một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, tóm lấy dây leo của anh.
Hạ Phong Niên cắn răng mở miệng nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không cho phép cậu ở một mình với con bé, cũng không thể dùng dây leo của cậu làm chuyện kỳ quái với con bé… Nó còn chưa đủ mười tám tuổi!”
Hoa Đình ngơ ra: “Hả?”
Dây leo, chuyện kỳ quái, chưa đủ mười tám tuổi…
Hoa Đình không phải đồ ngốc, anh liên hệ một chút, lập tức hiểu được ý của Hạ Phong Niên.
Lập tức mặt đất ở tòa thành lắc lư, giống như đã xảy ra một trận động đất nhỏ.
Hoa Đình ấp a ấp úng nửa ngày mới nặn ra một câu: “Bố… bố… bố… bố! Con sẽ không làm loại chuyện này, từ trước đến nay con cũng chưa từng nghĩ tới!”
Nhưng với con người mà nói thì sau này có phải sẽ có loại nhu cầu về phương diện này không… Cho dù hiện tại không có, nhưng sau khi trưởng thành cũng sẽ…
Dây… dây… dây… dây leo… dây leo cũng có khả năng này à?!
Trong sân, tất cả cành cây đều tê liệt đổ rạp trên mặt đất, mỗi dây giống như ấm nước đang sôi, bốc lên làn khói trắng mờ mịt.
Hoa Đình thất thần lẩm bẩm nói: “Thì ra còn có thể như vậy.”
Hạ Phong Niên: “…”
Ông giống như, đại khái, có lẽ là đã chữa lợn lành thành lợn què rồi.
*Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Đình: Anh đã lớn rồi.
Hạ Phong Niên: Đậu xanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT