Nhà máy cũ nát thoạt nhìn trông có vẻ hoang vắng, người ra vào nhà máy trên người mặc quần áo lam lũ nhưng đều tươi cười xán lạn.
Vì ban đêm tượng thành Tân An tỏa ra nhiều hơi thở tòa thành hơn, nên người Tân An cũng nhìn thấy được hy vọng rồi.
Trên lan can ở lầu hai của nhà máy, Bạch Ngọc Thái giơ tay ra, nơi có dấu ấn Thành Quyến Giả cũng đã sắc nét hơn, khóe mắt bà hơi ướt.
“Thật tốt quá.”
“Tân An, cậu thấy sao, con người và đồng bào của cậu đều cố gắng để giúp cậu tỉnh lại, cậu phải sớm thức tỉnh nhé!”
Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu, nhưng những người tốt bụng cũng sẽ nhiều như vậy.
Chính bọn họ đã đem lại sự ấm áp cho thế gian này.
Phía ngoài nhà máy truyền tới tiếng thắng xe, rất nhanh đã có tiếng người ồn ào: “Là người Hoa Đình tới giúp đỡ, họ mang tới rất nhiều vật tư, mau tới giúp nào.”
Mọi người ùa lên nhưng không hề hỗn loạn, xếp hàng ngay ngắn chờ lấy vật tư trên xe tải mà Hoa Đình đưa đến.
Vân Sâm nhảy xuống khỏi xe tải, để lại Ninh Như Dã vẫn đang ngồi ở ghế lái, nói: “Anh trông chừng nơi này nhé.”
“Được thôi.” Ninh Như Dã gật đầu liên tục, làm động tác “ok”, thấy cô đóng sầm cửa xe lại thì vừa nhảy xuống xe vừa thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc Tiền Cao Phi cũng ở bên cạnh, thấy Ninh Như Dã như thế, chú ấy không nhịn được cười hỏi: “Tiểu Vân đáng sợ như vậy à? Sao mỗi lần cậu nói chuyện với con bé thì gan lại nhỏ vậy?”
Ninh Như Dã nhỏ giọng nói: “Chú à, trước mặt mọi người em ấy còn cười nói như vậy, lúc không có ai thi thoảng sẽ làm ra vẻ mặt rất đáng sợ. Lúc cháu thấy em ấy lạnh lùng vừa nghịch con dao vừa hỏi chuyện cháu, trái tim nhỏ bé của cháu cứ đập liên hồi, sợ không trả lời được thì em ấy sẽ phi dao vào người cháu luôn.”
Tiền Cao Phi đang dỡ hàng xuống, nghe thấy lời này của anh ta thì không khỏi bật cười: “Tiểu Vân sẽ không làm vậy đâu.”
Ninh Như Dã thấy hàng hóa quá nặng khiến cơ thể Tiền Cao Phi đang đỡ hàng hơi khuỵu xuống, anh ta vội vàng chạy lên giúp, nói: “Cháu cũng biết em ấy sẽ không làm vậy. Chỉ là lúc em ấy quét mắt qua chỗ cháu, cháu cảm thấy Vân Sâm có thể nhìn thấu mọi chuyện, cháu không dám có suy nghĩ xấu gì. Còn nữa…”
Anh ta dừng lại.
Tiền Cao Phi bị anh ta làm cho tò mò: “Cậu nói nốt đi, còn gì nữa, sao đang nói lại ngừng thế.”
Ninh Như Dã đè giọng xuống nhỏ nhất có thể: “Không phải Hoa Đình luôn cho một dây leo đi theo em ấy sao, dây leo kia cũng đáng sợ lắm… Dù sao cháu cũng không biết phải nói như thế nào, hai khí chất đó càng ngày càng dữ.”
Tiểu Vân và Hoa Đình có thứ gọi là khí chất này à?
Tiền Cao Phi cẩn thận suy nghĩ, chỉ có thể nhớ lại lúc một người một thành vì tranh chấp xem ai cao hơn rồi cãi nhau, cuối cùng phải tìm bọn họ đến để phân xử.
Tiền Cao Phi lắc đầu cười nói: “Không tới mức như cậu nói đâu, tụi nó vẫn là trẻ con thôi.”
“No no no!” Ninh Như Dã lắc lắc ngón tay nói: “Trẻ con sẽ không thể đưa hai ba chục ngàn người tới cải tạo Tân An như này đâu. Chú à, có trẻ con nhà ai mạnh mẽ như vậy không?”
Tiền Cao Phi sửng sốt, có lẽ vì khi chú ấy mới quen biết họ, họ vẫn còn non nớt nên giờ ấn tượng của chú ấy về họ cũng vẫn dừng ở mấy tháng trước…
Ánh mắt của chú ấy dừng trong đám người, tìm kiếm Vân Sâm.
Dáng người của cô gái cao gầy, cao hơn khá nhiều so với lúc mới gặp. Khi cô bé bàn bạc với người của Tân An, luôn mỉm cười, bình tĩnh thong dong.
Tiền Cao Phi đánh giá Vân Sâm, tuy trưởng thành nhưng không hề đáng sợ như Ninh Như Dã đã miêu tả.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của chú ấy, cô gái lập tức nhìn về phía này, trong đôi mắt bình thản vẫn còn nét sắc bén ẩn hiện.
Sau khi phát hiện đó là chú ấy, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn nhiều, vẫy tay chào hỏi với chú ấy, lúm đồng tiền trên mặt nhìn cũng rất ngọt ngào.
Đầu tiên, Tiền Cao Phi bị ánh mắt sắc bén kia dọa sợ, sau đó thầm cảm khái, con bé ngày càng trưởng thành hơn rồi…
Trẻ em ở độ tuổi này phát triển rất nhanh, mỗi ngày đều lớn hơn một chút.
Bạch Ngọc Thái cũng cảm khái giống vậy, bà nói: “Mới mấy ngày chưa gặp, cháu lại cao hơn rồi.”
Vân Sâm duỗi tay ra, vuốt mặt hai lần rồi nhỏ giọng nói: “Hình như cháu cao lên thật.”
Bạch Ngọc Thái giơ cánh tay – nơi có dấu ấn Thành Quyến Giả lên rồi nói: “Tình hình của Tân An đã tốt hơn rất nhiều.”
Chiếc bình gốm đã có thể thấy rõ hình dạng hơn, màu sắc cũng dần trở nên rõ nét, đẹp hơn rất nhiều so với lần đầu Vân Sâm nhìn thấy.
Vân Sâm cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, cô lấy ra ba vật, nói: “Hôm nay có thể tiếp tục truyền năng lượng cho Tân An, hy vọng anh ấy sẽ nhanh chóng ổn hơn.”
Hai người bước đi trên đá vụn tới gần tượng thành của Tân An.
Không ai dám dọn dẹp đá vụn xung quanh tượng thành của Tân An, vì mọi người không rõ liệu trong đó có lẫn cả mảnh vỡ của tượng thành Tân An hay không.
Bánh bao, lá cây và chậu nước đều được đặt trước tượng thành Tân An, năng lượng của chúng khẽ chuyển động, dẫn đến những hạt bụi nhỏ xung quanh cũng theo đó mà bay bay.
Ánh mặt trời chiếu vào tượng thành Tân An qua cái lỗ nhỏ chưa được sửa chữa trên nóc nhà máy, dường như tượng đá lại tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ một lần nữa.
Bạch Ngọc Thái nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vân Sâm đưa tay cởi găng tay ra, chạm vào tượng thành Tân An. Cô mặc một chiếc áo choàng chống gió, khẽ nghiêng người về phía trước.
Áo choàng rơi xuống, màu vải sẫm màu che đi những móng tay đỏ như ruby, chiếc mũ trùm đầu che mất mái tóc đang hơi dựng lên do phải giải phóng một lượng lớn năng lượng.
Hiện giờ trong người Vân Sâm có rất nhiều năng lượng. Có thể nhìn ra điều đó từ việc mỗi lần dùng mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, cô đều dịch chuyển được mấy chục nghìn người một lúc.
Mặc dù cô có nhiều năng lượng, nhưng chuyển năng lượng cho Tân An liên tục mấy ngày cũng không đủ để giúp anh ấy thức tỉnh…
Đây vẫn là một tòa thành chưa hoàn toàn ngủ say, nếu đây là một tòa thành đã hoàn toàn ngủ say thì sao?
Vân Sâm bỗng nhận ra thì ra Hạ Phong Niên mạnh như vậy, ông có thể giúp đỡ một ý thức tòa thành thức tỉnh dễ như trở bàn tay.
Thật ra từ việc ông để lại chiếc nhẫn cũng có thể hiểu được, chỉ là một viên đá năng lượng nhỏ của Hạ Phong Niên nhưng năng lượng lại tràn trề như thể không bao giờ cạn.
Đánh thức ý thức tòa thành đã cần nhiều năng lượng như vậy. Số năng lượng để giúp Cửu Châu thức tỉnh thì phải nhiều như thế nào chứ…
Vân Sâm không dám nghĩ tới, cô vẫn luôn tập trung để truyền năng lượng cho Tân An.
Cô không thể truyền hết sạch năng lượng, vẫn phải giữ lại đủ năng lượng để có thể dịch chuyển về Hoa Đình.
Hôm nay sau khi đã truyền năng lượng xong, cộng thêm năng lượng Hoa Đình, Trà Phủ và Chi Giang tích góp được, nhưng Tân An vẫn chưa thức tỉnh.
Cũng may dấu ấn Thành Quyến Giả của Bạch Ngọc Thái hiện lên ngày càng rõ ràng, khiến cô biết những việc mình làm không hề phí công.
Sau khi làm xong hết những việc này, Vân Sâm nói lại tình hình của Trà Phủ cho Bạch Ngọc Thái biết.
Bạch Ngọc Thái nghe kể về hành động của Kim Vũ Thái, trầm tư hồi lâu: “Bản sao tượng thành à? Nếu như bà nhớ không lầm thì khi tên này mới tới Tân An cũng đi tìm bản sao tượng thành ở đây, nhưng bà chưa từng để ý…”
Bản sao tượng thành vốn dĩ có thể nhận được sự thờ cúng của con người, nên con người trong tòa thành tới chỗ đó thì cũng không có gì kỳ lạ.
Vân Sâm mở to mắt, Kim Vũ Thái đều muốn tìm bản sao tượng thành của cả ba tòa thành này, xem ra hắn chắc chắn sẽ động tay động chân với bản sao tượng thành.
Dù sao bà cũng đã lớn tuổi nên thể lực không được tốt, đứng một lúc lâu eo sẽ rất đau mỏi. Hai chân bà hơi run run, tất nhiên cũng khó mà tập trung suy nghĩ.
Sau khi ngồi xuống một lúc thì có vẻ đã ổn hơn nhiều.
“Bà nhớ rõ lúc đó đã xảy ra một việc kỳ lạ.”
Bạch Ngọc Thái mở miệng nói: “Sau khi hắn nhìn thấy bản sao tượng thành thì bản chính của Tân An bị người khác nhìn thấy.”
Bạch Ngọc Thái chỉ vào nhà máy, nói: “Ý thức tòa thành có thể che giấu bản chính của mình để con người không thể thấy, nhưng Tân An rất thích con người nên nơi này không hề hạn chế con người ra vào, chỉ cần cậu ấy không để cho con người nhìn thấy là được.”
“Tên kia vừa chạm vào bản sao mấy ngày thì có không ít người đi qua có thể thấy được bản chính của Tân An, tầm khoảng ba ngày.”
Vân Sâm nhíu mày, khiến bản chính tượng thành hiện ra, chẳng lẽ là vì tìm được bản sao tượng thành sao…
Nhưng phạm vi của tòa thành lớn như vậy, làm sao Kim Vũ Thái có thể chắc chắn rằng nếu bản chính tượng thành xuất hiện thì hắn có thể thấy chứ?
Bạch Ngọc Thái cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên bà lớn tiếng nói: “Đúng rồi, về sau tên kia thường xuyên đi theo hướng này, lúc đó bà không nghĩ gì nhiều, giờ nghĩ lại thì hẳn là hắn đã biết vị trí của bản chính rồi.”
Nói cách khác, rất có thể là Kim Vũ Thái có khả năng chạm vào bản sao tượng thành thì có thể xác định vị trí của bản chính tượng thành.
Trong đình Thương Lãng, anh em Trà Phủ nhận được tin báo từ chỗ Hoa Đình, bọn họ ngay lập tức yêu cầu Dư Thanh Hà tìm người để thử nghiệm.
Mười mấy phút sau, Chi Giang hỏi: “Kết quả thế nào rồi?”
Anh em Trà Phủ xụ mặt nói: “Ờm, cho dù không muốn bị người khác nhìn thấy thì chúng tôi cũng bị nhìn thấy rồi, xem ra có khả năng Kim Vũ Thái đã biết được vị trí của bản chính tượng thành.”
Hoa Đình nói: “Hiện giờ hai người đã biết được chuyện này, tình hình vẫn chưa xấu lắm.”
Chi Giang gật đầu đồng ý, nói: “Từ việc của tôi và Tân An, có thể thấy được hắn vẫn sẽ thông qua Thành Quyến Giả để tiếp cận với tượng thành và sẽ không hấp tấp đâu.”
Anh em Trà Phủ nói: “Chi Giang, tài năng của cô thật sự khiến chúng tôi đau đầu. Khi Kim Vũ Thái dùng tài năng của cô thì chúng tôi không thể quan sát hắn, chỉ có cách phái người tới giám sát mới được. Tên này lẩn nhanh như chuột, loáng cái đã không biết đi đâu, giám sát hắn rất phiền phức.”
Vào lúc này Trà Phủ rất muốn có dây leo của Hoa Đình, có thể thấy được tất cả mọi nơi.
Chi Giang nói: “Lúc trước tôi đã nói với anh tài năng của tôi rất phiền phức, nhưng các anh cứ nhất quyết đòi giữ hắn lại, dùng mạng để đổi lấy thông tin, dùng hai người đổi được chắc.”
Hoa Đình không nhịn được mà cười khẽ, anh em Trà Phủ tức giận bĩu môi nói: “Thôi thôi, hai người đang cố chọc giận chúng tôi à?”
Sau khi anh em Trà Phủ mở ra không gian đình Thương Lãng thì họ cũng có thể giải phóng năng lực cảm nhận của mình.
Chú Lưu lôi kéo Kim Vũ Thái, kích động nói: “Tiểu Kim, lúc trước cậu thờ cúng đã có tác dụng rồi. Tôi nghe được tin tức rằng mấy ngày nữa Dư Thanh Hà sẽ đưa người phụ trách mới tới đây, cuối cùng nơi này cũng không bị Khúc Kiến Chương xưng vương xưng bá nữa rồi! Nhất định là ý thức tòa thành nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, nên đã bảo Thành Quyến Giả làm như vậy.”
Kim Vũ Thái vô cùng kinh ngạc, là kinh ngạc thật sự, không biết là Trà Phủ cho hắn mặt mũi nhúng tay vào việc này, hay là vừa đúng lúc Dư Thanh Hà muốn xử lý Khúc Kiến Chương nữa.
Dù là cái nào thì với hắn cũng là tin tốt.
Chỉ khi gặp được Dư Thanh Hà thì hắn mới có thể dùng mọi cách lừa lấy lòng tin của đối phương, còn nếu không thấy được thì không thể làm được gì.
Chú Lưu vì vui vẻ quá mức nên nói vài lời mà bình thường không hay nói: “Tên khốn Khúc Kiến Chương này chắc hẳn là cũng đã biết chuyện này, không chừng còn đang đánh người ở đó.”
Việc này khiến Kim Vũ Thái cảm thấy hứng thú: “Đánh người sao? Lẽ ra ý thức tòa thành sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy mới đúng…”
Chú Lưu ngay lập tức không hé nửa lời, Kim Vũ Thái phải năn nỉ hồi lâu mới nghe thấy ông ấy nói: “Được, được, được, lần này gặp chuyện như vậy nên tôi mới nói cho cậu, đừng kể lung tung ra ngoài đó.”
Ông ấy kề sát vào tai Kim Vũ Thái, kể rằng trong lúc vô tình ông ấy đã phát hiện ra được căn cứ nhỏ của Khúc Kiến Chương.
Cuối cùng chú Lưu dặn dò hắn: “Cậu đừng có tới gần đó, nơi đó không thuộc phạm vi bảo vệ của hơi thở tòa thành. Nếu bị Khúc Kiến Chương phát hiện thì không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Kim Vũ Thái gật đầu nói: “Cháu nhất định không tới đó đâu.”
Mặt trời buổi chiều chói chang, Kim Vũ Thái tranh thủ thời gian buổi trưa để đi đến chỗ trong lời nói của chú Lưu.
Ở đây có một hang động, ngoài cửa động có rất nhiều mẩu thuốc lá. Ở thời kỳ tận thế này mà còn có thuốc lá để hút thì thật xa xỉ.
Có mùi khói đậm bay ra từ trong hang động, Kim Vũ Thái nhẹ nhàng đi vào trong hang động.
“Đm, Dư Thanh Hà thật sự làm vậy…”
“Dỡ cối giết lừa*, lần này ông đây phải dạy dỗ cô một phen!”
(*卸磨杀驴(tá ma sát lư): nghĩa là hành vi sau khi xay xong cối thì giết chết lừa, ý chỉ những kẻ vô ơn. Ý nghĩa tương tự với “qua cầu rút ván”, “ăn cháo đá bát”.)
“Muốn đổi người thay vị trí của tôi à, đầu tiên cô phải giữ được mạng đã. Không ra tay với người phụ nữ này được, lỡ như giết chết cô ấy rồi bị Trà Phủ phát hiện thì chắc chắn sẽ…”
Bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói cắt ngang lời nói của Khúc Kiến Chương.
“Không cần sợ sẽ bị phát hiện.”
Khúc Kiến Chương vừa hoảng sợ vừa tức giận quay đầu lại, hắn ta nhìn thấy người thanh niên dáng vẻ dịu dàng kia đang đứng ngược sáng, nhìn hắn ta cười vui vẻ.
“Nếu Thành Quyến Giả chết ở ngoài phạm vi hơi thở của tòa thành, thì ý thức tòa thành cũng sẽ không biết được chuyện đó do ai làm. Nếu anh muốn giết Dư Thanh Hà, tôi sẽ dẫn cô ấy tới đây giúp anh.”
Khúc Kiến Chương nheo mắt, hung dữ hỏi: “Anh thì là cái thá gì, tôi giết Dư Thanh Hà làm gì chứ? Có điều anh cũng là một Thành Quyến Giả, muốn tôi tin lời anh hả, tưởng tôi ngu sao?”
Kim Vũ Thái cười nói: “Tôi nghĩ nếu anh là Thành Quyến Giả của Trà Phủ thì sẽ không do dự và không quyết đoán giống vậy. Nếu tôi giúp anh giải quyết được vấn đề phiền phức này, thì anh sai những thuộc hạ của anh đưa tôi trở về Tân An. Anh thấy thế nào?”
Hang động chìm trong bóng tối, Khúc Kiến Chương chăm chú nhìn Kim Vũ Thái hồi lâu, cuối cùng nhếch môi cười nói: “Anh có cách khiến tôi cũng có thể trở thành Thành Quyến Giả sao?”
Kim Vũ Thái gật đầu một cách thong thả.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười, chỉ cần hắn có thể vạch trần âm mưu của Khúc Kiến Chương, trong nháy mắt cũng đủ để cho Thành Quyến Giả Trà Phủ tin tưởng hắn.
Khúc Kiến Chương nói: “Ngày mai Dư Thanh Hà sẽ tới đây, tôi muốn xem cô ấy có quan tâm đến anh không…”
Hắn ta không đồng ý, cũng không từ chối.
Kim Vũ Thái cũng đã đoán trước được điều này, nếu Khúc Kiến Chương nhanh chóng đồng ý thì mới khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Kim Vũ Thái đồng ý xong việc này, hắn chậm rãi rời khỏi cửa động.
Khúc Kiến Chương nhìn về hướng cửa động, quần áo ở sau lưng của hắn ta đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng.
Nếu vừa rồi Khúc Kiến Chương thể hiện rằng mình kiên quyết không hợp tác với hắn, thì tên này sẽ giết hắn ta ngay lập tức.
Dựa vào kinh nghiệm tìm kiếm vật tư nhiều năm qua, khiến hắn ta rất nhạy cảm với sự nguy hiểm. Lúc nãy cảm giác mà Kim Vũ Thái khiến hắn ta cảm nhận được là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng khiến hắn ta sợ hãi không phải Kim Vũ Thái mà là một người khác.
Phản ứng và quyết định của Kim Vũ Thái giống hệt như những gì Dư Thanh Hà đã suy đoán.
Trước kia hắn ta vẫn luôn đối đầu với Dư Thanh Hà.
Khúc Kiến Chương dùng sức tát lên mặt mình một cái, tự mắng: “Con mẹ nó, mạng của mình cũng quá lớn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT