- Phải rồi, hai hôm nữa là sinh thần của Nguyên Minh, hắn muốn mời chúng ta đến tham dự.
Lục Hàm vừa mớm cháo cho Vũ Thần, vừa hỏi.
- A?
Vũ Thần nguy hoặc nhìn Lục Hàm, Nguyên Minh là ai vậy a?
- Là người hôm qua em nói chuyện.
Lục Hàm nhớ ra chưa nói cho Vũ Thần biết tên của Minh Nguyên, liền bổ sung.
- Nguyên Minh? Là người nhà của Nguyên Nguyệt ạ?
Vũ Thần vừa nghe anh nói xong, trong đầu liền hiện lên cô gái nói chuyện với cậu cách đây một tháng.
- Ừ, họ là anh em họ.
Lục Hàm thổi nguội muỗng cháo trên tay rồi mới mớm cho Vũ Thần.
- Nếu bây giờ ra ngoài...
Vũ Thần do dự.
- Không cần lo về nữ nhân kia, anh đã cho người theo dõi cô ta rồi. Tạm thời cô ta sẽ không thể kiếm chuyện với chúng ta được.
Lục Hàm tất nhiên biết được băn khoăn của cậu, nhanh chóng giải thích.
- Vậy thì được a.
Vũ Thần hướng Lục Hàm gật đầu, dù sao đây cũng là bằng hữu của anh, chắc chắn anh cũng rất muốn đến.
- À phải rồi, Nguyên Minh bảo nếu được thì hôm đó mời thêm cả Chung Kỳ đến nữa.
- A? Anh ấy quen biết với Chung Kỳ.
Vũ Thần kinh ngạc hướng Lục Hàm hỏi.
- Hẳn là không. Nhưng biết đâu được người hắn muốn mời là người khác thì sao.
Lục Hàm cúi đầu hướng Vũ Thần cười cười. Tình hình kinh tế hiện nay biến động rất lớn, nếu anh không nhầm, thì hẳn là Minh Nguyên muốn hợp tác với bạn trai của Chung Kỳ đây mà.
Vũ Thần ngay lập tức nhận ra thâm ý bên trong, cũng không tiếp tục nói nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn hết chén cháo Lục Minh nấu.
Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Vũ Thần gọi điện thông báo cho Chung Kỳ một tiếng, xác nhận hôm đó cả Chung Kỳ cùng Khả Hưng sẽ cùng tham gia. Cậu liền nói lại với Lục Hàm.
Hai hôm sau.
- Không phải nên ăn mặc sang rộng một chút à?
Vũ Thần nhìn bộ đồ Lục Hàm chọn cho mình, liền phúng phính chu má tỏ vẻ không chịu.
- Hôm nay chỉ là một bữa tiệc nhỏ thôi, em không cần phải ăn mặc sang trọng làm gì cả.
Lục Hàm hôn hôn lên má cậu dỗ dành, hai tay bắt đầu giúp cậu thay quần áo.
- Thật không đó?
Vũ Thần nửa tin nửa ngờ nhìn Lục Hàm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên cho anh thay đồ.
- Thật.
Lục Hàm bao Vũ Thần thành một cục bông lớn, sau khi xác nhận không để hở chỗ nào thì hài lòng gật gật đầu.
Vũ Thần giật giật lông mày nhìn bốn lớp quần áo trên người mình. Dù bây giờ nhiệt độ ngoài trời có chút tuyết... Nhưng cậu vẫn chưa ốm yếu đến mức phải bao bọc như thế này mới ra ngoài được đâu a!!!
- Có thể cởi bớt một lớp không?
Vũ Thần cử động hai tay, ngập ngừng hướng Lục Hàm hỏi.
- Không thể. Ngoan, bên ngoài rất lạnh, sẽ bị cảm.
Lục Mà ngay lập tức từ chối, xoa xoa đầu cậu dỗ dành.
Vũ Thần trừng Lục Hàm một cái, thấy anh vẫn kiên quyết thế thì liền trề môi, đưa lưng về phía anh biểu tình.
- Chỉ có thể cởi một cái áo.
Lục Hàm thở dài bất lực, đi đến ôm lấy cậu từ phía sau. Cũng chỉ có người này mới khiến anh thỏa hiệp như thế này thôi a.
Vũ Thần nghe thấy anh nói thế không chờ được liền đem một lớp áo lột ra. Đừng đùa, đang đông thế này mà sau lưng cậu còn đổ cả mồ hôi đây này.
Lục Hàm cưng chiều xoa xoa đầu Vũ Thần hai cái, rồi nhanh chóng thay đồ, cùng cậu xuất phát đi đến địa điểm Nguyên Minh gửi hôm trước.
- Là một nhà hàng rất nổi tiếng a.
Bởi vì hai người cách khá xa địa điểm, vậy nên liền xuất phát sớm một chút.
- Phải, là sản nghiệp của hai anh em hắn.
- Của Nguyên Minh và Nguyên Nguyệt?
- Ừ, hai người họ tách ra khỏi gia tộc từ sớm. Đây là sản nghiệp d hai người họ tự mình gây dựng.
Lục Hàm vừa lái xe, vừa trò chuyện với Vũ Thần.
- Thật sự rất giỏi a. Khoan đã, gia tộc? Hai người đó là người của Nguyên gia thành phố H?
Vũ Thần kinh nghi hỏi lị.
- Phải.
- Mấy năm trước trong giới lưu truyền việc Nguyên gia cắt đứt quan hệ với hai người trẻ tuổi trong tộc, không ngờ lại là sự thật a.
Vũ Thần kinh ngạc nói.
- Ừ, năm đó anh cũng không ngờ Nguyên gia lại có thể tuyệt tình như thế. Tuy Nguyên Minh còn nhỏ, nhưng khi ấy cũng đã giúp gia tộc đem đến những nguồn lợi nhất định. Không ngờ Nguyên gia một chút cũng không nể mặt, dồn ép hai anh họ đến mức ấy.
Lục Hàm cảm thán gật đầu, cảm khái.
- Vậy anh và Nguyên Minh quen biết với nhau lúc nào vậy?
- Chắc là khoảng hai tháng sau khi hắn bị đuổi đi. Lúc ấy anh hai bàn tay trắng lập nghiệp, lúc nhìn thấy hắn đang tìm việc, mà anh cũng đang thiếu một thư ký, thế là anh liền thuê hắn làm đến tận bây giờ.
Lục Hàm kể lại cho Vũ Thần một chút về hoàn cảnh khi ấy, đến anh cũng không tin nổi vì sao lúc ấy có thể tự tiện thuê một người không quen thuộc làm công việc cần sự bảo mật rất lớn này. Chỉ biết, nhìn thấy ánh mắt tuy tro tàn nhưng lại nhen nhóm một tia không cam lòng của Nguyên Minh, thế là anh liền thuê hắn. Đến tận bây giờ, dù Nguyên Minh cũng có được chút tài sản, anh vẫn không nghỉ làm, tiếp tục làm một thư ký cho công ty.
Suốt đường đi, Lục Hàm cùng Vũ Thần kể lại những chuyện thú vị thời niên thiếu của mình cho đối phương. Sau hai tiếng, cuối cùng hai người cũng đến nơi.
- ... Anh không đến nhầm nơi chứ?
Nhìn tòa cung điện mạ vàng chói mù mắt trước mặt, Vũ Thần không nhịn được trong lòng phỉ nhổ gu thẩm mĩ của chủ nhân nơi này a.
- Thẩm mĩ của hắn có chút vấn đề.
Lục Hàm không khách khí nói rõ với cậu.
Chút chỗ nào, này là có vấn đề lớn thì có, Vũ Thần trong lòng im lặng phun tào, ngoan ngoãn để Lục Hàm kéo vào bên trong.
- Xin chào quý khách. Cho hỏi quý khách có đặt phòng trước chưa ạ?
Một tiếp viên nhanh chóng tiếp đón hai người. Sau khi nghe tên Nguyên Minh, tiếp viên lập tức cho người dẫn anh và cậu lên tầng cao nhất rồi rời đi.
"Cốc cốc"
- Mời vào.
Lục Hàm giữ lấy cửa cho Vũ Thần vào trước, rồi bản thân mới bước vào.
- Lâu rồi không gặp.
Trong phòng trừ họ ra thì có ba người, trừ Tiêu Chân thì còn lại một trai một gái. Cô gái tuy biểu tình lười nhác nhưng vẫn không che hết đi sự tao nhã, cao quý trong người cô. Còn người con trai, ừm... Đang chân chó lấy lòng Tiêu Chân.
- Anh dâu!
Cô gái sau khi nhìn thấy Vũ Thần bước vào, hai mắt ngay lập tức hướng cậu phát sáng.
- Ặc, xin chào.
Vũ Thần xấu hổ gãi gãi đầu đáp lại.
- Anh dâu thật đáng yêu a!
Nguyên Nguyệt bỏ qua ánh nhìn sắc bén của Lục Hàm, nắm lấy bàn tay của cậu sáp lại gần.
- Đủ rồi đấy.
Lục Hàm nhìn hai người càng ngày càng sát lại gần, không nhịn được đưa tay tách hai người ra.
- Hừ, keo kiệt.
Nguyên Nguyệt tức giận hướng Lục Hàm trừng mắt, nhưng nhìn thấy bộ dạng càng ngày càng lạnh của anh thì liền quay lại chỗ ngồi của mình, tủi thân lầm bầm.
- Đã lâu không gặp.
Tiêu Chân đưa tay đẩy con người đang đeo bám trên người mình ra, hướng Vũ Thần nhàn nhạt nở nụ cười.
- Ừm, dạo này ổn chứ?
Vũ Thần vừa hỏi vừa liếc nhìn người con trai đang một mực bám lên người Tiêu Chân kia.
- Cũng ổn, đồ ăn rất ngon.
Đẩy mãi không được, Tiêu Chân đành mặc kệ Nguyên Minh.
Vũ Thần nhướng mày nhìn Lục Hàm, bằng hữu của anh thật là thú vị ha.
Lục Hàm đáp lại ánh mắt của cậu, tâm lý của hắn có chút vấn đề, thông cảm.
- Phải rồi anh dâu, em là Nguyên Nguyệt, em họ của Nguyên Minh.
Nguyên Nguyệt hướng cậu giới thiệu.
- Rất vui được làm quen với em.
Vũ Thần hướng Nguyên Nguyệt cười một cái.
- A!!! Thật là đáng yêu a!!!
Nguyên Nguyệt nhào đến, nhưng vẫn cách cậu một đoạn cảm thán.
- Cảm ơn.
Tuy Vũ Thần có một cô thư ký rất hiếu động, nhưng mà... Cậu vẫn không biết nên đối mặt như thế nào với người có tính cách này a.
- Được rồi Nguyên Nguyệt, em đang làm Thần Thần sợ đấy.
Mặt Vũ Thần trề xuống, hai mắt cá chết nhìn Lục Hàm. Tuy cậu có hơi lúng cuống một chút, nhưng mà chưa đến nổi sợ đâu a.