Bên trong xe chậm chạp không một người nói chuyện.
Tề Trừng có chút sốt sắng, không biết liệu hai người họ có cảm thấy cậu kỳ quái lắm hay không, thân là một nam sinh nhưng cậu lại có thể mang thai thì đúng là rất kỳ quái... Sau đó bàn tay cậu được ông xã nắm lấy.
Trong lòng vừa dâng lên một chút sợ hãi, trong nháy mắt đã trở nên dũng cảm rồi.
Lộ Dương là bạn của cậu, Husky dù nói là em trai nhưng thật ra cũng gần như là bạn bè, cậu có thai, thời gian từ giờ đến lúc sinh em bé ra cũng còn lâu lắm, Tề Trừng thật sự không muốn lừa dối người thân bên cạnh mình.
Là bạn bè thì phải chia sẻ với nhau.
Nhưng dù gì đi nữa cậu vẫn rất sợ mọi người sẽ coi mình là quái vật, rồi bên cạnh cậu sẽ không còn ai cả... Mà bây giờ có ông xã chống đỡ phía sau, Tề Trừng sẽ không sợ nữa. Thật giống như dù mọi người có xa lánh cậu, dù cậu có trở lại thành một kẻ cô độc như trước đây đi chăng nữa thì ông xã vẫn luôn ở cạnh che chở cậu, vô cùng an tâm.
"Má nó." Tưởng Chấp nói xong bị thì bị ánh mắt lạnh lùng của anh trai liếc sang, lập tức vội vàng nói: "Em không phải có ý chửi bậy, cũng không phải nói anh dâu. Anh, anh dâu, hai người nghiêm túc đấy chứ? Tết nhất không nên đùa giỡn như vậy đâu, cho dù có bệnh gì đi nữa thì chúng ta cũng cùng nhau suy nghĩ biện pháp."
Lộ Dương mặc dù không mở miệng nhưng ý tứ trên mặt cũng giống như Tưởng Chấp.
Đừng có đùa, chuyện này không hề buồn cười.
"Cậu cảm thấy anh sẽ lấy chuyện này ra đùa sao?" Bạch Tông Ân liếc nhìn thằng em.
Biểu tình Tưởng Chấp lập tức trở nên trống rỗng. Lộ Dương nhìn về phía Tề Trừng rồi nói: "Thật sao?"
"Cũng đại khái tám chín phần mười đi." Tề Trừng cảm thấy là thật, thái độ của bác sĩ Liễu rất khẳng định, kết quả là do máy móc khoa học đo đạc, tuy rằng rất khó mà tin nổi nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Biểu tình trên mặt Lộ Dương và Tưởng Chấp đều giống nhau, đứa nhỏ mười tám tuổi vừa mới trưởng thành, mặc dù y từ nhỏ đã sớm hiểu rõ rất nhiều chuyện, nhưng trong phương diện sinh con này thì giá trị hiểu biết thật sự là một con số không. Lộ Dương bối rối mất một lúc lâu mới chần chừ mở miệng nói: "Vậy nó vẫn rất tốt đúng không? Đứa nhỏ sẽ gọi tôi là chú sao?"
Ể?!
Hai mắt Tưởng Chấp lập tức sáng rực: "Đúng vậy tôi có cháu trai rồi!" Qua hai giây lại nói: "Chó ngốc là cháu trai lớn, cũng không biết cháu nhỏ sẽ là con trai hay con gái nữa."
Địa vị của chó ngốc trong nhà chính là Nga Tử, là đứa cháu trai lớn không có tật xấu gì cả. Mỗi khi Tưởng Chấp tới đây ở đều sẽ ôm chó ngốc về phòng ngủ.
Mọi người lại bắt đầu thảo luận, nhưng tất cả đều là nam nên đối với việc nuôi dưỡng sinh con, mang thai đều không có chút hiểu biết gì. Bầu không khí trong xe bây giờ tốt hơn kiểu trầm mặc ngưng đọng như vừa nãy, có chút vui mừng phấn khởi, chỉ là cảm giác vẫn khó tin đây là sự thật.
Đừng nói là Tưởng Chấp và Lộ Dương, ngay cả bản thân Tề Trừng cũng cảm thấy mơ hồ và trống rỗng.
Mọi người vẫn duy trì bầu không khí như vậy một đường về đến khu biệt thự.
Tưởng Chấp dừng xe lại, lúc Tề Trừng xuống xe thì lập tức bị ba người vây quanh. Ông xã gạt bàn đạp duỗi tay ra bảo cậu chú ý dưới chân, Lộ Dương không nhiều lời mà canh chừng bên cạnh, Tưởng Chấp lại càng khoa trương hơn, hắn dang hai tay ý muốn mở đường, nhưng mấu chốt là cả sân cũng không có một ai khác, chỉ có mỗi bốn người bọn họ!
Tề Trừng:...
Cậu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cũng cảm thấy mọi người đang quan tâm mình.
Cảm giác buồn cười liền biến thành ấm áp trong lòng.
Cậu thật sự rất hạnh phúc luôn đó.
Còn chưa tới cửa nhà, chú Quyền đã đi ra trước, sau lưng ông còn loáng thoáng thấy mấy bóng người, Tề Trừng vừa nhìn liền thấy sửng sốt một chút, không biết tại sao đám người Tề gia lại tìm đến đây.
"Các con vừa đi là bọn họ đã tới rồi, cầm đồ đạc đứng ở cổng cũng rất khó coi nên chú mới mời bọn họ vào ngồi trong phòng cho khách." Chú Quyền khó giải thích, nếu không mời vào thì sau này bọn họ sẽ dựa vào việc này mà đâm chọc Tông Ân và Tiểu Trừng mất.
Bạch Tông Ân: "Không sao cả." Anh nói với chú Quyền, đồng thời cũng là nói với thiếu niên.
Đám người nhà họ Tề đã có rút kinh nghiệm từ lần trước, bọn họ khách sáo cười cười ở cửa, chỉ sợ rằng lần này sẽ giống như lần trước. Nếu lần này cãi nhau thì bọn họ nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, rồi người mất thể diện cũng chính là họ. Hơn nữa, hôm nay bọn họ đến đây cũng là để lấy lòng.
"Đúng rồi, thân thể Tiểu Trừng sao rồi? Có kết quả kiểm tra chưa?" Chú Quyền hỏi.
Tề Trừng chưa kịp trả lời, Bạch Tông Ân đã nói trước tiên: "Không chuyện gì lớn, lúc sau sẽ nói cho chú."
"Được." Chú Quyền thấy Tông Ân nói như vậy thì cũng biết không phải bệnh nặng gì, trong nhà còn có mấy vị khách nhà họ Tề, quả thật nói chuyện bây giờ không tiện lắm.
Mọi người tiến vào phòng khách.
Tề phu nhân cười thân thiết nói: "Đứa nhỏ này, con bị bệnh mà tại sao không nói với gia đình một chút, ba mẹ chờ con cả buổi sáng rồi. Nhìn này, sắc mặt cũng không tốt nữa, thân thể làm sao thế?"
Trước khi tới đây, Tề Bằng đã dặn dò Tề phu nhân rằng lần này đừng nói lung tung. Từ sau khi Tề Bằng tiết lộ đứa con riêng Tề Thiên kia, Tề phu nhân không còn toàn tâm toàn ý với chồng mình nữa. Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Tề Bằng biết điểm yếu nhất của vợ mình là ở đâu nên đã thẳng thừng cảnh báo, nếu lần này còn chọc cho Tề Trừng không vui thì công ty cũng không còn cách nào ra thị trường được nữa, tài sản sẽ ít đi, ai có thể đảm bảo gia nghiệp còn có thể đến tay Tề Hạo hay không.
Trong lòng Tề phu nhân bất mãn nhưng cũng gắng gượng đè xuống vì con trai nhỏ. Chẳng qua là bà ta vẫn cảm thấy không thoải mái, làm gì có chuyện bậc cha mẹ phải hạ mình xin lỗi con cái chứ.
"Mấy người cũng không có bảo hôm nay sẽ đến." Tề Trừng cảm thấy Tề phu nhân đang oán giận cậu. Thế là Tề Trừng Trừng lập tức thành công thăng cấp thành Cún nhỏ mẫn cảm, quay đầu nhìn ông xã, một mặt nhóc cáo trạng "Em vất vả như vậy mà người ta còn bảo em không chờ họ kìa!"
Bạch Tông Ân sờ tay thiếu niên, dỗ dành nói: "Trừng Trừng dậy sớm làm kiểm tra quá cực khổ, em rất giỏi."
"Đúng vậy, ăn sáng trước đi đã. Chúng ta và Tiểu Trừng đều dậy sớm cùng đi khám nên giờ vẫn chưa ăn." Chú Quyền một bên vội vàng nói rồi gọi mọi người vào, một bên khách sáo nói với mấy người Tề gia: "Ba vị ăn chưa? Hay là cùng ăn một chút đi?"
Tề Bằng nói bọn họ ăn rồi mới đến đây.
"Vậy ba vị ở phòng khách ngồi đợi một chút, Tiểu Trừng sợ đói bụng lắm." Chú Quyền nói.
Ba người Tề gia lập tức đi đến phòng tiếp khách, vừa quay đầu đi là Tề phu nhân đã đổi sắc mặt, mặt Tề Hạo cũng trở nên u ám. Không thèm quan tâm đến người nhà họ Tề, chú Quyền bưng bữa sáng từ phòng bếp ra, hấp, chiên gì đều có cả, đặt ở trước mặt Tề Trừng là một tô cháo rau, một chút thịt cũng không có vì sợ Tiểu Trừng không thoải mái.
Tề Trừng nhìn thấy cháo toàn là màu xanh lá thì thiếu chút nữa đã gâu một tiếng khóc lên.
"Chú Quyền, con cũng không phải là dê con, thật sự không cần ăn nhiều xanh như vậy đâu mà..."
Chú Quyền bị chọc cười, nói: "Chú có hấp *sườn gạo nếp cho con, cũng không biết con có ăn được không thôi."
"Con ăn được ạ! Cám ơn chú Quyền." Tề Trừng cao hứng.
Sườn gạo nếp được đặt trên một gò tre nhỏ, phía dưới có lót lá sen, vừa mở nắp ra là một mùi thơm mằn mặn xông lên, là mùi của thịt sườn, bề ngoài được bọc một lớp gạo nếp, thoạt nhìn có chút dinh dính, hương thơm xông lên mũi khiến bụng Tề Trừng kêu ùng ục một tiếng, cậu gắp một miếng lên rồi a một miệng thật lớn~
Quay đầu sang thì thấy ông xã đang nhìn mình, cậu gật gật đầu, vui vẻ hàm hồ nói: "Ăn rất ngon luôn."
"Vậy thì tốt rồi." Chú Quyền cảm thấy yên tâm, xem ra Tiểu Trừng có thể ăn được thịt heo, chỉ có hải sản tươi là không đụng được, ông kêu mọi người mau ăn đi, mình làm nhiều lắm.
Có thịt ăn kèm, cháo cải xanh cũng trở nên vô cùng mỹ vị, Tề Trừng ăn một bát cháo, một phần sườn gạo nếp, rồi một cái bánh thịt bò thơm giòn to bằng lòng bàn tay, xong xuôi mới kết thúc bữa sáng.
Nhưng vừa nghĩ đến lát nữa phải đối mặt với mấy người Tề gia, tên tóc xoăn nào đó vừa ăn xong còn muốn ngẩn người, lập tức trở nên cảm thấy không vui chút nào.
"Đi ngủ một chút đi." Bạch Tông Ân nói với thiếu niên. Ý đồ của Tề gia khi đến đây, anh đã sớm biết là gì rồi.
Tề Trừng lắc lắc đầu, người nhà họ Tề đều tìm đến tận đây, nếu cậu không có mặt thì đám người kia còn lâu mới từ bỏ ý định. Thật ra cũng có một số việc mà Tề Trừng cũng nghẹn ở trong lòng, cậu cảm thấy oan ức thay cho nguyên chủ, ôm lấy những thứ không đáng.
"Em cùng đi với anh."
"Được." Bạch Tông Ân nắm lấy tay thiếu niên: "Không cần phải nhẫn nhịn, nếu không thích thì em cứ nói."
Tề Trừng lắc lắc mái đầu xoăn xoăn, vênh cằm lên, dáng dấp có chút huênh hoang nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phiền, mà ngược lại còn thấy rất đáng yêu. Cậu nói: "Sau lưng em còn có ông xã làm chỗ dựa đó, em có thể yếu ớt một chút nhưng sẽ không nhịn đâu."
Tay Bạch Tông Ân có chút ngứa, thật muốn xoa xoa thiếu niên, nhưng lại nhịn xuống.
"Chờ em một lát, em lên lầu lấy chút đồ đã." Tề Trừng nói xong liền muốn chạy lên lầu.
Lộ Dương và Tưởng Chấp cùng đồng thanh nói: "Đừng có chạy!!!"
"???" Tề Trừng mới vừa ăn no xong nên có chút ngốc, phản ứng hơi chậm, một đầu tóc xoăn vểnh lên, nói: "Không cần phải khoa trương như vậy đâu ha?"
Lần này, cả Tưởng Chấp và Lộ Dương đều không nói nữa. Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn tiến về phía trước, anh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay thiếu niên, dỗ dành nói: "Mới vừa ăn no xong, em đi chậm một chút."
"Ông xã nói đúng!" Cún con gật gật một đầu tóc xoăn của mình.
Tưởng Chấp và Lộ Dương:???
Tề Trừng đi bộ từ từ lên lầu, từ sau khi đi ké thang máy của ông xã đến giờ thì cậu rất ít khi leo cầu thang.
Cún nhỏ lười biếng. jpg
Lộ Dương trở về phòng, đây là chuyện nhà họ Tề, y vẫn nên tránh đi thì hơn. Tưởng Chấp thì canh giữ ở phòng khách, bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào bên kia. Ngược lại là Tề Bằng và Tề phu nhân thấy chỉ có mỗi Bạch Tông Ân tới thì có chút thất vọng, Tề phu nhân cười giả lả: "Vừa thấy Tưởng Chấp cũng ở đây, quan hệ anh em của các cậu đúng là rất tốt."
Bạch Tông Ân không có ý muốn tiếp tục cái đề tài này, anh nhìn về phía Tề Bằng rồi nói: "Tôi không hy vọng các người đến quấy rầy Trừng Trừng nữa, lần trước đến thăm cũng đã nói rõ rồi, đã cắt đứt quan hệ."
"Tề Trừng là con trai chúng tôi, cậu nói cái gì thế hả?" Tề phu nhân nén giận nói.
Tề Bằng lên tiếng: "Đánh gãy xương cốt liền với gân, Tề Trừng là con trai chúng tôi, chuyện lần trước chỉ là hai anh em chúng nó xảy ra chút cãi vã mà thôi. Hôm nay tôi cũng dẫn Tề Hạo đến nhận lỗi trước anh nó đây, đều là chuyện nhỏ cả mà, cắt đứt quan hệ cái gì chứ."
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tông Ân ở đối diện, máu nóng Tề Bằng tràn lên, nhưng khi nhớ đến một đống phiền phức ở công ty thì ông ta thở dài một hơi, mềm giọng nói: "Chuyện Tiểu Trừng đi lạc khi còn nhỏ, chúng tôi vẫn cảm thấy áy náy vô cùng. Nó học không giỏi, cũng không biết tiến bộ, chúng tôi dù tức giận nhưng cũng không làm gì được. Nhất là cái chuyện bản thân nó mới hai mươi tuổi, còn chưa học hành xong xuôi mà đã kết hôn! Gả ra ngoài như gáo nước đã đổ cũng chỉ là những lời nói lúc tức giận mà thôi, nó là con trai ruột của chúng tôi, sao tôi lại không lo lắng cho tương lai của nó được chứ?"
"Vốn nghĩ Tề Trừng nó không có bao nhiêu bản lĩnh, cũng may là người làm ba như tôi còn có chút năng lực, để lại chút cổ phần cho nó, để sau này nó có thể làm một người nhàn rỗi ngồi yên hưởng phú quý, thế nhưng nó lại trực tiếp kết hôn ở sau lưng chúng tôi, khiến lòng chúng tôi tan nát."
Tề phu nhân giống như được chồng mình đánh thức, bà ta tìm lại được dòng suy nghĩ, chen vào đúng lúc nói: "Đúng vậy, thân làm ba mẹ, chúng tôi đều ngóng trông sao cho nó thành tài. Tôi có thiên vị Hạo Hạo một chút cũng là vì nghĩ cho Tiểu Trừng, sau này vợ chồng chúng tôi già rồi thì anh em tụi nó còn có thể bảo ban chăm sóc lẫn nhau..."
"Chắc không cần tôi nói giá trị bản thân bây giờ của Trừng Trừng đâu nhỉ?" Bạch Tông Ân cắt ngang lời lẽ cảm động mà Tề phu nhân tự biên tự diễn.
Tề phu nhân cứng đờ...
Đúng thế, Tề Trừng hiện tại còn có nhiều tiền hơn cả Tề gia. Ai chăm sóc ai, vừa nhìn là hiểu ngay.
💙
"Cái này cũng chỉ là hiện tại mà thôi, nhưng sau này thì sao? Biết đâu sẽ xảy ra chuyện gì..." Tề phu nhân còn chưa nói xong thì đã bị chồng mình níu tay, bà ta lập tức ngượng ngùng ngậm miệng.
Bạch Tông Ân lạnh lùng, không muốn đôi co với vợ chồng Tề gia, anh nói: "Tề tiên sinh, mục đích lần này tới đây của các người là gì có lẽ trong lòng chúng ta đều biết rõ ràng. Trước khi Trừng Trừng kết hôn với tôi, khi mà em ấy còn chưa có cổ phần Tưởng thị, chỉ cần các người không đến làm phiền Trừng Trừng nữa thì trước đây công ty Tề như thế nào, bây giờ vẫn giữ nguyên hiện trạng như thế ấy."
Tề Bằng trước tiên muốn phủ nhận, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Bạch Tông Ân đang ngồi trên xe lăn, thật giống như những gì ông ta nghĩ trong đầu đều đã bị phanh phui hết cả, việc này khiến ông ta cảm thấy có chút lúng túng, nói: "Bạch tiên sinh nói vậy là ý gì, Tề Trừng là kết hôn với cậu chứ không phải bán cho cậu!"
"Bán rồi! Bán rồi!"
Tề Trừng cầm đồ vật chạy tới, vừa nghe thấy câu này thì lập tức mở miệng nói: "Tôi đã là người của Bạch Tông Ân rồi"
Dù sao thì ở cái thế giới này, vợ chồng Tề gia kia cũng đâu có cần cậu, bọn họ cần Tề Hạo cơ mà. Hơn nữa ở thế giới khác, cậu chỉ là trẻ mồ côi được ba mẹ vất cho một cái tên "Tề Trừng", chưa từng nuôi nấng cậu một ngày nào, cho nên Tề Trừng không để ý gì đến tình thân này cả.
Nếu như nói vậy mà có thể ngăn đôi vợ chồng kia tìm tới cửa thì cậu sẵn sàng.
Sắc mặt Tề Bằng xanh mét, lập tức đè nén lửa giận trở lại, cố gắng ôn tồn nói: "Con nghe xem Bạch Tông Ân vừa nói cái gì đi, cậu ta còn muốn uy hiếp ba, con hiện tại ngốc như vậy, cứ một lòng hướng về nó, lỡ như sau này xảy ra chuyện gì thì đến nhà mẹ đẻ con cũng không còn."
"Vậy các người có đưa toàn bộ công ty cho tôi được không?" Tề Trừng hỏi.
Tề Bằng còn chưa trả lời thì Tề phu nhân đã giành nói trước: "Con nói cái gì đó, điều này là không thể nào."
"Ông xã tôi có thể đưa cổ phần Tưởng thị cho tôi, mà các người đến công ty trong nhà cũng không cho tôi, vậy mà còn nói tương lai phải làm chỗ dựa cho tôi à?" Tề Trừng cũng không có ngu ngốc.
Tề phu nhân cuống lên, nói: "Chuyện này không thể đánh đồng với nhau được."
"Sao lại không thể? Công ty trong nhà có đáng giá như cổ phần của Tưởng gia không?"
Tất nhiên là không rồi. Công ty nhà họ Tề bọn họ còn chưa được ra thị trường.
Tề phu nhân ấp úng, Tề Bằng thẳng thắn chuyển hướng đề tài, nói: "Lần này ba mẹ tới cửa là muốn xem xem con sống có tốt hay không. Trước kia là lỗi của ba mẹ, làm ba mẹ thế mà lại thiên vị em trai con, thật ra cả nhà cũng rất yêu thương con, hôm nay ba mẹ dắt em trai tới đây để nó xin lỗi con, đều là người một nhà cả."
Tề Bằng liếc nhìn Tề Hạo.
Tề Hạo sưng mặt, không tình nguyện mà nói một tiếng xin lỗi, giống như là bị oan lớn lắm.
Tề phu nhân chờ Tề Hạo nói xong, vẻ mặt bà ta đau lòng nói: "Được chưa? Em trai con cũng đã áy náy xin lỗi rồi, bỏ qua chuyện lúc trước đi."
Tề Trừng gật gật đầu, nói: "Tuy rằng em ấy rất không tình nguyện, nhưng tôi là người lớn thì cũng không chấp con nít làm gì, sau này mọi người không ai nợ ai nữa, như ông xã tôi đã nói, chúng ta không còn quan hệ nữa rồi, mấy người không quấy rầy đến tôi thì công ty Tề của mấy người vẫn như trước đây."
Tề phu nhân tức giận đến phát run.
Này là đang chơi bọn họ!
Thân làm cha mẹ đã hạ mình cầu khẩn nhiều lần, Tề Hạo cũng đã áy náy xin lỗi, Tề Trừng còn muốn thế nào nữa?! Sao đứa nhỏ này bây giờ lại trở nên cay nghiệt như vậy!
Tề phu nhân nghiến răng, tức giận đến lợi hại, bà ta nói: "Sao bây giờ con lại nên như thế này rồi hả?"
Tề Bằng cũng không nói chuyện, mặc cho vợ mình chỉ trích. Ông ta cũng nghĩ như vậy, đúng là trước kia trong nhà có bất công với Tề Trừng nhưng bọn họ cũng đã đến xin lỗi rồi, lại còn không muốn cần ba mẹ, Tề Trừng dám nói như vậy.
Công ty trong nhà khôi phục lại như trước đây...
Vừa nghĩ đến số cổ phần của Tưởng thị mà Tề Trừng đang nắm trong tay, thậm chí Tưởng Chấp còn lái xe cho Tề Trừng, quan hệ giữa hai người thân thiết, chỗ dựa lớn như vậy, giá trị cao như vậy, mà những thứ đó đều không thuộc về ông ta, cũng không có cách nào cung cấp một chút cho công ty trong nhà, Tề Bằng không thể đồng ý được.
Thân phận ở dưới ông ta, mà ông ta còn phải đến để xin lỗi con lớn, vì cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ để công ty khôi phục lại như trước kia sao? Không! Đương nhiên là sau khi tu bổ quan hệ cha con thì phải bám vào chỗ dựa Tưởng gia to lớn kia rồi, Tề gia sẽ từ đó mà tiến thêm một bước, rồi hai bước, trở thành tầng lớp thượng lưu của Danh Thành.
"Tề Trừng, bây giờ con có nhiều rồi nên ngay cả tình thân cũng không cần nữa có đúng không?"
Tề Bằng trầm tư một chút rồi mở miệng, không dám nói chuyện cứng rắn: "Ba và mẹ con vẫn yêu con, thương con. Trước đây con bị bắt cóc, Cả ba mẹ đều ăn không ngon ngủ không yên, sau khi con trở lại thì con muốn cái gì ba mẹ đều cho con cái nấy không phải sao? Em trai con còn nhỏ, nó không hiểu chuyện, nhưng con cũng không hiểu chuyện, tình thân máu mủ ruột thịt nói cắt đứt là cắt đứt được sao? Con không nhớ đến ơn sinh thành của mẹ con, ơn dưỡng dục của ba sao?"
"Là tất cả các người đều không cần Tề Trừng."
Tề Trừng lắc đầu, không hề bị lời của Tề Bằng làm lung lay, cậu cầm một quyển sổ đưa tới: "Đây là nhật ký mà Tề Trừng đã viết sau khi trở về từ thôn nhỏ trong núi kia, nếu như các người có một chút xấu hổ làm cha mẹ thì không nên lấy tình thân ra để trói buộc Tề Trừng. Chính các người đã vứt bỏ Tề Trừng trước, là các người không cần cậu ấy."
Lời này của thiếu niên như là đang thay người khác đòi lại công bằng. Nhưng dù vậy, viền mắt của cậu vất rất đỏ.
Trong lòng Bạch Tông Ân vừa mềm mại vừa ân ẩn đau, Trừng Trừng của anh là một thiếu niên rất tốt bụng, thế cho nên Bạch Tông Ân mới từ bỏ ý định thẳng thừng xuống tay tàn nhẫn khiến Tề gia phá sản... Vì để cám ơn một Tề Trừng khác đã cho thiếu niên ở lại.
"Nói cái gì vậy chứ?" Tề phu nhân lầm bầm oán giận, nhận lấy quyển nhật ký.
Quyển sổ nhật ký với trang giấy đã ố vàng, có chút cũ, tràn đầy cảm giác năm tháng ngày xưa. Lật ra trang thứ nhất, nét chữ phía trên rất ngây ngô, vô cùng đơn giản.
[Năm xx, tháng xx, mình tìm được ba mẹ rồi, mình được về nhà, mình yêu ba mẹ nhiều lắm, mình thật hạnh phúc.]
[Năm xx tháng xx, mẹ ôm mình khóc, nói rằng bảo bối trở lại rồi, mình là bảo bối của mẹ, trên thế giới này người mà mình yêu nhất là mẹ.]
[Mẹ có em trai nhỏ rồi, em trai nhỏ cứ khóc lớn, không sao cả, em trai vẫn còn nhỏ, càng phải cần mẹ hơn, nhưng mình cũng muốn mẹ ôm mình một cái, ôm mình như khi trước vậy, khen mình là bảo bối].
[Ba ba nổi nóng tức giận, nhưng mình vẫn rất yêu ba ba, ông ấy là ba ba của mình mà.]
[Mình thật là dốt nát, không học được toán học, hồi trước mình chưa từng đi học, mình làm ba mẹ mất mặt, mình thật dốt nát, mình thật dốt nát. Mình muốn để ba và mẹ có thể hãnh diện vì mình cơ mà, sao mình lại ngu dốt như vậy.]
[Ngày hôm nay mình được mẹ khen ngoan ngoãn, mình đã biết thay tã giúp em trai, mình rất vui vẻ, mình thật hữu dụng, mẹ vẫn rất yêu mình và mình cũng vô cùng yêu mẹ.]
...
Những chuyện quá đỗi vụn vặt, Tề Trừng nhỏ chưa từng oán giận ba mẹ yêu thương em trai hơn hắn, từ đầu đến cuối đều là tự trách bản thân không đủ tư cách, sau đó ngày càng cố gắng cải thiện, mỗi lần đều nói yêu ba yêu mẹ, chậm rãi biến thành ba mẹ có lẽ cũng rất yêu mình...
Cứ vòng vòng như vậy.
Nhưng dần dần, không biết bắt đầu từ khi nào, Tề Trừng không còn viết yêu ba yêu mẹ nữa.
[Mình sẽ gả cho Tưởng Chấp, mình sẽ kết hôn với Tưởng Chấp, như vậy sẽ có ích cho gia đình]
[Mình không phải phế vật, mình phải gả cho Tưởng Chấp. Ba mẹ, con nhất định sẽ gả cho Tưởng Chấp.]
[Con rất hữu dụng mà, ba mẹ nhìn con một chút đi được không?]
[Mình thật là dốt nát, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thích Tưởng Chấp vậy chứ?]
...
Thay vì nói nguyên chủ yêu thầm Tưởng Chấp thì không bằng nói hắn thương yêu ba mẹ, quan tâm cũng là ba mẹ thì đúng hơn. Bọn họ vô cùng quan trọng, là tất cả với hắn.
Tay Tề phu nhân run một cái, trong lúc vô tình, nước mắt bà ta rơi xuống. Ký ức của bà ta bỗng kéo về một nơi rất xa, nơi đó bà ta mừng rỡ khi tìm được con trai của mình, nhớ lại lúc con trai mất tích, bà ta đã khóc mất một ngày một đêm, thiếu chút nữa đã khóc đến mù cả hai mắt, rồi bà ta lại nhớ đến lúc Tề Hạo oa oa khóc lớn, bà ta nôn nóng rồi vô cớ trách cứ Tề Trừng.
Nhưng Tề Trừng khi đó hình như đang ngoan ngoãn đứng ở một bên bưng ly nước chờ đợi, bé con khi ấy là muốn mang nước đến cho bà ta uống.
"Tình yêu của Tề Trừng đối với các người đơn thuần mãnh liệt như vậy, cậu ấy chỉ muốn các người hồi đáp lại cho cậu ấy biết các người đã từng yêu thương cậu ấy, muốn các người nhìn cậu ấy một chút. Rõ ràng cậu ấy là con trai của mấy người, trước đây còn cưng chiều cậu ấy như vậy nhưng tại sao lại thay đổi rồi?" Tề Trừng hỏi hai vợ chồng, chính cậu cũng không tìm được đáp án.
Tại sao đã từng yêu thương, nâng niu nguyên chủ như vậy, nhưng chỉ mới qua ba năm, mặc dù đã có Tề Hạo nhưng vì cớ gì mà chỉ một phần mười tình thương của khi ấy cũng chẳng còn? Tề Trừng không thích Tề Hạo nhưng cũng không nghiêm trọng đến thế, Tề Hạo được sinh ra rồi bị dạy dỗ thành ra như này, dù sao vẫn là một đứa nhỏ, trên bản chất vẫn là vấn đề của vợ chồng Tề gia.
Tề Bằng chỉ nhìn lướt qua vài tờ, tuy rằng có xúc động, nhưng trong lòng cũng vui vẻ không thôi, đứa nhỏ này vẫn giống trước đây, vẫn muốn được bọn họ để ý tới, những câu nói vừa rồi chắc chắn chỉ là lời hờn dỗi, tức giận của con nít mà thôi.
Lớn như vậy rồi mà còn...
"Tiểu Trừng, ba mẹ thật sự biết sai rồi..."
"Vậy đừng có làm phiền tôi nữa, sau này cũng đừng tới tìm tôi, thế thì công ty Tề gia vẫn giống như trước đây." Tề Trừng nói.
Tề Bằng tức giận nói: "Cái thằng nhóc này, ba mẹ đều biết sai rồi, cũng biết trong lòng con còn quan tâm đến ba mẹ, còn giận lẫy cái gì nữa."
Nói không thông. Tề Trừng ủ rũ nhìn ông xã.
Tề phu nhân ngồi trên ghế sofa cầm quyển nhật ký rơi nước mắt. Bà ta thấy được trên quyển sổ có in hằn dấu chân, rốt cuộc cũng hiểu vì sao ngày đó Tề Trừng lại giống như phát điên mà nhào đến đánh Tề Hạo, muốn tiến lên giành lại đồ vật từ dưới chân Tề Hạo rồi.
Bà ta nhớ trong số đó có một cái cặp sách màu xanh lam nhỏ, chính tay bà đã mua cho Tề Trừng lúc còn bé. Bé con khi ấy gọi bà là mẹ, nhảy nhảy nhót nhót, bà nói cặp sách này chỉ dùng được hai năm thì bảo bối đã lớn rồi, khi ấy phải dùng cặp sách tiểu học nha.
Rồi cả đôi giày kia nữa, Trừng Trừng khi ấy rất yêu thích đôi này, mỗi ngày đi vườn trẻ đều sẽ tự mình xỏ giày nhỏ.
Nhưng sau đó bảo bối của bà, tâm can của bà không lên tiểu học được nữa, Trừng Trừng mất rồi, Trừng Trừng đã không còn nữa. Tề phu nhân khi đó như phát điên, tìm khắp nơi cũng không thấy con mình, bà quỳ xuống cầu xin cảnh sát, thề thốt phải giết chết tên buôn người kia, hận không thể moi tim mình ra để đổi lấy cho bảo bối của bà trở về.
Những món đồ này, bà đều nâng niu chúng trong lòng, mỗi lần nhớ Trừng Trừng đều sẽ lấy ra xem, sờ một cái.
Nhưng sau đó thì sao?
Tề phu nhân không dám nghĩ nữa, sao bà lại biến thành bộ dáng này rồi, rốt cuộc thì tại sao bà lại biến thành như thế này?
Bà ta bị chồng mình giật giật cánh tay, thấy ánh mắt của ông ta là bà liền biết đối phương muốn để mình nói cái gì, nhưng trong tay Tề phu nhân vẫn đang cầm quyển sổ nhật ký kia, khiến cho bà ta không có cách nào mở miệng nổi.
Quá vô liêm sỉ.
Việc này so với những ngôn từ cay nghiệt của các vị phu nhân kia còn khiến bà ta khó chịu hơn rất nhiều, sốt ruột không biết nên để mặt mũi ở đâu.
Tề phu nhân chậm chạp không lên tiếng, lau nước mắt, Tề Hạo ở bên cạnh kéo kéo ống tay áo của mẹ nó, thấp giọng gọi một tiếng mẹ. Tề phu nhân quay đầu nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của con trai nhỏ, giống hệt với chồng bà, muốn bà mở miệng đi khuyên bảo Tề Trừng.
Ở nhà, Tề Bằng đã nói với Hạo Hạo, nếu lần này Tề Trừng tha thứ chúng ta thì sau đó giá trị của công ty trong nhà sẽ tăng gấp đôi, về sau đều để cho Hạo Hạo hết. Tề phu nhân biết những lời ấy của Tề Bằng đều là đang bắt thóp bà.
Hạo Hạo cũng nghe hiểu.
Trong lòng Tề phu nhân bây giờ rất loạn, nhưng bà đã sai rồi, bây giờ bà cũng chỉ còn lại mỗi Tề Hạo thôi, Tề phu nhân quay đầu với vành mắt đỏ ửng, giọng nói khàn khàn: "Trừng Trừng, bảo bối, mẹ có lỗi với con."
Đây là lời nói thật tâm, thật sự phát ra từ đáy lòng, thế nhưng lời kế tiếp thì...
"Con xem đều là người một nhà, giúp đỡ một chút đi được không? Gần đây chuyện làm ăn của công ty ba con vẫn không được thuận lợi, không nói đến những cãi vã khi trước nữa, đều là do mẹ sai rồi, sau này mẹ sẽ thương con, chúng ta vẫn là người một nhà mà có đúng hay không?"
Tề Trừng nhắm hai mắt.
Bạch Tông Ân thấy được đáy mắt thiếu niên đang rưng rưng nước mắt. Thiếu niên đang đau khổ thay cho Tề Trừng kia.
"Không đúng, chúng ta không phải người một nhà, Tề Trừng đã chết."
Tề Trừng nghẹn nước mặt trở về, cậu ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt đối diện với Tề phu nhân và Tề tiên sinh.
"Cậu ấy chết rồi, không ai để ý và quan tâm cậu ấy, lòng cậu ấy đã sớm chết rồi, người cũng không còn nữa. Tôi và các người không phải là gia đình."
"Các người trở về đi."
Bạch Tông Ân tiến lên nắm thiếu niên tay, trong giọng nói là lãnh ý và bình tĩnh: "Tề gia sẽ sụp đổ hay vẫn duy trì nguyên trạng thì phải xem vợ chồng các người, đây là tôi đang nể mặt Trừng Trừng nên cho các người cơ hội."
Tề Bằng nhất thời thẹn quá hóa giận, nói: "Cậu chỉ là một tên tàn phế thôi mà cũng lớn miệng cái gì. Bây giờ đến cổ phần Tưởng gia cũng không có, chẳng qua là Tưởng Kỳ Phong thấy cậu đang thương nên mới..."
"Ông câm miệng, câm miệng ngay!"
Tề Trừng tức giận nói: "Các người không phải ba mẹ tôi, đi khỏi nhà tôi nhanh, ai cho ông ở đây nói mấy lời như vậy hả, đi ra đi ra!"
Bạch Tông Ân cao giọng: "Tiểu Chấp, tiễn khách."
Anh nắm lấy tay thiếu niên, dịu dàng động viên dỗ dành nói: "Được rồi Trừng Trừng, anh không để ý đâu, không sao cả."
Quả nhiên thiếu niên biết đến.
Tề Trừng khịt khịt mũi, so với bản thân chịu ủy khuất còn muốn tức giận hơn nhiều.
"Ông già đó sao có thể nói anh như vậy được chứ." Cậu hiện tại cũng không muốn gọi lễ phép một câu Tề tiên sinh nữa!
Tề cái gì mà Tề!
Tề Bằng tức đến mặt cũng tái nhợt, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa xuất huyết não luôn, thậm chí ông ta còn muốn động thủ dạy dỗ con lớn, may là Tưởng Chấp chạy nhanh, Lộ Dương cũng cùng lao đến. Dáng người Tưởng Chấp cao lớn chặn Tề Bằng lại.
"Ông còn muốn đánh ai?"
Lộ Dương che chở trước mặt Tề Trừng, đen mặt đề phòng nhìn chằm chằm vị phu nhân mập và thằng oắt con kia.
Thằng oắt con đó còn dám trừng mắt nhìn ngốc bạch ngọt nữa cơ đấy!
"Nhìn con mẹ mày chứ nhìn." Lộ Dương thô tục.
Tề Bằng không dám động thủ với Tưởng Chấp, cuối cùng một nhà Tề gia bị "Đưa" ra ngoài, thật không dễ nhìn chút nào. Chẳng qua là Tề phu nhân vẫn ôm lấy cái quyển nhật ký kia, vẻ mặt u sầu, mặc dù Tề Hạo bị Lộ Dương mắng, bà ta cũng không còn tâm tư đâu mà dỗ dành con trai nữa.
___
Tác giả có lời muốn nói: Tề gia sẽ xuống dốc, lúc viết một chương này có chút cảm xúc cho nên sau khi kết thúc thì sẽ có một ngoại truyện cho nguyên chủ. Nguyên chủ đến thế giới kia của Trừng Trừng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Với lại, Trừng Trừng và Lộ Dương học được chửi bậy rồi.
Lộ Dương:??? Mắc gì là nồi của tôi??? Tại sao không nói ông già nhà họ Tề kia quá đáng ghét chứ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT