Lúc đi, đi bằng tàu điện ngầm thì mất gần nửa ngày, bây giờ đi xe trở về lại không tới hai mươi phút.

Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, xe lái vào phía trong, dừng lại trước cửa.

Tề Trừng giống như nhóc con đi nhà trẻ rồi đánh nhau với bạn học, sau đó bị gọi phụ huynh, bây giờ dọc đường về cậu ngoan ngoãn ngồi một chỗ không dám hó hé gì.

Chờ về đến nhà, tài xế dừng lại sau đó xuống xe ân cần hạ bàn đạp cho Bạch Tông Ân.

"Trừng Trừng."

Bạch Tông Ân ngồi trên xe gọi lại thiếu niên đang khom lưng định đi xuống.

Tề Trừng sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra là ông xã đang gọi cậu.

Lần đầu tiên anh ấy gọi cậu như vậy.

Có hơi xíu xiu thân mật.

Không phải xíu xiu, mà là rất nhiều. Tề Trừng đỏ mặt, không biết nên làm cái gì.

"Tề thiếu gia, cứ để tôi làm là được rồi." Tài xế đem bàn đạp thả xuống.

Bạch Tông Ân tự mình điều khiển xe lăn xuống xe. Tài xế làm việc ở Bạch gia đã lâu, hắn biết rõ tính tình của Bạch Tông Ân cho nên không đi lên hỗ trợ, mà đợi anh xuống xe rồi mới thu hồi bàn đạp, sau đó lái xe chạy ra phía sau ga ra.

"Về nhà." Bạch Tông Ân đưa tay đưa tới.

Tề Trừng đỏ mặt, ngơ ngơ ngác ngác bị nắm tay.

Tay ông xã rất ấm áp.

"Không cần sợ, tôi đã nói, sẽ không giận cậu."

Tề Trừng nhỏ giọng ấp úng: "Tui không được quen lắm..."

Chưa bao giờ có...cậu và người khác phát sinh tranh chấp rồi đánh nhau, kết quả còn được anh động viên, được ôn nhu bôi thuốc cho, còn được nghe anh nói rằng anh không tức giận sau đó đón cậu về nhà, thật sự chưa từng có.

Khi còn bé, ở cô nhi viện, cậu bị bắt nạt, thế nhưng dì lại không thèm hỏi lý do mà đã nhốt cậu trong phòng tối.

Lúc đi học, cũng có người bắt nạt cậu, nhục mạ cậu, bảo Tề Trừng là con hoang không có cha mẹ, cậu phản kích lại thì thầy giáo lại phạt mỗi mình cậu.

Khi nãy ở quán bar mặc dù Bạch Tông Ân nói rằng không giận nhưng Tề Trừng vẫn rất sợ.

Phụ huynh sẽ không đánh con mình tại nhà trẻ, ai biết được về nhà sẽ bị như thế nào.

Tề Trừng cả một đường nghĩ như vậy.

Lo sợ bất an, chỉ muốn biểu hiện ngoan ngoãn một chút.

Nhưng cậu cũng không nghĩ rằng ông xã đã nhìn ra hết tất cả, anh gọi cậu là 'Trừng Trừng', nói cho cậu biết rằng anh thật sự không tức giận, còn nắm lấy tay cậu.

Đôi mắt Tề Trừng có hơi ẩm ướt, chớp chớp lông mi, cậu vuốt mắt, cất giọng nghẹn ngào ừm một tiếng.

Ui ui ui ông xã thật là tốt quá..

Ông xã tốt nhất vũ trụ.

Cậu không bao giờ nói ông xã là đồ cực kỳ hư hỏng nữa.

Chú Quyền đã sớm chờ ở trong nhà, nghe được động tĩnh trong sân liền ra mở cửa, sau đó thì ông bị dọa cho giật mình, "Làm sao thế này? Mặt mũi Tiểu Trừng sao lại —— mau vào trong nhà kẻo hong phải gió, bác sĩ Liễu vừa tới, để hắn nhìn một cái xem."

Tề Trừng rất ngại ngùng, khịt khịt mũi.

"Gan lớn lắm, theo người khác đánh nhau." Bạch Tông Ân cùng chú Quyền nói.

Tề Trừng đem đầu cúi càng ngày càng thấp, hiện tại rất xấu hổ.

Cậu đã lớn như vậy, sao có thể đi đánh nhau vậy chứ.

Sau đó còn bị ông xã bắt gặp, rồi bị ông xã giáo huấn.

"Lần sau phải đánh thắng." Bạch Tông Ân nhéo nhéo lòng bàn tay Tề Trừng.

Lòng bàn tay thiếu niên chả có bao nhiêu thịt, nhỏ nhắn, gầy gò.

"A?"

Có cho cũng không dám lần sau đi đánh nhau - Tề Trừng rũ đầu mờ mịt trợn to mắt cún.

"Ngu ngốc."

!!!

Phải nhịn, cậu vừa mới phát lời thề không được nói ông xã là đồ hư hỏng nữa rồi.

(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.at.tpad cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức người edit là tui bằng cách không đọc truyện trên các web khác! Xincamon.)

Chú Quyền ở một bên nói: "Đàn ông con trai có khi nào mà không đánh nhau. Khi còn bé Tông Ân cũng từng như vậy ——" mà đó đều là chuyện khi tám tuổi lúc trước, ông dừng một chút, chuyển hướng nói: "Tiểu Trừng đừng để trong lòng, không có chuyện gì, để chú xem một chút mặt của con, làm sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?"

Rất nghiêm trọng sao?

Tề Trừng lo lắng vô cùng, cậu chỉ muốn một đời ăn bám.

Khuôn mặt thật sự quan trọng.

Vào cửa, bác sĩ Liễu chính là vị bác sĩ lần trước đã tới.

Tề Trừng lúc thay giày thì nhìn thấy khuôn mặt của chính mình trong gương nhất thời kinh ngạc.

Trợn to hai mắt.

Tại sao cả khuôn mặt cậu toàn là nước thuốc đỏ hồng thế này!

Mũi màu hồng, hai má cũng màu hồng.

Nhưng rõ ràng mũi không có bị thương mà!

Tề Trừng tức giận trợn mắt lên nhìn ông xã.

Đều là do ông xã bôi thật nhiều thuốc cho cậu.

Sao lại như vậy, sao lại như vậy, không có lí do liền, liền ——

Bạch Tông Ân sắc mặt nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua. Cún con Tiểu Tề Trừng vừa mới xưng xỉa cả mặt lên liều mạng muốn quyết chiến, thấy ông xã quay qua liền nha nha nghẹn ngào nuốt hai tiếng, cam tâm phục tùng.

Ngoan ngoãn, cám ơn ông xã.

Bạch Tông Ân: "..." Tên ngu ngốc này.

Bác sĩ Liễu đã xem qua cho cậu, lau hết sạch nước thuốc trên mặt.

Tề Trừng lén lút lấy điện thoại di động xem, mũi của cậu hình như có hơi đỏ, thật giống như bị xước mất một miếng da.

Xước sao?

Tề Trừng không thấy rõ được.

Cậu giơ tay lên muốn đụng đụng.

Bác sĩ Liễu thấy vậy nói: "Trước tiên đừng nhúc nhích. Chỉ là bị thương ngoài da, rất nhẹ. Thoa một tí thuốc là được, không cần băng bó, hai ba ngày sau sẽ kết vảy, khi đó dù ngứa cũng không được gãi, không cẩn thận sẽ lưu lại sẹo."

"Có cần tiêm vacxin phòng chó dại không?" Bạch Tông Ân ở bên cạnh bất thình lình cất giọng.

Tề Trừng: Jztr!!!

"Không cần tiêm đâu!"

Lilian cũng không phải chó. Không cần, không cần.

Tề Trừng mở to mắt lấy lòng nhìn ông xã.

Bác sĩ Liễu vừa nhìn liền biết Bạch Tông Ân lại muốn đùa giỡn với chồng nhỏ của anh. Cái gì mà tiêm vacxin phòng dại, dù là tiêm thuốc chống *bệnh uốn ván cũng không cần. Chỉ là bị thương ngoài da một chút, tự mình cũng có thể xử lý được, ấy thế mà vẫn lôi đầu hắn tới đây... Bạch Tông Ân này thật sự rất quan tâm đến chồng nhỏ của mình.

"Các cậu xem, nếu muốn tiêm thì tiêm thuốc chống bệnh uốn ván này, tôi có mang theo đây."

!!!

Tề Trừng muốn dựng hết cả lông lên.

Rầm rì hóa thân thành cún con, vây quanh người ông xã, cậu lén lút nhìn xem bác sĩ Liễu có chú ý tới bọn hay không sau đó nhỏ giọng xin khoan dung nói: "Ông xã, tui tự thấy tui rất khỏe á, không cần tiêm đâu mà đúng không?"

Cậu không muốn tiêm!

Mặt cún con xị cả ra, bên trái một vẻ 'bài xích', bên phải thì 'kháng cự kịch liệt'.

"Cậu cảm thấy tốt?"

"Anh mới cảm thấy, anh cảm thấy tui tốt mà...Ông xã." Cún con Tiểu Tề Trừng đáng thương gâu gâu.

Bạch Tông Ân: "Lần này thôi."

Vốn chỉ là muốn đùa giỡn thiếu niên, cũng chỉ có cậu mới tin đó là thật.

Bác sĩ Liễu đã sớm thu thập xong hòm thuốc. Hôm nay là đêm Giáng sinh, hắn đã sớm hẹn xong với mỹ nhân nên chào hỏi xong thì lái xe rời đi.

Bác sĩ Liễu vừa mới đi được năm phút thì Tưởng Chấp cũng đến.

"... Bánh nhân thịt lợn, mấy ngày nay cũng không được ăn hải sản, cẩn thận vết thương." Chú Quyền quan tâm căn dặn Tiểu Trừng.

Quần qua quần lại đã tới bảy giờ. Lúc này vào thường ngày đã sớm ăn cơm xong từ lâu.

Một lồng sủi cảo đầy ụ thịt như là những thỏi vàng ròng óng ánh hấp dẫn.

Tề Trừng vốn bị thương, tâm tình cũng không quá tốt. Nhưng sau khi về đến nhà, tâm tình không tốt cũng biến mất hẳn ngược lại còn rất vui vẻ. Thật sự Tề Trừng chưa bao giờ chịu qua tổn thương nào mà có thể cao hứng như thế.

Cảm giác có gia đình thật tốt.

"Tiểu Tưởng đến rồi? Đến cũng rất đúng lúc thật, nhân thịt lợn dưa muối và trứng gà với tôm bóc vỏ, con ăn cái nào?" Chú Quyền hỏi xong, còn nói: "Thôi lại nếm thử hết đi."

Tên nhóc này lần nào cũng nói là ăn cơm xong rồi ở lại một đêm, thế nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng mà đi.

Tưởng Chấp đương nhiên nói được, gọi anh trai, anh dâu.

Bạch Tông Ân lạnh lùng nói: "Đi rửa tay rồi ăn cơm."

"Dạ được." Tưởng Chấp lúc này không khỏi vui vẻ, đem một đường tâm đặt ở trong bụng.

Nhưng hắn đã vui vẻ quá sớm...

Một bàn sủi cảo thơm ngon, từng viên từng viên tròn tròn một ngụm là cắn hết. Chú Quyền còn pha thêm nước chấm đặc biệt thơm vì thế Tiểu tưởng Chấp đã lâu chưa ăn cơm nhà liền một mạch ăn đến tràn đầy.

Sau đó lại nghe giọng anh trai nhàn nhạt nói: "Gần đây thấy cậu vẫn hay chạy ra ngoài đi chơi, việc học đã thế nào rồi? Chốc nữa ăn xong đến phòng sách tôi một chút."

Khụ khụ khụ.

Sủi cảo đang ăn trong miệng thực sự chả còn ngon nữa. Tưởng Chấp ủ rũ cúi đầu nói vâng.

Ai bảo hắn thi đại học xong sau đó lại không muốn đi du học, chỉ muốn làm đàn em của Bạch Tông Ân, cùng một chuyên ngành với anh. Hiện tại, giáo sư đang dạy hắn lúc nào cũng nhắc đến thành tích của đại ca khi trước.

May là Tưởng Chấp hắn chỉ học khoa học máy tính, không có học tâm lý học và công trình điện tử như anh trai. Anh hắn thực sự quá trâu bò rồi.

Em trai tiểu Husky vừa mới ủ rũ chưa tới ba giây lại lần nữa trở thành một tên nhóc cuồng ca ca.

....

Tề Trừng rất vui vẻ thưởng thức sủi cảo thơm ngát.

Ha ha, cậu không cần học tập, vui sướng!

Ăn cơm xong, Tề Trừng mang theo đồ ăn vặt vui vẻ đi đến phòng khách. Tưởng Chấp cọ tới cọ lui muốn kéo dài thời gian. Tuy rằng hắn rất sùng bái đại ca, thế nhưng gần đây thật sự rất lười biếng. Cũng không nên ngay ngày lễ mà bắt hắn nộp bài tập chứ, hắn đã là sinh viên đại học!

Tưởng Chấp đến phòng khách thì thấy anh dâu đang ngồi ở trên thảm trải sàn, bên cạnh là đĩa hoa quả, sữa chua, bánh quy, kẹo sơn tra, lại còn có cả một lon Coca.

Sau đó còn thấy cậu hứng thú bừng bừng mở TV lên, tay cầm lấy Game controller.

Tưởng Chấp:???

!!!

Không phải, tại sao đều là bảo bốii của đại ca ——

À không, hắn chỉ là em trai, còn người kia là anh dâu. Không so sánh như thế được, hắn không xứng...

Tưởng Chấp chua bẹp, một mặt ước ao, thái độ rất tốt nói: "Anh dâu, cậu chơi game sao."

Nhưng mà giọng điệu lại khó nén được mùi chua.

Tề Trừng liếc nhìn Husky, nghĩ đến buổi chiều đối phương cũng giúp cậu ở khi ở quán bar —— tuy rằng sau đấy lại mách lẻo với ông xã.

Bất quá cậu dù gì cũng là anh dâu, đại nhân không chấp tiểu nhân.

"Cậu muốn chơi sao?" Tề Trừng nhớ lại cái máy chơi game này vốn dĩ của người trước mặt, thật ngại ngùng quá trời. "Sáng sớm hôm nay vừa giao tới, tui không có chơi, vừa mở ra thôi, cậu đừng để ý. Hộp tui cũng không vứt, để cho cậu bọc nó lại."

Tưởng Chấp:???

Anh dâu nói cái mẹ —— bậy bậy lời nói nào.

Tề Trừng cho là Tưởng Chấp muốn đòi lại, cún con chớp mắt lưu luyến nhìn cái game controller.

Gặp lại sau nhá Pikachu.

Mày sắp phải đi xa rồi, là tới trong tay của tên Husky kia.

Hi vọng chủ nhân của mày có thể quý trọng mày.

Ui ui ui thật sự không nỡ chút nào hết. ('д`ι)

Tại sao niềm hạnh phúc lại chỉ ngắn ngủi thế này.

"Thôi để tui đi bọc lại nó vào hộp cho cậu." Trừng Trừng thật không muốn đứng lên chút nào.

Cậu còn bày biện đồ ăn vặt xong hết rồi...

Kết quả là không chơi được nữa... (◞‸◟;)

Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cậu có thể xem TV!!!

"Không phải đâu anh dâu, máy chơi game của cậu cơ mà, sao phải bỏ lại vào hộp? Muốn trả hàng sao" Tưởng Chấp không hiểu nổi mạch não của Tề Trừng.

Tề Trừng khó hiểu nhìn sang, "Là của cậu a. Cậu đặt mua máy chơi game, kêu người ta sáng nay giao tới còn gì."

"Cái ——? Aiz aiz, đại ca nói tôi đặt máy chơi game?" Tưởng Chấp rất nhanh phản ứng lại.

Hắn đặt máy chơi game cái gì chứ, nếu mà có đặt cũng không dám gửi đến đây đâu, chơi ở đây rất không thoải mái. Lần nào muốn chơi cũng lén lút như ăn trộm, làm gì có cửa quang minh chính đại chơi game như thế này giống anh dâu.

Hắn trước đây đều là lén lén lút lút ở trong phòng mình chơi, bị phát hiện chưa viết xong bài tập mà đã chơi game thì ngay lập tức bị tịch thu luôn.

Lần thứ hai hiểu được vị trí của mình đối với anh trai, cõi lòng Tưởng Chấp tan nát thành tám cánh hoa.

Hắn không phải em trai mà đại ca yêu thương nhất nữa rồi.

"Anh ấy còn chủ động mua máy chơi game..." Tưởng Chấp nhỏ giọng ăn dấm.

Tề Trừng không nghe rõ, rất muốn xác nhận lại: "Cậu muốn đòi lại sao?"

"Muốn ——" Tưởng Chấp vốn muốn lừa gạt Tề Trừng để đem máy chơi game đi, chủ yếu là vì quá ganh tị, thế nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tông Ân đang tới đây, hắn rất nhanh liền tỉnh táo lại, ham muốn được sống khiến Tiểu Husky nhanh chóng đáp lại: "Muốn cái gì mà muốn, tôi không muốn. Anh dâu, cậu cứ cầm chơi đi, lại còn do anh trai bỏ tiền ra nữa. Gần đây bài tập rất nhiều, lại còn sắp có kì thi, tôi phải hết sức chuyên chú học tập, tranh thủ leo lên đỉnh cao, dũng cảm lấy được hạng nhất."

Tề Trừng:...

Không quan tâm Husky có ngu ngốc hay không.

Máy chơi game bây giờ là của cậu rồi.

Rất vui vẻ.

"Ông xã, em rể không muốn, vậy tui có thể tự chơi tiếp được sao?"

Bạch Tông Ân gật đầu một cái, nhìn một thảm toàn đồ ăn vặt, chỉ nói: "Đừng bỏ ăn."

Tưởng Chấp đứng bên cạnh:???

Đại ca, thói ở sạch của anh đâu? Tại sao không mắng anh dâu?!

Dựa vào cái gì hắn ở trong phòng của mình ăn đồ ăn thì anh trai liền nhíu mày, mặt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn??!!??

"Tiểu Chấp, cậu theo tôi đi phòng sách." Bạch Tông Ân lạnh lùng nói.

Tưởng Chấp:... cố gắng mỉm cười sống tiếp.

__________

*Bệnh uốn ván là một nhiễm khuẩn nguy hiểm, có tỷ lệ tử vong cao, đặc trưng bởi tăng trương lực cơ và các cơn co cứng, gây ra bởi một độc tố protein mạnh là tetanospasmin do Clostridium tetani tiết ra.

__________

Lời editor: Là như này, tui đọc cmt bên QT thấy khá nhiều người khó chịu với thuộc tính cũng như nhân vật thụ a.k.a Tề Trừng này, vì ẻm được tác giả miêu tả là một thanh niên trưởng thành lớn lên ở cô nhi viện và đã đi làm việc nhưng sau khi xuyên qua thì tính cách lại ngốk nghếk y hệt một đứa nhóc á. Theo cá nhân tui nghĩ, Tề Trừng ẻm vốn suy nghĩ lạc quan như một đứa trẻ thiệt, nhưng ở thế giới kia em buộc phải khoác lên vỏ bọc của người trưởng thành để có thể làm ăn bươn chải kiếm sống á, bây giờ Tề Trừng ẻm xuyên đến đây rồi, ẻm cảm thấy ở gần anh chồng ẻm với chú Quyền là một nơi an toàn nên ẻm muốn được tự do là chính mình rồi ỷ lại họ ấy, mấy cậu để ý chi tiết khi đứng trước đám người Lilian, Tề Trừng cũng chả xoắn xuýt gì cả, ẻm vẫn biết nên làm gì để người ta không bắt nạt được mình. Đến tầm chương 20-21, mấy cậu sẽ đọc được một chi tiết rằng Tề Trừng đã phải giả vờ làm ra vẻ người lớn như thế nào, nên là nếu cảm thấy khó ở với em thụ này thì cũng đừng buông lời cay đắng mà hãy click back thôi nhé:(((((( vẫn gửi lời iu thưnnn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play