Trong nháy mắt, Trình Tô Nhiên bị tươi cươi kia mê hoặc.

Nhìn gương mặt ở gần ngay trước mắt, đường nét thâm thúy, ngũ quan thanh lãnh, mặt mày vẫn như cũ sắc sảo, làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác đã gần 40.

Nhất tần nhất tiếu đều có thể mị hoặc nhân tâm.

Thấy cô không nói lời nào, giống như là đang dao động, tươi cười nơi khóe miệng Giang Ngu càng sâu, ngữ điệu ôn hòa nói: "Nhiên Nhiên, được không?"

Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được bản thân thiếu chút nữa lại rơi vào, âm thầm ảo não.

"Xin lỗi, không tiện."

"......"

Tươi cười của Giang Ngu đọng lại, có chút cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng tự nhiên, "Không sao, vậy không quấy rầy nữa." Mất mát nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Trình Tô Nhiên cũng không lưu luyến, xoay người đi về hướng tiểu khu.

Bánh xe của rương hành lý nghiền trên mặt đất, phát ra từng tiếng cọ xát, Trình Tô Nhiên giống như máy móc cứ đi tới, phảng phất như có thể cảm nhận được sau lưng có một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình, bàn tay nắm lấy tay cầm càng ngày càng gấp.

Đi qua khúc cua, cô giấu mình ở phía sau một bụi cây thấp, lặng lẽ dạt ra lá cây nhìn xem bên ngoài.

Xe vẫn lẳng lặng dừng ở nơi đó.

Người ở trên ghế điều khiểu vẫn luôn nhìn về phương hướng này.

Trình Tô Nhiên hít sâu một hơi, lùi về sau, bước chân nhanh hơn tiếp tục đi.

Vào thang máy lên tầng trên, tiến vào cửa nhà, cô đem rương hành lý đẩy sang một bên, sau đó nhanh chóng thay dép lê chạy đến bên cửa sổ nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một nửa bộ phận phía trái của cửa lớn tiểu khu.

Xe vẫn không đi.

Bóng người ở trên ghế điều khiểu đã trở nên mơ hồ.

Có chút nho nhỏ, cô tịch, cô đơn.

Tức khắc trong lòng Trình Tô Nhiên ngũ vị tạp trần, ngực giống như bị một tảng đá đè lên, nặng trĩu, có điểm thở không nổi.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Không phải cô không muốn Giang Ngu đưa bản thân trở về, mà là nói không chừng đó chỉ là một kịch bản? Giang Ngu muốn biết địa chỉ của cô không phải chỉ là ngày một ngày hai, hiện tại đã biết tên tiểu khu rồi, không thể lại biết nhiều hơn nữa....

Cô ở trong lòng nói với chính mình như vậy.

Qua một lát, chiếc xe cũng ở tại chỗ quay đầu, chậm rãi lái ra khỏi cổng lớn tiểu khu.

Trình Tô Nhiên thở phào một hơi, đi đến cạnh bàn ăn rót một cốc nước lớn uống hết, trái tim đang đập cuồng loạn giống như được làm lạnh đi, dần dần bình phục.

Cô lại không khỏi nhớ tới nhất cử nhất động vừa rồi của Giang Ngu.....

Rút đi lớp áo ngoài của kim chủ, ấu trĩ đến mức giống như một đứa trẻ, có chút xa lạ nhưng lại cũng có chút đáng yêu. Chẳng lẽ đây là bộ dáng chân thật của cô ấy sao? Ai có thể nghĩ đến, bề ngoài nhìn qua giống như chị gái lớn cường thế lãnh lệ, lén ở bên trong lại là một trái tim phấn nộn thiếu nữ, trong nhà còn có một căn phòng bày đầy thỏ bông.

Chậc chậc.

Quỷ ấu trĩ.

Trình Tô Nhiên nghĩ nghĩ lại nở nụ cười.

A, sao cô lại suy nghĩ đến cô ấy nữa rồi? Phi phi phi------

Trình Tô nhiên vỗ vỗ mặt mình, đem bóng dáng người nọ từ trong đầu đuổi đi, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm.

Lúc này cửa phòng khách mở ra, Văn Nhược Huyền từ bên ngoài đi vào.

"Nhiên Nhiên...."

Ánh mắt hai người đối thượng nhau.

Nàng giơ giơ cái hộp dẹp hình vuông trong tay lên, cười thần bí, "Đoán xem đây là cái gì?"

Trình Tô Nhiên nhướng mày, "Không đoán, cậu trực tiếp nói cho mình nghe đi." Dứt lời nhỏ giọng lẩm bẩm, "Mỗi lần mình đều đoán không trúng...."

Văn Nhược Huyền bị chọc cười, cầm lấy dao tiện lợi mở túi đóng gói bên ngoài của hộp ra, Trình Tô Nhiên mang theo đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn chằm chằm nó, ngoài miệng nói là không đoán nhưng trong lòng lại đem các loại đồ vật có khả năng đoán một lần.

Là một cái bọc vô lăng.

"Hả?" Trình Tô Nhiên kinh ngạc.

"Bọc vô lăng hiện tại của cậu quá cứng, lần trước đem cánh tay của cậu đập thành như vậy, cái này rất mềm, còn có túi khí ở giữa vòng ngoài lông tơ và đệm lót bên trong, có tác dụng giảm xóc khi có lực mạnh tác động vào, hơn nửa còn rất mỏng, sẽ không ảnh hưởng đến xúc cảm khi đánh tay lái." Văn Nhược Huyền một bên nói một bên làm biểu thị, ngữ khí ôn nhu.

"Màu cà phê sữa, vừa lúc thích hợp với nội thất ô tô của cậu."

Trình Tô Nhiên tiếp nhận sờ sờ, lông xù xù, mềm mại, có chút yêu thích không rời tay, nhất thời không biết là kinh hỉ hay là cảm động.

Vết bầm ở khuỷu tay sớm đã biến mất, làn da đã trở lại bóng loáng như lúc ban đầu, ngay cả bản thân cô cũng đã quên chuyện này.

"Thích không?" Văn Nhược Huyền đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn cô.

Trình Tô Nhiên gật đầu như đảo tỏi, "Thích! Ngày mai mình liền mang vào."

Nhìn hai má lúm đồng tiền nhỏ của cô, Văn Nhược Huyền có chút thất thần, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, Nhiên Nhiên....."

"Hửm?"

"Tết Trung Thu năm nay mình phải về nhà một chuyến, không thể ở lại bồi cậu." Tươi cười của nàng ảm đạm xuống.

Trình Tô Nhiên sửng sốt, cười nhún vai, nói: "Không sao a, mình cũng không phải là con nít, ở nhà một mình cũng rất bình thường, yên tâm đi."

Lúc trước khi chưa nhận thức Văn Nhược Huyền, mỗi lần đến ngày lễ truyền thống cô đều một mình vượt qua, trừ bỏ Tết Trung Thu năm hai mươi tuổi ấy. Sau khi nhận thức Văn Nhược Huyền, chỉ cần ăn tết, vô luận là cách nhau bao xa, ở trong nước hay là ở nước ngoài, nàng tổng hội đều tới bồi cô.

Vì làm bạn với cô, Nhược Huyền đã ba năm không trở về nhà vào ngày nghỉ.

Nhược Huyền là người có gia đình.

Không giống cô.....

Ở nơi nào cũng đều giống nhau.

Nghe cô nói như vậy Văn Nhược Huyền ngược lại càng khổ sở, thở dài gục đầu xuống.

"Cậu đã bồi mình qua quá nhiều ngày lễ, không kém lúc này đây, hơn nữa chúng ta mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, chỉ cần muốn, mỗi ngày đều có thể là ngày tết a." Trình Tô Nhiên rõ ràng nhìn thấy trong mắt nàng là u sầu, áy náy lại đau lòng, ôm lấy cánh tay nàng, một bên an ủi một bên làm nũng.

"Đừng không vui nha, chị Huyền..... A không, Nhược Huyền, tiểu Huyền Huyền ~"

Lại quên nữa.

Tuy rằng là kịp thời sửa miệng nhưng vẫn bị Văn Nhược Huyền nghe thấy, nàng nhìn Trình Tô Nhiên, ánh mắt ôn hòa giấu đi nhàn nhạt tình ý, cuối cùng là nhịn không được mà mở miệng.

"Nhiên Nhiên, có phải cậu còn có một người chị ruột không?"

"Không có."

"?"

Văn Nhược Huyền hoàn toàn hồ đồ, ánh mắt phức tạp, "Cậu hình như đặc biệt thích cái xưng hô "chị"....."

Trình Tô Nhiên sửng sốt.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên một khuôn mặt.

"À, bởi vì cậu so với mình lớn hơn nên gọi chị, không đúng sao?" Cô giả vờ bình tĩnh, cười cười che giấu.

Văn Nhược Huyền cũng có lệ mà gật đầu: "Đúng vậy, không sai."

Hiển nhiên không phải như thế.

Nàng biết Nhiên Nhiên có một người chị họ, từ nhỏ đã luôn khi dễ cô, cái gọi là "chị" trước hết đã loại trừ người này, lại loại trừ thêm chị ruột, như vậy, nếu đã không cùng quan hệ huyết thống vậy cũng chỉ có thể là một người bạn nữ khác....

Có một suy đoán lớn mật nổi lên.

Không....

Nàng không thể nghĩ nhiều, bởi vì tính hướng của bản thân mà lại nhìn bất luận nữ nhân nào cũng mang lên lự kính, có đôi khi đúng là nghĩ đến quá nhiều mới có thể không ngừng phiền não.

Nếu còn hỏi tiếp, Nhiên Nhiên nhất định sẽ không vui.

.....

Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng.

Thời gian trôi nhanh trong công tác bận rộn, Trình Tô Nhiên liên tục đi công tác trong vòng một tuần, bảy ngày thay đổi tám thành phố, chịu đựng đến ngày nghỉ hôm nay rốt cuộc mới có chút cảm giác sống lại.

Ngủ đến giữa trưa mới rời giường, qua loa ăn chút gì đó, buổi chiều lại ngồi ở trong thư phòng sửa lại mô hình.

Món đồ này đã được đặt trong thư phòng rất nhiều ngày, vẫn luôn không có gì thay đổi, hình nhân đứt mất một đoạn cánh tay, xích đu ở hoa viên đứt gãy, vật trang trí bối cảnh rơi rớt tan tác.... Hết thảy đều vẫn là bộ dạng khi mới lấy về.

Trình Tô Nhiên nhìn nó đột nhiên cảm thấy, cho dù có sửa lại được rồi thì cũng không còn ý nghĩa nữa.

Món quà của quá khứ, món quà đã hỏng, hãy để cho nó ở lại quá khứ đi, khuyết thiếu cũng tượng trưng cho đổ vỡ của quá khứ, vì cái gì còn muốn sửa lại chứ? Sửa lại thì có nghĩa là trở lại như cũ, món đồ trở lại như cũ, quan hệ cũng sẽ trở lại như cũ sao....

Trình Tô Nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, đơn giản không nghĩ nữa, bắt đầu bắt tay vào việc sửa lại.

Dựa theo kế hoạch mà cô viết thì bối cảnh trang trí phẩm rơi rớt chỉ cần dùng keo dính lại là được, xích đu bị đứt gãy cùng cánh tay của hình nhân bị rớt ra mới là chuyện lớn, nếu thật sự không sửa lại được cũng chỉ có thể làm cái mới.

Một buổi trưa liền cứ như vậy mà qua đi.

Chuông điện thoại vang lên, Trình Tô Nhiên từ trên bàn đầy tài liệu ngẩng đầu lên, vừa thấy hiển thị của điện báo liền ngây dại.

Giang Ngu.....

Tâm của cô đột nhiên nhảy lên, không biết là khẩn trương hay là cái gì khác. Đã lâu không liên lạc cô tựa hồ như đã quên mất người này, nhưng giờ khắc nhìn thấy cái tên đó, toàn bộ những cảm giác quen thuộc có được đều dũng mãnh trào ra.

Do dự vài giây cuối cùng cô cũng ấn xuống phím màu lục kia, thanh tuyến bình tĩnh đến lãnh đạm: "Giang tổng?"

"Nhiên Nhiên, em đang ở đâu? Có bận gì không?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm ôn nhuận của nữ nhân.

Trình Tô Nhiên theo bản năng nói: "Ở nhà nghỉ ngơi, làm sao vậy?"

Bên kia ngừng lại hai giây, nói: "Chỗ của tôi có vài món quần áo muốn cho em xem."

"Quần áo gì?"

"Là chế tác tự tôi thiết kế, cảm giác em hẳn là sẽ thích. Như vậy đi, tôi hiện tại đưa....."

Không đợi cô ấy nói xong, Trình Tô nhiên cấp bách mà đánh gãy: "Không cần."

Thanh âm đột nhiên im bặt.

Trầm mặc như một cánh tay vô hình bóp lấy yết hầu của Trình Tô Nhiên, cô hoảng hốt sinh ra một cổ cảm giác tội ác.

Cô nên cúp máy.

Đối phương cũng không cúp.

"Nếu không có chuyện gì nữa tôi....."

"Nhiên Nhiên."

Lần này đến phiên Trình Tô Nhiên bị ngắt lời.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm lại thấp thêm vài phần, có chút nặng nề, "Chờ em chính mắt nhìn thấy chúng nó, tự mình sờ sờ chúng nó thì hẳn quyết định, có được không?" Một câu cuối cùng thật nhẹ.

Giống như là đang thì thầm ở bên tai vậy.

Cổ họng Trình Tô Nhiên có chút tắc nghẽn, sau một lúc lâu do dự mới nhỏ giọng nói: "Được rồi, chị tới cửa thì gọi điện thoại cho tôi, tôi đi xuống."

"Ừm."

Giang Ngu cúp máy trước.

Trình Tô Nhiên buông điện thoại, lúc này mới phát giác được trái tim mình đang đập rất nhanh, có một loại cảm giác cả người phát lạnh, cô hít sâu, ngã ngồi ở trên ghế.

Chỉ ở cửa nhìn xem thôi.

Cô an ủi chính mình.

........

Hai mươi phút sau, Trình Tô Nhiên vội vàng đi ra cửa tiểu khu.

Một chiếc xe hơi màu đen lẳng lặng đỗ ở kia, cô từ từ đến gần, cửa ở ghế điều khiểu mở ra, Giang Ngu không nhanh không chậm mà xuống xe, hướng cô cười nhạt.

Cô bỗng nhiên hối hận bản thân đã mặc áo ngủ cùng dép lê đi xuống.

"......"

"Nhiên Nhiên------" Giang Ngu mở cốp sau xe ra, cười hướng cô vẫy vẫy tay.

Trình Tô Nhiên cho rằng chỉ là vai món quần áo mà thôi, xem xong thì tốt rồi, lại không nghĩ rằng phía sau cốp xe chất đầy bảy tám cái hộp bìa cứng dẹp hình chữ nhật, có móc màu be và chỉ vàng niêm phong các cạnh, bao đến kín mít.

"Như vậy thì xem như thế nào?" Cô nhíu mày.

Giang Ngu duỗi tay đặt lên một cái hộp, làm động tác muốn nâng lên, "Nâng đi lên là được rồi, tới, chúng ta làm cùng đi."

Trình Tô Nhiên: "......"

"Những bộ quần áo đó chất liệu tương đối đặc thù, nếu như xoa nhíu hoặc có quá nhiều nếp gấp sẽ ảnh hưởng đến chỉnh thể khuếch hình, cho nên chỉ có thể dùng hộp bìa cứng đóng gói chúng lại, xác thật rất bất tiện, bất quá, tôi bảo đảm em sẽ thích." Giang Ngu tựa hồ nhìn ra cô do dự, không nhanh không chậm mà giải thích, con ngươi thâm thúy đưa đẩy đầy tình ý.

Trình Tô Nhiên nhìn cô, lại nhìn nhìn hộp giấy, môi nhấp lại nhấp, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Được rồi....."

Cô tiến lên vươn tay, nâng một hộp giấy khác lên, cùng Giang Ngu hợp lực cẩn thận nâng ra.

Giang Ngu đưa một tay ra sờ sờ chìa khóa, cốp phía sau xe tự động hạ xuống, toàn xe được khóa lại. "Đi thôi, em dẫn đường."

Hai người đi ngang giống như con cua tiến vào tiểu khu.

Tân Vịnh cũng được xem như là một tiểu khu xa hoa, nếu phải so sánh thì so với khu biệt thự Lâm Thượng vẫn cách một bậc, xanh hóa của tiểu khu được làm rất tốt, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp, bên trong tổng cộng có 7 tòa cao tầng, cao nhất là 32 tầng.

Tòa số 5, tầng mười tám, đi hai lần thang máy và cách hai hộ, 1802.

Giang Ngu yên lặng ghi nhớ.

Vừa vào cửa, cô ấy đã ngừng thở, bất động thanh sắc mà nhìn quanh bốn phía.

Căn hộ được trang trí thập phần đơn giản, được thiết kế theo phong cách hiện đại, phòng khách không có chủ đèn, không gian có vẻ đặc biệt rộng rãi thoáng đãng, cô ấy rất thích loại thiết kế này.

"Trước tiên đặt chúng xuống đất đi, tôi lấy dép lê cho chị."

"Được."

Hai người cẩn thận mà đem hộp giấy thả xuống.

Trình Tô Nhiên mở tủ giày ra, cầm lấy một đôi dép lê dành cho khách nam đặt ở bên chân cô ấy, "Dép lê dành cho nữ chị mang không vừa cho nên mang đỡ của nam đi."

Cô nhớ rõ Giang Ngu mang giày size 42.

"Ừm." Giang Ngu nghiêng mặt đi, tránh đi tầm mắt của cô, nhấp miệng cười trộm.

"Chị uống cái gì? Nước, rượu trái cây, sữa chua hay là trà hoa."

"Nước sôi để nguội."

Hai người lại đem hộp giấy nâng lên đặt cạnh sô pha, Giang Ngu ngồi xuống, Trình Tô Nhiên xoay người đi vào phòng bếp, cầm một cái ly thủy tinh súc rửa sạch sẽ, tiếp theo lại rót nước vào đặt ở trước mặt cô ấy.

"Cảm ơn." Giang Ngu khách khí nói.

"Có kéo không? Tôi giúp em mở hộp ra, hiện tại có thể thử xem."

Trình Tô Nhiên lại đi lấy kéo, trước sau vẫn luôn rũ mắt không nhìn đến cô ấy, yên lặng đem kéo đưa qua, ánh mắt chỉ dừng trên đôi tay đang thuần thục cắt phong biên của cô ấy.

Tám hộp toàn bộ đều được mở ra, bên trong lần lượt là hai chiếc váy liền áo, ba chiếc áo, một chiếc quần dài, hai chiếc váy ngắn, dùng một tầng giấy mỏng đặc thù bao lại, thập phần tinh xảo.

"Em trước xem thử cái quần này, nhìn xem số đo có đúng không." Giang Ngu gỡ ra giấy đóng gói của chiếc quần, thẳng tắp mà xách lên.

Trình Tô Nhiên rũ mắt, duỗi tay tiếp nhận.

Đây là một chiếc quần ống loa, hoa văn chữ cái đen trắng, cạnh sườn biên của bắp chân được xẻ tà, cạp cao. Nháy mắt khi đầu ngón tay chạm vào chất liệu kia cô đã biết, chính là loại xúc cảm mà bản thân thích.

Cô không do dự, đưa tay gỡ xuống lớp giấy đóng gói của váy ngắn, tính cả quần cùng nhau mang vào phòng.

Giang Ngu ngồi ở trên sô pha chờ.

Vài phút sau Trình Tô nhiên đi ra, đã đổi trở về quần ngủ, chỉ là sắc mặt có chút quái dị, không giống như là vừa lòng, lại cũng không giống như là không vừa lòng.

"Thế nào?" Giang Ngu mỉm cười nhìn cô.

Trình Tô Nhiên ôm quần cùng váy ngắn, giữa mày nhíu lại, ngữ khí chất vấn: "Vì cái gì số đo lại vừa vặn thích hợp như vậy?"

"Bởi vì....."

Khóe môi Giang Ngu cong lên, đáy mắt là nhu sóng dập dềnh, "Tôi dựa theo dáng người của em để thiết kế." Nói xong, không đợi Trình Tô Nhiên mở miệng cô ấy lại xách một cái áo vừa mới mở đóng gói ra đứng lên, "Thử cái này xem, phối thành một bộ."

Cánh tay dài của cô giương lên, bàn tay đáp ở trên đầu vai của Trình Tô Nhiên, liền thay cô phủ thêm.

- ------ tích tích

Cửa phòng khách mở ra.

Văn Nhược Huyền xách theo túi từ bên ngoài tiến vào.

Giang Ngu ngẩng đầu lên.

- ---------

Editor:

Giống chính thất bắt gặp người yêu cùng tiểu tam đang dang díu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play