Chất vị đắng chát của cà phê còn lưu lại ở trong khoang miệng, mang theo điểm điểm chua xót, kỳ thật Trình Tô Nhiên cũng không quá thích uống cà phê, so với vị đắng chát của nó, cô càng thích hương vị ngọt ngào hơn.
Đặc biệt là giờ phút này, nội tâm tràn ngập đắng chát, liền càng muốn ăn thêm chút đồ ngọt.
Cô không nói chuyện, chỉ cúi đầu, cầm lấy muỗng bạc múc một khối nhỏ bánh kem đưa vào trong miệng mình. Vị bơ thơm ngọt trong nháy mắt hóa khai vị đắng nơi đầu lưỡi, nồng đậm, dày đặc, bao trùm lên toàn bộ khổ sở đang có.
Thật tốt a.
Cô một muỗng lại tiếp một muỗng mà ăn bánh kem.
Giang Ngu nhìn cô thong thả ung dung mà ăn, tựa hồ là bộ dáng không tính muốn trả lời, tâm lại như có cái gì nghẹn lại, nhưng cũng không dám truy vấn, liền yên lặng chờ.
Bánh kem đã ăn đến không sai biệt lắm rồi Trình Tô Nhiên mới buông muỗng bạc, xoa xoa miệng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đối diện cùng Giang Ngu.
"Có thể."
Giang Ngu thở phào một hơi, trong mắt mang theo ý cười, "Nhiên Nhiên...."
"Mô hình chờ tôi sửa xong lại trả cho chị." Sắc mặt Trình Tô Nhiên bình thản nói.
Cô không muốn lại lần nữa hãm sâu vào, nhưng cũng luyến tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Giang Ngu, nếu đã cáo biệt đoạn thời gian cũ kia, cáo biệt các cô của trước đây, thì phải lấy thân phận mới một lần nữa cho nhau nhận thức, buông tha Giang Ngu, cũng là buông tha chính bản thân mình.
Về sau cô là Trình Tô Nhiên, không phải là chim hoàng yến, mà Giang Ngu là Giang Ngu, không phải kim chủ.
Vừa nghe thấy mô hình có thể sửa lại, ánh mắt Giang Ngu đã sáng lên, rồi lại có chút lo lắng, "Có thể sửa được không? Tôi cũng không nhớ rõ tôi đã thử bao nhiêu lần nữa, mỗi lần đều làm cho lung tung rối loạn lên, sợ càng sửa càng hư, sau đó liền không sửa nữa, đem nó bảo quản thật tốt...."
"Là do chị ngốc." Trình Tô Nhiên nhịn không được nở nụ cười.
Giang Ngu cũng cười, ánh mắt thâm thúy như hàm chứa nhu tình, "Nhiên Nhiên, hiện tại có thể thêm Wechat không?"
Tươi cười của Trình Tô Nhiên cứng lại.
"Không thêm cũng không sao." Giang Ngu sợ cô không cao hứng.
Trình Tô Nhiên không nói chuyện, chỉ cảm thấy trong miệng có chút khô khốc, bưng ly lên tính uống một ngụm cà phê, nhưng nhớ tới hương vị đắng chát của nó lại buông xuống.
Giang Ngu nhíu mày, vẫy vẫy tay gọi người phục vụ, đợi người đến gần thì hỏi: "Xin hỏi ở đây có nước trái cây không?"
"Có ạ." Người phục vụ đưa một cái máy tính bảng qua cho cô ấy xem.
Giang Ngu chọn một ly nước ép dưa hấu, lại chọn thêm một phần bánh mouse, chờ người phục vụ đi rồi, Trình Tô Nhiên mới nghi hoặc nói: "Phần của chị còn chưa ăn xong mà."
"Gọi cho em." Giang Ngu nhìn cái đĩa đã không còn gì trước mặt cô.
Trình Tô Nhiên rũ mắt xuống, trầm mặc không lên tiếng.
Không bao lâu, nước trái cây cùng bánh kem đã được mang lên, Trình Tô Nhiên uống mấy ngụm nước ép dưa hấu, ngọt ngào, cảm giác mát lạnh từ yết hầu chảy thẳng vào đáy lòng, khóe miệng của cô nhỏ đến khó phát hiện mà giương lên, lại tiếp tục ăn bánh kem.
Quả nhiên đồ ngọt sẽ làm cho tâm tình người ta trở nên sung sướng.
Đuôi mắt Giang Ngu nhuộm đầy ý cười, bưng ly cà phê của mình lên nhấp một ngụm, chậm rãi ăn phần bánh kem của mình.
"Chị thì sao?" Trình Tô Nhiên đột nhiên ngước mắt lên hỏi.
"Cái gì?"
"Mấy năm nay như thế nào?"
Biểu tình của Giang Ngu trở nên vi diệu, nhấp miệng cười cười, nói: "Về hưu. Từ trước sàn diễn chuyển ra phía sau màn, hiện tại là người đại diện kiêm nhà thiết kế."
"Nhà thiết kế của ETERNO."
"Ừm."
Trình Tô Nhiên sẽ không nói bản thân đã từng ở trên mạng tìm kiếm tư liệu, chỉ nhẹ nhàng à một tiếng, "Hình như tôi từng mua quần áo của nhãn hàng này, thiết kế cùng chất liệu đều rất tốt."
"Là bộ nào?" Giang Ngu nổi lên hứng thú, "Nói không chừng là tác phẩm của tôi."
Trình Tô Nhiên cầm lấy điện thoại, ở trong album ảnh lướt một hồi, mở ra một bức ảnh tự sướng cùng một chiếc áo len đen hở cổ, "Cái này."
"Là hệ liệt xuân hè năm kia, mẫu thiết kế thứ hai của tôi,"
"Thật sự là chị?"
"Không gạt em." Giang Ngu lắc đầu.
Một chiếc áo len đen hở cổ trong vô cùng bình thường, bề ngoài thoạt nhìn rất giản dị, Trình Tô Nhiên nhìn thấy nó ở cửa hàng, vốn dĩ là không tính mua, thẳng đến khi cô vươn tay sờ soạng một chút.
Chất liệu rất mềm mại, giống như cotton nhưng lại có điểm cảm giác mát mẻ của băng ti, cô cho rằng loại chất liệu này mặc ở trên người quá mức rũ rượi, không tôn lên được hình dáng của nó, sẽ phóng đại khuyết điểm bả vai tròn của cô, nhưng mà mặc vào rồi mới phát hiện, chiếc áo này khuếch trương lên được cơ thể căng đầy, chỗ bả vai lại không biết thiết kế như thế nào, trong có hơi giống áo khoác tây trang, vô luận là cô có giơ cánh tay lên như thế nào trước sau vẫn luôn bảo trì hình dáng cũ.
Hoàn mỹ che giấu khuyết điểm trên bả vai của cô.
Cô liền mua.
Có lẽ là do trước đây chịu ảnh hưởng từ Giang Ngu quá sâu đi.....
"À." Trình Tô Nhiên rầu rĩ mà ứng thanh, cúi đầu uống nước ép dưa hấu.
Giang Ngu cười như không cười, "Sở thích của chúng ta rất giống nhau."
"Chất liệu và màu sắc đều rất tốt, không sai biệt lắm phổ biến với mọi người."
"Ừm."
Mạnh miệng.
Giang Ngu ăn một khối bánh kem, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên, nếu em thích, tôi có thể vì em mà thiết kế riêng."
"Nếu có nhu cầu tôi lại nói với chị." Trình Tô Nhiên uyển chuyển nói.
"Được."
Hai người lại hàn huyên một lát chuyện liên quan đến phát triển trong công việc mấy năm nay.
Ước chừng đã ba giờ, Trình Tô Nhiên nói còn có việc, sau khi thanh toán xong hóa đơn thì rời đi. Giang Ngu một mình ngồi ở trên ghế, uống xong ly cà phê của mình rồi lại đem ly cà phê không động đến của Trình Tô nhiên cũng uống nốt.
Cô ấy cầm lấy thẻ ngân hàng nhìn nhìn.
827930....
Ngày 27 tháng 8, buổi tối 9 giờ rưỡi.
Giang Ngu ở trong lòng mặc niệm một lần, thở dài, nhớ tới 5 năm trước ngày mà Trình Tô Nhiên thổ lộ.
Khi đó Nhiên Nhiên rất dũng cảm, biết rõ nói ra sẽ không thể tiếp tục lưu lại bên cạnh cô ấy nữa nhưng vẫn lựa chọn thổ lộ. Cô ấy trước nay đều chưa từng nhìn lầm người, ngược lại là bản thân..... Cô ấy càng ngày càng cảm thấy bản thân không xứng với phần chân thành cùng thiệt tình này.
Trong lòng của Nhiên Nhiên còn có cô ấy sao? Có lẽ cô ấy đã không còn cơ hội nữa rồi.....
Yên lặng ngồi trong chốc lát, Giang Ngu đem thẻ ngân hàng nhét vào trong túi, đứng lên, đêm nay có hẹn cùng Bùi Sơ Đồng ăn cơm chiều, đang chuẩn bị trước đi qua, cô ấy một bên đi về hướng thang lầu một bên gọi điện thoại.
Một trận thanh âm nức nở truyền vào tai, Giang ngu ngẩn người, còn chưa kịp nói cái gì liền nghe thấy Bùi Sơ Đồng nức nở nói: "Khả Khả, không ăn cơm nữa, tôi hiện tại đang ở thủ đô....."
"Cậu đừng khóc, sao lại thế này?"
"Ông nội của tôi không còn nữa....."
.......
Bên ngoài phòng bệnh ICU, Bùi Sơ Đồng ngồi xổm dưới đất, đôi tay ôm lấy đầu gối, hai mắt dại đi chảy ra nước mắt.
Vài phút trước bác sĩ vừa mới tuyên bố ở phòng bệnh là lão nhân đã chết não.
Đầu tháng này, bệnh cũ của ông nội tái phát phải vào bệnh viện, tình huống khi tốt khi xấu mà nàng lại ở đoàn làm phim không thể phân thân, nhiều ngày như vậy rồi cũng chưa trở về vấn an ông được. Hôm nay bộ phim mới vừa đóng máy xong nàng mới vừa trở lại Giang Thành, tính toán thu thập một chút đồ sau đó nghỉ ngơi thật tốt một đêm, sáng mai mới bay qua.
Buổi sáng hôm nay trong nhà còn gọi điện thoại cho nàng, bà nội rất cao hứng nói ông nội có thể tự hô hấp rồi, còn có thể ngồi dậy nói chuyện phiếm cùng mọi người.
Ai ngờ tới giữa trưa bệnh tình lại kịch liệt chuyển biến xấu, bác sĩ trực ban ra thông báo bệnh tình nguy kịch.
Lúc đó nàng vừa mới đến sân bay của Giang Thành.
Ông nội nằm ở phòng ICU, cả người cắm đầy ống dẫn, cường chống lại một hơi cuối cùng chính là chờ nàng đuổi tới trước giường, liếc mắt nhìn nàng một cái cuối cùng mới an tâm rời đi.
Nàng ở phòng bệnh trực tiếp hỏng mất khóc rống.
Trong nháy mắt kia, toàn bộ đầu óc của nàng đều là tự trách, nếu bản thân có thể trở về sớm một chút, có lẽ ông nội nhìn thấy nàng rồi tâm tình sẽ tốt lên, bệnh tình cũng sẽ chuyển biến tích cực hơn có đúng không?
Cha mẹ cùng nhóm thân thích đều ở ngoài thương lượng hậu sự, bà nội bởi vì khóc đến ngất xỉu mà đã được đưa vào phòng bệnh nằm, Bùi Sơ Đồng cứ như vậy ngồi ở ven tường, giống như một con rối gỗ không có linh hồn.
Một trận dồn dập tiếng bước chân từ phía cuối hành lang đi đến.
"Ai, tiểu Nguyễn tới rồi."
"Tiểu Nguyễn...."
Thân hữu chú ý tới người đang tới, thanh âm hết đợt này đến đợt khác.
"Chú Bùi, ông nội đâu ạ?" Một giọng nữ trầm thấp khàn khàn, lộ ra chút mệt mỏi.
Vành tai của Bùi Sơ Đồng khẽ nhúc nhích, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thân ảnh nữ nhân thon dài ánh vào trong mi mắt, tóc dài được buột gọn ở sau đầu, mặc một chiếc áo thun cùng quần jean đơn giản, khuôn mặt mảnh khảnh, đường nét lãnh ngạnh, bộ dáng vẫn như cũ ít khi nói cười.
A.
Nguyễn Mộ.
Nàng chung quy cuối cùng cũng gặp được cô.
"Vẫn luôn đợi con, nhưng mà chờ không được, mới vừa đi không lâu, con vào nhìn người một cái đi." Bùi phụ thở dài, chỉ chỉ phòng bệnh.
Nguyễn Mộ cất bước vọt vào trong, đi đến trước giường, chỉ thấy lão nhân lẳng lặng nằm ở nơi đó, biểu tình an tường, cánh tay khô gầy lộ ra bên ngoài, trên làn da vẫn còn huyết sắc, càng giống như chỉ là đang ngủ say.
"Ông nội...." Cô nghẹn ngào mà kêu.
Nước mắt ngăn không được chảy xuống, thân thể Nguyễn Mộ đứng thẳng, chậm rãi nâng tay phải lên hướng về phía di thể của lão nhân kính một cái quân lễ.
Sau đó "đông" một tiếng mà quỳ xuống.
Với cô mà nói, ông nội Bùi ân trọng như núi, hôm nay bản thân đã tới chậm không thể gặp mặt lão nhân lần cuối cùng, lưu lại cả đời chính là tiếc nuối....
Nếu năm đó không kiên trì muốn rời đi thì đã tốt rồi.
Quỳ một hồi lâu, Nguyễn Mộ run rẩy mà đứng lên, lau sạch nước mắt. Lúc này người nhà họ Bùi đã liên hệ với nhà tang lễ, hộ sĩ cũng đã vào, cô lưu luyến mà liếc mắt một cái nhìn lão nhân, xoay người đi ra ngoài.
Bùi Sơ Đồng ngồi xổm ở trong một góc nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
[ từ hôm nay trở đi cậu được tự do.... Về sau mỗi người chúng ta đều mạnh khỏe. ]
[ tôi tiếp thu bất luận quyết định gì của cậu. ]
Hồi ức mãnh liệt tràn ra, chuyện cũ ở trước mắt phù phù trầm trầm, cả hai phảng phất như vẫn là bộ dạng của năm đó, nhoáng một cái, lại trở về khi còn nhỏ.
Môi Nguyễn Mộ giật giật: "Đồng Đồng....."
Cô ngồi xổm xuống.
Bùi Sơ Đồng chỉ nhìn cô, không nói lời nào, hốc mắt sưng đỏ hàm chứa lệ quang.
Nguyễn Mộ ý đồ vươn tay muốn chạm vào cô.
Thân thể Bùi Sơ Đồng rụt rụt, cánh tay của Nguyễn Mộ vươn ra một nửa ở trong không trung, tiến cũng không được mà thối lui cũng không xong.
Sau một lúc lâu, cô yên lặng thu hồi tay.
.......
Di thể của ông nội Bùi được đưa đến nhà tang lễ, trải qua quá trình thương nghị, người nhà họ Bùi quyết định đem nghi thức cáo biệt tiến hành vào sáng ngày kia.
Hai ngày nay Nguyễn Mộ liền ở tại Bùi gia.
Bất đồng với trước chính là, trước kia từ nhỏ cô đã cùng Bùi Sơ Đồng ở tại một gian phòng, bây giờ đã là phòng một người của Bùi Sơ Đồng, hiện tại cô chỉ có thể tạm thời ở tại phòng cho khách. Cô ở lầu một, Bùi Sơ Đồng ở lầu hai.
Đêm đầu tiên ai cũng không tìm ai.
Hai người không có bất luận giao lưu gì.
Ban ngày Bùi Sơ Đồng đem mình nhốt ở trong phòng, không ra khỏi cửa, không gặp người, không ăn uống, Bùi phụ Bùi mẫu vô cùng lo lắng. Bên này phải xử lí tang sự, an ủi bà nội, bên kia còn phải lo lắng cho con gái, vội đến xoay vòng vòng.
Từ đêm tối đến sáng sớm, từ sáng sơm đến đêm tối.
Bùi Sơ Đồng ở trên giường nằm cả ngày.
Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, giống như hồn phách của bản thân đã bị ném đến địa phương nào khác, không biết là bởi vì ông nội qua đời hay là bởi vì gặp được Nguyễn Mộ. Nàng ngưỡng mặt nhìn chằm chằm vào trần nhà, chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng không tồn tại.
- ----- cốc cốc
"Đồng Đồng, có thể mở cửa không?" Bên ngoài truyền đến thanh âm của Nguyễn Mộ.
"Tôi là đầu gỗ."
Bùi Sơ Đồng hít mạnh một hơi, thân thể co rúm lại, lại giãn ra, thân động một cái chống cánh tay, lảo đảo chạy tới mở cửa.
Nguyễn Mộ tay bưng một cái khay đứng ở bên ngoài, trên khay là một bát mì hương khí bốn phía.
"Đồng Đồng...."
Trong mắt của cô toát ra vui sướng.
Lông mi Bùi Sơ Đồng run rẩy, nghiêng thân mình để cô tiến vào, "phanh" một tiếng quăng cửa đóng lại.
Tiếng vang chấn đến cánh tay Nguyễn Mộ run lên.
Cô đi đến trước bàn, khom lưng buông khay xuống, "Cả một ngày rồi cậu cũng không ăn gì, tôi trước nấu cho cậu mì thịt kho mà cậu thích nhất, nhiều ít ăn mấy ngụm đi, đừng để chú và dì....."
Lời còn chưa dứt, Bùi Sơ Đồng đã xông tới ôm lấy cô, đột nhiên thất thanh khóc rống.
"Hỗn đản..... Cậu rốt cuộc đã đi nơi nào..... Hiện tại mới trở về..... Ông nội muốn gặp mặt cậu lần cuối..... Xú hỗn đản...... Tôi, tôi cũng muốn gặp cậu......"
Cả người Nguyễn Mộ cứng đờ.
Cánh tay nâng lên chậm rãi hạ xuống, vòng lấy eo nàng, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ về sau gáy nàng, giống như khi còn nhỏ vẫn thường an ủi nàng.
"Tôi....."
"Thực xin lỗi," hốc mắt Nguyễn Mộ phiếm hồng, "Có một chuyện tôi muốn thẳng thắn với cậu."
Bùi Sơ Đồng ôm chặt cô.
"Kỳ thật tôi được ông nội nhặt về."
- -----------
Editor:(•ө•)♡