Trong nháy mắt khi nghe thấy câu trả lời của cô, đầu ngón tay Giang Ngu run lên, nội tâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cô ấy đặt cuộc thắng.

Bạn nhỏ sẽ nguyện ý.

Khóe miệng giương lên nho nhỏ độ cung khó phát hiện, cô ấy đem mặt quay lại, biểu tình đã khôi phục nhàn nhạt, nâng tay kia lên, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt cô gái nhỏ.

"Chị....." Trình Tô Nhiên đè lên cái tay trên mặt mình, cảm thụ được độ ấm lòng bàn tay, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô ấy, "Vậy chị có thể nói cho em biết hay không, vì cái gì lại muốn gia hạn hiệp ước?"

"Bởi vì-----" Giang Ngu chọn hạ mi.

Trình Tô Nhiên ngừng thở.

Rõ ràng biết được sẽ không có khả năng nghe được đáp án mà mình muốn nghe, nhưng cô vẫn nhịn không được trong lòng mang theo chờ mong, trong đầu có một thanh âm vẫn luôn ở đó nói: Thu lại ánh mắt của ngươi đi một chút đi, muốn bị bại lộ sao, sẽ bị chị ấy phát hiện đó.

Nhưng cô thu không được.

Đột nhiên, Giang Ngu cúi đầu tiến lại gần, môi cơ hồ muốn dán sát vào cô, đè thấp thanh âm nói: "Bởi vì Nhiên Nhiên khiến tôi thực vừa lòng, tôi thích em nhất."

Một cái hôn nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như lông ngỗng dừng lại trên cánh môi cô gái nhỏ.

Cô ấy lộ ra nụ cười nguy hiểm, đôi mắt hẹp dài lãnh mị vô cùng câu nhân.

Trình Tô Nhiên phảng phất như bị điện giật, tim đập bỗng dưng nhanh hơn, thân thể cầm lòng không được dựa vào cô ấy, môi hơi dẩu, như là đang ở đó muốn hôn.

"Vậy chị có thể.... về sau đều gọi em là Nhiên Nhiên hay không?"

"Được." Giang Ngu hôn lên.

Môi mềm mại giống như thạch trái cây, rót vào một trận hơi thở nóng rực, ở đầu lưỡi của cô tùy ý lượn lờ, nhưng chỉ là giằng co mấy giây, liền thối lui.

"Chị, em cũng có thể gọi chị là Khả Khả không?" Hai tròng mắt Trình Tô Nhiên ướt đẫm, mềm mại nhìn cô ấy.

Ánh mắt Giang Ngu vẫn như cũ ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại lạnh băng, "Không thể."

"Ò, được rồi."

Không thể thì không thể.

Nghe chị ấy gọi nhũ danh của cô cũng tốt.

Trình Tô Nhiên an ủi bản thân, trên mặt lại tràn ra tươi cười, hai má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào nhu thuận.

Sau khi gia hạn hiệp ước, đá nặng đè ở trong lòng cũng biến mất, không còn có loại cảm giác "đại nạn sắp rơi xuống" nữa, cả người Trình Tô Nhiên ở vào trạng thái phi thường thả lỏng, tâm tình rất tốt, ăn uống cũng rất tốt, ăn cái gì đều cảm thấy rất ngon, miệng vết thương vì thế cũng khôi phục rất nhanh.

Giang Ngu điều chỉnh kế hoạch công tác, những việc không quan trọng hết thảy đều đẩy lùi, nếu thật sự đẩy không được, liền bay qua, có đôi khi là Giang Thành, có đôi khi là ở thành phố khác, bận rộn xong lại bay trở về Lăng Châu, liền cứ như vậy hai đầu mà chạy.

Ngày đó cắt chỉ, cũng là ngày xuất viện, Giang Ngu vội vàng ngồi máy bay riêng bay trở về.

Bạn nhỏ ngồi ở trên ghế, giá chân, hộ sĩ cẩn thận cởi bỏ băng gạc, cô nhanh chóng chuyển người qua ôm lấy Giang Ngu, đem mặt chôn ở trong lòng ngực Giang Ngu, không dám nhìn.

"Đừng sơ đừng sợ-----" Giang Ngu ôm chặt cô, ôn nhu an ủi.

Lại cũng nhịn không được dặn dò: "Hộ sĩ, phiền toái nhẹ một chút, cảm ơn."

Hộ sĩ nghẹn cười gật đầu.

Chân trái truyền đến cảm giác lôi kéo rất nhỏ, không có đau đớn như trong tưởng tượng, Trình Tô Nhiên dần dần thả lỏng lại, đầu gối lên bụng Giang Ngu, cách lớp quần áo trộm hôn một cái.

Giang Ngu lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm miệng vết thương kia.

Sau khi tháo xuống một bộ phận chỉ liền lộ ra vết sẹo hồng nhạt, ở trên mảng lớn làn da tuyết trắng sấn đến vừa chói mắt lại xấu xí, cô ấy nhìn đến ninh chặt mi, phảng phất vết sẹo này lớn lên ở trong lòng mình, ẩn ẩn đau đớn.

Qua một lát, gỡ xong toàn bộ chỉ rồi, hộ sĩ dặn dò nói: "Ba ngày sau mới có thể tắm rửa, dùng thuốc làm mờ sẹo, trong một tháng không được uống rượu ăn cay."

"Dùng thuốc có thể hoàn toàn loại trừ vết sẹo không?" Giang Ngu vội vàng hỏi.

Hộ sĩ nói: "Bị thương đến tầng da thịt bên trong khẳng định sẽ lưu sẹo, thoa thuốc cũng chỉ tận lực có thể mờ nhạt, nhưng miệng vết thương khâu lại tình huống cũng không tồi, vết sẹo sẽ tương đối nhỏ, không phải là vết sẹo thể chất, có thể trước dùng thuốc thử xem kết quả, về sau lại dùng laser loại bỏ sẹo."

"Tốt, cảm ơn....." Giữa mày Giang Ngu buông lỏng, sắc mặc đã hơi hòa hoãn.

Trình Tô Nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, đứng lên, nhuyễn thanh an ủi: "Chị, không sao cả, em một chút cũng không sợ lưu lại sẹo, dù sau mùa hè em cũng không mặc quần đùi váy ngắn, vừa lúc đỡ phải phơi đen nha.

Giang Ngu xoa xoa đầu cô gái nhỏ, chỉ bất đắc dĩ mà cười, cũng không nói gì.

Sau khi xuất hiện, tạm thời cũng không thể rời khỏi Lăng Châu, ba người đổi một khách sạn khác, từ phụ cận bệnh viện hai người một phòng đổi thành phòng trong trung tâm nội thành, Tiểu Chu một mình ở một phòng, Giang Ngu cùng Trình Tô Nhiên ở một phòng, vé máy bay được đặt rời đi định là ở bốn ngày sau.

Trình Tô Nhiên không muốn cùng Giang Ngu ngủ cùng một giường.

Cô hơn mười ngày không tắm rửa chỉ có thể dùng khăn lông thấm nước lau lau thân thể, tóc cũng chỉ có Tiểu Chu hỗ trợ gội hai lần, cả người khó chịu, ngay cả bản thân cũng ghét bỏ chính mình, càng không nghĩ muốn chung chăn huân đến chị ấy.

Giang Ngu lại không ngại, buổi tối còn ôm cô.

Chịu đựng ba ngày, Giang Ngu vẫn không yên tâm để cho cô tắm rửa, nhưng cũng chỉ đợi thêm nhiều nhất một ngày nữa, đêm trước khi rời khỏi Lăng Châu, để người phục vụ đổi khăn trải giường cùng vỏ chăn mới, tự mình giúp cô tắm rửa.

"Chị, tự em có thể...." Trình Tô Nhiên che lại quần áo, một bàn tay nắm lấy cửa, khuôn mặt nhỏ bị đốt thành mông khỉ.

Trong phòng tắm sương mù lượn lờ, nước ấm được xả đầu từ trước, hơn nữa vòi nước cũng được mở liên tục, rất ấm áp. Cô đã gấp không chờ nổi muốn vào trong được nước ấm ôm ấp, nhưng mà chị ấy------

Giang Ngu ôm cô hôn rồi lại hôn, ôn thanh tế ngữ mà dỗ dành: "Em nói xem, nơi nào của em mà tôi chưa từng xem qua, hửm? Đừng thẹn thùng, Nhiên Nhiên ngoan."

Trình Tô Nhiên tức khắc càng muốn đào một cái hầm chui xuống.

"Chị....."

"Em lại không nghe lời."

"Ò, nghe."

Giang Ngu vừa lòng mà cười cười, lấy tay cô xuống.

Trình Tô Nhiên đỏ mặt từ bỏ giãy giụa.

Tuổi trẻ rốt cuộc cũng là mỹ diệu, vừa trắng vừa nộn, tràn đầy collagen, dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua, giống như trứng gà lột vỏ. Lúc tẩy đến bộ phận bí ẩn, Giang Ngu nhất thời không nhịn xuống được, ở trong phòng tắm làm một lần.

Áo tắm dài bị sũng ướt hơn phân nửa.

"Ưm, chị, em biết ngay chị-----"

"Hư."

Tắm rửa xong, Trình Tô Nhiên bọc áo ngủ chạy trối chết, vội vàng đem tóc lau khô, đem bản thân vùi vào trong ổ chăn.

Giang Ngu lưu lại phòng tắm tùy ý tắm rửa một lần nữa, chậm rì rì mặc vào áo ngủ sạch sẽ của mình, từ trong rương hành lý cầm lấy thuốc mỡ, ngồi ở mép giường, kéo ra đệm chăn.

Một cái đầu hồng hồng lộ ra tới, lại vèo một cái chuyển sang bên kia.

"Nên thoa thuốc rồi." Giang Ngu dở khóc dở cười, duỗi tay qua ôm cô.

Trình Tô Nhiên rầu rĩ nói: "Tự em thoa."

Ai biết lúc thoa thuốc chị ấy có thể lại chơi xấu nữa hay không?

Nhưng mà, cô lại có điểm thích....

"Nghe lời." Giang Ngu lấy ra đòn sát thủ.

Trình Tô Nhiên lập tức ngồi dậy, ngoan ngoãn đem chân gác trên đầu gối Giang Ngu.

Trên làn da tuyết trắng thình lình lại có vết sẹo ghê người, người nhìn thấy trong lòng đều mãnh nhảy, tươi cười trên mặt Giang Ngu dần dần đọng lại, vươn tay, cẩn thận mà sờ sờ, đầu ngón tay có thể cảm nhận được lồi lõm.

Hô hấp cô ấy cứng lại, hồi lâu cũng không nói gì, yên lặng văn ra nắp, lấy chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên trên vết sẹo kia.

Đây là thuốc loại bỏ sẹo được mua nhập khẩu, còn có miếng dán loại bỏ sẹo, tuy rằng biết tác dụng chỉ là hữu hạn, nhưng cũng đều muốn thử xem.

"Nhiên Nhiên....."

"?"

Đầu ngón tay Giang Ngu tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái nhỏ cười: "Tôi đã hỏi qua một vài người bạn, cũng nhìn thử một số bệnh viện trong nước, nếu thoa thuốc không thể tiêu trừ sẹo, tôi liền mang em đi làm giải phẫu laser, có được không?"

"Trong nước không được, liền ra nước ngoài, tóm lại các phương pháp đều sẽ thử một lần."

"......"

Trình Tô Nhiên cùng cô ấy đối diện một lát, trông thấy trong đôi mắt kia tràn đầy áy náy, trong áy náy lại sinh ra nhu tình, trong lòng bỗng nhiên hụt hẫng, rầu rĩ, giống như có cái gì đó nghẹn lại.

Cô không hy vọng chị ấy bởi vì vết sẹo này mà cảm thấy áy náy.

Cũng không hy vọng.... Chị ấy bởi vì áy náy mà đối tốt với cô. Cô muốn phân tình cảm này phát ra từ trong tâm chị ấy.... Ừm, không có khả năng.

Cho nên vết sẹo này mới vì thế mà lưu lại.

Lưu lại, chờ hiệp ước một lần nữa lại đến kỳ, khi các cô tách ra, ở những ngày về sau thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cô, đã từng gặp qua người cỡ nào kinh diễm, đã từng làm chuyện cỡ nào điện cuồng.

Có lẽ đây chính là hồi ức sâu nhất trong cuộc đời về sau của cô.

"Nhiên Nhiên?" Giang Ngu duỗi tay quơ quơ.

Trình Tô Nhiên lấy lại tinh thần, cười một cái, nói: "Được."

Cô trước cần trấn an chị ấy.

Thoa xong thuốc rồi, Giang Ngu lại dán miếng loại bỏ sẹo cho cô, mới bắt đầu thu thập hành lý.

Quần áo bạn nhỏ mặc tới đây đã bẩn, sớm đã vứt bỏ, mấy ngày nay cô ấy tạm thời mua mấy bộ quần áo mới, đồ cũng không nhiều lắm, đều đặt ở trong rương của cô ấy, chợt vừa nhìn thấy, cảm giác giống như hai người là một đôi tình lữ ra ngoài du lịch vậy.

Cô ấy đưa lưng về phía Trình Tô Nhiên, ngồi xổm trước rương hành lý, đai lưng bó sát người ngực lộ ra vòng eo thon gọn.

Trình Tô Nhiên lặng lẽ giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh, lưu vào trong album chim cánh cụt, ghi thêm một cái miêu tả: Ở nhà hiền huệ Giang Khả Khả.

Sau đó mở ra Wechat, đem ghi chú Giang Ngu đổi thành "Thêm một muỗng Khả Khả".

Hì hì.

"Nhiên Nhiên-----" Giang Ngu đột nhiên xoay người.

Trình Tô Nhiên cả kinh thiếu chút nữa làm rơi cả điện thoại, giả vờ bình tĩnh, lộ ra tươi cười ngoan ngoãn: "Chị, sao vậy?"

"Ngày mai chúng ta phải đi rồi, thật sự không muốn về nhà nhìn xem sao?" Giang Ngu vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ của cô, ngồi xuống đem người kéo vào trong lòng ngực.

"......."

"Vết sẹo giấu ở trong quần áo, ba ba cùng mẹ sẽ không nhìn ra, có thể yên tâm về nhà."

Trình Tô Nhiên gục đầu xuống.

"Làm sao vậy?" Giang Ngu cho rằng cô có nỗi niềm khó nói, suy nghĩ một lát, vỗ vỗ lưng cô trấn an, "Không có việc gì, không muốn đi liền không đi, tôi chỉ hỏi một chút, em muốn khi nào về nhà đều được."

"Chúng ta đi ngủ sớm một chút."

Dứt lời ở trán cô hôn một cái.

Trình Tô Nhiên cắn môi, tóc dài che khuất nửa bên mặt, biểu tình đen tối không rõ, ngón tay của cô khẩn trương mà cắm chặt vào giường, như đang ở đó giãy giụa.

Rốt cuộc, ở lúc trước khi Giang Ngu muốn đem cô nhét vào ổ chăn, cô lấy hết can đảm nói: "Em không có ba mẹ....."

"Lúc trước khi em còn nhỏ bọn họ đã ly hôn, mẹ của em không biết đi nơi nào, dù sao trước này cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy, sau đó em vẫn luốn sống cùng với ba ba và bà nội ở tại nông thôn, lúc em bảy tuổi ba ba uống say đánh nhau với người ta, bị người ta đâm chết, sau đó em liền ở lại nhà cô cô, lại sau đó nữa......em liền đến Giang Thành đi học." Trình Tô Nhiên gập hai chân lên, ôm lấy đầu gối, ngón tay từng chút từng chút cắm chặt đệm giường.

"Kỳ thật em nói là khu phố cũ, chính là nhà của cô cô, em cảm thấy......đó không thể coi là nhà em, cho nên....."

Cho nên chỉ có quê nhà, không có nhà của mình, có trở về hay không đều giống nhau.

Thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Vốn dĩ cô không muốn nói những thứ này, nhưng chị ấy đã hỏi lần thứ hai. Cô đoán rằng, gia đình của chị ấy thật hạnh phúc đi, mới thể nhớ đến mọi chuyện trong nhà, nhớ cha mẹ.

Loại "Lục bình vô căn" giống như cô, vô luận gặp phải chuyện gì, phản ứng đầu tiên không phải là lựa chọn nhớ tới cha mẹ.

Cái gì mà bên ngoài chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cái gì mà ba mẹ lo lắng, cô đều không hề có khái niệm, cũng không hiểu được, chỉ là đại đa số thời điểm không muốn giải thích cho người ngoài biết chuyện của bản thân, dứt khoát cứ để tùy tâm hiểu lầm.

Ánh đèn vàng tối nghiêng chiếu lại đây, ánh lên trên vách tường bóng dáng cô tịch của cô.

Giang Ngu lẳng lặng mà chăm chú nhìn cô, môi mấp máy: "Chị họ của em là con gái của cô cô, đúng không?"

"Ừm....."

"Cho nên một nhà bọn họ đều đối với em không tốt."

"....." Trình Tô Nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn Giang Ngu, biểu tình kia rõ ràng đang muốn hỏi sao chị lại biết.

Ai?

Rõ ràng cái gì cô cũng chưa nói a.

Hay là------

Lần trước chị ấy nhìn thấy cô cùng chị họ đánh nhau.

"Nếu đối với em tốt, sao em lại ngay cả cửa nhà cũng không muốn trở về? Sao chị họ sẽ dùng ngữ khí sai bảo nha đầu để nói chuyện với em? Sao các em lại có thể ở trên đường đánh nhau?"

"....."

Cô á khẩu không trả lời được.

"Đối với em không tốt là bởi vì, ghét bỏ em đứa nhỏ không cha, nhưng đem em lưu lại lại là bởi vì, em còn có giá trị, chờ đến khi em hoàn toàn không còn giá trị nữa... Không, cho dù em có chết đi, cũng vẫn sẽ có giá trị, cho nên trừ phi bọn họ chết đi trước, nêu không, chỉ cần em không đủ nhanh chạy trốn, liền sẽ bị ép đến chết."

Sắc mặt Giang Ngu bình tĩnh, thanh âm lại lạnh lẽo vô cùng.

Trong nháy mắt tâm Trình Tô Nhiên như bị mũi tên tàn nhẫn tinh chuẩn đâm trúng. Môi cô run rẩy, chua xót ở hốc mắt đảo quanh, thật giống như bộ dáng xấu xí đau thương của bản thân đột nhiên bại lộ dưới ánh mặt trời.

A.

Cô mới không xấu xí, cô cũng không đáng thương.

"Đúng vậy, em chính là người từ loại địa phương như vật ra, cho nên thì sao? Em đã chạy, em có thể ở bên ngoài dừng chân, có thể một mình sinh hoạt, em hiện tại sống rất tốt, về sau sẽ càng tốt hơn."

"Giang Ngu----" Trình Tô Nhiên hồng đôi mắt hô tên cô ấy, "Chị không cần đồng tình thương hại em, em không phải loại gì hiếm lạ!"

Nói xong quay lưng lại, nhanh chóng lau mặt.

Nước mắt vẫn trầm mặc rơi xuống.

Kỳ thật cô rất để ý, bộ dáng của bản thân ở trước mặt chị ấy, nhưng mà mối quan hệ giữa cả hai không dung phân để ý này của cô, cô xứng đáng bị nhìn xuống, xứng đáng bị đồng tình, bị thương hại....

Giang Ngu bị thanh âm gọi tên này làm cho kinh ngạc.

Cô gái nhỏ eo lưng đỉnh đạt thẳng tắp, bả vai run rẩy không ngừng, nhưng lại cố tình không sụp xuống, quật cường lại cố chấp.

Có phải đã hiểu lầm cái gì hay không?

"Nhiên Nhiên....."

"Chị đừng nói chuyện."

"......"

Giang Ngu chậm rãi bò qua, từ sau lưng ôm lấy cô.

Như trong dự kiến, chim nhỏ bên trong lòng ngực chấn kinh phành phạch vỗ cánh, giãy giụa muốn thoát ra, bị cô ấy chặt chẽ ôm lại, hoảng đến bản thân chỉ có thể đem mặt chôn xuống, không cho cô ấy thấy.

"Tôi không phải có ý tứ đó." Cô ấy một bên dỗ dành một bên vuốt lông.

Ai ngờ, lông vuốt không thuận, ngược lại còn đem người làm cho bùng nổ. Trình Tô Nhiên cắn một cái lên tay cô ấy, đột nhiên khóc lớn hơn: "Em không phải phế vật, ai em cũng không nợ, em chưa từng sài tiền của bọn họ, những thứ đó đều là tiền người ta bồi thường cho ba ba em, bắt đầu từ năm 18 tuổi dùng tiền đều là em tự mình kiếm được, ô ô ô......"

Khóc rồi lại khóc, nằm liệt trong lòng ngực cô ấy.

"Được được được, tôi sai rồi, không khóc, ngoan." Giang Ngu vỗ vỗ lưng cô, một lòng cũng bị nắm lên.

"Không có đồng tình em, cũng không có thương hại em, tôi chỉ là cảm thấy người vì bản thân mà sống rất tuyệt, không phải ai cũng có thể đủ thanh tỉnh như vậy, có thể hạ quyết tâm, luôn có người bị đạo đức cùng lương tâm bó buộc tay chân, không đủ dũng cảm. Mà em vẫn còn trẻ, tương lai còn có vô hạn khả năng, bất luận là cái gì trở thành gông xiềng đền hẳn là nên vứt bỏ, ai kéo chân sau của em, liền đem người đó đá đi, đừng do dự, đừng quay đầu lại, chỉ cần vẫn luôn đi về phía trước."

Vẫn luôn đi vẫn luôn đi.

Cô ấy hít sâu, đôi mắt mơ màng, trong lòng lặp lại những lời này.

Mười mấy năm trước cô ấy cũng nói với bản thân như vậy.

Vì đi về phía trước, cô ấy có thể vứt bỏ hết thảy, thí dụ như cảm tình. Nếu cảm tình trở thành chướng ngại trên con đường đi tới của cô ấy, cô ấy sẽ không chút do dự đem nó vứt bỏ.

Đoạn thời gian nhất khổ kia, cô ấy đi ở trên đường, nhìn mỗi một người ở ven đường, đều cảm thấy đối phương so với bản thân hạnh phúc hơn, so với bản thân như ý hơn rất nhiều. Vì thế nhiều năm trôi qua dưỡng thành thói quen lý trí, cô ấy vẫn luôn cho rằng, bạn nhỏ chỉ là điều kiện trong nhà không tốt, nhưng vẫn còn nơi dựa vào.

Nhưng mà vài phút trước cô mới biết được, nguyên lai quỹ đạo nhân sinh hai mươi năm trước của hai người giống nhau, là đại khái tương đồng.

Cho nên cô ấy tùy tùy tiện tiện cũng có thể đoán được những gì cô đã từng trải qua....

Kia bất quá cũng chỉ là sinh hoạt mà cô ấy đã từng đi qua.

Rất nhiều rất nhiều người, giống như các cô vậy, đang ở trên đường chạy trốn rời đi, bởi vì con đường phía trước gian nan, hoặc là mất đi phương hướng, hoặc là thỏa hiệp quay đầu lại, người ở trên đường càng ngày càng ít.

Giờ phút này, cô ấy phảng phất như không phải đang dưỡng chim, mà là trồng cây.

Cây non được cô ấy chăm chú nhìn vào chậm rãi trưởng thành, chung có một ngày sẽ trở thành đại thụ che trời.

"Chị.....Chị...." Người trong lòng ngực đình chỉ khóc thúc thít, nghẹn ngào gọi cô ấy.

Đôi môi ấm áp dừng ở trên mí mắt.

Giang Ngu hôn lấy nước mắt cô gái nhỏ, nhẹ giọng nói: "Nhiên Nhiên, em tin tưởng tôi không? Về sau em nhất định có thể trở thành người mà bản thân mong muốn."

"Tin tưởng." Trình Tô Nhiên dùng sức gật đầu.

Cô muốn thở thành người có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Giang Ngu.

- --------

Editor:

*Thả tim*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play