"Em sẽ không chạy."

Khi đó Trình Tô Nhiên không hề hay biết rằng, bởi vì tuân thủ hứa hẹn này, cô đã thân thủ đem chính mình đưa vào vô tận khổ hải-----mà vốn dĩ cô không cần phải bước vào.

Cô không chạy, cô có tính niệm, cô còn có cả tinh thần khế ước.

Đôi mắt Giang Ngu hơi liễm, giả vờ như không biết mà cười cười: "Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?"

Trình Tô Nhiên cũng không kinh ngạc vì cô ấy "dễ quên" như vậy, cúi đầu mở điện thoại, click vào tin nhắn ngân hàng gửi đến, lại click vào khung chat Wechat của hai người, kéo đến tin nhắn kia.

"Nga------"

Lúc này Giang Ngu mới làm ra bộ dáng, đem chai nước đưa cho cô, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cô, "Ngoan, không cần nghĩ nhiều, tôi không có ý tứ này."

Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, thu hồi điện thoại.

Chiếc xe một đường vững vàng chạy, phong cảnh ngoài cửa sổ dần dần lui lại. Bởi vì đang là kỳ nghỉ cho nên trên đường có rất nhiều xe, cho dù là ở cao tốc cũng không thể nhanh chóng di chuyển.

Giang Ngu ăn xong bánh cẩn thận xoa xoa tay, như có như không uống một ngụm nước, uống đủ rồi mới đóng lại nắp chai, phóng tới một bên. Cô ấy cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, chỉ nhìn thấy nửa bên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ tiều tụy, lông mi vừa dài vừa dày rũ xuống.

Trong ngực không hiểu sau có chút thắt lại.

Ngày hôm qua lúc chuyển khoản, cô ấy làm ra quyết định thanh toán một lần tiền không phải là không chút do dự, mà ngược lại, cô ấy suy xét đủ loại khả năng, cuối cùng mới lựa chọn tin tưởng Trình Tô Nhiên.

Bất tri bất giác, ở bên trong tiềm thức của cô ấy, bạn nhỏ đã trở thành người đáng tin cậy.

Một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên.

Ngón tay thon dài của cô ấy xuyên qua từng sợi tóc của cô, chậm rãi sơ động, trong mắt tràn ngập là ánh sáng nhu hòa, "Người rời đi cũng không phải chân chính rời đi, chỉ cần em vẫn nhớ rõ người đó thì người đó sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng em."

"Khổ sở thì liền khóc đi."

Nghe thấy giọng nói, lông mi Trình Tô Nhiên run lên.

Nhất thời lại không hiểu rõ lời này là có ý tứ gì, cô lẳng lặng ngẩn ra vài giây, bỗng nhiên phản ứng lại, chị ấy đại khái là cảm thấy cô vì bà nội qua đời mà thương tâm, mới nói như vậy.

Cho nên cảm xúc của cô sớm đã bại lộ.

Tuy rằng....không phải bởi vì bà nội.

Trình Tô Nhiên tâm niệm vừa động, lập tức quay mặt lại, đối diện với ánh mắt ôn nhu kia, giống như gặp phải gió xuân, thổi đi những u ám đang chiếm cứ trái tim cô.

Trong nháy mắt kia cô nghĩ rằng, nếu chị ấy không phải kim chủ thì thật tốt.

Cô không nghĩ sẽ giải thích, cũng không nghĩ sẽ nói thật, không nghĩ nói cho chị ấy nghe những khổ sở của bản thân kỳ thật là bởi vì cảm giác chính mình nơi nơi lưu lạc, không có một chốn dung thân. Cô nghe thấy lời này của Giang Ngu chỉ gật đầu, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn: "Vâng."

"Chị, chị nói khu nghỉ phép là ở nơi nào?" Cô dời đi đề tài.

Giang Ngu cũng không để ý, nhàn nhạt nói: "Ngoại thành Giang Thành, không xa, lái xe hai giờ là đến."

"Em....có thể hỏi một vấn đề không?"

"Em nói đi."

"Chị Ngôn Ngôn cùng Lục tổng là bạn tốt sao?" Mới vừa rồi nhắc đến Kỳ Ngôn, Trình Tô Nhiên thình lình nhớ tới ngày hôm đó xấu hổ chạm mặt ở văn phòng.

Giang Ngu cười lắc đầu, "Các nàng là người yêu của nhau."

"A!"

"Làm sao vậy?"

Cái miệng của bạn nhỏ mở ra thành một cái viên nhỏ. Bỗng nhiên, bả vai sụp xuống, phồng má nói: "Nói như vậy, Lục tổng khẳng định cũng sẽ đi, thật xấu hổ."

Giang Ngu nhướng mày, không nói một lời mà nhìn cô.

Trình Tô Nhiên nhấp môi không nói.

Trầm mặc thật lâu, bên tai là thanh âm rất nhỏ của động cơ xe và tiếng không khí cọ xát, tại bên trong không gian yên tĩnh nghe có phần đột ngột.

"Lục Tri Kiều nói, em đã từng làm việc ở chỗ nàng?" Sao một lúc lâu, GIang Ngu cũng nhàn nhạt mở miệng.

"Nhưng nàng giống như không biết em còn chưa tốt nghiệp."

Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, thành thật thừa nhận: "Là, thời điểm nghỉ hè."

"Lúc ấy em còn làm gia sư."

"Vâng."

"Gia sư, ca sĩ, phiên dịch. Nói cách khác, một kì nghỉ hè làm ba công việc?" Giang Ngu từng câu từng chữ nói ra, ngữ khí khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Trình Tô Nhiên bình tĩnh gật đầu.

Vô luận cô mang trên mình một kiện giáp sắc đáng giá để cô kiêu ngạo như thế nào thì cũng chỉ để che dấu bên trong những nguyên do chua xót. Cô chỉ có thể cật lực khống chế bản thân, không kiêu ngạo không siểm nịnh, duy trì một phần thể diện yếu ớt.

Không khí lại lầm vào trầm mặc.

Giang Ngu giống như suy tư mà nhìn chằm chằm cô.

Chung quy Trình Tô Nhiên vẫn còn rất non nớt, bị nhìn đến không được tự nhiên, rũ mắt xuống, tránh đi trầm mắt kia, một năm một mười mà công đạo: "Công việc phiên dịch đều phải làm toàn giờ, cho nên thời điểm phỏng vấn em liền nói bản thân đã tốt nghiệp, nhận chức thì nói bằng tốt nghiệp của mình đang ở dưới quê, đưa các nàng nhìn xem bằng tin học được sao chép, một nhóm người rất nhiều, chị gái bên bộ phận nhân sự nhìn thấy tên trường học liền trực tiếp cho em làm thủ tục, chính là thời gian thử việc trong hợp đồng."

Mỗi một sinh viên khi nhập học đều phải đăng ký thi lấy bằng tin học, lấy đó trở thành bằng cấp tốt nghiệp.

Ngay từ đầu cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng, Khoa học kỹ thuật Tân Bắc dù sao cũng là một công ty lớn, quá trình phỏng vấn vô cùng nghiêm khắc, khó có thể lừa dối được, cô chỉ nghĩ muốn thử vận may một chút.

Vì thế vận may cứ như vậy mà đến.

Công ty lớn phúc lời cùng đãi ngộ rất tốt, tiền lương cao, bầu không khí giữa các đồng nghiệp khác cũng hài hòa, lãnh đạo ở chung rất tốt, nếu không phải giữa tháng chín là khai giảng, cô không nghĩ bản thân sẽ từ chức.

Nhưng nếu nhìn về mặt lâu dài, chỉ thỏa mãn với những thứ tốt đẹp ở trước mắt có lẽ sẽ bỏ lỡ càng nhiều phong cảnh ở phía sau, cô vẫn muốn tiếp tục đọc sách đến trường, tranh thủ đi ra bên ngoài nhìn xem thế giới rộng lớn.

Nghĩ như vậy cho nên cũng không luyến tiếc nữa.

Nói xong, Trình Tô Nhiên lấy hết can đảm cùng Giang Ngu đối diện. Cho rằng cô ấy để ý đến chuyện này, trong lòng lại nhịn không được cảm khái, quả nhiên người ưu tú đều chơi cùng với người ưu tú.

Mà bản thân thì tính là cái gì?

Giang Ngu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nhiễm một chút ngạc nhiên.

Bạn nhỏ này.......

Mày cho rằng em ấy chỉ là một ngốc bạch ngọt chưa trải sự đời, nhưng em ấy cái gì cũng đều hiểu, đầu nhỏ vô cùng thông minh, mày cho rằng em ấy chỉ là tiểu đại nhân trưởng thành sớm hiểu chuyện, nhưng em ấy lại vẫn còn non nớt, ở trước mặt mày trong suốt dễ dàng nhìn thấu.

Không biết đến tột cùng đâu mới là mặt chân thật nhất, có lẽ đều là hai mặt như vậy, có lẽ hai mặt đều không phải như vậy.

Giang Ngu có chút nhìn không rõ.

Nhìn không rõ, cho nên ý nghĩa chính là không có cách nào khống chế được.

"Chẳng lẽ thời điểm phỏng vấn bọn họ không nhìn ra em chỉ là một bạn nhỏ sao?" Giang Ngu rất có hứng thú cười cười.

"Không rõ ràng lắm...." Trình Tô Nhiên thấy cô ấy không phải là bộ dáng tức giận, thở phào một hơi, cả người thả lỏng ra, "Có khả năng là kinh nghiệm của em tương đối phong phú, đã từng phỏng vấn qua rất nhiều công việc, hơn nữa em cũng từng làm qua loại công việc thông báo tuyển dụng nhân sự, có một chút kịch bản khi phỏng vấn em đều biết đến."

"Nga?" Giang Ngu hơi híp mắt, ngón cái đè lấy nốt ruồi nhỏ bên môi cô, "Đã từng làm công việc gì?"

Trình Tô Nhiên có chút thẹn thùng cuối đầu, "Chị, chị hỏi cái này để làm gì."

"Bạn nhỏ phải nghe lời."

"Ngô."

Cô nghĩ nghĩ, vươn ngón tay ra, từng ngón lại từng ngón vừa đếm vừa nói: 'Nghỉ hè sau khi thi đại học xong, ở quê bọn em làm người phục vụ cho khách sạn, sau đó kỳ nghỉ đông năm nhất làm tiếp tân ở một công ty nhỏ, những công việc đó không cần bằng cấp, nói em lớn lên xinh đẹp liền được. Nghỉ hè năm nhất học trưởng của bọn em mở công ty, hình như là đăng thông báo tuyển dụng nhân viên, chính là cần người làm việc, có tính trích phần trăm, em có khả năng làm việc, cho nên lập được nhiều thành tích nhất..."

Cô có điểm đắc ý nho nhỏ.

Khóe miệng của Giang Ngu nhịn không được giơ lên.

"Sau đó là nghỉ đông năm hai, lúc đó cảm thấy muốn tìm một công việc có thể nói chuyện trao đổi, vừa lúc em đã thi qua 'B2' cùng 'tam khẩu', lão sư bọn em đề cử em đi một triển lãm quốc tế làm phiên dịch viên, với em đây là công việc có ý nghĩa nhất, em được gặp rất nhiều rất nhiều người nước ngoài, nói mọi loại ngôn ngữ, lúc đầu em còn không dám theo chân bọn họ nói chuyện, ha ha ha-----"

Trình Tô Nhiên nói nói vui vẻ mà nở nụ cười, trong đôi mắt chớp động có nhàn nhạt ánh sáng.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè, từ thứ hai đến thứ sáu ban ngày cô đến công ty đi làm, buổi tối đọc sách học tập, toàn bộ ngày thứ bảy làm gia sư, buổi sáng chủ nhật tiếp tục đọc sách, buổi chiều nghỉ ngơi, buổi tối đến hộp đêm ca hát.

Cuộc sống càng bận rộn càng mang đến cho cô cảm giác thành tựu, làm cho cô thoát khỏi bóng ma của quá khứ. Nhưng cô vẫn rất hâm mộ những bạn học không cần đến trường, không cần làm thêm kiếm tiền.

Ở ghế tài xế Điền Lâm nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.

Cô gái nhỏ dựa vào đầu vai Giang Ngu, đôi mắt híp lại ý cười dạt dào, gương mặt có chút tái nhợt xuất hiện má lúm đồng tiền ngọt ngào, giống như người yêu thân mật dựa sát lại với nhau.

"Bình thường cuối tuần cũng phải đi làm thêm sao?" Giang Ngu cũng cười, không tự giác tiếp tục hỏi.

"Không," Trình Tô Nhiên lắc đầu, "Còn phải đi học, không có nhiều tinh lực như vậy, em cảm thấy vẫn là đi học quan trọng hơn."

Tươi cười trên mặt Giang Ngu đột nhiên ngưng lại, ánh mắt dần ảm đạm xuống.

"Đúng vậy, đi học rất quan trọng." Giang Ngu quay đầu lại, đạm đạm cười, nói, cúi đầu hôn hôn mặt cô.

"Bạn nhỏ phải học thật tốt."

Trình Tô Nhiên ngẩn ra, tựa hồ cảm giác được cái gì, ngẩng đầu lên, lại thấy trong mắt Giang Ngu chỉ có ý cười, lại nghe thấy cô ấy nói: "Xem ra sau này tôi không kêu em là bạn nhỏ nữa rồi, hẳn là nên kêu 'bánh quẩy nhỏ'."

"A? Nhưng mà...."

"Không thích?"

Trình Tô Nhiên gật đầu, nghiêm túc mà nhìn cô ấy: "Em thích chị gọi em là bạn nhỏ."

Giang Ngu nhấp miệng cười, nhẹ nhàng vuốt cái mũi cô, đang muốn nói chuyện điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô ấy từ trong túi lấy ra, là Bùi Sơ Đồng.

"Đồng Đồng?"

Vừa nghe được nick name này, Trình Tô Nhiên lập tức dựng lỗ tai lên.

"Khả Khả, đến thủ đô chơi không?" Ngữ điệu Bùi Sơ Đồng bên trong điện thoại nhẹ nhàng, nghe đến dường như tâm tình không tồi. Nhưng Giang Ngu nhạy bén nhận thấy có một tia không thích hợp, nàng nói chuyện tựa hồ có chút giọng mũi.

"Cậu bị cảm?"

"Không có a."

"Tôi như thế nào lại nghe thấy giọng cậu nói chuyện có chút giọng mũi." Giang Ngu nhăn lại mi.

Bùi Sơ Đồng cười nói: "Nghe lầm rồi, Giang Khả Khả, tuổi còn trẻ lỗ tai đã không tốt."

"Cậu đang ở chỗ ông nội cậu sao?" Giang Ngu thay đổi đề tài nói.

Thanh âm Bùi Sơ Đồng thấp đi: "Ừm, ngày hôm qua bồi người xem duyệt binh, tôi cùng đoàn làm phim xin nghỉ hai ngày."

"Cậu cùng Nguyễn...." Giang Ngu đã đoán được vài phần, còn chưa nói dứt câu liền nghe thấy Bùi Sơ Đồng không biết đang hướng ai hô to một tiếng: "Đừng phiền tôi, cút đi!"

Sau đó trong nháy mắt điện thoại bị cắt đứt.

Giang Ngu cầm điện thoại sửng sốt trong chốt lát, ẩn ẩn có chút lo lắng, lại gọi qua lần nữa, vang lên vài tiếng liền bị tắt, tiếp theo nhận được tin nhắn của Bùi Sơ Đồng: [ Không có việc gì, tâm tình không tốt lắm, tôi bình tĩnh một chút, trễ chút lại cùng cậu nói chuyện. ]

Cô ấy ngẩn ra một hơi.

Trình Tô Nhiên nhìn thấy giữa chân mày cô nhăn lại, lại chậm rãi giãn ra, trong chốc lát khẩn trương lo lắng, trong chốc lát bộ dáng lại thả lỏng, trong lòng không khỏi cảm thấy có điểm kì quái.

Đồng Đồng? Không phải là một tình nhân khác của chị ấy chứ....

Ngày hôm qua là duyệt binh đầy năm, Bùi Sơ Đồng xin nghỉ trở về quê nhà ở thủ đô, người một nhà cùng nhau bồi ông nội xem nghi thức.

Ông nội Bùi sinh năm ba mươi của thế kỉ trước, mười sáu tuổi tòng quân ra chiến trường, từ một tiểu đội trưởng nho nhỏ lên tới thủ trưởng cấp cao, chiến công hiển hách, huân chương vô số. Hiện giờ lão nhân gia đã hơn 80 tuổi, thân thể vẫn như cũ cứng cáp sáng sủa, tinh thần quắc thước, đầu óc rõ ràng, đức cao vọng trọng, được mọi người tôn xưng gọi một tiếng "lão thủ trưởng".

Trước kia khi mới chín tuổi, Bùi Sơ Đồng vẫn luôn theo ông bà nội ở tại đại viện trong quân đội, là hài tử tiểu bối duy nhất được hai lão nhân gia yêu thích, cho nên cùng bọn họ tình cảm sâu đậm.

Lần này, thúc bá cô cô trưởng bối trong nhà cùng thế hệ anh chị em, tiểu bối cháu ngoại trai chất nữ đều trở về. Bốn phía đông đủ, lão gia tử vô cùng cao hứng.

Một khi cao hứng liền giới thiệu đối tượng cho Bùi Sơ Đồng.

Nam so với cô lớn hơn hai tuổi, cao 1 mét 8, bộ dáng nho nhã thư sinh, đang học tiến sĩ, xuất thân trong gia đình đều là cán bộ cấp cao, ông nội cùng Bùi lão gia tử từng là chiến hữu của nhau, vô cùng môn đăng hộ đối.

"Đồng Đồng a, mấy đứa tiếp xúc với nhau một đoạn thời gian đi, cảm thấy thích hợp liền suy xét, không thích hợp cũng coi như tìm được một người bạn. Con yên tâm, ông nội tuyệt đối sẽ không can thiệp tự do của con, con muốn phát triển sự nghiệp liền phát triển sự nghiệp, muốn yêu đương liền yêu đương, chỉ cần bình đẳng, quang minh lỗi lạc là được...." Bùi lão gia tử lôi kéo tay cháu gái, vỗ vỗ, nói lời thấm thía.

Bà nội Bùi ở bên cạnh mắt xa quan sát, cười ngắt lời, nói: "Cái này còn chưa tính là can thiệp sao? Xem ông đi, đều hận không thể thay Đồng Đồng cùng người ta ăn cơm."

"Ai, tôi là thật sự vừa lòng Tiểu Hứa, nhưng mà có lòng cũng vô dụng a, phải là Đồng Đồng của chúng ta vừa lòng mới được."

"Ha ha ha."

Hai vợ chồng già khơi dậy vui đùa.

Tâm tình Bùi Sơ Đồng có chút trầm xuống, tuy khóe miệng treo lên nụ cười nhưng trong mắt lại không có chút thần thái nào. Nhưng nàng là diễn viễn, hiểu được nên diễn như thế nào thành một cô cháu gái ngoan để hống trưởng bối vui vẻ.

"Ông nội, con đã biết, ngày mai trước cùng anh ta ăn một bữa cơm, hiểu biết lẫn nhau một chút."

"Được được được."

Bùi lão gia tử cực kì vui vẻ, liên thanh nói được, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Mộ đang đứng một bên yên lặng không nói, vẫy vẫy tay, "Còn có Tiểu Mộ, đến đây."

Nguyễn Mộ đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hôm nay cô không buột đuôi ngựa, tóc đen được xõa rối tung trên vai, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ góc cạnh khuếch ra một chút nhu hòa, trên người mặc một cái áo gió bằng da, thanh thanh lãnh lãnh, ít khi nói cười.

Trong lòng Bùi Sơ Đồng bỗng nhiên lộp bộp.

"Lão thủ trưởng." Nguyễn Mộ khó có được cười nói, đứng dậy đi qua, đến gần lão gia tử ngồi xuống.

Ông nội Bùi giả vờ không cao hứng nói: "Con đứa nhỏ này, như thế nào vẫn một câu lại một câu lão thủ trưởng, càng lớn càng cứng cỏi. Cái kia chỉ là hư danh người ngoài gọi, chúng ta là người một nhà a."

Nguyễn Mộ vội vàng sửa miệng: "Ông nội."

"Ha ha" Bùi lão gia tử cười rộ lên, kéo một bàn tay của cô cùng Bùi Sơ Đồng nắm lại với nhau, "Con cùng Đồng Đồng đều là ta nhìn lớn lên, ăn cùng một nồi cơm, ngủ cùng một cái giường, so với chị em ruột còn thân thiết hơn, cho nên ông nội sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia...."

Ông lại bắt đầu dắt dây tơ hồng.

Trong lòng Nguyễn Mộ hoảng hốt, theo bản năng nhìn vào mắt Bùi Sơ Đồng, cố tình, Bùi Sơ Đồng cũng nhìn về phía bên này, hai đôi mắt đụng phải nhau.

Cô vặn mặt tránh đi.

Bùi Sơ Đồng nhăn lại mi.

Tay hai người giao lại với nhau, độ ấm từ đấu ngón tay lan tràn ấm áp, nàng có thể cảm nhận được lòng bàn tay của Nguyễn Mộ thật dày thật cứng, thô ráp bao trùm lên mu bàn tay của mình, cũng có thể cảm nhận được người ngày không được tự nhiên.

A.

Nàng ở trong lòng cười lạnh.

"Được rồi được rồi, lão già," Bà nội Bùi đúng lúc lên tiếng, đáng gãy lời bạn già đang lải nhải, "Tôi xem ông hôm nay hưng phấn quá rồi, đừng có lải nhải bọn nhỏ nữa, đi ngủ sớm một chút."

Ông nội Bùi giống như một đứa trẻ bĩu môi.

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, Bùi Sơ Đồng ứng phó cùng nhà trai ăn bữa cơm, khi trở về lại nhìn thấy Nguyễn Mộ cùng chất nữ của cô đùa giỡn vô cùng vui vẻ, cũng vừa mới từ bên ngoài trở về.

Vì thế lúc trở về phòng hai người đã cãi nhau một trận.

"Có phải cậu cảm thấy rất cao hứng không? Rốt cuộc không cần nhìn thấy tôi, rốt cuộc cũng có thể thấy tôi đi ứng phó kẻ khác."

"Không có."

"Đúng rồi không có, cho dù tôi thật sự cùng nam nhân kết hôn cũng không có bất luận chuyện gì."

"....."

Nguyễn Mộ thấp mặt, không nói một lời.

Nói là cãi nhau nhưng thật ra trước sau chỉ có Bùi Sơ Đồng một người ở đó lên án, thân ảnh thon dài của Nguyễn Mộ đứng trước của sổ, ngịch sáng, sườn mặt lãnh ngạnh, toàn thân chỉ có lông mi là rung động.

Giống như một khối gỗ không biết tức giận.

Vành mắt Bùi Sơ Đồng phiếm hồng, hít sâu một hơi, suy sụp vô lực ngã ngồi trên sô pha, đem mặt chuyển hướng bên kia để tùy ý nước mắt rơi xuống.

Trong nhà chưa từng bức nàng bất cứ chuyện gì,

Cho dù là kết hôn đi nữa.

Ông nội sẽ không một hai bắt nàng phải kết hôn, sẽ không một hai bắt nàng phải gả cho một người nào đó, cha mẹ càng sẽ không làm vậy. Ông nội Bùi tuy rằng tác phong nghiêm chỉnh, nhưng đối với con cháu không có nhiều yêu cầu hạn chế sinh hoạt, nàng kỳ thật ở trong hoàn cảnh phi thường tự do mà lớn lên.

Cho nên nàng không biết là vì cái gì....vì cái gì lại khó khăn như vậy.

Trong khoảng không truyền đến thanh âm nức nở.

Nguyễn Mộ rốt cuộc cũng động đậy, quay đầu lại, trông thấy người đang ngồi trên sô pha bả vai run rẩy, không khỏi ninh mi, khuôn mặt vô biểu tình rốt cuộc cũng có một tia dao động.

Cô cầm lấy tờ giấy, chậm rãi đi đến bên cạnh sô pha, muốn duỗi tay lau ước mắt cho nàng.

Bùi Sơ Đồng giận dỗi đẩy cánh tay kia ra, khăn giấy rớt trên thảm.

Nguyễn Mộ lại cầm lấy một tờ khăn giấy nữa.

Sau đó cũng bị nàng gạt rớt.

Ba lần.

"Đồng Đồng......" Nguyễn Mộ thấp giọng gọi nàng, rũ mắt, cũng chỉ gọi như vậy, cái gì cũng không nói, giống như đang hống.

Bùi Sơ Đồng giơ tay lau nước mắt, giọng nói hơi khàn: "Cậu rốt cuộc cảm thấy có lỗi với ông nội tôi cái gì?"

Nguyễn Mộ không nói chuyện.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, vạn lí tinh không*.

*Vạn lí tinh không (vạn dặm trời xanh): ý chỉ xa xôi van dặm

Buổi sáng 9 giời rưỡi, hai chiếc xe thương vụ chạy băng băng ngừng lại trước cửa của công ty, mọi người tập hợp ở tầng một. Giang Ngu cùng Trình Tô Nhiên là đến trễ nhất---- không ai biết đêm qua các cô lặn lộn đến nửa đêm mới ngủ.

Lần này đi ra ngoài chơi người không nhiều lắm, chỉ có các cô, Điền Lâm cùng một nhà ba người Kỳ Ngôn tổng cộng cũng chỉ có mười hai người, đều là những đồng nghiệp ở lại Giang Thành không trở về quê.

Vừa bước vào đại sảnh, Giang Ngu ngoài ý muốn nhìn thấy thân ảnh của Bạch Lộ.

Nàng trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo dài tay hưu nhàn, quần jean đơn giản, trên đầu mang một cái mũ lưỡi trai, tóc đen dài thẳng được xõa tung ngang eo, khí chất không giống người thường.

"Chị Ngu------" Bạch lộ tự nhiên cũng nhìn thấy cô ấy, đi qua đón, thân mật khoác lấy cánh tay.

"Vị này là?"

Ánh mắt dừng lại trên người Trình Tô Nhiên, nhanh chóng một phen đánh giá từ đầu đến chân.

Giang Ngu thuận miệng nói: "Em gái tôi."

"À, xin chào em gái nhỏ." Nàng híp mắt cười, nói xong ánh mắt rất nhanh quay lại trên mặt Giang Ngu.

Trình Tô Nhiên còn chưa kịp đáp lại một tiếng.

"......"

Kỳ Ngôn đang kiểm kê nhân số, nhìn thấy các cô đến, vỗ tay nói: "Người đã đến đông đủ, xuất phát thôi."

Mọi người sôi nổi cùng Giang Ngu chào hỏi, hiếu kỳ đánh giá Trình Tô Nhiên.

Đứng ở bên cạnh hai cái người mẫu cô bị lấn đến vừa gầy lại vừa lùn.

Đoàn người ra đến cửa.

Ngoài cửa có ba chiếc xe, đậu thành một hàng, Kỳ Ngôn mang theo vợ cùng con gái lên chiếc xe hơi màu trắng đầu tiên, tiện dẫn đường. Giang Ngu các cô ngồi ở chiếc xe thương vụ chính giữa, chiếc xe cuối cùng là mấy đồng nghiệp ngồi.

Cửa xe mở ra, Điền Lâm đã lên trước ngồi ở hàng phía sau, chỗ ngồi chính giữa để lại cho bà chủ cùng tiểu tình nhân.

Giang Ngu đang muốn đi lên nhưng Bạch Lộ vẫn luôn kéo tay cô không buông, nhẹ nhàng kéo lại một chút, nói: "Chị Ngu, chúng ta ngồi ở hàng giữa đi, để cho em gái nhỏ đi lên trước."

"Em gái nhỏ, em cùng trợ lí Điền ngồi ở hàng sau được không?" Nàng quay đầu nhìn về phía Trình Tô Nhiên, ngữ khí thân thiết.

- --------------

Editor:

Cứu mạng!!

Rối loạn đội hình rồi -.- .

||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||

Lúc đầu tính gọi những nữ nhân khác trong truyện toàn bộ đều là nàng nhưng CP Mộ Đồng thì không được, cấn quá mọi người. Lúc đến cảnh hai người họ cái phải xưng "nàng" rồi "nàng ấy" nghe nói là sao á.....

Cầu góp ý!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play