Editor: Salad days
Hề hòa đã đem cơm nước bỏ vào hộp rồi, một hộp với 4 tầng, tầng dưới cùng là cơm nấu cùng hạt dẻ và đậu đỏ, các tầng trên là đồ ăn gồm hai món mặn hai món chay, trên cùng còn có trái cây để ăn xong thì tráng miệng, ngoài ra còn có một hộp canh xương hầm riêng.
Cậu vừa bỏ cơm vào hộp, thì A Hoàng dưới chân cũng chạy tới chạy lui, hưng phấn đến nỗi thở hổn hển, bị mùi hương làm nước miếng chảy từng giọt từng giọt, Hề Hòa bận bịu xong mới cúi xuống xoa đầu nó - "Thơm không? Tao cũng thấy rất thơm đó, nhưng mà không có phần của mày nha...hahaha....Đừng liếm nữa mà, buổi chiều lại nấu cơm cho mày ăn, được không?....Ah....chú Cao tới rồi!"
Cậu bước qua A Hoàng, nhảy tung tăng ra mở cửa, A Hoàng thấy vậy cũng lon ton chạy theo, kết quả Hề Hòa vừa mở cửa liền cứng người.
Là cái người Omega cậu rất ghét kia.
Chu Tiêu Tiêu thực ra thì cũng không phải làm việc gì quá mạo phạm, nhưng mà Hề Hòa từ đầu đến chân đều tỏa ra mùi địch ý với cô, cậu ấy thu lại nụ cười ngay, vẻ mặt hết sức đề phòng mà nhìn cô, cũng không hề có ý mời cô vào nhà, chỉ đứng yên đó, không nói gì.
A Hoàng liền bắt chước theo ngay, cũng một bộ dáng rất thù hằn sủa vài tiếng.
Chu Tiêu Tiêu vẫn như cũ, rất khéo léo, cười vui vẻ - "Hề Hòa nấu gì vậy? Thơm lắm đó, từ trên hành lang chị đã ngửi thấy rồi. Hỏi sao Bùi tổng luôn thích như vậy, đến nổi tài xế về không kịp liền phái chị đến lấy luôn"
Hề Hòa nghe Chu Tiêu Tiêu khen như vậy, theo bản năng cũng vui vẻ, lại còn nghe Bùi Nhược Mộc rất thích lại càng thêm thoải mái, nhưng vẫn do dự một hồi không biết nên nói gì. Chu Tiêu Tiêu vẫn rất khéo léo mà mở lời - "Không sao, chị cũng không muốn làm phiền, lỡ Bùi tổng phải chờ đợi lại không hay, vậy Hề Hòa mang thức ăn ra dùm chị được không?"
Hề Hòa suy nghĩ một lát, quyết định nghe theo cô ấy, đem hộp cơm bỏ hết vào túi giữ ấm rồi mới xách ra đưa cho Chu Tiêu Tiêu. Chu Tiêu Tiêu cười một cái, rồi nói lời tạm biệt.
Hề Hòa trở vào nhà, tự mình ăn cơm,vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, cậu vẫn thấy mình với Chu Tiêu Tiêu này không có chút hảo cảm nào, thật ra cô ấy cũng không làm việc gì quá đáng, chỉ là trong tiềm thức của cậu vẫn không ưa được.
Nhưng không thể không nói, trực giác của Omega là chính xác đến vô cùng đáng sợ.
Giờ khắc này, lúc Chu Tiêu Tiêu ngồi lên xe rồi, nụ cười trên mặt lúc nãy giờ đều toàn là vẻ bực bội - "Đúng là quỷ nhỏ, công ty cũng không thiếu một bữa ăn, cứ phải dính người như vậy, đúng là biết làm phiền ông chủ mà"
Ngón tay trắng, dài của cô đang gõ gõ lên cái hình chú thỏ dán trên hộp cơm, trong lòng đang rất bất bình, dựa vào cái gì mà một đứa nhỏ như vậy lại được ở nhà của Bùi Nhược Mộc, lại còn được hắn để ý như vậy nữa. Dựa vào tuổi nhỏ rồi giả bộ đáng thương cho ai xem không biết nữa, nhỏ thì không chịu học hành, cũng không hiểu chuyện, bao nhiêu đó tuổi rồi mà còn dính lấy chú mình, bộ không sợ chú mình không tìm được Omega sao?
Cô nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hộp cơm kia, gjận đến muốn quăng đi cho rồi, nhưng cô cũng không ngu, mỗi ngày Bùi Nhược Mộc đều đúng giờ ăn cơm trưa này, còn vừa ăn vừa vui vẻ mỉm cười nữa.
Bình tĩnh, Chu Tiêu Tiêu hít một hơi, dùng sức đè nén cảm xúc rồi mới nổ máy xe chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT