Nhạc Tư Khung tuy đã là trạng thái toàn mù, nhưng hắn cùng đôi mắt dường như có điều cảm ứng. Khoảnh khắc hai tròng mắt vỡ vụn, hắn bỗng nhiên phát ra một tràng thét chói tai tê tâm liệt phế, theo sau cả người ngã xuống, lại không bò dậy nổi.

Mấy trăm người ở đây im như ve sầu mùa đông, đưa mặt nhìn nhau, toàn từ đối phương trong mắt thấy được hoảng sợ.

Động tác của Liễu Sương quả thực mau đến khó có thể thấy rõ, ngay cả Nhạc Tư Khung ở gần nàng nhất cũng không kịp phản ứng là đã bị gỡ xuống tròng mắt. Nếu nàng nghiêm túc phát khởi thế công, chỉ sợ ở đây căn bản không người có thể ngăn cản mấy phần.

Không khí nhất thời giống như đọng lại. Liễu sương cũng không thèm nhìn tới bọn họ, cực nhanh phóng tới bên cạnh Thẩm Kỳ Khi. Nàng chùi lòng bàn tay dính máu vào vạt áo, sau đó nhẹ nhàng đè lên bả vai đối phương, vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Thẩm Kỳ Khi nửa híp mắt, xuyên thấu qua một tầng hơi nước nhìn nàng, ngập ngừng nói: "Có chút đau......"

Liễu Sương cúi đầu lại gần, nhìn kỹ sau một lúc lâu, tròng trắng mắt nhìn qua có hơi đỏ, nhưng vẫn còn có thần thái, hẳn là không bị tổn thương đến.

Nàng hỏi: "Còn nhìn thấy được ta chứ?"

Thẩm Kỳ Khi dựa vào khuỷu tay đối phương, nhìn chiếc cằm trắng mịn của nàng, biên độ rất nhỏ gật gật đầu.

Liễu Sương dừng một chút, nhẹ nhàng hướng lông mi Thẩm Kỳ Khi thổi thổi, học theo bộ dáng đối phương lúc trước, thấp giọng nói: "Đau đau bay đi, không đau, không đau."

Lông mi Thẩm Kỳ Khi khẽ run, một tay nắm áo nàng, giơ lên gương mặt tươi cười, vui vẻ nói: "Sư tỷ, ngươi hiện tại cũng học được dỗ người!"

Liễu Sương nói: "Học theo ngươi."
Nàng duỗi ngón tay chạm nhẹ trán Thẩm Kỳ Khi, lập tức có một mảnh sương đen mềm mại giống con sứa trôi nổi lại đây, nhẹ nhàng quay quanh bốn phía Thẩm Kỳ Khi.

"Chúng nó sẽ bảo hộ ngươi."

Cảm giác đau dần dần rút đi, Thẩm Kỳ Khi chậm rãi mở mắt, chớp chớp: "Vậy sư tỷ đâu? Không bảo vệ ta sao?"

Liễu Sương nói: "Một mình ta, sợ không kịp."

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, trong lòng dâng lên ấm áp. Nàng nắm lấy ngón tay Liễu Sương, lẩm bẩm nói: "Sư tỷ, nhất định phải cẩn thận."

Liễu Sương gật nhẹ, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua lòng bàn tay đối phương, trấn an mà cào vài cái.

Mấy trăm người ở đây đều mang sắc mặt phức tạp, nỗi lòng muôn vàn. Hoặc nhân đồng thuật lấy khống chế là chủ, Nhạc Tư Khung lúc đó đại khái là muốn khống chế Thẩm Kỳ Khi để áp bức Liễu Sương thúc thủ chịu trói, không nghĩ tới lại tương phản, hoàn toàn chọc giận đối phương.

Liễu Sương thực lực tuy rằng sâu không lường được, nhưng Thẩm Kỳ Khi thì chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ tu vi mà thôi, so sánh ra đích xác hướng Thẩm Kỳ Khi dễ ăn hơn.

"Thẩm cô nương!" Có người nhìn Thẩm Kỳ Khi, hô lên, "Ngươi tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng, vì sao phải cùng ma đầu kia làm bạn? Chẳng lẽ là bị đối phương lừa gạt hay sao?"

Thẩm Kỳ Khi: "......"
Nàng thầm nghĩ: Nghe được đấy, ta nhưng thật ra rất muốn nếm thử tư vị bị sư tỷ lừa gạt, khụ khụ......

Thấy biểu tình nàng rối rắm, người khác vội vàng góp sức, nỗ lực đào chân tường, "Đúng vậy đúng vậy, sớm chút quay đầu là bờ đi! Ngươi không sợ bị thiên hạ nhạo báng sao?"

"Này đó ma tu đều không có gì tốt, sớm muộn cũng sẽ giết sạch bá tánh thiên hạ! Ngươi chính là thiên kim của Thẩm chưởng môn, một cô nương tốt như vậy, ngàn vạn đừng phản bội trợ giúp kẻ địch a!"

"Thẩm cô nương, ngươi thanh tỉnh một chút, chớ có bị yêu nữ này lừa!"

Thẩm Kỳ Khi không cảm xúc nhìn bọn họ, chậm rãi giơ tay lên, ở trong ánh mắt chờ mong của mọi người, nàng yên lặng mà che lại lỗ tai mình.

Đám pháo hôi này ồn quá! Im tiếng đi trời!

Ta chỉ là một người qua đường tầm thường chỉ nghĩ ăn dưa, không hề muốn tham dự phân tranh. Hơn nữa, bá tánh thiên hạ cùng ta có quan hệ gì đâu, vì cái gì muốn đem chúng sinh chết sống ôm đến trên người mình chứ? Nhóm người này thực lực bình thường lại cứ thích làm thánh mẫu, thật là khiến người khó hiểu.

Liễu Sương nhìn nàng, bên môi cong lên ý cười ôn nhu, thoáng giây lướt qua.

Mọi người thấy thế, thần sắc căm giận thổi râu trừng mắt, may mắn đều là người đức cao vọng trọng, hàm dưỡng tốt đẹp làm cho bọn họ không có mắng ra tiếng, chỉ có thể đem oán khí nuốt xuống bụng.

Thẩm Kỳ Khi này quả thật chính là bịt tai trộm chuông, mặt dày vô sỉ, buồn cười!

Uổng bọn họ phí tâm phí lực khuyên bảo, ý đồ cảm hóa Thẩm Kỳ Khi, làm nàng hấp thụ giáo huấn, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, thật là một chút tác dụng cũng không có!

Liễu Sương nâng mắt nhìn, ngữ khí lãnh đạm: "Các vị nếu lòng mang thương sinh, không bằng cùng ta chiến một trận."

Mọi người không nói, trong bầu không khí trầm lắng khó xử, một thanh âm đột ngột vang lên.

"Lý huynh, ngươi không phải ngày ngày khen chính mình khí vận thượng giai, kiếm pháp tuyệt luân sao? Dám lên trước bắt lấy Liễu Sương kia không?"

Người trẻ tuổi nọ tái nhợt sắc mặt, lui ra phía sau vài bước, ngượng ngùng nói: "Lục trưởng lão lời này sai rồi! Luận bối phận tư lịch cùng học thức, ta nơi nào so được bằng ngài? Có ngài châu ngọc ở trước, vãn bối vẫn là không cần bêu xấu."

Lão giả râu bạc trong lòng thầm mắng: Mới vừa rồi còn nói thiên tư chẳng phân biệt tuổi nhỏ đắt rẻ sang hèn, thật là không biết xấu hổ!
Tiếp theo lão lại bày ra gương mặt tươi cười hiền từ, "Ở đây các vị nhân tài đông đúc, tuấn tú lịch lãm, ta già rồi, cũng hẳn là cho người trẻ tuổi một cơ hội biểu hiện."

"Lục trưởng lão lời này sai rồi......"

"Ta xem Phương huynh thực lực cũng có thể thử một lần!"

"Không dám không dám, vẫn là để Mộ Dung chưởng môn tới đi......"

Trước mắt, bọn họ không nguyện thừa nhận bản thân bị kẻ hèn ma tu áp quá một đầu, lại không nghĩ tiến lên mù quáng chịu chết, cho nên đùn đẩy lẫn nhau.

Giữa ồn ào hỗn loạn, một đại hán râu ria lún phún cao giọng đề nghị: "Ta xem ma tu này thực lực không phải nhỏ, một người nghênh chiến chỉ lãng phí thời gian! Không bằng tất cả cùng nhau!"

Lập tức có người liên thanh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, ma đầu ai cũng có thể giết chết, các vị đồng loạt ra tay bắt lấy nàng!"

Liễu Sương hơi hơi nhướng mày, cười nhạo một tiếng.

Thẩm Kỳ Khi sớm đã buông tay xuống, lúc này đang cầm một túi mận khô ăn, nghe vậy nhịn không được lên tiếng: "Các vị chưởng môn đều bao tuổi rồi, cả đám người vây công một tiểu cô nương, có phải không có võ đức hay không nha?" 

Có người ậm ừ nói: "Này....ma đầu này làm sao có thể là tiểu cô nương chứ! Ngươi không thấy nàng ra tay tàn nhẫn như thế sao!"

"Phí lời vô nghĩa với nàng làm chi! Nàng chính là cùng phe với Liễu Sương!"

Mấy người lớn tiếng đồng lòng: "Nói đúng, cùng nhau lên!"

Hiện giờ bọn họ người đông thế mạnh, đều là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, cộng thêm mấy chục người Nguyên Anh kỳ, cho dù Liễu Sương mạnh thế nào cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ còn có thể lấy một chọi trăm được ư?!

Dứt lời, mấy trăm người không hẹn mà cùng hóa thành tàn ảnh tiến lên, đem Liễu Sương trong ba tầng ngoài ba tầng mà bao vây, trong tay pháp khí bùa chú toàn bộ đều hướng tới người nàng!

Nhất thời, ánh đao như điện, bóng kiếm tựa vũ, linh khí khổng lồ mạnh bạo mở ra quanh quẩn ở sơn cốc u ám, kinh động một đám chim bay thú chạy.

Ở trong nhóm này, không thiếu người công kích Thẩm Kỳ Khi, nhưng đều bị sương đen tận chức tận trách chắn trở về.

Thẩm Kỳ Khi khẩn trương nuốt xuống nước miếng, nhìn qua phía Liễu Sương. Nơi đó bị đám người dày đặc vây quanh, đã nhìn không tới bóng dáng nàng, chỉ có thể thấy một mảnh đầu người đen nghịt.

Tuy rằng biết nữ chủ cường bạo vô địch, nhưng nàng vẫn là lo lắng, rốt cuộc ở đây có tới mấy trăm người, lỡ như ai đó sử dụng ám chiêu, Liễu Sương không cẩn thận bị thương đến thì làm sao?

Nhưng giây tiếp theo, nàng liền biết chính mình lo lắng dư thừa.

Vòng vây lấy Liễu Sương làm tâm thình lình nhấc lên một luồng sóng nhiệt, từ trong ra ngoài tầng tầng lan tràn, trong phút chốc đất rung núi chuyển, người vòng ngoài bị lực lượng cường đại đánh văng ngã trên mặt đất. Mà người ở vòng trong thì bị khói đen vây lấy, còn không tới kịp phản kháng đã bộc phát ra tiếng kêu thảm thiết, theo sau bị làn sương đen nhánh nghiền làm tro bụi bột mịn, theo gió mà tán.

Hắc triều rút đi, khói sóng bình ổn.

Những người còn sót lại không có ra tay, tức khắc thu hồi nụ cười thắng lợi, sôi nổi dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Liễu Sương ở trung tâm. Nàng thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì, mặt mày dưới ánh trăng giống như thần tiên trên trời không dính bụi trần.

Yêu nữ thế nhưng cường đại đến loại tình trạng này! Nhiều như vậy trận pháp cùng bùa chú đều không làm gì được nàng, tu sĩ Kim Đan kỳ tựa như con kiến, dễ như trở bàn tay mà bị nghiền nát!

Có người run giọng nói: "Ngươi...... Ngươi đến tột cùng là cái gì quái vật!"

Ánh mắt Liễu Sương xẹt qua mấy chục người còn sống, dừng trên người Thẩm Kỳ Khi. Nàng đi qua, nhẹ giọng hỏi: "Đang ngẩn người nghĩ gì?"

Thẩm Kỳ Khi ngậm lại cái miệng đang há to, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, tự đáy lòng cảm thán: "Trời ạ! Sư tỷ ngươi quá mạnh!!!"
Không hổ là nữ chủ của ta! Chiếu theo tiến độ này, ngày thống nhất Tu Tiên giới sắp tới rồi!

Liễu Sương nhịn không được sờ sờ đầu nàng.

Thẩm Kỳ Khi từ trong túi lấy ra một quả mận khô, đưa qua: "Sư tỷ vất vả, nếm thử xem, ăn rất ngon!"

Liễu Sương gật gật, cúi đầu ngậm lấy quả mận khô trên tay nàng. Hơi thở nóng ấm xẹt qua đầu ngón tay, Thẩm Kỳ Khi sững người, tay hơi co rụt lại.

Liễu Sương nhìn nàng, cánh môi đạm hồng khẽ nhúc nhích: "Thật ngọt."

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ngơ nói: "Vậy, vậy là tốt rồi."

Mấy người còn dư lại đã không rảnh bận tâm hai người đang làm cái gì, đầu óc bọn họ sớm đã trống rỗng, mất ý chiến đấu, thực lực Liễu Sương hoàn toàn vượt qua bọn họ tưởng tượng, căn bản vô pháp ứng đối.

Trước mắt có thể miễn cưỡng đấu cùng Liễu Sương, sợ là chỉ có Thẩm Quyết.

Hà Dạ Vu nhìn về phía hắn, khàn giọng nói: "Thẩm chưởng môn......"

Dưới áp lực yên tĩnh, ánh mắt Thẩm Quyết nặng nề, hắn chầm chậm nâng lên Thiên Vấn trong tay. Thần kiếm tĩnh mịch đã lâu rốt cuộc được phóng xuất, lại không ngờ ra khỏi vỏ là vì đối đầu với đồ đệ cùng thân nhân.

Liễu Sương xoay người, khi nàng thấy Thiên Vấn trong tay Thẩm Quyết, hơi thở mềm mại quanh thân dần dần tan đi, thần sắc ngưng trọng lên.

Nàng trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nâng tay áo, gọi ra hắc kiếm Huỳnh Hoặc. Liễu Sương cầm lấy Huỳnh Hoặc, thân kiếm hắc ngọc chiếu ra hàn ý trong mắt nàng.

Trái tim Thẩm Kỳ Khi chợt nhảy tới cổ họng, khẩn trương nhìn một màn trước mắt.

Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ, tay nắm vững trường kiếm. Màn đêm cực tĩnh, bên tai chỉ còn sót lại tiếng gió vù vù.

Chốc lát sau, một bóng hình đột nhiên khẽ động, ngay sau đó, hắc bạch quang ảnh đan chéo, điện chớp như mộng ảo.

Thẩm Kỳ Khi hoa cả mắt, lấy nàng tu vi chỉ có thể thấy hai cái bóng dáng triền đấu ở bên nhau, từ bầu trời nhảy xuống mặt đất, lại từ mặt đất bay lên bầu trời, quả thật là thần tiên đánh nhau.

Trận đánh này bắt đầu mau, kết thúc cũng mau. Bất quá giây lát, Liễu Sương ngừng lại, ung dung mà đứng. Ở đối diện nàng, Thẩm Quyết cầm kiếm đứng vững, chỉ là khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi.

Vân Minh Ý vội vàng tiến lên, quát to: "Thẩm chưởng môn!"

Thẩm Quyết lấy kiếm chống mặt đất, thấp giọng nói: "Không có việc gì."

Mới vừa rồi trong khi giao chiến hắn phát hiện, cho dù lấy ra toàn bộ thực lực bản thân cũng đều không phải là đối thủ của Liễu Sương, nhưng Liễu Sương lại giống như không có ý muốn lấy đi tánh mạng của hắn.

Một bên Thẩm Kỳ Khi hoảng loạn mà nắm vạt áo Liễu Sương, vội vàng nói: "Sư tỷ, ngươi có bị thương hay không?"

Liễu Sương nghiêng mặt đi, lắc lắc đầu, thần sắc phức tạp.

Nàng nhìn về phía Thẩm Quyết, ánh mắt lập loè, đoan đoan chính chính mà vái chào hắn: "Sư phụ, liền từ biệt tại đây."

Thẩm Quyết ngẩn ra, nhỏ đến không thể phát hiện mà than một tiếng, bỗng chốc nói với Liễu Sương: ".....Đối đãi nàng cho tốt."

Liễu Sương gật đầu trịnh trọng: "Nhất định."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play