Ngón tay bên người co lại, Liễu Sương khẽ ừ một tiếng, không động đậy nữa.

Thẩm Kỳ Khi thấu lại gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua eo đối phương. Nàng kiệt lực duỗi dài cánh tay, muốn vớt lên chiếc khăn rơi trên đất, hơn nửa thân mình đều dựa trên người Liễu Sương, khoảng cách cả hai chợt kéo gần, cánh tay vòng chặt, nàng không có ý thức được, chính mình giờ phút này như là từ phía sau gắt gao ôm lấy Liễu Sương.

Ánh mắt Liễu Sương ngưng đọng, bộ ngực mềm mại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà áp lên lưng nàng, sợi tóc lơ thơ dừng ở trên vai, nàng theo bản năng mà cứng đờ người.

Hơi thở ấm áp phà sau gáy, gần trong gang tấc, ngay cả tim đập cũng càng thêm rõ ràng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Thẩm Kỳ Khi không hề phát hiện, nàng sắp sờ đến chiếc khăn kia, cách đầu ngón tay chỉ còn mấy centimet.

Bỗng nhiên, ngón tay đang vươn tới bị người nắm lấy, bao vây trong lòng bàn tay lạnh lẽo.

Thanh âm Liễu Sương thấp thấp truyền tới: "Tiếng tim ngươi đập thật nhanh......Vì cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi hơi hé miệng, trong đầu trống rỗng. Nàng vẫn duy trì tư thế vươn tay, sững sờ tại chỗ, nhịp tim rối loạn như phá lồng ngực, chân thành nhiệt liệt muốn nói ra hết khao khát trong lòng.

Nhưng những tiếng tim đập ấy dường như không chỉ thuộc về một mình nàng.

"...... Ngươi cũng giống vậy mà." Nàng chớp mắt, nghẹn giọng nói, "Sư tỷ, ngươi khẩn trương sao?"

Liễu Sương không nói gì.

Một mảnh yên tĩnh, nàng không thấy được biểu cảm nhưng tiếng tim đập dồn dập của Liễu Sương như là thay cho đáp án, càng thêm thành thật.

Dứt khoát phải cùng nàng nói rõ ràng.

Thẩm Kỳ Khi thật muốn đứng dậy, thừa dịp bây giờ còn có dũng khí, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà hô lên —— nào có như vậy nhiều vì cái gì! Ta chính là thích ngươi a!!!

Nhưng nàng nghĩ tới Nam Minh lão nhân, nghĩ tới Tiên cùng Ma đối lập, nghĩ tới kết cục về sau, lại lâm vào mê mang.

Đúng lúc này, Liễu Sương buông lỏng ra tay Thẩm Kỳ Khi, khom người cầm khăn lông lại đây, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay đối phương.

Nàng hít sâu một hơi, giống như đang làm ra quyết định gì quan trọng, mở miệng nói: "Ta có chuyện muốn nói cho ngươi."

Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, nuốt một ngụm không khí: "Chuyện gì?"

Liễu Sương cụp mắt, không tự giác mà siết chặt ngón tay: "Ta kỳ thật, không phải......"

"Cốc cốc cốc!"

Cửa đột nhiên bị gõ vang, cắt qua bầu không khí nghiêm trọng giữa hai người.

Thẩm Kỳ Khi nháy mắt giống cái lò xo từ sau lưng Liễu Sương bật văng ra, có tật giật mình, khẩn trương nhìn ra phía cửa.

"Liễu sư muội, Thẩm sư muội? Các ngươi nghỉ ngơi tốt chưa?" Thanh âm Triệu Kha vang lên, "Phi liễn sắp tới chân núi, tranh thủ hiện tại chuẩn bị, liền có thể đi xuống."

Kỳ quái chính là không có ai trả lời, hắn đành phải gập đốt ngón tay lần nữa gõ gõ, cất cao giọng nói: "Hai vị sư muội có ở đấy không? Các ngươi nghe thấy ta vừa rồi nói gì không?"

Kiên nhẫn chờ đợi một lát, thanh âm Thẩm Kỳ Khi khô khốc từ bên trong truyền ra: "....Chúng ta đã biết, đa tạ Triệu sư huynh."

Được đến đáp lại, Triệu Kha không có nghĩ nhiều, hài lòng rời đi, lưu lại hai người ở trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ.

Bầu không khí ban nãy một đi không trở lại, Thẩm Kỳ Khi có chút ảo não cắn môi, khó được cả hai ở riêng, nếu bắt lấy cơ hội nói rõ ràng thì tốt rồi.

Liễu Sương nhắm mắt lại, thở dài nhỏ đến không thể phát hiện, nói không rõ là may mắn hay là mất mát.
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều, vốn định nhân cơ hội cùng Thẩm Kỳ Khi nói ra sự thật nàng trọng sinh, không nghĩ tới lại bị người cắt ngang.

......Thôi, về sau còn có rất nhiều cơ hội, cũng không vội ngay lúc này.

Mỗi người mang theo bí mật trong lòng, tương đối trầm mặc. Một lát sau, Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, tầm mắt quy quy củ củ dừng ở dưới sàn, nhỏ giọng nói: "Nước...vẫn còn ấm, sư tỷ tự mình lau lau đằng trước người đi. Ta, ta đi ra ngoài trước."

Liễu Sương nói: "......Ừ. Ngươi cũng đổi một bộ quần áo lại đi đi."

Thẩm Kỳ Khi gật đầu, đi đến sau bình phong, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ váy áo, tay chân lanh lẹ mà đổi lên.

Bộ đồ trên người đầy máu dơ, nhìn qua đã không thể mặc nữa. Nàng cuộn thành một đoàn, trực tiếp ném xuống.

Trong lúc buộc đai lưng, nàng nhịn không được rón rén nhón mũi chân, từ sau bình phong trộm nhìn đường cong duyên dáng của Liễu Sương từ phía sau, ở góc độ này có thể thấy nàng đang lau mặt, bọt nước nho nhỏ lưu trên vai cổ sứ bạch mảnh khảnh, chầm chậm lăn xuống, cuối cùng thấm vào làn váy.

Nàng "ực" một tiếng nuốt xuống, thu hồi ánh mắt.

Thật muốn biết sư tỷ vừa rồi muốn cùng ta nói cái gì, nhưng ta cảm giác hiện tại không nên hỏi.

Thẩm Kỳ Khi chống hông, thiên mã hành không mà phát huy sức tưởng tượng, nhịn không được lớn mật suy đoán: Tiếng tim nàng lúc nãy cũng đập rất nhanh a —— chẳng lẽ nàng muốn cùng ta thổ lộ?

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi dần dần sáng lên, vui sướng tưởng tượng: Vậy là sư tỷ cũng thích ta hay sao? Hì hì hì, trên đời còn có loại chuyện tốt này......Nhưng mà Liễu Sương vốn chính là thẳng nữ không hơn không kém, thật sự có khả năng bị ta bẻ cong sao! Hơn nữa đối tượng còn là "Thẩm Kỳ Khi", người dùng mọi cách nhằm vào nàng, xa lánh nàng...

Thẩm Kỳ Khi xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên cảm giác gánh thì nặng mà đường thì xa —— vì cái gì lại cố tình xuyên thành nhân vật pháo hôi ác độc này, hệ số công lược quả thực khó khăn gấp đôi, nếu đổi một thân phận hoàn toàn mới, khả năng đã sớm có tiến triển.

*

Triệu Kha đỡ vòng bảo hộ nhìn ra phía xa xa, bộ liễn này hoàn toàn là điều khiển tự động, không cần người cầm lái, tốc độ cũng không tính là nhanh. Từ độ cao này nhìn xuống phía dưới, núi hoang cát đất cằn cỗi tấc tấc triển khai, có thể thấy được xương thú phân bố rải rác cùng từng bụi thực vật khô cứng, trong bóng râm vài loài thú quý hiếm rúc thành từng điểm đen nhỏ hệt như kiến bò trên mặt đất.

"Triệu sư huynh!" Đương lúc nhìn đến xuất thần, một thanh âm trong trẻo truyền đến.

Triệu Kha quay đầu lại, Thẩm Kỳ Khi đã ăn mặc tốt, nàng đi tới bên cạnh Triệu Kha, học theo hắn nhìn xuống: "Ngươi đang xem cái gì đấy?"

"Tùy tiện nhìn xem." Triệu Kha cười cười, "Ta trước kia vào được Dạ Phong, khổ nổi chuyên tu chưa bao giờ tới nơi đây. Đất hoang phong cảnh đúng là kỳ thú, từng cọng cây ngọn cỏ đều có sức sống dồi dào mà ở nhân giới có lẽ không thể nhìn đến."

Thẩm Kỳ Khi chống cằm nói, "Không phải đâu, thế giới vô biên việc lạ gì cũng có, khả năng bên ngoài cũng có, chỉ là ngươi chưa từng đi qua."

"Nói có lý." Triệu Kha gật đầu, "Đúng rồi, Liễu sư muội đâu, nàng có khỏe không? Thương thế nghiêm trọng sao?"

Thẩm Kỳ Khi nói: "Sư huynh yên tâm, ta đắp dược cho nàng rồi. Chờ nàng đổi xong quần áo thì sẽ ra tới."

Triệu Kha nói: "Tốt, ta đây liền an tâm."

Thẩm Kỳ Khi lại nói: "Lần này thật đúng là muốn cảm tạ Triệu sư huynh dốc sức tương trợ, nguyện ý cùng ta tới nơi này. Một mình ta đi chặng đường này, chỉ sợ là rất khó."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì." Triệu Kha cười nói, "Tiểu sư muội đối Liễu Sương sư muội có tình có nghĩa, càng làm cho ta lau mắt mà nhìn." Hắn do dự một lát, bổ sung nói, "Ta vốn tưởng rằng các ngươi quan hệ không tốt, không nghĩ tới thế nhưng tình thâm ý trọng, tấm lòng chân thành khiến người khâm phục, ta về sau tuyệt đối sẽ không tùy ý tin vào đồn đãi."

Thẩm Kỳ Khi ngượng ngùng cong môi cười: "Tán thưởng tán thưởng. Sư huynh nói đồn đãi chẳng lẽ là chỉ mạng lưới tin tức ở Thanh Lễ Phái sao?"

"Đúng vậy."

Từ lúc nàng xuyên vào đây còn chưa có mở mạng lưới ấy ra xem thử, Thẩm Kỳ Khi tò mò nhìn hắn: "Ô, vậy trên đó nói thế nào về chúng ta?"

Triệu Kha chần chờ nói: "A, một bộ phận người cảm thấy, ngươi tính cách không tốt, từ trước đối đãi Liễu Sương quá mức gay gắt, hiện tại mọi cách lấy lòng cũng bất quá là đang mượn cơ hội lợi dụng nàng, nhưng Liễu Sương trước sau chẳng hay biết gì; một bộ phận khác cảm thấy, các ngươi ngầm có giao tình không thể nói, cảm thấy rất thú vị, muốn tìm tòi đến tột cùng......Nói tóm lại, mọi thuyết xôn xao, khó bề phân biệt."

Thẩm Kỳ Khi: "......Ha hả, xác thật rất mê hoặc."
Đáng sợ, các nàng còn chưa có đâu vào đâu, đám người kia e là đã não bổ ra một trăm phiên bản.

Triệu Kha hổ thẹn nói: "Ta thấy bọn họ nói cứ như thật, còn nêu ví dụ đưa nhiều chứng cứ, cho nên không cần nghĩ ngợi liền tin. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy tiểu sư muội tính tình thuần lương chân thành, đối đãi Liễu sư muội tốt như vậy, đều không giống làm bộ, thật sự áy náy."

Thẩm Kỳ Khi vỗ vỗ bả vai của hắn: "Không quan hệ, ta cùng sư tỷ là quan hệ gì, cũng không phải từ người khác tới quyết định. Mấy lời đồn đãi vớ vẩn cứ mặc kệ đi, ảnh hưởng không đến chúng ta."

Triệu Kha nghe vậy tươi cười sang sảng: "Hảo, một khi đã như vậy, ta chúc nhị vị bách niên hảo hợp."

Thẩm Kỳ Khi cứng đờ, nhỏ giọng nói: ".....Sư huynh có tâm."
Nếu hắn biết ta cùng sư tỷ căn bản không ở bên nhau, chẳng phải là thảm.

Một thanh âm thình lình vang lên ở phía sau: "Đang nói cái gì?"

Triệu Kha hoảng sợ, quay đầu vừa thấy: "A, Liễu sư muội?! Ngươi tới đây lúc nào?"

Thẩm Kỳ Khi chợt lạnh sống lưng, chậm rãi xoay người lại. Nàng đã quên Liễu Sương đi đường giống như mèo, nhón chân cơ hồ không phát ra tiếng động, cũng không biết đã đứng ở phía sau nghe được bao lâu rồi.

......Đừng nói là đã nghe được toàn bộ a, cứu mạng, chúng ta không có!

Liễu Sương nhìn bọn họ, lông mi khẽ run, nhẹ giọng nói: "Vừa tới."

Gương mặt căng chặt của Thẩm Kỳ Khi lơi lỏng một phần, chờ đợi nói: "Thật vậy chăng?"

Liễu Sương nhàn nhạt nhìn nàng, "Từ lúc ngươi vỗ lấy bả vai Triệu sư huynh." 

Thẩm Kỳ Khi: .....Ta như thế nào cảm giác ánh mắt này không quá thích hợp?

"Vậy.....vậy ngươi đều nghe được lời nói mới vừa rồi?"

"Không nghe được bao nhiêu." Liễu Sương nói, "Cái gì mà bách niên hảo hợp?"

Triệu Kha giải thích nói: "A, chính là tiểu sư muội cùng....." Bỗng nhiên cánh tay phải đau xót, hắn nhe răng trợn mắt kêu lên, "A!!! Tiểu sư muội, ngươi tự dưng véo ta làm cái gì!! "

"Không có gì." Thẩm Kỳ Khi buông tay, nhìn hắn, "Không phải sắp đến chân núi rồi sao, chúng ta nhanh chóng đi xuống thôi lỡ như bị người nhìn đến chúng ta ngồi bộ liễn của Tư Đồ Vân ra tới thì sẽ không tốt."

Triệu Kha bất đắc dĩ mà xoa cánh tay, thở dài nói: "....Được rồi được rồi, nhưng ngươi nói chuyện tốc độ nhanh như vậy làm gì chứ?"

"Lòng ta nóng nảy a." Thẩm Kỳ Khi lộ ra mỉm cười, "Sư huynh chớ trách."

Ánh mắt Liễu Sương dừng ở tay nàng, không dễ phát hiện mà nheo lại hai mắt.

Bộ liễn phiêu diêu một trận, cuối cùng cũng tới chân núi, giống hệt máy bay vững vàng mà trượt một đoạn rồi mới ngừng lại trên mặt đất.

Thẩm Kỳ Khi làm riết thành quen, tự nhiên đi đến cạnh Liễu Sương, duỗi tay nâng lấy cánh tay nàng, từng bước thật cẩn thận mà đi xuống bậc thang. Liễu Sương thuận thế dựa vào người nàng, rủ mắt nhìn lông tơ tinh tế trên mặt đối phương, bỗng nhiên cất tiếng nói: "Tiểu sư muội."

Bên tai nóng lên, Thẩm Kỳ Khi lập tức đáp: "Làm sao vậy sư tỷ?"

Liễu Sương cơ hồ là thì thầm, hơi thở ấm áp tất cả phả vào tai: "Ngươi mới vừa rồi cùng Triệu sư huynh nói gì đó?"

Động tác Thẩm Kỳ Khi trở nên căng thẳng, bước chân không ngừng, ha ha cười gượng: "Không có gì!" Cảm nhận được ánh mắt của Liễu Sương, thanh âm nàng dần dần nhỏ xuống, "Sư tỷ, thật sự không có gì....."

Liễu Sương chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt ngạc nhiên: "Bách niên hảo hợp? Ai cùng ai?"

Cứu mạng, ngươi như thế nào còn nhớ rõ cái chuyện xấu hổ này!

Thẩm Kỳ Khi líu ríu nói: "Thật sự không có gì, tùy tiện tâm sự bát quái thôi."

Liễu Sương mím môi: "Cái gì bát quái, nói đến cho ta nghe nghe."

Còn chưa đủ ha trời!

Thẩm Kỳ Khi nghiêng mặt nhìn nàng, nói thầm: "Sư tỷ, sao ta không biết ngươi hiện tại cũng hóng chuyện như vậy a."

Liễu Sương kề vào lỗ tai nàng, thì thầm: ".....Ngươi hẳn là còn nhiều điều không biết."

Vành tai Thẩm Kỳ Khi nóng lên, hít sâu một hơi: "Hắn nói chính mình có người yêu thích còn không thể nói một câu bách niên hảo hợp sao?"

"..... Ai?"

Thẩm Kỳ Khi đảo mắt một vòng, thầm nghĩ xin lỗi Tiểu Cơ, về sau nhất định thỉnh ngươi đi ăn ở đại tửu lầu xa hoa nhất!
Nàng cắn răng nói: "Cơ Chi Hoa!"

Liễu Sương nghiêng đầu nhìn nàng: "Thật sự?"

Thẩm Kỳ Khi nỗ lực bảo trì bình tĩnh, ngữ khí đạm nhiên: "Thật sự."

Liễu Sương nhìn nàng trong chốc lát, sắc mặt khá hơn: "Ừ."

Thẩm Kỳ Khi rủ xuống bả vai, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

Triệu Kha nhìn bóng dáng các nàng, đáy lòng tán dương, lẩm bẩm: "Hai vị sư muội tiểu biệt gặp lại thế nhưng cũng có nhiều lời riêng tư muốn nói như vậy, thật là tình cảm thâm hậu a."

*

Động Phù Đồ tính cả núi hoang đều bị Tư Đồ Vân hạ cấm chế, trong vòng phạm vi trăm dặm, thủy kính vô pháp chuyển nhập bất luận cảnh tượng gì, cho dù nhóm chưởng môn biết các nàng đi nơi nào, cũng không nhìn trộm được tình hình thực tế.

Thấy mặt kính trống rỗng, có người bất mãn quát lên: "Đan pháp tư! Đan pháp tư đâu? Không phải nói đã phái người đi tra xét sao! Như thế nào vẫn là cái gì cũng nhìn không tới!"

"Đúng vậy a, nói tốt điều tra rõ tình hình thực tế đâu? Làm sao qua lâu như vậy vẫn không có tiến triển!"

Trưởng lão đan pháp tư râu bạc trắng, dùng cổ tay áo xoa mồ hôi trên đầu, run giọng nói: "Chư vị chớ hoảng sợ, núi hoang đã bị ma đầu kia hạ trận pháp, người mà ta phái đã tới chân núi, đoàn người đang tìm tòi nghiên cứu như thế nào phá giải trận pháp."

Vân Khúc Các các chủ Vân Minh Ý hỏi: "Hỗn thế ma vương kia đến tột cùng là làm thế nào trà trộn vào ma cảnh, ngươi có điều tra được không?"

Trưởng lão đan pháp tư liên tục gật đầu: "Đây là ta làm việc không ổn. Vừa rồi truyền đến tin tức, chúng ta đã bắt được một tên ma tu ở dưới chân núi, nếu như các vị muốn tìm tòi đến tột cùng, ta có thể đem ma tu kia dẫn tới, cấp chư vị chưởng môn một cái công đạo."

Mọi người nghe vậy đại hỉ. Một người lập tức vỗ bàn nói: "Vậy còn chờ cái gì, không mau mau dẫn tới!"

Trưởng lão đan pháp tư gật nhẹ, đối với thuỷ kính cầm tay đơn giản nói nói mấy câu, ma cảnh đại môn chợt mở, bên trong đi ra mấy người mặc đồ trắng, tay cầm binh khí, biểu tình nghiêm túc vây quanh một người mặc toàn đồ đen.

Mấy đệ tử bạch y không khách khí mà xô hắc y nhân, đẩy đến trước ghế chưởng môn.
Hắn gục đầu, mọi người không thấy rõ chính diện, trên người đã bị trói bằng pháp khí.

Quán chủ Nhạc Tư Khung thấy thế tiến lên một bước, đánh đòn phủ đầu: "Ngươi là người phương nào vì sao tới đây gây sự!"

Hắc y nhân không nói gì.

Trường hợp yên tĩnh đến có chút xấu hổ, mặt mày Nhạc Tư Khung lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng nói: "Ngươi ma đầu này thật càn rỡ, dám đến ma cảnh gây sự!"

Người nọ bỗng nhiên cười một tiếng, giọng hắn khàn khàn nhưng lại sắc bén: "Ma cảnh, từ lúc bắt đầu chính là đồ vật của chúng ta."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghe vậy thay đổi sắc mặt, thật ra không tính là bị mạo phạm, bởi vì lời hắn nói cũng không sai.

Mấy trăm năm trước, ma cảnh chính là hoàn cảnh tự nhiên được diễn sinh ra từ Ma Vực, bởi vậy bên trong có rất nhiều ma thú yêu linh sinh sống, thiếu đi nhân loại quấy rầy, sống đến thập phần tự tại. Sau đó bị người tu tiên đại quy mô chiếm lĩnh, cướp bóc chiếm đoạt cơ hồ không dư thừa thứ gì, rồi sau nữa mọi người mới ý thức được cần phải bảo tồn hạt giống, tiến hành có thể liên tục phát triển, vội vàng ngưng đi hành vi cường đạo.

Theo sau, ma cảnh cũng ở trăm năm trôi qua dần dần trở thành nơi thí luyện của các đệ tử tinh anh.

Việc này nói đến có chút không sáng rọi, rốt cuộc nơi này là do các vị môn phái chưởng môn bao đời trước không hỏi chủ nhân cường hào chiếm đoạt, thật sự vi phạm cái gọi là "chính đạo chi phong" mà tiên môn bách gia vẫn luôn cổ xuý.

"Hồ ngôn loạn ngữ," có người mặt đỏ lên, "Ma cảnh này từ lúc bắt đầu cũng không có viết tên các ngươi...."

Lời này quả là cưỡng từ đoạt lí. Hắc y nhân âm trầm cười: "Đúng vậy, danh môn chánh phái 'đoạt' đồ vật, kia có thể kêu đoạt sao? Chẳng qua là thấy không có người sử dụng, liền mạnh mẽ chiếm lĩnh thôi, chúng ta còn phải mang ơn đội nghĩa một phen mới đúng."

Lời hắn nói mang gai nhọn, thần sắc mấy người không khỏi khẩn trương lên, Vân Minh Ý quát lớn: "Nho nhỏ ma tu cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói, ngươi vì sao phải tới chỗ này?"

Người nọ khinh thường hừ lạnh: "Địa bàn của mình, muốn tới liền tới, cần gì lý do."

Không khí tức khắc sôi trào:
"Phản rồi phản rồi!"
"Bắt lấy hắn cho ta!"
"Lớn mật cuồng đồ!"

Dưới cảnh tượng hỗn loạn như thế, Thẩm Quyết bỗng nhiên cất tiếng: "An tĩnh."
Giọng hắn trầm thấp, uy nghiêm vô cùng, mọi người đều không dám phất mặt mũi hắn, lập tức lắng xuống, chỉ có Nhạc Tư Khung căm giận mà nheo lại đôi mắt.

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn hắc y nhân, giọng điệu thập phần bình tĩnh: "Ngươi là vào bằng cách nào?"

Hắc y nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, mọi người tập trung giương mắt nhìn, gương mặt kia nhìn qua đáng sợ đến cực điểm, từ trán đến cằm, mỗi một tấc làn da đều phân bố đầy vết sẹo ngang dọc, nguyên bản ngũ quan lưu sướng chữ điền bị phá hỏng hoàn toàn.

Ngoài dự đoán, hắn nhìn chung quanh một vòng, ý vị không rõ cười cười, thế nhưng trả lời: "Cái này thì phải hỏi một người trong số các ngươi."

Thẩm Quyết hơi hơi nheo mắt: "Ý của ngươi là......"

Đồng tử mọi người hơi co lại, sắc mặt khác nhau, trong lòng hiện ra các loại phỏng đoán bất đồng.

Thẩm Quyết lại hỏi: "Người nọ là ai?"

"Này ta không thể nói." Hắc y nhân nói, "Ta có lời hứa, cần thiết vì hắn bảo mật." Dứt lời, liền không mở miệng nữa.

Theo sau, Thẩm Quyết lại hỏi hắn một ít vấn đề, đều không đạt được câu trả lời nào. Thẩm Quyết lắc đầu ra hiệu, vài tên đệ tử áo trắng lập tức tiến lên mang người nọ đi xuống.

Nhạc Tư Khung hùng hổ doạ người, nói: "Thẩm chưởng môn, ngươi cứ như vậy buông hắn đi? Không hề hỏi thêm vài câu?"

Thẩm Quyết nhìn hắn một cái, không nói gì. Hà Dạ Vu lên tiếng: "Ma đầu này thật sự tinh ranh, chắc là dùng đồ vật loại trừ ma khí, cải trang giả dạng thành đệ tử tiến vào thí luyện."

"Còn có vật như vậy?"

"Tương truyền ở Ma Vực có một 'Hải Thị', nội bộ lưu thông không ít hàng hoá hiếm lạ, trong đó có lẽ có bảo bối loại trừ ma khí."

Có người nói ra lời trong lòng của số đông: "Nhưng mỗi năm thời gian cùng địa điểm thí luyện đều bất đồng, ma tu không có khả năng biết tin tức cụ thể của đợt thí luyện năm nay...Nhất định là có người mật báo cho hắn!"

Vân Minh Ý nói: "Ma đầu kia chưa chắc nói thật, chẳng qua là vì mai phục hạt giống nghi kỵ."

"Ý của Vân các chủ là.....?"

Thẩm Quyết nhàn nhạt nói: "Có lẽ hắn rải tin tức giả, muốn châm ngòi ly gián mỗi người ở đây."

Nhạc Tư Khung chắp đôi tay trong vạt áo rộng, hơi hơi mỉm cười: "Vân các chủ, lời này không đúng. Ma tu tuy quỷ dị khó lường, nhưng cũng không phải toàn vô đạo lý, mọi người vẫn là nên đề phòng nhau một chút, cảnh giác là trên hết."

Vừa dứt lời, thuỷ kính trống rỗng trước mặt bọn họ chợt lóe, dần dần hiện ra bóng dáng mấy người.

Chỉ thấy Thẩm Kỳ Khi cẩn thận đỡ lấy Liễu Sương, Triệu Kha thì theo sát ở phía sau, ba người đang chậm rãi đi ra từ chân núi.

Bàn tay nắm chặt của Thẩm Quyết dần dần buông ra, thần sắc hoà hoãn.

Hà Dạ Vu thấy thế kinh hô: "Trời ạ, nàng thế nhưng thật sự cứu được đệ tử kia từ tay ma đầu?!"

"Hai đệ tử đấy là ai? Tiền đồ vô hạn a!"

"Nữ đệ tử kia thoạt nhìn tựa hồ bị thương không nhẹ, không biết ma đầu đã đối nàng làm cái gì nữa?"

"Tư Đồ Vân này thật là tàn nhẫn độc ác! Ra tay ngoan độc càn rỡ như thế, đem danh môn chánh phái chúng ta đặt ở nơi nào!"

Các vị chưởng môn trưởng lão lòng đầy căm phẫn, cứ như đám người vừa rồi an tĩnh ngồi yên xem biến để mặc sống chết không phải là bọn họ.

Có người thắc mắc: "Vị đệ tử áo tím một đường vẫn luôn đi theo đâu mất rồi....?!"
Nhưng vấn đề này ở tình huống hiện tại quả thực bé nhỏ không đáng kể, cơ hồ là không người để ý tới hành tung của Cơ Chi Hoa.

Vân Minh Ý liếc nhìn Thẩm Quyết, cười nói: "Thẩm chưởng môn, ngươi rốt cuộc có thể thả lỏng tâm tình."

Mọi người thấy thế sôi nổi khen ngợi: "Đúng vậy đúng vậy, đệ tử Thanh Lễ Phái quả nhiên thiên tư ưu tú!"

"Không biết bọn họ dùng biện pháp gì giải quyết ma đầu kia, trước mắt không có việc gì thì tốt rồi!"

Thẩm Quyết lại không có để ý tới những người này, hắn nhìn Liễu Sương qua tấm gương, ánh mắt trầm xuống, dường như đang nghi hoặc.

Hà Dạ Vu ở bên cạnh hắn, thấy vậy quan tâm hỏi: "Thẩm chưởng môn, làm sao vậy?"

Thẩm Quyết thấp giọng nói: "Thương thế trên người nàng......rất là kỳ quái."

Tuy là nguyên tự ma khí nhưng lại không giống như là do ma thú gây nên, càng như là người làm ra tới, nhưng trước mắt lấy tu vi của hắn, cũng nhìn không ra đến tột cùng là vật gì tổn thương nàng.

"Tư Đồ Vân là kẻ tâm tư trăm biến, phóng túng bất hảo, chắc là đã cố ý tìm biện pháp bẩn thỉu hành hạ đệ tử kia." Hà Dạ Vu lắc đầu, than một tiếng, "Ây, thật là đáng thương nàng."






___________________________
* Mình thấy có nhiều bạn vẫn không rõ, mất công các bạn hóng thịt, sẵn đây mình nói lại một lần chung cho các truyện mình đăng.

Tấn Giang cấm thịt văn, truyện nào có viết đều sẽ bị khoá nhanh chóng luôn, tác giả sửa và được duyệt mới mở lại. Đa số đều là kiểu mập mờ, dạo chơi sơ sơ rồi chuyển cảnh.
Nếu các bạn đọc truyện thấy có H:
1. Truyện đó đăng ở nơi khác, không phải TG.
2. Nếu là truyện TG vậy lâu từ mấy năm trước rồi, lúc còn chưa bị cấm.

Còn nó gắt cỡ nào thì nghe tác giả than nè:
"Không biết xét duyệt viên muốn dạng văn chương gì, ta chỉ viết cảnh gặm cổ mà cũng bị khoá, ta mệt mỏi...."

😂 Nhiều lúc mình cũng không hiểu cơ chế xét duyệt bên đó luôn, có truyện thấy gặm nhiều hơn thì không có bị khoá, chắc cũng do một phần hên xui...

Truyện này có 4 đoạn đã bị cắt, dài ngắn mức độ khác nhau. 3 đoạn thể xác, 1 đoạn thần hồn. 😅
Chừng tới đó thì mình sẽ đăng 1 đoạn thịt ngắn và thần hồn, mà theo mình thật ra cũng không tính là thịt, không có gì đáng để cắt. 🤷🏻‍♀️ Xét duyệt viên điên rồi.

Còn 2 đoạn kia, mmmm ngượng ngùng, edit H hơi khó. Mình không trọng H. Không phải ai cũng thích H đúng hông 🌝 Mình sẽ chỉ đăng theo đúng chương tác giả sửa thôi.

Riêng mấy bạn thích truyện thường hay nhiệt tình bình luận thì sẽ có đọc cảnh phòng tối nhe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play