Sương đen tiêu tán cực nhanh, trước sau bất quá mấy chục giây, mọi người chỉ có thể nhao nhao trố mắt nhìn.

Tiêu Văn trắng bệch nhìn âm hồn của mình bị nát thành bột mịn, gắt gao trừng mắt Thẩm Kỳ Khi: "Ngươi......".

Thẩm Kỳ Khi giật mình giây lát, xúc cảm trên đỉnh đầu vẫn còn lưu lại, như có dòng suối mát lành róc rách chảy qua. Tuy rằng đáng sợ nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy vô cùng thân thiết quen thuộc.

"Không thể tin được......" Tiêu Văn ngửi ngửi không khí, thần sắc trở nên quái đản, rồi thình lình bật cười, "Có người che chở ngươi?".

"Gì?" Thẩm Kỳ Khi trong lòng vừa động, "Ý ngươi là vừa rồi có người giúp ta?".

Là ai?! Chẳng lẽ bàn tay vàng của ta rốt cuộc có suất diễn rồi sao!

Tiêu Văn thối lui hai bước, ngửa mặt lên trời cười to, hung tợn nói: "Ha ha ha ha...... Ngươi hiện tại không biết, cũng tốt, cũng tốt." Đến âm cuối gần như là tiếng thở dài.

Thẩm Kỳ Khi nóng nảy, tiến lên một bước túm lấy cổ áo hắn: "Ngươi mau nói rõ ràng, rốt cuộc là ai?!".

Hai người ở gần sát, người khác bên dưới nghe không rõ bọn họ nói gì, chung quanh xì xào, có vài vị trưởng lão trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi, sắc mặt khó coi hướng về phía hai người.

Tiêu Văn lại không chịu mở miệng, chỉ treo ra một nụ cười nhạt nhẽo, hợp với màu da của hắn càng trông giống mặt nạ giả cười.

Thẩm Kỳ Khi đang muốn hỏi tiếp, thì bên tai vang lên một tiếng quát đầy giận dữ.

"Đủ rồi, Tiêu Văn!"

Nàng quay đầu vừa vặn thấy một nam tử rắn chắc mặt đầy sẹo tiến đến, toàn thân vận đồ đen, ước chừng ba mươi. Hắn giận đùng đùng bắt giữ Tiêu Văn, trở tay quăng một cái tát, "Hư đốn! Ngươi sao lại dám phạm quy?!".

Hắn mang theo lửa giận ngút trời, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Văn: "Nghiệp chướng! Ngươi có biết sai hay không!"

Tiêu Văn thay đổi thái độ, đầu bị đánh gục xuống, thanh âm như ruồi muỗi: "Đệ tử biết sai."

Thẩm Kỳ Khi đứng ở một bên nhìn, vẫn là không hiểu nổi. Lúc này Tiêu Văn biết vâng lời, nụ cười nhạt cũng tắt đi, mặt vô biểu tình, cực kỳ giống một con rối không sinh mệnh, mặc người định đoạt.

"Phong phong chủ!" Lão đạo sĩ râu trắng cũng nhanh nhẹn lên đài, bước chân vội vàng, "Phong phong chủ, bớt giận!".

Nguyên lai nam tử trung niên này là Phong Trần Việt - phong chủ Ngọc Phong, cũng chính là sư tôn của Tiêu Văn.

Phong Trần Việt mặt mày xanh mét, vết sẹo trên mặt lúc này càng giống con rắn vặn vẹo, hắn nghiến răng nói: "Đây đều là ta quản giáo không thích đáng...Hiện tại phải giáo huấn nghiệt đồ này một chút!" Dứt lời, lại muốn tung ra một chưởng, lão đạo sĩ vội vàng duỗi tay, kéo hắn ra.

Tiêu Văn cúi đầu, chưởng ấn đỏ tươi hết sức rõ ràng trên mặt, hắn lẳng lặng đứng không hề phản ứng.

"Thôi thôi, trước mặt nhiều người như vậy, Phong phong chủ xuống tay chỉ sợ làm hình tượng Ngọc Phong tổn hại thêm." Đạo sĩ kia nhàn nhạt nói, "Không bằng trước đặt việc này sang một bên, ngày sau lại bàn bạc cho xác đáng."

Phong Trần Việt hoà hoãn sắc mặt, chắp tay lại, nhưng cơn giận có vẻ vẫn còn đó chưa tiêu tan: "Được, làm phiền Kỳ Liên chân nhân."

Hắn nhìn nhìn Thẩm Kỳ Khi, hỏi: "Thẩm Kỳ Khi, ngươi nhưng có bị thương?"

Thẩm Kỳ Khi xua xua tay, thành khẩn nói: "Ta ổn, phong chủ yên tâm."

"Như thế thì tốt rồi." Phong Trần Việt gật đầu, biểu tình phức tạp, "Nếu ngươi bị thương, ta cũng không biết nên thế nào với chưởng môn. Ta thay tên đồ đệ hư đốn này, hướng ngươi nói lời xin lỗi."

Thẩm Kỳ Khi ngẩn ra, rõ ràng là Tiêu Văn phạm sai, vì cái gì Phong Trần Việt ngược lại tiến lên xin lỗi?

Phong Trần Việt xoay người về phía dưới đài, cất cao giọng nói, "Ta đồ nhi Tiêu Văn hôm nay vi phạm quy tắc thi đấu, ta phong chủ Ngọc Phong cũng là thất trách có lỗi. Chư vị yên tâm, việc này tuyệt đối không nuông chiều, ta chắc chắn cho mọi người công đạo, xử trí tên nghiệt đồ này!"

Dứt lời xách lên cánh tay Tiêu Văn, hung hăng kéo đi, "Mất mặt xấu hổ, cùng ta trở về!".

Tiêu Văn giống như một khối đậu hủ mềm, tuỳ ý bị bóp bả vai rời khỏi quảng trường.

Thẩm Kỳ Khi đứng tại chỗ chăm chú nhìn bọn họ rời đi, bỗng nhiên thấy Tiêu Văn quay đầu lại, nhếch khoé miệng nhìn nàng, con ngươi đen như mực xẹt qua một tia giảo hoạt.

Lòng nàng căng thẳng, còn chưa trở về chỗ ngồi đã nghe lão nhân râu trắng hỏi: "Thẩm Kỳ Khi a, ngươi không có việc gì đó chứ?".

"A, khá tốt!" Thẩm Kỳ Khi nói, "Đúng rồi đạo trưởng, ngươi biết vừa rồi......".

Nàng đang muốn hỏi đối phương có biết trận sương đen vừa rồi hay không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng lại nghe lão nhân cảm khái nói: "Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt! Lúc ấy hắn ra tay đột nhiên, chúng ta đều không kịp đuổi tới bên người. May mà ngươi tùy thân mang theo hộ mệnh pháp bảo, vận khí không tồi, tránh thoát một kiếp."

"...... Hộ mệnh pháp bảo?" Thẩm Kỳ Khi trợn tròn hai mắt, đó là thứ gì?!

Kỳ Liên đạo nhân sửng sốt: "Sương mù vừa rồi không phải là phát ra từ trên người của ngươi sao?".

...... Hay à nha, cảm giác lão nhân này cũng không biết sương mù từ đâu ra!

Kỳ Liên đạo nhân ở nguyên tác cũng coi như là Kim Đan hậu kỳ tu vi, nếu ngay cả hắn cũng không biết ngọn nguồn, như vậy có nghĩa...người mà che chở nàng, chỉ sợ tu vi trên cả Kim Đan?!

Ha, có khi thật đúng là bàn tay vàng không biết chừng!

Thẩm Kỳ Khi nheo lại hai mắt, thoáng đảo qua những gương mặt trên quảng trường, mấy vị đại năng Tu Tiên giới tới đây tham dự cơ hồ đều là tu sĩ Kim Đan, trừ bỏ cha nàng Thẩm Quyết, hẳn là không có ai cao hơn.

Nhưng Thẩm Quyết lúc này cũng đang bế quan, không có khả năng là hắn.

Người kia, rốt cuộc sẽ là ai ở đây chứ?

"Thẩm Kỳ Khi? Sao ngươi không nói gì?" Kỳ Liên đạo nhân hỏi, thần sắc dần dần ngưng trọng, "Hay là ngươi cũng không biết đoàn sương mù kia là từ đâu ra?".

Thẩm Kỳ Khi phục hồi tinh thần, đảo mắt một vòng, đáp: "Không có gì, ngài nói rất đúng, sương mù kia chính là pháp bảo của ta."

Hiện tại người nọ nếu không muốn lộ diện, hẳn là đối hiện trạng có điều kiêng kị, như vậy mình giúp đỡ giấu giếm một chút, nói không chừng còn có thể tăng thêm chút hảo cảm.

Kỳ Liên đạo nhân tức khắc mặt mày hớn hở, hiền từ nhìn nàng: "Tốt, tốt! Không tồi, trận tỷ thí này ngươi thắng, đi xuống nghỉ ngơi một chút đi. Chuyện về Tiêu Văn vạn phần nghiêm trọng, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo, đừng lo."

Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng thở ra, mã bất đình đề trở về vị trí.

Mới vừa ngồi xuống, Liễu Sương liền nghênh đón, nhẹ giọng hỏi: "...... Không sao chứ?"

Đây đã là lần thứ ba trả lời cùng vấn đề, nhưng thấy Liễu Sương vì mình lo lắng mà nhíu chân mày, Thẩm Kỳ Khi vẫn nhìn nàng mỉm cười trấn an, không ngại phiền nói: "Ta không sao, sư tỷ."

Liễu Sương rủ mắt, hàng mi dài khẽ run, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Kỳ Khi nghiêng người gần nàng một chút, đôi mắt hắc bạch phân minh chớp chớp, nói chuyện phả ra một hơi khí ấm áp: "Sư tỷ sư tỷ, vừa nãy ngươi có thấy rõ thân thủ của ta hay không?".

Liễu Sương phối hợp gật đầu: "Ừ, thấy được."

Thẩm Kỳ Khi nghe vậy cao hứng nhếch lên khóe miệng, hai chân đung đưa, cười như mèo bắt chuột, cầu được khen ngợi: "Ta đây vừa rồi lợi hại hay không?".

Liễu Sương trong mắt lập loè ý cười, ôn thanh nói: "Lợi hại cực kỳ."

Thẩm Kỳ Khi cảm thấy mỹ mãn, gật gù: "Ta cũng thấy vậy, ta rõ ràng thắng chắc! Hì hì....Bất quá tên Tiêu Văn kia thật biết chơi xấu, không phải người tốt!".

Trong nguyên tác, Tiêu Văn trực tiếp chiến thắng Thẩm Kỳ Khi, cho nên không xảy ra vụ này. Không nghĩ tới mình đã thắng rồi, hắn thế nhưng còn dám đánh lén, thua thì không chịu nổi hay sao!

Nếu không có "Bàn tay vàng" ra tới bảo hộ, thật đúng là không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.

Thẩm Kỳ Khi chống cằm, nghĩ thầm: Bàn tay vàng này coi bộ to, rốt cuộc là thần thánh phương nào a? Nếu có thể cùng nó tiếp xúc tiếp xúc, ta thật muốn kêu nó đi bảo hộ sư tỷ nhà ta.

Liễu Sương hơi lạnh giọng: "Tiêu Văn làm trái môn quy, nhất định phải trọng phạt."

"Là nên phạt! Hung hăng trừng phạt!" Thẩm Kỳ Khi quyết đoán gật đầu tỏ vẻ tán đồng, lại hỏi, "Đúng rồi sư tỷ, ngươi ở dưới đài có thấy rõ tình trạng ngay lúc đó không?".

Liễu Sương sững sờ, giữ thần sắc tự nhiên trả lời: "...... Ta chỉ nhìn đến ngươi bị một mảnh sương đen bao phủ, sau khi sương mù tan đi lại êm đẹp đứng ở nơi đó."

Thẩm Kỳ Khi như có điều suy tư, "Thì ra là thế."

Vậy những người khác có lẽ không thấy rõ tình huống trong sương mù, chỉ có Tiêu Văn cùng chính mình thấy được.

Bất quá nếu để mọi người thấy mình bị sờ đầu, thật đúng là có chút e thẹn......

Liễu Sương đưa nước cho nàng, bất động thanh sắc chuyển đề tài, "Uống nước, nghỉ ngơi chút đi."

Lúc nãy nàng ra tay liền giấu đi ma khí, hiện trường chỉ có mấy tên đạo sĩ Kim Đan, tất nhiên không có khả năng phát hiện được là do nàng làm. Có điều tên Tiêu Văn kia......quả là vạn phần cổ quái, thực lực hắn hiển nhiên vượt qua Trúc Cơ, như thế nào ẩn giấu được trong đám đệ tử nội môn? Kiếp trước nàng không chú ý tới tên này, cũng không có gì ấn tượng. Hiện giờ nghĩ đến, ngay lúc đó hắc mã bảng nhãn chỉ sợ cũng không đơn giản.

Liễu Sương một tay chống cằm, chậm rãi nheo lại hai mắt.

Thẩm Kỳ Khi cười nói cảm ơn, tiếp nhận uống ừng ực, không cẩn thận làm một ít nước chảy ra xuôi theo cần cổ trắng ngần hoàn toàn đi vào cổ áo.

Cảm giác ánh nhìn chăm chú của Liễu Sương, nàng hơi hơi nghiêng mặt qua, đột nhiên lại thấy đối phương chuyển dời tầm mắt, ngồi thẳng nghiêm chỉnh.

"...... Sư tỷ?"

"Trận tỷ thí kế tiếp bắt đầu rồi." Liễu Sương tập trung nhìn lên đài, như là đang xem một màn diễn đặc sắc tuyệt luân.

Thẩm Kỳ Khi bật cười, gật gật đầu: "Ừ, chúng ta đây nghiêm túc xem tỷ thí."

Trận đấu thứ ba là Tần Kình đối chiến Lộc Phong đệ tử Diêu Thỉ, nam chủ không hổ là nam chủ, thân hình tiêu sái như giao long gặp nước, kiếm khí hào hùng qua chừng mười hiệp liền thắng trận này.

"Trận tỷ thí thứ ba, Tần Kình thắng!"

"Trận tỷ thí thứ tư..."

"Trận thứ năm......"

"......"

Liên tiếp qua mấy trận, trình độ xuất sắc làm người không kịp nhìn, hoa mắt hỗn loạn, hơn bốn mươi đệ tử nội môn tranh kỳ khoe sắc, thoáng chốc quyết ra thắng bại đã được mười mấy người.

Kỳ Liên đạo trưởng đi lên đài, trầm giọng nói: "...... Trận tỷ thí cuối cùng hôm nay, Thanh Phong đệ tử Liễu Sương, đối chiến Thanh Phong đệ tử Phù Lạc!".

Con vẹt phối hợp nói: "Trận chiến cuối cùng! Trận chiến cuối cùng!".

Liễu Sương ngẩn người, giây sau chậm rãi đứng dậy.

Trận cuối cùng thế nhưng là nữ chủ đối chiến ngũ sư tỷ?!

Thẩm Kỳ Khi vỗ vỗ đầu, vô cùng hối hận: Vừa rồi xem đến mê mẩn, quên mất còn có chuyện này!

"Ô? Liễu Sương?"

"Ha ha ha, này không cần xem liền biết thua chắc!"

"Luyện Khí làm sao đánh thắng được Trúc Cơ, không thú vị. Thôi mau làm phế nhân sớm ngày lui khỏi nội môn! Đến ngoại môn đi, có lẽ còn vớt vát được chút gì...".

Quả nhiên, chỉ là nghe thấy hai chữ Liễu Sương, xung quanh bắt đầu xì xầm không ngớt.

Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, nâng cao giọng nói, "Còn chưa xem đã bỏ đá xuống giếng, cũng chỉ có các ngươi! Cả ngày chỉ biết há mồm ba hoa tán phét, tưởng là mình cái gì đều hiểu biết đúng không? Có muốn xin lên đài biểu diễn một chút hay không a?".

Tràng diện thoáng chốc an tĩnh lại, rất nhiều người mặt như màu đất, ngượng ngùng ngậm miệng. Còn có người xanh mặt muốn vén tay áo lên lý luận, nhưng bị người chung quanh ngăn cản, đại khái là kiêng kị thân phận con quan của Thẩm Kỳ Khi, không dám hành sự lỗ mãng.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng sảng khoái, nguyên lai đóng vai ác sướng như vậy!

Nàng nhẹ nhàng kéo tay Liễu Sương, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Sư tỷ đừng bị bọn họ ảnh hưởng, một đám bụi đời, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết đánh rắm!".

Liễu Sương nhịn cười, hàng mi run run, "Ừ."

Thẩm Kỳ Khi giơ ngón tay cái, nghiêm túc nói: "Ta tin tưởng ngươi, mau đi đi!".

Liễu Sương giấu đi ý cười bên môi, hơi hơi gật đầu, mũi chân nhoáng chạm đất, thân ảnh phiêu nhiên như tiên, bạch y lưu vân, vạt áo nhẹ nhàng, trong khoảnh khắc đã bay tới trên đài.

Phù Lạc thờ ơ lạnh nhạt, thanh âm như là rít từ kẽ răng: "A, nhị vị thật đúng là gắn bó keo sơn!".

Liễu Sương giương mắt nhìn một cái, không chút để ý: "Ngũ sư tỷ, xin mời."

"Sư tỷ!" Đúng lúc này, đột nhiên phía sau lại truyền đến thanh âm to rõ của Thẩm Kỳ Khi.

Liễu Sương xoay người, giữa mày thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.

"Nhớ phải cẩn thận a!" Thẩm Kỳ Khi sợ nàng bị Phù Lạc trả đũa, nhịn không được nhắc nhở một câu.

Liễu Sương gật gật đầu, lại thấy Thẩm Kỳ Khi bất ngờ nhấc hai tay lên đỉnh đầu, tạo ra một trái tim lớn, hô: "Xông lên đi! Ngươi là cừ nhất!". (Nói bằng tiếng hiện đại...-,-)

Mọi người đều đờ đẫn.

Liễu Sương ngắn ngủi kinh ngạc, nhẹ nhàng cong khóe miệng, trong mắt ánh lên một tia ôn nhu hiếm thấy.

Phù Lạc thấy thế siết chặt năm ngón tay, tức giận đến đen mặt: "Này...cái quỷ mất mặt xấu hổ gì thế này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play