Học kỳ mới bắt đầu, số lượng nam sinh trường múa của bọn họ cổ vũ nhiệt tình nhất, vì tiễn đi được kẻ thù số một của bọn họ là thầy Trần, còn đón tiếp một cô giáo mới đến nhận chức vô cùng xinh đẹp.

Cô giáo kia là diễn viên múa ba lê ở vũ đoàn múa Paris lúc trước, do chấn thương ở xương mắt cá nên lui về hậu trường làm giáo viên hướng dẫn, có cái tên rất dễ nghe, Liễu Yên.

Khi cô ấy giới thiệu bản thân trong tiết học đầu tiên, thì nói là bạn múa của Trần Lưu lúc học đại học, lúc quay về còn tưởng rằng có thể làm đồng nghiệp, đáng tiếc cô vừa tới anh đã đi rồi.

Bạch Chỉ nghe được hai chữ bạn múa thì lỗ tai dựng đứng lên, cả một tiết học đều thất thần.

Cuối tuần bị Tiêu Du lôi đi dạo phố, cô nhịn không được hỏi Tiêu Du: “Chị có biết bạn múa của thầy Trần lúc học đại học không?”

Tiêu Du nhíu mày lại, “Liễu Yên?”

Bạch Chỉ gật đầu.

Tiêu Du: “Sao em biết cô ta?”

“Cô ấy là giáo viên mới của lớp học cổ điển học kỳ này.”

Vẻ mặt của Tiêu Du rất chán ghét, “Thật là dạng người gì cũng có thể đi dạy học.”

Bạch Chỉ vừa nghe như thế, càng thêm tò mò.

Nhưng Tiêu Du không muốn nhắc lại, chỉ dặn dò cô: “Không phải người tốt gì đâu. Em cũng không cần suy nghĩ vớ vẩn, chị không nói quá nhiều với em là bởi vì những cái đó thật sự không cần thiết, nói ra chỉ càng thêm chán ghét, ghê tởm thôi. Em chỉ cần nhớ kỹ đừng quá thân cận với cô ta là đủ rồi.”

Bạch Chỉ nhớ kỹ. Nhưng dường như Liễu Yên lại rất quen thuộc quấn lấy cô, hết tiết sẽ trò chuyện với cô, gặp nhau ở vườn trường cũng sẽ chào hỏi, thỉnh thoảng cùng cô đi cùng một đoạn đường.

Mấy bạn học khác bởi vậy còn cảm thấy quan hệ hai cô trò rất tốt, rốt cuộc cô giáo còn trẻ, làm bạn với học sinh cũng không có gì kỳ lạ cả. Chỉ có Bạch Chỉ nói không nên lời, cảm thấy không được tự nhiên.

Hôm nay giữa trưa, Bạch Chỉ cùng nhóm bạn cùng phòng trên đường đi nhà ăn gặp được Liễu Yên, Liễu Yên cũng muốn đi ăn cơm, tiện đi cùng các cô tới nhà ăn, hơn nữa sau khi ở cửa sổ quầy ăn lấy cơm xong, cũng không đi đến vị trí của giáo viên ngồi, mà là tìm bốn người Bạch Chỉ ngồi xuống cùng nhau ăn.

Ăn xong thì cùng Liễu Yên tách ra, lúc trở về phòng ngủ, bạn cùng phòng A kéo cánh tay Bạch Chỉ nói: “Cô Liễu không có tỏ vẻ kiêu ngạo chút nào.”



“Ngược lại tớ cảm thấy cô ấy giống như đặc biệt thích Tiểu Bạch?” B nói, “Dù sao đối xử với Tiểu Bạch khá tốt.”

Bạch Chỉ: “…”

B bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Bạch Chỉ: “Đúng rồi, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Muốn cùng nhau tham gia thi đấu kia hay không?”

Trường học có xã đoàn múa Hàn Quốc tuần sau tổ chức một hoạt động, mánh lới quảng cáo là ngoại trừ ba giải cao nhất, ban tổ chức còn thu hút một số công ty giải trí.

Ý là cho dù không có thứ hạng, nhưng chỉ cần dự thi, ở trước mặt mọi người có thể biểu hiện và lưu lại ấn tượng tốt, thì có khả năng được chọn lựa để đào tạo thành nghệ sĩ được ra mắt.

Tiến vào giới giải trí, hấp dẫn này thật sự không nhỏ.

Nữ sinh trường nghệ thuật muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn khí chất có khí chất, ai thua ai chứ?

Quy tắc hoạt động ngày hôm qua vừa công bố, muốn dự thi theo nhóm, bạn cùng phòng B liền giày vò phòng ngủ cả đêm, A đồng ý rồi, Lưu Họa cuối tuần phải về quê, đến thời hạn, chỉ còn có Bạch Chỉ.

Tối hôm qua Bạch Chỉ bị cô ấy náo loạn một đêm, không có biện pháp nào nên nói câu “Tớ muốn suy nghĩ” mới có thể giải thoát rồi yên tĩnh ngủ.

Hiện tại lại tới nữa.

Bạch Chỉ thở dài, “Kỳ thật hai người các cậu hẳn là cũng có thể, vì cái gì nhất định phải có tớ nữa chứ.”

“Không, không đủ, tớ muốn múa bài《Trăng tròn》, điệu múa này ba người múa là thích hợp nhất, cho nên Tiểu Bạch, tớ năn nỉ cậu, cầu xin cậu, cứu đứa bé này đi!” Cô ấy nắm tay áo của Bạch Chỉ nhõng nhẽo, “Tối hôm qua tớ nghĩ tới, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tin cậy, chúng ta múa cái này, bảo đảm có thể nổi tiếng…”

“…”

Bạch Chỉ vẫn không thể chịu nổi việc cô ấy năn nỉ ỉ ôi, cho nên đã đồng ý. Mỗi ngày rút ra một chút thời gian sắp xếp bài múa dự thi, cũng may các cô chuyên học khiêu vũ, hiệu suất rất cao, tốn hai tối vừa học vừa biên tập, thời gian còn lại chính là tìm động tác với thần thái.

Khi múa thử lần đầu tiên, Lưu Họa ở một bên hỗ trợ mở nhạc đệm kinh ngạc mà nhìn Bạch Chỉ, nói chuyện: “Tớ cảm thấy Hà Thư Thanh khả năng chọn sai người, đôi mắt của tớ vẫn luôn không rời Tiểu Bạch, căn bản không thế nào chú ý vị trí C của cậu.”

Hà Thư Thanh tức giận phồng má tiến lên xoa mặt của Bạch Chỉ, “Đừng nói nữa, lúc tớ nhìn gương cũng không khống chế được vẫn luôn nhìn cậu ấy, ánh mắt kia sao có thể dụ dỗ người như vậy chứ hả? Hả? Cậu nói đi.”



Bạch Chỉ cười che mặt, “Vẫn là tớ sai rồi? Ô ô xoa nhẹ chút, thật sự hơi đau đó.”

Hà Thư Thanh mới buông tay, nhưng vẫn còn giận dỗi, bắt đầu thương lượng thời gian đi dạo phố và mua quần áo.

*

Hoạt động tổ chức vào tối thứ bảy ở hội trường lớn của trường, buổi chiều Hà Thư Thanh mời các cô ăn cơm nước xong, sau đó bắt đầu trang điểm và làm tóc, Bạch Chỉ vốn dĩ trang điểm nhẹ, bởi vì cô cảm thấy chính mình là đi làm nền, tùy tiện làm qua loa là được rồi.

Nhưng Hà Thư Thanh nhìn thấy, ở bên cạnh lải nhải nói cô: “Ánh đèn sân khấu vốn dĩ luôn ăn trang điểm, cậu cũng không phải không biết…” Một bên trang điểm tô khối cho cô, màu son môi cũng chọn thiên về màu tím đang thời thượng, thuận tay cuốn tóc thành cuộn sóng to tự nhiên cho cô, nhẹ nhàng bung xõa.

Chuẩn bị trang điểm xong rồi thì thay trang phục, đầu mùa xuân mặc váy ren mỏng nên có hơi lạnh, cô mặc thêm áo len dài và cardigan mới ra cửa.

Đi đến hội trường, đã rất nhiều người, âm thanh ồn ào náo nhiệt.

Các cô và những bạn nữ dự thi khác ngồi hàng ghế đầu, phía sau là khán giả và bạn học, còn phía trước chính là ban giám khảo và sân khấu.

Khi người dẫn chương trình nói chuyện, Bạch Chỉ thật cẩn thận mà tránh việc trang điểm, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Lịch thi đấu của các cô ở giữa, không nhanh như vậy.

Bỗng nhiên di động rung lên, cô mở mắt ra, là tin nhắn của Trần Lưu:【Không lạnh?】

Cô lập tức nhìn xung quanh, di động lại vang lên.

【Trước tiên cài lại nút áo khoác đi.】

Cardigan của cô không có cúc. Bạch Chỉ túm chặt áo một chút, sau đó dùng ánh mắt đi tìm người.

Quá nhiều người, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được, Trần Lưu nói cho cô:【Ở hướng bốn giờ.】

Người khiêu vũ đối với hướng giờ rất quen thuộc, Bạch Chỉ theo bản năng là có thể tìm được vị trí này rồi nhìn qua, đối diện với cô là đôi mắt sâu và đen láy của anh.

Cô mỉm cười với anh, đôi mắt lấp lánh cong cong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play