Vu Minh Lý cúp máy, có chút kinh ngạc –––– Trần Lưu chỉ bảo anh đưa hành lý bị sót của Bạch Chỉ đến, không còn gì khác.

Tiêu Du hỏi: “Đúng là không nói gì nữa sao? … Được, tôi hiểu rồi.”

Vu Minh Lý cũng đã hiểu mà gật đầu, lại tò mò: “Chuyện này sao cậu ấy có thể dễ thay đổi ý định như thế?”

“Hẳn là có cô bé kia đi theo khuyên bảo.” Giọng điệu của Tiêu Du phiền muộn, nhưng cũng không liên quan quá nhiều, chỉ là vì ai đó đối xử với người yêu nhỏ và bạn bè lâu năm quá khác nhau thôi.

Vu Minh Lý vỗ vỗ vai cô, nhìn về phía vách tường bên cạnh, cậu thiếu niên một đêm không ngủ cũng không ăn không uống, thậm chí không động đậy gì.

Mười mấy giờ qua hắn không mở miệng nói chuyện, trên mặt có mấy chỗ xanh tím, khoé miệng bị rách có vảy máu cũng không xử lý, trông vừa bất đắc dĩ lại lúng túng.

Tiêu Du và Vu Minh Lý chưa nói gì hết, cứ thế bỏ đi. Thứ nên hiểu tự khắc sẽ hiểu, Tiêu Du cố ý nói câu “cô bé kia cũng có khuyên” cho hắn nghe, hắn còn muốn làm thế nào?

Bạch Chỉ về lấy hành lý, tình cờ phát hiện phát hiện ra chiếc di động ngày hôm đó tìm mãi cũng không tìm được lại đang ở trong túi, hơn nữa không biết đã bị điều chỉnh thành chế độ im lặng từ khi nào, trên thanh thông báo đều là cuộc gọi nhỡ của Trần Lưu tại thời điểm đó.

Bạch Chỉ thoáng rũ mắt kiểm tra, chưa nói gì.

Lúc đi về thì ngồi cùng xe với Vu Minh Lý, Vu Minh Lý là loại không giữ miệng, Bạch Chỉ biết chuyện trùng hợp vừa vặn như vậy là từ miệng anh ta, bọn họ ra ngoài đi thư giãn; lại tình cờ, Tưởng Tuyển đã từng gặp cô nhưng chưa từng nói chuyện qua chạm mặt cô ngày hôm đó.

Bạch Chỉ nghĩ thầm, khó trách, hôm qua cô tuỳ tiện gọi thầy Trần, lại có thể gọi được anh xuất hiện như vậy.



Về đến nhà, Bạch Chỉ bị ba mẹ mắng một trận, nguyên nhân là Từ Yến đã tạm thời trở lại nước Pháp.

Hành lý và giấy tờ của anh vốn dĩ đều mang theo, cho nên một mình trở về thành phố, gia đình hai bên lại chưa quay về, giao xe và chìa khoá nhờ bảo vệ giữ giúp.

Mới vừa nãy đã gọi điện thông báo cho người lớn hai nhà, nói có chuyện gấp, mua vé bay đến Paris sớm nhất; cũng nói cho bọn họ biết, Bạch Chỉ tình cờ gặp được bạn học nên ở cùng người ta, bảo họ yên tâm.

Ba mẹ Bạch còn muốn hỏi gì đó, nhưng đứa trẻ kia đã cúp, tắt máy.



Mẹ Bạch gọi điện thoại cho Bạch Chỉ, kết quả là Bạch Chỉ cũng trong trạng thái tắt máy.

Ba Bạch lập tức tức giận. Bọn họ nhìn Từ Yến lớn lên, biết Từ Yến sẽ không thể mặc kệ Bạch Chỉ bỏ con bé lại một mình, chỉ có thể là con gái nhà mình gặp được bạn học thì lạnh nhạt với Từ Yến, nên mới như vậy.

Bạch Chỉ về đến nhà còn bị mẹ tra hỏi vì sao lại tắt máy, cô mới lấy di động ra ấn ấn, không có pin.

Cô giải thích xong còn bị ba dạy dỗ, cô cũng nổi giận, ném xuống một câu tức tối “Đúng vậy, Từ Yến đó cả đời này đều sẽ không làm chuyện có lỗi với con”, dứt khoát kéo hành lý vừa mới mang về lại ra đi.

Ba Bạch mẹ Bạch tức giận đuổi theo ra ngoài cửa, hỏi cô sao lại biến thành như vậy.

Cô không quay đầu lại đi vào thang máy, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô suy nghĩ, đột nhiên nói với ba mẹ đứng bên ngoài: “Có lẽ con vốn chính là như vậy chăng?”

Ba mẹ Bạch sửng sốt. Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.

*

Bạch Chỉ đã biết được kế hoạch sau này của Trần Lưu là gây dựng sự nghiệp, hận không thể tách thời gian gặp mặt mỗi ngày ra.

Sau khi tan học buổi chiều, cô đợi mười lăm phút, người trong toà nhà gần như đi hết rồi, cô mới lên lầu ba, đến phòng vũ đạo của các anh chị khoá trên để tìm Trần Lưu.

Mới vừa đi tới cửa, nhìn thấy một người đàn ông đã đứng rất lâu bên cạnh đàn piano, bên trên đặt một cái laptop.

Một nữ sinh trên người còn đang mặc đồ múa, thân hình cao gầy mảnh khảnh.

Nữ sinh đó đưa lưng về phía cửa, “Thầy Trần, thật sự là một cơ hội thử cũng không cho em sao?” Ngữ điệu của nữ sinh nọ rất kích động sốt ruột, có vẻ là đã nói chuyện rất lâu rồi.

Người đàn ông đang nghịch gì đó trên máy tính, tập trung đến nỗi cả ánh mắt cũng không đưa qua nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Em là học sinh.”

“Học kỳ sau là đã không phải nữa rồi! Em đã nhận được offer công việc của một vũ đoàn bên Mỹ!”

“Vậy thì chúc mừng em.” Trần Lưu nói, cầm lấy di động đặt một bên nhìn, xác nhận là đã gửi thành công, lại buông ra.



“…”

Không khí xấu hổ đến mức không thể thở được.

Nữ sinh tức giận quay người lại, kết quả là nhìn thấy Bạch Chỉ đứng bên cửa, cũng không biết đã tới bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.

Bạch Chỉ không trốn, tầm mắt cũng nghênh đón chính diện, tràn ngập sự non trẻ thanh khiết, giống như không rành thế sự mà nói “chị đang làm gì á, em không biết cái gì đâu à nha”, lại giống như không có gì ngạc nhiên mà nói “à chị bị từ chối cũng rất bình thường”.

Tóm lại, nữ sinh nọ bị đôi mắt này nhìn qua, cảm giác bị sỉ nhục tăng lên.

Cô ta thẹn quá hoá giận mà đỏ bừng mặt, đổ sự tức giận từ chỗ Trần Lưu lên người cô bé vô tội này, hục hặc trợn mắt nhìn cô một cái.

Xách cái túi trên ghế lên, lúc đi ngang qua Bạch Chỉ, còn muốn dùng sức huých vào cô một cái để phát tiết.

Nhưng Bạch Chỉ vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên nghiêng người, nhường đường cho cô ta.

Nữ sinh đi phía trước lảo đảo mấy bước nhỏ, muốn tức chết… Lúc đi ra cửa, nghe cô bé kia cũng thông báo với thầy Trần, dịu dàng nói: “Thầy Trần, em cũng thích thầy…”

Nữ sinh kia khinh miệt coi thường “xì” một tiếng. Thì ra cũng chỉ là một người đáng thương có suy nghĩ kì lạ, kết quả cũng giống nhau, chẳng hứng thú mà bước nhanh rời khỏi, không nghe được đoạn phía sau, thầy Trần như trăng sao không thể hái của bọn cô nói ––––

“Là sao? Thích bao nhiêu?”

“Thích đến mỗi ngày đều muốn được anh đâm hỏng…”

“Vậy em lại đây.”

“Nhưng em cũng là học sinh của thầy mà.”

“Không sao, học kỳ sau là đã không phải nữa rồi.” Anh cúi đầu trầm giọng, mang theo giọng khàn khàn mùi sắc khí, chóp mũi cọ lên cô cổ lưu luyến mà ngửi, “Cục cưng, mùi hương hôm nay sao lại không giống bình thường, xịt nước hoa?”

“Không có, chỉ, chỉ là đổi một loại sữa tắm, đừng ngửi chỗ đó, ngứa… A, đừng liếm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play