Trong trận thi đấu bán kết, Bạch Chỉ về lại top 3.
Buổi chiều đi theo phần lớn đội trên đường quay về khách sạn, cô với Trần Lưu ở phía cuối cùng chậm rãi đi.
Ngón út cong lên, lén lút ngoéo ngón tay út của anh một cái, không đến một giây lại rời khỏi.
Cô nhỏ giọng: “Em đã nói em có thể lấy lại sau này.” Mặc dù hôm nay chỉ là thứ hai, nhưng ngày mai nhất định có thể hạng nhất.
Trần Lưu bắt được đầu ngón tay nhỏ bé của cô đang trốn, cô ơ kìa trách mắng một tiếng, rút rút ra, rút không ra.
Anh nhìn cô, “Muốn khen thưởng cái gì không?”
Cô dừng bước nghiêng đầu, ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy có khen thưởng gì cho em?”
Trần Lưu cũng dừng bước, xoay người đối mặt với cô, mới hơi hé môi.
Phía trước một học sinh nữ, cũng chính là đàn chị cùng phòng với Bạch Chỉ, bỗng nhiên vừa kêu Bạch Chỉ, vừa xoay người lại.
Bạch Chỉ phản ứng cực nhanh hất tay ra, cũng đẩy Trần Lưu ra xa, chính mình đồng thời nhảy về phía sau một bước lớn.
Đàn chị đã bỏ lỡ khoảng cách gần gũi giữa hai người 0,1 giây trước, bởi vì có việc muốn thương lượng, thế là cũng không chú ý vẻ mặt Bạch Chỉ có khác lạ.
Bạch Chỉ tim đập tăng tốc hô hấp rối loạn, khẩn trương muốn chết.
Đàn chị: “Đàn em Bạch Chỉ, chúng tôi quyết định chờ lát nữa đi dạo phố, em cũng đến chứ?”
Bạch Chỉ nhìn về phía Trần Lưu theo bản năng, muốn hỏi anh ý kiến, bất quá lại nuốt nuốt cổ họng, nuốt "Em có nên đi không?" trở về.
Đàn chị cũng phát hiện, cho rằng chỉ là học sinh xin sự đồng ý của giáo viên, nhân tiện nói: “Trời ơi đàn em em sợ cái gì, đại học không nghiêm như vậy, thời gian tự do, giáo viên sẽ không quản chúng ta, em cho rằng còn ở trên trung học sao, cuộc thi ngoài trường không cho phép học sinh chạy loạn, sợ học sinh xuất hiện sự cố ngoài ý muốn phải chịu trách nhiệm.”
"... Dạ.” Bạch Chỉ rụt cổ.
Trần Lưu thản nhiên đáp lại học sinh nữ: “Học sinh đại học xảy ra chuyện, giáo viên đại học cũng phải chịu trách nhiệm.” Nói xong, chân dài tiến lên, giơ tay tự nhiên, vỗ nhẹ đầu Bạch Chỉ, lại nhét vào trong túi, “Muốn đi thì đi đi, chú ý an toàn, đừng trở về quá muộn.”
Dừng một chút, lại hỏi học sinh nữ kia: “Có con trai không?”
Đàn chị lắc đầu, “Vốn cũng kêu bọn họ, nhưng bọn họ không đi.”
Trần Lưu: “Nếu thời gian trở về quá muộn, đừng kêu xe, gọi điện thoại cho thầy, thầy đi đón các em.”
Lúc Trần lưu nhìn Bạch Chỉ nói những lời này, còn nhìn thoáng qua học sinh nữ.
Một cái liếc mắt này, ở trong mắt bất cứ người nào, chính là cho thấy rất thản nhiên: Xác thật là "các em", cũng không có bất công, riêng vì ai.
Đàn chị cảm thấy thầy giáo Trần rất có trách nhiệm, cảm kích gật đầu, kéo tay Bạch Chỉ.
“Bọn họ hiện còn phải về khách sạn thay quần áo trang điểm, đúng rồi, cơm chiều cũng ăn ở bên ngoài, Thấm Thấm nói có một nhà hàng Nhật Bản mới mở…”
Bạch Chỉ ừ nhẹ một tiếng, nhìn bóng dáng cao thẳng của Trần Lưu đi phía trước.
Trở lại khách sạn, mấy bạn học nữ trang điểm thay quần áo, Bạch Chỉ đã thay một chiếc váy liền thân đơn giản, ngồi chờ họ.
Di động rung một chút nhắc nhở tin nhắn mới, Bạch Chỉ mở ra, là Trần Lưu chuyển cho cô một số tiền.
Mặc dù nhìn thấy lần đầu, nhưng không nhấn nút nhận. Bạch Chỉ chọn lựa gói biểu cảm phù hợp.
Trần Lưu đợi chờ, không thấy cô nhận.
【 Ngoan, nhận lấy, thấy thích thì mua, nếu không đủ, nói với tôi. 】
Bạch Chỉ ở khung thoại đánh chữ:【 Tôi chỉ ăn cơm, đi dạo lung tung với họ, không mua đồ gì, không cần tiêu tiền. Tiền cơm em có. 】
【 Tôi cứ muốn em tiêu tiền của tôi, không được? 】
“…” Bạch Chỉ:【 ( ( hoàng đế vuốt râu mỉm cười ) lại có người trong sạch thoát tục như vậy.jpg ) 】
Trần Lưu:【 … 】
Bạch Chỉ:【 ( lúc này phải biết giả ngu.jpg ) 】
Trần Lưu:【 Đừng tranh luận, mau nhận, tiền này giờ không cho em tiêu, sau này cũng là cho em tiêu, không sớm thì muộn.】
Trần Lưu:【 Hay em muốn tiền của tôi cho người phụ nữ khác tiêu? 】
Bạch Chỉ nhìn đến một câu phía trước, nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Nhìn đến câu phía sau kia, lại tức giận. Đừng hòng.
Cô gấp rút chọn nhận số tiền, cũng gửi đi một biểu tượng, là hai nhân vật phim hoạt hình, một nhân vật đang “piu” đội cho nhân vật kia một cái nón xanh.
【… Em lấy đâu ra nhiều biểu tượng cảm xúc kỳ lạ như thế. 】
Bạch Chỉ không để ý tới anh, dự định đêm nay phung phí, sau này đem tinh dâm tài bảo của anh đều bòn rút.
Nhưng quyết định là quyết định như thế, lúc đi dạo thương trường thì không có tâm tư, có chút nhàm chán, khi các cô ấy thử quần áo giày trang sức vây quanh, cô không có hứng thú gì, quần áo không thiếu, trang sức không cần, theo tới đâu ngồi đến đó, 8 giờ rưỡi hai bên đã ngáp liên miên.
Đàn chị cùng phòng quan tâm cô, đến 9 giờ sẽ kêu xe quay về khách sạn.
Trong đó hai học sinh nữ không quá vui, cảm thấy thời gian trở về còn sớm.
Đàn chị lấy lời dặn dò của thầy giáo Trần để mọi người trở về sớm hơn làm lấy lệ trở về.
“Không phải chị nói, thầy giáo Trần nói muộn sẽ đến đón chúng ta sao?”
Đàn chị: “Có thể trở về sớm hơn thì đừng làm phiền thầy.”
Bọn họ đành phải miễn cưỡng từ bỏ, có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng có thể ngồi xe thầy Trần, được thầy Trần đón chứ.
Trở lại khách sạn, đàn chị đi tắm rửa trước, tắm sửa xong liền rời khỏi phòng.
Bạch Chỉ chậm rì thu dọn xong, sau đó cầm quần áo thay tiến vào phòng tắm.
Cánh cửa của phòng đôi nào đó.
Trần Lưu xách theo một chút tôm biển đóng gói lại đây, một phòng học sinh nam nữ chơi di động biết đó là thăm hỏi bọn họ, lập tức cười hì hì vây quanh lại, chia vác sức nặng trên tay thầy Trần.
Tầm mắt Trần Lưu quét bọn họ một vòng, không phát hiện Bạch Chỉ, trong tay liền để lại một phần. Vốn định trực tiếp xoay người rời đi, không nhiều lời.
Nhưng đàn chị cùng phòng Bạch Chỉ nhìn thấy, lại có thể đoán trúng: “Thầy giáo Trần, đây là để lại cho Bạch Chỉ sao? Thầy đưa cho em đi, em đưa cho cô ấy là được.” Bởi vì hai ngày này, đàn chị phát hiện thầy giáo Trần rất coi trọng bạn học Bạch Chỉ này, so với sự lạnh lùng của những học sinh khác, là đặc biệt quan tâm.
Trần Lưu lạnh nhạt như thường: “Không cần, các em chơi đi, thầy tiện đường.” Nói xong, xoay người đến một hướng khác, phòng Bạch Chỉ nơi hành lang đi đến, sau khi rẽ vào góc chuyển không thấy bóng dáng.
Đúng là tiện đường, đàn chị không có nghi ngờ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT