Bạch Chỉ bị vây giữa hai tay anh và vách tường, sau đó cô vô tình bị bế vào phòng thay đồ trống ở giữa, khóa cửa lại.
Đại khái là bởi vì chuyển công tác dạy học mấy năm nay nên không được đứng trên sân khấu biểu diễn, thường thì những người nam học ba lê sẽ có nét nữ tính và yếu đuối, nhưng kì lạ là ở trên người anh những thứ đó hoàn toàn tìm không thấy.
Rõ ràng là phòng thay đồ không chật chội lắm, thân hình của anh cao to và thẳng tắp mang đến cảm giác bức bách, Bạch Chỉ chỉ cảm thấy chật chội, bên tai vẫn là tiếng rên rỉ của đôi nam nữ đó, cô không dám gây ra tiếng động, sợ hai người bọn họ phát hiện, hơn nữa…… Còn là cùng thầy.
Đang muốn yên lặng vòng qua anh để đi ra ngoài, nhưng thân hình của anh đã đè cô lại, kề sát vào cô.
Chóp mũi cọ ở ngực anh, cô muốn hít thở lấy dưỡng khí, lẫn vào không khí là sự tinh khiết và mạnh mẽ của anh xộc vào mũi cô.
Lúc này hai người giữ im lặng không nói chuyện, anh tuy rằng không làm cái gì, nhưng mà không cho phép cô đi.
Bạch Chỉ cứ như vậy bị bắt nghe âm thanh bạch bạch phát ra vô cùng dâm đãng hoà với tiếng rên rỉ, dựa theo đoạn đối thoại của bọn họ, cô không khống chế được mà tưởng tượng những hình ảnh đó trong đầu.
Học trưởng hung hăng đánh lên mông của cô gái, sướng đến mức giọng nói cũng thay đổi, “Ưm…… A!…… Cái miệng nhỏ của cô có phải muốn làm gãy dương vật của ông đây không đó hả? Uhm…… Nếu làm gãy nó khi cái miệng nhỏ của cô đang chảy nước thì làm sao bây giờ? Ông đây lấy cái gì để đâm cô hả?”
Cô gái phóng đãng ngồi trên đùi học trưởng, miệng nhỏ kẹp chặt côn thịt, trước sau nhanh chóng nhịp lên nhịp xuống, mật dịch theo thân gậy mà chảy xuống, “Ưm…… Cây gậy lớn của ông xã làm sao mà gãy được, em yêu nhất nó nhất uhm a, a……”
“Ân…… Con chó cái này, nhún nhanh lên, …… Sướng quá, ông đây phải làm chết cô!” Học trưởng đứng thẳng lưng đâm như điên vào cô gái, âm thanh bạch bạch vang lên không ngừng.
“A a, ừm a, ông xã, em thoải mái quá a, chồng của em thật là giỏi, a a nha…… Em sắp lên đỉnh, ừm ô miệng nhỏ thật là rát, em muốn bắn nước tiểu, ha a……”
“Ách, con điếm nhỏ này, tè ra đi, ông đây cũng muốn bắn! Sướng quá……”
“Ừm, muốn ra ừm a a, ông xã nhanh lên, bắn cho em……”
“Ahh ——” Học trưởng gầm nhẹ một tiếng, bắn ra.
“A a a thật là nóng ô ô…… Bắn vào tử cung……” Bạn gái học trưởng hét lên ê ê a a.
Ánh mắt học trưởng đục ngầu, thở hổn hển hơn gần một phút, hô hấp mới dần dần ổn định trở lại.
“Ừm, hưm…… Chồng yêu, vẫn còn thời gian, người ta còn muốn nữa.”
“Muốn vắt cạn chồng cô à? Không làm, chờ lát nữa một chút sức lực cũng không còn để thi, đứng lên đi.”
Sau đó truyền đến âm thanh chỉnh trang quần áo sột sột soạt soạt, mở cửa đi ra ngoài.
Trần Lưu có nhớ nam sinh này, ngày thường hay giả vờ đụng chạm tới Bạch Chỉ, nhìn như vô tâm, kỳ thật lên kế hoạch sàm sỡ cô vô cùng tinh vi.
Anh cười nhạt một tiếng, âm thanh trầm tới mức thấp nhất, ở bên tai cô, hướng dẫn từng bước: “Cô bé à, tôi hôm nay phải dạy em cách nhìn đàn ông như thế nào rồi.
Nhớ kỹ, những loại đàn ông mà dựa vào “tán tỉnh” mới có thể thành công, tới lúc vô vấn đề chính, thì có mấy phút đã kết thúc mất tiêu rồi, bắn xong một lần liền mềm nhũn không còn sức, cái thứ đàn ông vừa nhanh vừa yếu đuối vô năng đó ngay cả tới bạn gái của mình cũng thoả mãn không được. Bằng không như thế nào sẽ hao tổn tâm huyết luyện thành thục kỹ thuật “tán tỉnh” này chứ. Rốt cuộc chỉ có như vậy, bọn họ cũng giống như con đực khi tìm bạn giao phối vậy phải cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, mới có thể miễn cưỡng gia tăng phần thắng của mình —— đương nhiên, tôi cảm thấy cũng có một hành vi lừa gạt ví dụ như —— những thứ được đóng gói cực kì tỉ mĩ và xinh đep thu hút sự chú ý của khách hàng đến mua, khi mua xong thì mới phát hiện ra sản phẩm thực tế không khớp với bao bì, thậm chí là không sử dụng được, cũng giống như là lừa người rồi.
Cho nên Bạch Chỉ, em hiện tại nên biết bản thân mình có bao nhiêu may mắn hay không hả?” Không ra tay thì thôi, ra tay tuỳ tiện cũng có thể nhặt được vật quý, không chỉ có giá trị nhan sắc, mà có thể sử dụng vào thực tế —— Thầy Trần môt bước dẫm lên, nam sinh kia bị giẫm như một con kiến.
Bạch Chỉ dù bị hạn chế ở trong góc tường nhưng cô vẫn nghe được, khuôn mặt nóng tới đỏ bừng, đầu óc choáng váng, cô theo bản năng muốn phản bác: Thầy làm sao biết người đó không thoả mãn được bạn gái cơ chứ, rõ ràng chị gái kia kêu lớn…… Sướng quá mà.
Kết quả anh lại quay lại, chuyển câu chuyện đó lên người cô. Đúng là không đầu không đuôi.
Cô làm sao mà gọi là may mắn cơ chứ?
Rõ ràng xui xẻo đến chết!
Mà lúc này, phòng thay đồ bên trái, nữ sinh mềm mại nói: “Phía dưới của em ra nước hết rồi……”
Nam sinh hỏi: “Tôi cũng cứng luôn rồi, vừa nãy bạn gái của học trưởng rên thật là lớn, quá kích thích.”
Nữ sinh trầm mặc, cô cũng vậy, vốn dĩ muốn giúp bạn nhảy liếm dương vật mà thôi, kết quả phòng kế bên rên rĩ thật dâm đãng…… cô thật sự nhịn không được.
Nam sinh lại hỏi: “Em…… Có muốn tôi đâm em không?”
“Có thể chứ? Chị Trà Nhi có tức giận hay không?”
Trà Nhi là bạn gái của nam sinh.
“Sẽ không đâu, cô ấy đã sớm biết cái quy tắc này, nói tôi nhịn không được cũng không sao hết. Tôi muốn cởi vớ quần của em có được không?”
“Ừm……” Nữ sinh ngượng ngùng giúp anh ta cởi.
Nam sinh nhìn thấy cái miệng nhỏ ướt đẫm, duỗi tay sờ vào, vừa sờ một cái, dương vật nhô lên cao hơn, “Miệng nhỏ vừa trơn vừa mềm đó.”
“Ừm…… Sờ nó đi, a a…… Thật thoải mái, ừm…… Đưa ngón tay vào trong đi, đừng mà đừng chạm vào chỗ đó……”
“Chà chà, một ngón tay cũng không đủ sao?” Nam sinh nói xong, trực tiếp chọc thêm hai ngón, từng chút nhét vào.
“A ~~ thật thoải mái…… Ha……”
“Sướng như thế hả? Có thể không chờ được dương vật cắm vào liền bắn ra hả?”
Nữ sinh bị vây hãm trong tình dục không trả lời, nắm váy, lắc lư vòng eo, miệng nhỏ chảy nước ướt dầm dề, cắn nuốt ngón tay của nam sinh, “A a…… Ừm a……”
“Nước ra nhiều như thế? Cho tôi liếm liếm…… Ừm, thật là ngon……”
“A a a…… Ưm ——!” Một trận dâm thủy tí tách chảy ra, nữ sinh bỗng nhiên cao trào, cắn ngón tay để chặn tiếng hét chói tai.
“Ừm…… Tôi nhịn không được, con điếm nhỏ, dựa vào tường đi.”
Bạch Chỉ bên này có thể nghe được âm thanh bàn tay của nữ sinh đó ấn vào vách ngăn.
Nữ sinh đưa lưng về phía nam sinh, đưa mông nhếch lên cao.
Nam sinh đỡ chuẩn côn thịt, “Dương vật lớn của tôi muốn đi vào……”
Quy đầu liếm mút cửa miệng nhỏ, dùng sức ấn đi vào.
“A ~~~” Nữ sinh dâm đãng kêu, “Cắm vào đi, thật tuyệt…… Ừm a…… Dùng sức di chuyển đi… Nhanh lên…”
Nam sinh bắt đầu đong đưa cái mông, hung hăng mạnh mẽ cắm vào, sướng tới mức hít khí lạnh, “Ôi…… Cái miệng nhỏ này, vừa ấm áp mà còn lại nhiều nước……”
“Ha, a a, ừm…… Thật tuyệt, làm như vậy thật thoải mái a…… Ừm ừm, nhanh lên một chút…… A, sâu quá……”
Vách ngăn bị đập kịch liệt giống như cửa sổ bị mưa rền sấm chớp dữ dội đập vào.
Bạch Chỉ một bên gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, một bên đang lo lắng sợ hãi —— cô sợ vách ngăn này có nguy cơ sẽ ngã xuống.
Trần Lưu cúi đầu xuống, tầm mắt anh dính chặt vào khuôn mặt của cô để nhìn xem phản ứng.
Bạch Chỉ tự nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt nóng đến mức có thể thiêu đốt cô, đầu càng cúi thấp, giống như chú đà điểu nhỏ, có thể chôn đầu ở đâu tuỳ ý.
Bỗng nhiên, anh nói một câu: “Đầu mà cúi thấp một chút nữa đụng phải đũng quần của tôi rồi.”
Tiếp theo, cằm của cô bị anh nắm lấy, mạnh mẽ nâng lên.
Đôi mắt cô đen nhánh tròn như hai viên bi, có hơi nước, trong vắt, giống như lúc nào cũng có thể rơi ra kim cương hoặc pha lê ngay tức khắc.
“Nghe lâu như vậy, ướt rồi sao?”
Bạch Chỉ bị nói như vậy, toàn bộ cảm giác đều tập trung ở nơi đó, theo bản năng khép hai chân lại, không biết từ khi nào, bên trong hai chân có chút ẩm ướt.
“Xem ra là ướt rồi nhỉ.” Giọng nói anh từ tính và trầm tĩnh, đáy mắt cất giấu ý cười.
Bạch Chỉ bị anh chế nhạo mà ngơ ngác, sau đó mới cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ, đầu cảm thấy ong ong cả lên.
Trực tiếp hiểu lầm giọng điệu và ý nghĩa câu nói của anh là giễu cợt.
“Là thầy, do thầy kéo em tới nghe.” Toàn thân cô cao giống phát sốt, cổ họng khàn khàn.
“Đúng vậy, những chuyện xấu xa và đen tối này không biết sẽ tồn tại được bao lâu, nhưng nghĩ lại thì, cảm thấy em sớm hay muộn gì cũng phải biết, nói không chừng lần nào đó không trông chừng kĩ em, em sẽ thông qua thằng xấu xa nào biết được chuyện này, còn không bằng hôm nay tôi nói cho em ——
Bạch Chỉ, em trước kia học ở trường nghệ thuật, tuổi của bạn học còn rất nhỏ, hơn nữa em vẫn luôn nhảy một mình, cho nên không rõ mấy chuyện này lắm.
Nhưng những gì mà em đang thấy, là thế giới của bộ môn ba lê dành cho nhóm hai người thành niên……” Trần Lưu chỉ chỉ tình hình chiến đấu kịch liệt cách vách phòng thay quần áo.
“Đều tồn tại loại tình huống này —— trước khi lên sân khấu biểu diễn, nếu bạn nhảy nam cương cứng, tuy rằng có thể chính mình giải quyết, nhưng thường phải mất mười tới hai mươi phút trước khi bước vào giai đoạn đó, tâm trạng lo lắng mới nhất thời nổi lên phản ứng sinh lý, căng thẳng đến mức không cách nào tập trung tinh thần được, việc tự an ủi có thể không kịp thoả mãn, lúc này các bạn nữ có mặt để giải quyết —— cũng là do nguyên nhân này, hai người nam nữ nhảy ba lê phần lớn đều biến mất đi đâu đó, một là có thể là tự đi giải quyết, hai là thời điểm đối phương có thi đấu hoặc buổi biểu diễn, thuận tiện xin với trường học hoặc vũ đoàn dẫn người cùng đi.
Nếu bạn gái không tới, hoặc là không có bạn gái, như vậy những phiền phức này, liền giao cho bạn nhảy nữ —— xét cho cùng toàn bộ phần biểu diễn là phối hợp với nhau, ai ở trên sân khấu thể hiện không tốt sẽ ảnh hưởng đến kết quả chung, kết quả kém thì điểm của người còn lại cũng sẽ bị kéo xuống.
Đương nhiên, không phải vũ công nam nào lên sân khấu đều cương cứng như thế, chủ yếu vẫn là xem tố chất tâm lý của vũ công ngay lúc đó, cùng với cảm giác mới mẻ đối với bạn nhảy nữ —— hợp tác càng nhiều, cảm giác mới mẻ càng thấp, cũng không dễ dàng kích động như vậy. Nhưng mà, có một số vũ công nam thay đổi bạn nhảy nữ xinh đẹp, sẽ cố ý cương cứng, vì ép người nữ đó giúp anh ta giải quyết.
Nhưng mà loại sự tình này…… Nếu bạn nhảy nữ không quá kháng cự, trong tình huống bình thường, sẽ giúp bạn nhảy nam làm một chút, cuối cùng sẽ phát sinh tình cảm với nhau, hai người dứt khoát làm, giống như cách vách vậy đó, nữ sinh đó ngay từ đầu không muốn, nhưng không tự chủ được dần dần bị ảnh hưởng.”
Bên tai giọng nam từ tính vô cùng rõ ràng, có một số chữ, bởi vì âm thanh đè ép tới mức thấp nhất, mà chuyển thành giọng gió.
Anh giống như là đang ở trên lớp giảng lý thuyết, nói cho cô sự tình này.
Bạch Chỉ nghe xong, cũng đã hiểu.
Cô nuốt nuốt nước bọt, thân thể khô nóng giống Thái Thượng Lão Quân lò luyện đan, tai mũi họng như muốn bốc khói, chỉ cần mở miệng, dường như có thể phun ra Tam Muội Chân Hỏa.
“Có thể không giúp bạn nhảy nam hay không……” Cô nhảy ba lê mười mấy năm, trước nay chưa từng nghe qua cách nói như vậy, nhưng cách vách, lúc nãy học trưởng và bạn gái của anh ta, quả thật vô cùng hoang đường.
“Không thể, giáo viên hướng dẫn sẽ yêu cầu em, bởi vì đây là cách nhanh chóng và hữu hiệu nhất, có thể tránh được một lần, cũng trốn được lần sau đâu. Thậm chí có những huấn luyện viên khi huấn luyện, sẽ nói rõ cho những nữ sinh lần đầu tiên thi đấu giải thành niên, trước tiên cho bọn họ có thời gian tiêu hoá chuyện này, đồng thời cho bọn họ học tập thủ đoạn này. Hơn nữa, rất nhiều nữ sinh chỉ cần bước đầu tiên là buông liêm sỉ xuống, sau đó sẽ phát hiện bước thứ hai cũng không quá khó khăn, sau khi đã hiểu thì sẽ tìm được niềm vui và bắt đầu tận hưởng nó.”
“……” Bạch Chỉ có chút buồn bực, cô không muốn cùng người đàn ông khác……
Trần Lưu nhẹ nhàng cười, dùng ngọn tay vuốt ve khóe miệng đang chu lên của cô, “Chu cái gì mà chu, em và bạn nhảy của em đều là tôi phụ trách, chỉ cần có tôi ở đây sẽ không ai làm chuyện này với em. Chỉ là em phải nhớ kỹ về sau không thể rời khỏi tầm mắt của tôi quá lâu, sẽ không giống như mười phút trước, em nói đi toilet, kết quả một mình chạy đến đây, lỡ như gặp người khác, xem em là cô bé, mà lịch sự mời em tham gia cùng thì còn đỡ, nếu như hỏi cũng không thèm hỏi ý kiến của em đã ép buộc em gia nhập cùng bọn họ, em khóc cũng không có chỗ khóc.” Giống như người lớn dẫn trẻ con qua đường vậy, tuy rằng sẽ không buông tay, nhưng vẫn là muốn dạy nó ý thức an toàn, cho nó biết ngoài đường lớn nguy hiểm thế nào, miễn cho ham chơi, nhân lúc người lớn không chú ý liền bỏ tay mà chạy ra đường lớn.
Bạch Chỉ nghe tiếng tim đập thịch thịch, hơn nữa cách vách kêu càng ngày càng lớn, cô cũng…… Ướt ngày càng nhiều.
Hiện tại muốn chạy thật nhanh rời khỏi nơi này, về sau không đi lung tung nữa.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Thầy, em đã biết, em đi ngay đây.”
Hai người nói chuyện rất nhẹ nhàng, cách vách khả năng cũng chưa phát hiện phòng thay đồ ở giữa có người.
Âm thanh của cô rụt rè mềm mại, có cảm giác như bột, nhưng lại vò ra viên bánh trôi không mấy ngọt ngào.
Trái tim của Trần Lưu đã động…… Không, phải nói là động từ rất lâu rồi.
“Cô bé ngoan nào, em bị bọn họ ảnh hưởng, thân mình căng cứng như vậy, đợi lát nữa làm sao mà lên sân khấu biểu diễn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT