“Mà tại sao cậu lại hành động thiếu suy nghĩ thế?”
“Hả?” Mục Ly không hiểu sao Vũ Gia Minh lại hỏi câu hỏi này.
Vũ Gia Minh đành giải thích: “Cái khi Nguyễn Lăng khiến quyền sáo của
cậu nứt ấy, chẳng phải là cậu đã không suy xét, định vận dụng tưởng năng đánh người ta à.”
Mục Ly nhớ lại, vẻ mê mang đáp: “Tự nhiên lúc đó máu nóng bốc lên, chỉ muốn đánh người ta,…mình bị sao thế nhỉ?”
Đến Mục Ly cũng không rõ bản thân bị làm sao, Vũ Gia Minh biểu thị bó tay.
Trước mắt hai người là con đường dài và rộng, tuy không sánh bằng con
đường chính dẫn tới quảng trường, thế nhưng lại sôi nổi hơn rất nhiều,
người đông hơn hẳn.
Mà trong một góc khuất của con phố náo nhiệt, có một đôi mắt kín đáo nhìn theo hai người…
…Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Vũ Gia Minh cùng Mục Ly đã quay lại khách sạn.
Thế nhưng cả Hàn Vân Lẫn Nhu Chí Hoàng đều chưa quay trở lại, có lẽ họ
còn đang đi điều tra, nói chung là Vũ Gia Minh cùng Mục Ly đều rất tin
tưởng vào thực lực hai người, cũng không bận tâm lắm.
Mục Ly thì ngay lập tức bước vào phòng khoanh chân tưởng luyện.
Nhìn thấy Mục Ly hiếm được một lần tự chủ tu luyện, Vũ Gia Minh cũng
không muốn trở nên lười biếng, đi vào căn phòng riêng, đóng cửa lại.
Ngồi trên giường, Vũ Gia Minh nhanh chóng tậm trung, cảm nhận thứ đang nằm sâu trong tâm trí.
Tất cả mọi âm thanh ngoài kia xa dần, rồi biến mất, không gian xung quanh Vũ Gia Minh dường như chỉ còn mỗi mình cậu.
Thật kì diệu, cái cảm giác tinh tường mọi vật xung quanh, thế nhưng lại không cảm nhận được gì từ thế giới bên ngoài này thật mới lạ.
Vũ Gia Minh ‘nhìn’ về phía xa, dường như cậu có thể nhìn thấy một cánh
cửa đóng sập lại đang nằm ngang xuống, từng tia khí đen nhánh như có như không lan tràn ra phía ngoài.
Vừa nhìn thấy cánh cửa đó, đôi
con ngươi Vũ Gia Minh co rụt lại, một số thứ gì đó điên cuồng đập lên
tinh thần cậu, tuy không đau nhưng khó chịu cực kỳ.
Vũ Gia Minh lập tức kinh hoàng rời đi tầm mắt.
Thở hổn hển, Vũ Gia Minh bình ổn tâm tình, cậu biết chứa trong đó là gì.
Là những cảm xúc tiêu cực nhất, đáng sợ nhất, u tối nhất của cậu.
Lắc đầu, Vũ Gia Minh không muốn nghĩ tới những thứ đó nữa, toàn tâm toàn ý tản đi tạp niệm.
Dần dần, từng tia sáng bay ra từ mi tâm Vũ Gia Minh, không lâu sau thì tạo thành một quả cầu trắng lơ lửng trước mặt.
Quả cầu này mang lại cảm giác vô cùng mỏng manh, giống như chỉ cần đụng nhẹ thôi là nó cũng sẽ vỡ ra vậy.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp đó, từng tia ánh sáng tràn ra từ quả cầu, theo từng dòng bao quanh lấy quả cầu, bám vào mặt ngoài, lại từng chút một khiến cho nó dày hơn. Tuy không nhiều, nhưng nếu hàng ngày đều có một lượng như vậy, chắc
chắn sẽ có một ngày nó còn cứng hơn sắt.
Phút nối phút, giờ nối giờ, thế mà trong vô thức, Vũ Gia Minh đã chìm đắm trong trạng thái huyền diệu kia suốt hai, ba tiếng.
Cầu linh hồn cứ cách mười phút lại tan biến, vài phút sau lại xuất
hiện, quá trình ấy lặp đi lặp lại, mà thời gian xuất hiện càng dài thêm
một hai giây, thời gian biến mất cũng dần rút ngắn đi một hai giây.
Đột nhiên, một động tĩnh vang dội xuất hiện, không phải tại thế giới vật chất, mà là trong thế giới tinh thần.
Tiếng động ấy rất gần, lại khá lớn, lập tức đánh động Vũ Gia Minh, cậu mở to mắt, cầu linh hồn cũng tan biến.
Vũ Gia Minh không vội vã đi xem xét. Cậu tự cảm nhận bản thân, lại thấy
tinh thần sung mãn, mặc dù thân thể có chút khá là mệt mỏi, thế nhưng
lại tốt hơn so với trước khi tưởng luyện một chút.
Cậu cảm khái, tu luyện đâu nào nhàm chán, mệt mỏi, bảo sao các đại năng trong tiểu
thuyết một khi bế quan động tí là trăm năm ngàn năm.
Lúc này Vũ
Gia Minh mới bước dậy, đưa chân xuống đất, lại khua khuẩy chân mãi chẳng chạm đến đôi dép đi trong nhà, đưa mắt nhìn xuống thì lại chẳng thấy
đôi dép mà trước khi lên giường cậu ngay ngắn đặt tại đấy, tuy rằng đôi
dép vẫn cạnh giường, nhưng lại xê dịch sang trái hai bước chân lớn.
“Hả?” Vũ Gia Minh có hơi hoang mang, chẳng lẽ là cậu nhớ nhầm à? Nhưng trí nhớ của cậu cũng đâu đến mức tệ đâu?
Hay là có yêu ma quỷ quái lộng hành trong khách sạn này?
Vũ Gia Minh tự đặt câu hỏi tự phủ nhận, nếu có yêu ma quỷ quái thì cậu
đã nhìn thấy từ lâu rồi, dù sao cái gọi là yêu ma quỷ quái cũng chỉ là
một dạng linh hồn tồn tại vô cùng đặc biệt mà thôi.
Lại càng không có chuyện có trộm đột nhập, nếu con người bước vào đây thì cậu lại càng dễ thấy.
Tự cho là bản thân nhớ nhầm, Vũ Gia Minh cũng không để ý tới nữa, cậu xỏ dép vào, bước nhanh sang phòng bên cạnh.
Phòng không khóa, Vũ Gia Minh đẩy cửa ra mà bước vào.
Căn phòng này bé hơn căn phòng của cậu một chút, thế nhưng cách bài trí cũng chẳng khác là bao.
Trên giường, Mục Ly khoanh chân ngồi đấy, tay chống một bên má, bộ dạng hết sức phiền muộn.
Vũ Gia Minh cứ cảm giác Mục Ly có chút kì lạ, vì vậy lên tiếng hỏi: “Mục Ly?”
“Sao đấy?” Mục Ly nghiêng đầu quay sang hỏi, trông chẳng có sức sống nào cả.
Thấy vậy, Vũ Gia Minh nói đùa: “Đột phá cấp bốn thất bại hay sao mà buồn thế? Hay không chỉ thất bại, còn tụt cấp luôn rồi?”
Ấy thế mà Mục Ly lại nghiêm túc đáp: “Theo lý thuyết, chỉ cần không
phải phế vật, việc đột phá cấp bốn là hoàn toàn dễ dàng. Còn tụt cấp?
Gia Minh à, cậu cũng biết bình thường thì nó là không thể mà.”
Đây là đang muốn nói hai điều: Thứ nhất, Mục Ly cậu không phải phế vật, thứ hai, cậu ta đã là cấp bốn rồi.
“Tuyệt vời!” Vũ Gia Minh thật lòng vui thay Mục Ly: “Chúc mừng cậu Mục
Ly, thế này thì chúng ta có thêm nắm chắc cứu được chị Phiêu rồi!” — QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh vui thay Mục Ly, hình như thực sự thay hết phần vui của chính chủ.
Mục Ly vẫn mặt mũi không có sức sống, cậu ta bảo: “Cái này thì có gì để vui cơ chứ, chẳng bằng đi ngủ một giấc.”
Nói rồi, cậu ta thực sự nằm xuống, chưa đầy ba giây đã không còn cử động.
Trơ mắt nhìn người chìm vào giấc nồng, Vũ Gia Minh có chút trợn mắt, cậu cũng không ngờ Mục Ly sẽ có bộ mặt như thế.
Chẳng lẽ việc bước vào cấp bốn sẽ khiến con người mệt mỏi như vậy?
Cảm thấy hơi khó hiểu, Vũ Gia Minh đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng lại cánh cửa.
Vũ Gia Minh nhìn sang, thấy Hàn Vân mặt lạnh như sương tuyết, ẩn ẩn có
chút tức giận ngồi trên ghế sô pha. Còn đứng cạnh ghế sô pha là Nhu Chí
Hoàng.
Hai người này lại xảy ra vấn đề gì à? Vũ Gia Minh không khỏi thắc mắc.
Nếu không thì tại sao Hàn Vân có chút tức giận thế kia?
Dù cho có nghi hoặc, Vũ Gia Minh vẫn đáp: “Cậu ta ngủ rồi.” Xong cậu
liền hỏi: “Anh Hoàng, anh có biết Mục Ly gặp phải vấn đề gì không?” Dù
cho đã có một chút suy đoán, Vũ Gia Minh vẫn không chắc chắn.
Thở dài một hơi, Nhu Chí Hoàng đi đến cái ghế không xa mà ngồi xuống,
nói: “Do nguồn năng lượng tiêu cực tồn tại trong thành phố này, toàn bộ
người từ cấp hai cho đến cấp bốn đều bị ảnh hưởng, càng cao càng ảnh
hưởng sâu.”
Vũ Gia Minh nhớ tới lời Mục Ly nói khi còn ở nhà ông bà Nhân Bảo, cảm thấy kì quặc: “Vì sao lại chỉ từ cấp hai đến cấp bốn
thôi ạ?”
Nhu Chí Hoàng liền đáp: “Cấp hai, là khi đã phác họa ra tưởng đồ, tinh thần lực cao hơn cấp một rất nhiều, dễ dàng cảm nhận
được nguồn năng lượng kia, lại không có biện pháp gì ngăn chặn ảnh hưởng ở cấp độ đấy, còn từ cấp năm trở lên lại là nằm ở một cấp độ khác rồi.”
Thấy Nhu Chí Hoàng không có ý định giải thích thêm, Vũ Gia Minh cũng
không kì kèo, cậu chỉ hỏi xem vấn đề này có gây ảnh hưởng lớn tới chiến
đấu cùng hành động không.
“Không đâu, nó chỉ khiến cảm xúc bị tiêu cực một chút, đã là dược sư tôn thu nhận thì sẽ không để bị ảnh hưởng tới chiến đấu.”
Biết được ảnh hưởng không lớn, Vũ Gia Minh cũng yên tâm, cậu bắt đầu
báo cáo lại toàn bộ những gì đã trải qua từ khi đến nhà ông bà Nhân Bảo
đến giờ, không dấu diếm dù chỉ là một chút.
Mà nhắc đến đoạn hỏi tung tích Nhu Phiêu, Hàn Vân luôn trầm mặc không nói cũng ngẩng đầu lên lắng nghe, chỉ là biết được cũng không cso tung tích hắn liền gục đầu
xuống, nhắm mắt suy nghĩ.
Nghe xong, Nhu Chí Hoàng có chút suy ngẫm, hắn hỏi: “Cậu thấy cô ta có đáng tin không?”
Vũ Gia Minh lập tức lắc đầu: “Người này nửa thật nửa giả, cũng không rõ là có mục đích gì.”
Nhu Chí Hoàng gật gật đầu, “Người này đúng là không thể tin. Trong hai
ngày đầu bọn hắn đến, hầu như tất cả người đại thế lực và trung thế lực
đều triển khai đối với tiểu thế lực vây quét, thái độ rõ ràng là không
muốn cho người tiểu thế lực nhặt được chỗ tốt, cũng chỉ có một vài người tiểu thế lực chạy thoát.”
— QUẢNG CÁO —
Nghe bảo là hầu như tất cả, Vũ Gia Minh cũng tự hiểu ra là Nhu Phiêu không tham gia vây quét, mà Nguyễn Lăng lại có.
“À, hai tên đã chết tại quảng trường hôm nay là người tiểu thế lực cả.
Vậy nên tính đến giờ chỉ còn một người đại diện tiểu thế lực còn chưa rõ tung tích, hắn là người Nhân Sát bang, là bang chủ của cái bang đã có
người truy sát cậu mấy hôm trước ấy.”
Nghe Nhu Chí Hoàng nói vậy, Vũ Gia Minh cũng có chút sửng sốt.
Cậu không ngờ đi đến đây vẫn có thể gặp được oan gia, lại còn là chủ
oan gia nữa chứ. Xem ra sắp tới là phải cẩn thận hơi rất nhiều rồi.
Lần này thì Nhu Chí Hoàng cũng không còn nói gì, cậu lại hỏi, chú ý đến biểu hiện của Hàn Vân từ đầu đến giờ, cậu bất giác hạ âm lượng xuống
một chút: “Hai người…có tìm được chị Phiêu không ạ?” Xem bộ dáng, có vẻ
không thuận lợi cho lắm.
Lắc đầu, Nhu Chí Hoàng bày tỏ rõ ràng
sự thất vọng: “Hai chúng ta đã đi khắp một vòng thành phố, không tìm
được.” Ngược lại bọn họ có đụng độ với một tưởng khiển giả cấp sáu, đối
phương nhìn thấy hai người họ liền tự động tránh ra, tốc độ lại rất
nhanh, nhanh đến mức chính Nhu Chí Hoàng có chút không kịp phản ứng,
thoáng cái tên đó đã chui vào các ngõ hẻm rồi mất dấu, bộ dáng lại rất
quen thuộc địa hình.
Nhu Chí Hoàng vốn định sử dụng tưởng năng phóng thích nhằm tìm kiếm tung tích, nhưng lo ngại đánh rắn động cỏ liền từ bỏ.
Vũ Gia Minh cũng không bất ngờ, cậu xin phép Nhu Chí Hoàng đi chuẩn bị bữa tối rồi rời đi mất.
Trong phòng khách, bầu không khí bỗng dưng chìm xuống, yên lặng không ai nói gì.
Nghĩ về hành động trong tương lai, Nhu Chí Hoàng để ý thấy Hàn Vân vẫn
còn như thế từ lúc nãy đến giờ, không khỏi bất đắc dĩ nói: “Thế mà vẫn
còn giận sao?”
Hàn Vân lạnh giọng: “Chúng ta không nên dừng lại.”
Nhu Chí Hoàng cố gắng không để cuộc trò chuyện diễn biến xấu, đáp: “Buổi tối nhiều biến số…”
Không để Nhu Chí Hoàng có cơ hội nói thêm, Hàn Vân cắt ngang: “Tính mạng Nhu tỉ có thể đang gặp nguy hiểm!”
Nhu Chí Hoàng bỗng hết hơi nói, hắn nhìn Hàn Vân, nhìn thấy một tia lo
lắng cùng không yên lòng, “Ài, sao đệ lại càng ngày càng khó nói vậy
chứ…”
Tuy nói như thế, Nhu Chí Hoàng vẫn cực kỳ lo lắng cho tính mạng của Nhu Phiêu, dù sao đó vẫn là người thân duy nhất của hắn, chỉ
là hắn kiên quyết không thể đi ban đêm, thế là hắn đổi cách thuyết phục : “Dù là lo lắng, đệ cũng không thể bỏ mặc Vũ Gia Minh cùng Mục sư đệ
được chứ! Ai mà biết được không có chúng ta, ban đêm lại đen tối, bọn
hắn sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc.”
Quả nhiên là có hiệu quả, Hàn Vân cũng dần trở nên yên tĩnh, hắn gục đầu.
Nhìn Hàn Vân như vậy, Nhu Chí Hoàng cũng âm thầm thở phào.
Hắn không lo kẻ địch mạnh, chỉ lo tên sư đệ cứng đầu này lại làm ra hành động yêu thiêu thân.
Dù sao bản thân hắn mạnh, nhưng kẻ thù cũng không kém, lại có phần hơn, thậm chí là xảo trá cùng có vấn đề về tâm thần rất lớn, ngộ nhỡ Hàn sư
đệ nhân lúc hắn không chú ý tự tiện hành động dẫn sự chú ý của tên kia,
lúc đó sẽ chỉ khiến cục diện rối rắm hơn mà thôi.
Ai ngờ hắn đã
nói như thế, Hàn Vân vẫn cố chấp, hắn ngẩng đầu, đáp: “Vậy thì để đệ đi
tìm một mình, sư huynnh hãy ở lại bảo vệ hai người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT