Vũ Gia Minh mơ màng đứng dậy, cậu vẫn còn chưa tỉnh táo, ngơ ngác ngó nhìn xung quanh.
“Đây…là đâu?”
Vũ Gia Minh đứng trên một mảnh cỏ xanh rờn, chung quanh là một mảnh
thảo nguyên bát ngát, rộng không thấy kết thúc, nối liền với chân chời.
Bầu trời xanh cao vời vợi, từng đám mây nhẹ nhàng, lững lờ trôi, hệt như những viên kẹo bông gòn xốp giòn.
Từng làn gió dịu mát thoáng thổi qua, khiến Vũ Gia Minh không chỉ tỉnh táo, lại càng khiến cậu thêm buồn ngủ.
Từ xa, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vang đến. Vũ Gia Minh quay đầu, tìm kiếm hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy phía xa xa, có ba người đang dần đi đến. Bước phía trước là
một đứa trẻ bốn, năm tuổi, đứa trẻ vui vẻ tươi cười, thỉnh thoảng đi lùi để nói chuyện với hai người phía sau, diện mạo lại có vài phần giống
cậu.
Hai người phía sau là một cặp vợ chồng, cả hai không nhanh
không chậm bước theo sau. Người vợ có khuôn mặt đẹp như hoa, mắt phượng
hẹp dài, ánh mắt dịu hiền dõi theo từng bước đi của đứa trẻ. Người cha
luôn ngoảnh mặt nhìn vợ mình, ấm áp, si mê nhìn khuôn mặt người đẹp sóng bước cùng mình.
Vũ Gia Minh híp mắt, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Khi cậu sắp nhớ ra, bỗng người cha quay đầu ra nhìn
cậu, ánh mắt nào còn ấm áp, chỉ còn cái sương giá lạnh lùng, mang theo
mấy phần thù địch.
Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm một cách bất
ngờ, Vũ Gia Minh tê dại cả da đầu, còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bật
dậy, hai tay bấu chặt ga giường, chảy mồ hôi ròng ròng.
“Đấy là…” Vũ Gia Minh hoảng hốt.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, Nhân Bảo bước vào, thấy được Vũ Gia Minh tỉnh rồi liền sải bước đến bên cạnh cậu.
“Tỉnh rồi sao? Đêm qua cậu sốt cao lắm đấy.” Nhân Bảo ngồi xuống cạnh
Vũ Gia Minh, lấy ra chiếc khăn ngâm trong chậu nước nhỏ đặt trên bàn để
vắt, rồi vô cùng tự nhiên lau đi mồ hôi trên mặt cậu.
Nhân Bảo chú ý tới biểu cảm của Vũ Gia Minh, nhíu mày hỏi: “Sao thế, gặp ác mộng à?”
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù trong kí ức nguyên chủ, cũng không phải lần một lần hai phát
sốt, Nhân Bảo cũng không phải lần một lần hai chăm sóc Vũ Gia Minh,
nhưng đấy là nguyên chủ, cũng không phải cậu. Vậy nên khi Nhân Bảo lau
mồ hôi cho cậu, cậu hơi mất tự nhiên mà dịch người sang một chút.
Nhân Bảo chăm chú lau mồ hôi cho Vũ Gia Minh, cũng không chú ý tới động tác nhỏ của cậu.
“Ừ” Vũ Gia Minh gật đầu, đồng ý là cậu vừa gặp ‘ác mộng’. Cậu hỏi lại:
“Đêm qua tôi sốt thật à?”. Tuy là hỏi như vậy, nhưng cậu trong lòng vẫn
tự cho câu trả lời.
Cơ thể mệt rã rời, ngủ không đắp chăn, cửa sổ vỡ tan tành, để mặc cho gió xuân tràn vào, trừ phi cậu là siêu nhân, bằng
không chắc chắn sẽ ốm.
Và cái cớ để cậu che chắn cho cái giọng khàn khàn của mình ai ngờ lại trở thành sự thật.
Nhân Bảo đáp: “Ờ, sốt tận 39 độ. Trán chạm vào nóng bỏng tay. Chú Lâm
còn đề nghị đưa cậu đi viện khám, cũng may là cậu đỡ sốt ngay trong
đêm.”
Chú Lâm là bác sĩ riêng của gia đình nhà họ Nhân.
“Gửi lời cảm ơn của tôi cho chú nhé.” Vũ Gia Minh nói
Nhân Bảo cười cười:“ Chú Lâm khám bệnh cho cậu bao lâu rồi? Chẳng nhẽ còn thiếu một câu cảm ơn này.”
Vũ Gia Minh đáp: “Không cảm ơn chú còn cảm ơn ai?”
Nhân Bảo nhướng mày, động tác lau mặt dừng lại.
Vũ Gia Minh bỗng thấy Nhân Bảo im lặng, đưa mắt nhìn thấy bộ dáng
‘không khen tôi thì khen ai’ của Nhân Bảo, bật cười nói: “Đúng rồi, tôi
còn phải cảm ơn ông chủ Nhân nữa.”
Nhân Bảo hài lòng gật đầu, “Cậu nghỉ ngơi đi, để tôi chuẩn bị đồ ăn cho cậu.”
— QUẢNG CÁO —
“Ừa, nhanh lên nhé, tôi đói rồi.” Vũ Gia Minh gật đầu.
Tiễn chủ tài đi, Vũ Gia Minh chú ý tới xung quanh, thấy cửa sổ đã được thay
mới, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, giường cậu được thay đệm cùng chăn. Nhìn thấy căn phòng thế này, Vũ Gia Minh cực kỳ hài lòng, cũng không có ý định hỏi giá người sửa soạn. Bởi cậu rõ tính hắn ta, một khi đã chủ
động giúp đỡ điều gì bằng tiền bạc thì chắc chắn sẽ không cần trả tiền
lại.
Ban đầu biết đến điều này, Vũ Gia Minh chỉ có thể cảm thán
‘không hổ là người có tiền!’, quả thực ‘có tiền chính là tùy hứng’, tức
chết người nghèo mà.
Nhân Bảo đứng trong phòng bếp, nhìn nồi cháo vẫn còn chưa sôi, nhớ tới hôm qua, khi còn hắn còn ngồi taxi…
…Nhân Bảo vừa dứt lời, cả chiếc xe bỗng chở nên im lặng.
Bác tài chợt cười ha ha vài tiếng, làm Nhân Bảo không hiểu sao rùng
mình. Hắn đang định khuyên bảo bác tài không cần phải trả lời đâu thì
bác tài đã mở lời trước.
Bác tài nói: “Sấm sét hôm nay to nhỉ?”
Nhân Bảo nhíu mày, im lặng. ‘Ông ta nói lời này là có ý gì?’
Không thấy thiếu niên tiếp lời, bác tài nói tiếp: “Người trẻ tuổi các
cậu thật may mắn khi có đủ mọi khả năng, nhưng có lẽ hôm nay phải chịu
thiệt trước người già như tôi cả rồi.”
Nhân Bảo không hiểu ý của bác tài, mà ông cũng không có ý định để cậu suy nghĩ, bác tài đưa một
tay, lấy đi cái mũ trùm màu xanh lục trên đầu xuống, ngửa mũ lên, không
quay người đưa cho Nhân Bảo.
Nhân Bảo hơi do dự, nhưng cũng đành cầm lấy. Hắn quan sát cái mũ, cố tìm hiểu ý nghĩa hành động của bác
tài, lại tìm thấy nằm trong cái mũ là một sợi dây cùng màu với mũ, nối
liền từ cái mũ với một cái tai nghe nhỏ.
Nhân Bảo còn chưa kịp
suy nghĩ sâu, bác tài đã nói: “ Tôi bị bán điếc từ nhỏ sống dựa vào cái
này.” Ông nói, giọng bâng quơ, “Khi sấm sét nổ, tôi còn đang cởi mũ ra
nghỉ ngơi một chút.”
Nghe bác tài kể về bản thân, Nhân Bảo có
chút xấu hổ trong lòng vì nghi ngờ người khác, hắn trả lại mũ cho bác
tài, nói: “Cháu xin lỗi…”
Dù sao cũng đã sống mấy chục năm,
trường hợp nào ông chưa gặp qua? Vì vậy chuyện này, ông cũng không đặt
trong lòng, ông phất tay, bảo: “Không sao.” — QUẢNG CÁO —
Nhân Bảo vẫn tự trách vì bản thân đa nghi, mà theo cái nhìn của cậu thì là đa nghi thái quá. Trên đời này thì lấy đâu ra truyện thần linh quỷ
quái cơ chứ, thực tế cũng chẳng phải tiểu thuyết.
Sau một hồi,
bác tài lại bắt đầu buôn chuyện với Nhân Bảo, ông làm ra vẻ thần bí nói: “Này cậu, cậu có biết tôi đã nhìn thấy gì trong sấm sét ngày hôm nay
không?”
Ghế phía sau, Nhân Bảo đang ngồi im trầm tư, nghe bác tài hỏi thì cũng tiếp lời: “Ông nhìn thấy gì?”
Bác tài nghe được lời đáp đầu tiên của Nhân Bảo trong cuộc trò chuyện
bình thường, điều này khiến ông vui vẻ lắm: “Tuy chỉ là nhìn thoáng qua
thôi, nhưng tôi cũng không chắc lắm, trong những tia sét tôi lờ mờ nhìn
ra hình bóng của một con mắt đấy!”
Nhân - kẻ không tin vào vào
thần linh quỷ quái – Bảo hơi sững sờ, hoàn toàn không ngờ tới bác tài sẽ nói đến cái này, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, bản năng đã bật thốt:
“Hả?!”
Bác tài cũng nhận ra là Nhân Bảo không tin mình, ông nói:
“Thật luôn đó! Tôi rõ ràng nhìn thấy một con mắt tooo ơi là too, đang
nhìn chằm chằm về một hướng.”
Hoài nghi một người không phải là người, rốt cuộc đối phương là người thật, lại còn tin vào yêu ma linh
dị là cảm giác như thế nào? Online chờ gấp.
Nhân Bảo thực sự
không ngờ tới loại trường hợp này, hắn thầm nghĩ ‘bác tài, không phải là mắt bác cũng có vấn đề đấy chứ?’, tuy lòng không tin, hắn vẫn tiếp lời, hỏi cho có lệ: “Con mắt ấy nhìn về đâu?”
Bác tài không chú ý
tới vẻ mặt là lạ của Nhân Bảo, nghĩ là cậu quan tâm tới thật, hăng hái
đáp: “Tài xế lái xe như tôi đã lái xe trên chục năm, gặp qua vô số loại
người, ánh mắt sắc như cú vọ đây chưa bao giờ nhìn nhầm xin đưa ra trả
lời-con mắt ấy nhìn về một trong những toà nhà cao nhất thành phố, tòa
nhà mà nếu đi từ khách sạn Hoa Lâm đến thì cũng chỉ mất chưa đầy một
trăm bước chân.”
Nghe đoạn đầu giới thiệu về con mắt bản thân
của bác tài, Nhân Bảo dở khóc dở cười lắng nghe người trung niên ấy nói, chỉ khi bác tài nói ra vị trí, Nhân Bảo không khỏi sửng sốt.
Khách sạn Hoa Lâm là tòa nhà cao nhất thành phố, mười bốn tầng. Còn là
tòa nhà nằm trong những kiến trúc cao nhất thành phố, chưa đầy trăm bước chân từ Hoa Lâm mà đi đến, đây không phải là chung cư nhà Vũ Gia Minh
đang ở sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT