Vũ Gia Minh đưa ba
người còn lại lên xe taxi, rồi lại đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, bắt
chuyến đi đến ga tàu thành phố Phyxiso.
Cũng có thể tính là may
mắn, khi bốn người đến, vừa lúc có một đoàn tàu có mục tiêu tiếp theo là thành phố Phyxiso, cũng có một chuyến tàu khác cùng mục tiêu, nhưng đó
lại là chuyến tám giờ tối, ngoài ra cũng không còn chuyến nào khác.
“Quý khách vui lòng mau lên tàu, chuyến tàu 07 đến ga Mạn Thiên thành phố Phyxiso sắp sửa khởi hành. Xin nhắc lại…”
Đoàn người nối đuôi nhau xuống tàu, lại có nhóm khác tiến lên.
Bây giờ là sáu giờ sáng, thế nhưng ga tàu cũng đã rất đông người, điều
này có thể lý giải là nhờ vào sức hút của thành phố Phyxiso nổi tiếng.
Nhưng cũng nhờ vậy mà bốn người lại phải chen chúc nhau mới bước vào
được tàu, cũng không bị lạc mất nhau.
Cả đời Nhu Chí Hoàng đều
ngự kiếm bay cho nhanh, không cũng là độn thổ mà đi, đã bao giờ được
trải qua cảm giác chen lấn xô đẩy như thế này bao giờ?
Vậy nên
không cần phải nhìn cũng có thể biết mặt hắn có bao nhiêu đặc sắc. Mà
sắc mặt Hàn Vân đã lạnh buốt, hiển nhiên cũng không tốt hơn là bao.
Nhất là khi có một vài em gái chú ý đến nhan sắc ba người họ, lập tức
như bị phát cuồng, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải chen lấn đến gần
bọn họ cho kì được, như vậy lại càng gia tăng sức đẩy đến nơi bọn họ
đang di chuyển, sắc mặt hai người kia càng tệ.
Vừa lúc có hai
hàng ghế trống đối nhau chưa ai ngồi, lấy Vũ Gia Minh dẫn đầu, cả bốn
người tiến đến ngồi sát bên nhau, vừa đủ một hàng ghế.
Trong bốn người, Vũ Gia Minh đã sớm thích ứng, ngoại trừ kẻ lấy trải nghiệm mới
lạ làm thích thú như Mục Ly ra, hai người khác đã tệ đến mức không thể
tệ hơn.
Nhu Chí Hoàng đầu ngẩng nhìn lên trần, vẻ mặt sinh không thể luyến. Hàn Vân lạnh mặt đến mức muốn đóng băng bất cứ ai nhìn hắn.
“Thật thú vị! Tuy hơi mệt chút nhưng chơi rất tốt, đánh giá năm sao!”
Mục Ly quan sát vẻ mặt hai vị huynh trưởng, cười khúc khích.
Nghe lời này, cơ mặt Vũ Gia Minh bất giác co giật.
Em trai, nếu mỗi ngày em thức giấc là phải đối mặt với cảnh chen chúc
nhau như vầy thì em sẽ không có suy nghĩ như vậy đâu. Với cả em lại còn
coi đây là một trò chơi? Lại còn năm sao? Nếu đây thực sự là một trò
chơi, chắc hẳn lời bình cùng đánh giá năm sao ấy sẽ bị chìm trong biển
nước bọt, hòm thư của em mỗi ngày đều có vô số bức thư chửi rủa…
Tàu điện ngầm nhanh chóng đã đến giờ vận chuyển, cả đoàn tàu phi vun vút về phía trước.
Từ bây giờ đến thành phố Phyxiso còn tới tận ba tiếng rưỡi, thời gian
còn dài, Vũ Gia Minh lại tranh thủ lấy quyển sổ nhỏ ra đọc.
Đây
là quyển sổ mà Mục Ly trong đêm tổng hợp cho cậu, về cả cách cục tòa bộ
Tưởng giới, các kiến thức thông thường, đến cả kiến thức tu luyển cơ bản nhất dành cho sơtưởng tứ bậc.
Tất nhiên là một mình Mục Ly sẽ không thể soạn ra được quyển sổ dày mấy chục trang này, trong đây còn có dấu tích của Hàn Vân. — QUẢNG CÁO —
Sự nghiệp nhà giáo, Hàn Vân còn chưa từ bỏ đâu.
Có được quyển sổ này, rất nhiều câu hỏi đã được giải khai.
Tỉ như tại sao hắn nguyên đêm qua không ngủ, chi ngồi đóng gói lại thực phẩm mà vẫn tỉnh táo đến giờ, thậm chí những công thức vật lý vô lý cậu rối rắm từ trước đến giờ cậu không thể hiểu nổi thì nay lại có thể hiểu dễ dàng. Tất cả là phúc lợi lần đầu nạp thành vip 1 do khi có được cầu
linh hồn hoàn chỉnh, nó sẽ phản hồi lại một phần tinh thần lực không hề
nhỏ, khiến đầu óc trở nên minh mẫn hơn.
Thế giới tinh thần là
nơi linh hồn cư ngụ, khi cầu linh hồn đặt trong thế giới tinh thần, linh hồn cùng cảm xúc không ngừng giao thoa, cầu linh hồn sẽ không ngừng
sinh ra tưởng năng.
Vậy nên để có thể mạnh lên, tưởng khiển giả phải biết tưởng luyện.
Tưởng luyện là phương pháp tu luyện thông dụng, giúp thúc đẩy quá trình giao thoa ấy, khiến cầu linh hồn càng sản sinh ra tưởng năng nhiều hơn.
Nhưng cầu linh hồn mới tạo ra vô cùng bất ổn, tụa như căn nhà mới xây
không có móng, vậy nên cấp một chính là không ngừng xây móng cho căn nhà ấy, khiến cho nó vững chắc.
Một khi đã đủ vững chắc, có thể
bước vào ‘căn phòng’ của bản thân và đặt nét vẽ đầu tiên, khi ấy đã là
bước vào sơ tưởng bậc hai.
Vũ Gia Minh đang trong giai đoạn xây móng.
Quá trình xây móng không phải ngày một ngày hai là xong, mà nó còn là một quá trình dài.
Coi tưởng năng là ‘Trát vữa’, và cầu linh hồn vừa là móng, vừa là xô,
như vậy trước tiên cần để ‘cái xô’ ở trong thế giới tinh thần, để nó
đựng đầy ‘trát vữa’, sau đó lấy ‘cái xô’ ra ngoài, lúc này nó lại là
‘cái móng’ cần phải xây, lấy ‘trát vữa’ đựng trong ‘cái xô’ ấy và không
ngừng đắp nặn vào ‘móng’. Lặp đi lặp lại nhiều lần, hết thì lại lấy để
đắp, đến khi nào bản thân cảm thấy nó đủ vững chắc thì thôi.
Và
tất nhiên là Vũ Gia Minh không thể làm như thế ở chốn công cộng được,
nhất là khi có vài cặp mắt đang đảo qua đảo lại bên này, ánh mắt rực lửa nóng.
Có lẽ trước đó Vũ Gia Minh sẽ không cảm thấy gì, nhưng kể từ
khi cậu vào cấp một thì lại đặc biệt nhạy cảm với xung quanh, đến nỗi
muốn đọc sách mà cứ như bị kim châm, thế là đành thấp giọng xin hỏi bí
kíp từ Mục Ly.
Mục Ly biết đến vấn đề Vũ Gia Minh mắc phải,
trong Tưởng giới cũng có không ít trường hợp như vậy, mà chính cậu cũng
từng bị như thế, cái lúc mới vào cấp một cũng là lúc cậu mới nhập môn
dưới trướng Tham Lang tinh quân, khi đến Tiên Kiếm tông cậu cũng hay bi
nhìn soi mói như vậy.
Thế là cậu coi như đúng rồi đáp: “Lơ nó đi.”
“Hả?” Vũ Gia Minh suýt nữa thì không hiểu ý của Mục Ly.
Thế là Mục Ly nói tiếp: “Không phải là khó chịu sao? Lơ nó đi thôi, coi như những ánh mắt đáng ghét ấy không tồn tại, lâu ngày quen rồi thì cậu sẽ không còn coi đó là vấn đề.”
Vũ Gia Minh bó tay với phương pháp mà Mục Ly đưa ra, bèn đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Nhu Chí Hoàng.
— QUẢNG CÁO —
Nhu Chí Hoàng dù đang nhắm mắt dưỡng thần vẫn ngay lập tức mở miệng: “Mục đệ nói đúng đấy, tiểu Minh à, quen đi thôi.”
Lúc này thì Vũ Gia Minh mới hoàn toàn bất lực, ngay cả Hàn Vân cậu cũng không muốn nhìn cầu trợ giúp mà vùi đầu vào quyển sổ, cố gắng hòa mình
với bầu trời tri thức, lơ đi mọi ánh mắt xoi mói.
Hàn Vân đang
hé miệng chờ trả lời, nhưng mãi không thấy tiếng Vũ Gia Minh cất lên,
cũng không cảm nhận được ánh mắt nào thì đành mở mắt quay sang. Tức thì
hắn thấy Vũ Gia Minh không hề để ý đến hắn, tập trung vào quyển sổ, lúc
này thì Hàn Vân mới ngậm mồm lại, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Dù sao
thì câu trả lời của hắn cũng sẽ giống với Nhu huynh và Mục đệ thôi, có
lẽ khác ở phương thức truyền đạt một chút.
Tàu điện ngầm di
chuyển ở tốc độ ổn định, cả đoạn đường không hề gặp bất trắc, mà lại
đúng mất gần ba tiếng rưỡi đã gần đến thành phố Phyxiso.
Tàu đi
qua một đường hầm, đến khi ra khỏi thì cảnh vật hiện lên trước mặt, biển xanh dương hiện lên phía xa, từng làn sóng vỗ lên bãi cát trắng vàng,
ánh sáng nhè nhẹ của mặt trời chiếu lên mặt biển. Và không xa là từng
tòa nhà cao tầng mọc lên, kiến trúc theo lối gothic pha tạp thêm một
chút phong cách hiện đại.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, mùi mặn
đặc trưng của thành phố biển ập vào mặt gió mát thổi lồng lộng, mà nhiệt độ cũng cao hơn nhiều lần so với thành phố Lạc Triều.
Hiển
nhiên Vũ Gia Minh đã dự tính trước điều này, vậy nên để tránh bị người
khác nhìn với ánh mắt kì lạ, cậu kéo ba người kia vào phòng vệ sinh công cộng, lại đưa cho mỗi người một bộ quần áo cộc, để bọn họ có thể thay
đi quần áo dày trông chết ngốt kia.
Mất có vài phút đã xong, mọi người lại bước ra từ phòng cá nhân, mà ai nấy cũng đã thay trang phục,
nhất thời trông rạng rỡ cả lên, cứ như họ là đoàn du lịch bình thường
đến thành phố vậy.
Vũ Gia Minh thấy ba người kia mặc đồ mình tỉ
mỉ chọn lựa, cũng coi như không có gì đáng nghi, vậy là bọn họ có thể đi điều tra một cách bình thường.
Thế nhưng, vừa bước ra khỏi
phòng vệ sinh công cộng, nhóm người lại càng thu hút càng nhiều ánh mắt, khiến lông tơ Vũ Gia Minh nhất thời dựng đứng hết mà lên, nhưng các
loại ánh mắt này mới đặt lên người cậu đã lập tức chuyển hướng sang ba
người bên cạnh.
Vũ Gia Minh lại lần nữa cảm thán sức hút của
nhan giá trị ba người bên cạnh, rồi lại dẫn đường cho bọn đến khách sạn
bản thân đã đặt trước.
Cậu đặt phòng ở một khách sạn bốn sao, là một căn phòng lớn tương tự như căn hộ, có ba phòng ngủ, phòng vệ sinh
cùng một phòng khách.
Ban đầu cậu dự định đặt cho mỗi người một
phòng, thế nhưng Nhu Chí Hoàng lại nói không cần nhiều như thế, ở chung
một phòng lại càng dễ bảo vệ lẫn nhau, lúc này cậu mới từ bỏ ý định đó.
Căn phòng cậu đặt nằm ở tầng bốn, có cửa sổ lớn nhìn ra biển, tầm nhìn
rất tốt, cơ sở vật chất hiện đại cùng đầy đủ, hoàn toàn không có chỗ nào để bắt bẻ cả.
Bước vào phòng, lại sắp xếp lại một hai, Vũ Gia
Minh liền nói với Nhu Chí Hoàng: “Anh Hoàng, em muốn đến nhà ông bà bạn
thân em để xem xét tình hình, có được không ạ?”
Nhu Chí Hoàng đã nghe Hàn Vân kể về người bạn này của Vũ Gia Minh, cũng gật đầu đồng ý:
“Đi đi, Mục Ly đi cùng. Hai đứa tự bảo hộ lẫn nhau, thuận tiện điều tra
xem có phát hiện ra gì không.”
Mục Ly được điểm danh, cậu liền đáp ứng: “Vâng, Nhu sư huynh.”
Nghe bảo là hai đứa tự bảo hộ lẫn nhau, Vũ Gia Minh hơi xấu hổ cười.
Nói đùa gì thế, bảo hộ lẫn nhau? Thực sự không phải là Mục Ly bảo hộ
cậu? Nếu xảy ra xung đột, thì mười phần chắc tám các trường hợp gặp được đều không phải là cậu có thể nhúng tay, lúc đó e rằng nhiệm vụ của cậu
sẽ là đừng làm vướng chân tay Mục Ly. — QUẢNG CÁO —
Lên tiếng chào hai người, Vũ Gia Minh sóng vai cùng Mục Ly đi ra ngoài, mà trước khi đi cậu còn đề nghị Mục Ly đeo kính râm.
Mục Ly thấy kính râm khá là lạ mắt, liền sảng khoái đáp ứng mà đeo lên, lại còn không biết học được ở đâu cái khả năng tự chụp tự sướng, liền
tự chụp cho bản thân mấy tấm hình.
Điện thoại cảm ứng là Vũ Gia
Minh mua cho Mục Ly ngay sau khi cậu ta biết đến các công dụng đặc thù
của nó, là kiểu mẫu mới nhất. Mà kể từ khi có điện thoại cảm ứng, Mục Ly trầm đắm trong đó không rời, cậu ta còn tự lập một trang cá nhân trên
một trang web xã hội nổi tiếng, thường xuyên up ảnh, cũng từ đó thu hút
một lượng lớn người hâm mộ.
Đi trên con đường rộng lớn, Vũ Gia Minh được cảm nhận cái gì gọi là thành phố du lịch.
Từng dòng người đến rồi lại đi, náo nhiệt phồn hoa, khác hẳn thành phố Lạc Triều ảm đạm.
Từ khách sạn mà nhóm người Vũ Gia Minh đang ở, đi trên con đường Frosl
tầm trăm mét là đến quảng trường Danh Lợi, đây là nơi đông đúc gần như
là nhất thành phố, nổi tiếng với đài phun nước nguyện ước linh ứng.
Trên quảng trường có người đến cầu duyên với đài phun nước, có người
chỉ đơn thuần đến tham quan, lại có những cửa hàng nổi tiếng mở xung
quanh, còn có các gian hàng lưu niệm, cả một tên hề đang cố gắng bày trò thu hút sự chú ý…
Vũ Gia Minh xuyên qua dòng người mà vẫn phải trông chừng Mục Ly, lo cậu ta lại bị thứ gì đó thu hút rồi lạc mất.
Nhưng Mục Ly cũng tự biết lấy, chỉ dùng ánh mắt tò mò liếc nhìn xung quanh chứ không tự tiện như thường ngày.
Có thể là cậu cũng biết thành phố Phyxiso nhìn thì như yên tình, kỳ thực nguy cơ tiềm tàng.
Đi đến cuối quảng trường, nơi đây đã ít người đi rất nhiều.
Có một ngõ hẻm bị dăng dây ruy băng của cảnh sát chằng chịt, chứng tỏ
chỗ này từng diễn ra án mạng, lại còn không lâu trước đó, điều này lại
càng làm Vũ Gia Minh thêm bức bách, bước chân càng nhanh.
Đến
trước cổng một căn nhà to lớn, Vũ Gia Minh ngừng bước chân, căn nhà dần
trùng khớp với hình bóng ngôi nhà trong vụn vặt trí nhớ.
“Đây sao?” Mục Ly bước đi theo sau, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà mang phong cách gothic này.
Thực ra gọi đó là ngôi nhà, không bằng gọi là biệt thự.
“Đúng vậy.” Vũ Gia Minh làm ra hồi đáp đơn giản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT