Vender Lufidor thân hình nhỏ, lại linh hoạt, tay cô ta nắm lấy lan can
làm điểm tựa rồi lại nhảy xuống, đu thân mình rơi vào cầu thang tầng bên dưới, rồi cứ lặp đi lặp lại động tác như vậy, vừa đỡ tốn sức vừa nhanh
hơn họ một hai phần.
Còn Jogtobiv Labour lại đu mình ngay giữa
không trung, gã ta làm ra hành động kéo , liên tục thả tay rồi nắm lại,
giống như là có một sợi dây đang tồn tại để hắn có thể leo xuống, trông
qua vô cùng kì dị.
Nói chung, cả hai người đều có tốc độ nhanh hơn chạy bộ nhiều.
Lúc này bọn hắn đang chạy từ tầng bốn xuống, vẫn còn ba tầng nữa là đến tầng một rồi.
Thế nhưng kiểu gì bọn họ cũng sẽ bị đuổi kịp trước khi ra khỏi tòa nhà.
Vũ Gia Minh như gà sắp bị nấu, chân tay vô lực để bị người vác trên
vai, dù trong lòng lo lắng thay nhưng cũng không thể giúp ích gì.
Còn một tầng nữa là ra khỏi tòa nhà, Jogtobiv Labour đột nhiên thả tay ra, ‘ầm’ một tiếng rơi xuống, chặn trước mặt ba người.
Tay gã vận sức, cây kẹp đen nhánh xuất hiện, Jogtobiv Labour vung cây
kẹp ra, kẹp va vào la can khiến lan can lập tức bị đập bay.
Hàn
Vân cụ hiện Phong Hàn, vung thật mạnh chặn lại kẹp đen, đầu kiếm xoay
chuyển, đẩy mạnh kẹp đen ra rồi vung lại, đâm thẳng vào cổ Jogtobiv
Labour.
Tay cầm kẹp khẽ kéo, cây kẹp đen biến mất, mà gã tựa như bắt được sợi dây đang bị kéo đi, cả người trượt thẳng sang trái,
Jogtobiv Labour rơi xuống phần đất trống ngay cạnh cầu thang tầng một.
Hàn Vân làm sao có thể để gã được nghỉ lấy sức? Hắn nhảy xuống khỏi cầu thang, bạch y tung bay, thanh kiếm trắng lóa từ tay hắn mạnh mẽ vung
ra, Phong Hàn còn mang theo hơi lạnh.
Jogtobiv Labour cảm nhận
thấy nguy hiểm cận kề cùng cái lạnh lẽo ấy, cả người rùng mình một cái.
Gã tức đến nỗi chửi thầm: “Chết tiệt”.
Con mồi theo phán đoán đã bị trọng thương, chỉ có thể nằm chờ chết nay bỗng dưng hung hãn trở
lại, thậm chí phản sát thợ săn, mà gã vì sai lầm còn khiến tổn hại uy
danh, không giận sao được.
Hàn Vân lại không nghĩ nhiều như thế. Muốn giao chiến thì cứ đường hoàng đến đánh, nhưng nếu lòng mang ý thừa nước đục thả cần câu, hôi của người bị nạn thì không được, đáng chém
muôn phần.
Lối thoát hiểm dẫn đến một cái ngõ nhỏ cạnh tòa nhà, một lối là đường dẫn ngay đến đường cái, một đường dẫn sâu vào ngõ nhỏ.
Vốn lối thoát hiểm chỉ có thể mở bằng tay, luôn có người giữ chìa khóa
túc trục đề phòng bất trắc, còn cửa sẽ luôn đóng, nhưng có vẻ đã có
người mở ra cánh cửa lại không đóng, vậy nên Mục Ly vác theo Vũ Gia Minh lập tức chạy ra.
Vũ Gia Minh thoáng lo cho Hàn Vân bị hai người vây công, cậu định nói Mục Ly thả mình xuống thì cánh cửa lối thoát
hiểm vừa đóng lại lại bật bay ra, thân cửa lõm xuống đập vào tường tòa
nhà đối diện.
Vừa nhìn là lại đoán ra thủ pháp của ai.
Quả nhiên, Vender Lufidor chạy ra, cô ta thấy hai người chạy vào sâu trong ngõ hẻm thì mỉm cười, cái cười không rõ ý tứ.
Vũ Gia Minh mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên mặt Vender Lufidor cách đó một đoạn, cậu bỗng dưng thấy không ổn trong lòng, lại nhận ra bản thân đang ngày càng vào sâu ngõ hẻm thì cuống lên: “Mục Ly! Sao cậu lại vào ngõ
sâu thế này?” — QUẢNG CÁO —
Mục Ly cắn răng mà chạy, mục tiêu của cậu là đảm bảo an toàn cho Vũ Gia Minh, nghe vậy liền nói: “Có tay xạ thủ ở tòa nhà Hoa Lâm, nếu ra đường cái rộng lớn thì chúng ta sẽ dễ dàng bị ngắm đến. Tôi cũng không muốn
trở thành bia di động đâu.”
Vũ Gia Minh tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cứ nghĩ đến nụ cười của cô ta, cậu lại thấy bất an khó hiểu.
Kỳ quái, chẳng lẽ còn có cạm bẫy nào hay sao?
Vender Lufidor vẫn đuổi theo sau, lại rất gắt gao.
Trong ngõ hẻm tăm tối, có hai bóng đen đang rượt đuổi.
Mục Ly không biết đường ở đây, cứ chạy về phía trước, gặp phải ngã rẽ thì chọn bừa một đường để đi.
Đừng nói đến Mục Ly, ngay cả Vũ Gia Minh cũng không tài nào biết nổi
những con đường này dẫn tới đâu, ngay cả trong mảnh vụn kí ức nguyên chủ cũng chưa bao giờ xuất hiện tại những nơi như thế này.
Thỉnh
thoảng lại có mấy tên dáng vẻ lưu manh đứng ngáp ngắn ngáp dài hai bên
đường, thấy có người đi đến liền định ra chặn lại, muốn ăn cướp.
Bọn chúng ai cũng dáng vẻ hung dữ, nhưng sau khi phát hiện mấy người
này chạy như không cần mạng sống thì sợ hãi núp sang một bên, có tên
tinh mắt lại thấy có người chạy theo sau, định bỏ qua hai người Mục Ly
để chặn cướp người đằng sau.
Nhưng thấy kẻ đuổi theo còn kinh
khủng hơn hai kẻ đỡ nhau chạy trước, hai tay hai bộ vuốt sắc bén, ai
cũng hoảng hồn trốn vào vào các ngõ nhỏ hơn, không thì trực tiếp chui
vào một ngôi nhà tồi tàn nào đó.
Chẳng ai rảnh quan tâm đến mấy tên nhãi nhép.
Vender Lufidor cứ nhảy liên tục hệt như con thỏ, mỗi bước nhảy lại tiến xa vô cùng.
Mà Mục Ly vác Vũ Gia Minh lâu như vậy cũng sắp đến giới hạn, thở hì hục nhưng chẳng chịu bỏ lại cậu.
Điều này khiến Vũ Gia Minh cảm động cực kỳ.
Nhưng nhận ra cứ thế này thì không ổn, Vũ Gia Minh lên tiếng: “Cậu để
tôi xuống đi, có thể đánh được với cô ta thì đánh, chứ không thể cắt
đuôi cô ta nổi.”
Vũ Gia Minh cảm thấy Vender Lufidor tựa như có
mũi chó, dù cố cắt đuôi kiểu gì thì không lâu lại thấy bóng dáng cô ta
đuổi theo sau, khiến người phiền vô cùng.
Mà cậu lại mơ hồ nghĩ
Vender Lufidor chỉ là đang trêu đùa họ, bằng không lấy tốc độ của cô ta
đã sớm bắt kịp, đâu cần phải đuổi mãi đến bây giờ.
Vũ Gia Minh nghi ngờ đây là Vender Lufidor cố ý, nhưng lại chẳng rõ mục đính thực sự của cô.
— QUẢNG CÁO —
Mục Ly cũng nhận ra điều này, cậu vốn đã có ý định ấy trong lòng, nghe
lời khuyên của Vũ Gia Minh thì ý định ấy lại càng trở nên kiên định.
Chỉ là cậu sợ vừa thả Vũ Gia Minh xuống thì điều không hay lại ập đến.
Giống như là Hàn sư huynh vì cứu cậu mà chìm mình trong biển lửa…
Nếu điều đó lại tiếp diễn, nó sẽ khiến cậu day dứt cả đời. Cũng may là
Hàn sư huynh sau đó không sao, hắn có Nhu sư huynh cứu giúp, nhưng Vũ
Gia Minh thì khác, cậu không phải Hàn Vân dù trọng thương vẫn có sức tự
vệ, cậu cũng không phải người Tiên Kiếm tông, không biết là Nhu sư huynh có thể ra tay giúp đỡ không.
Vũ Gia Minh khuyên nhủ một hồi, cuối cùng Mục Ly cũng nghe lọt tai, cậu quyết định thả Vũ Gia Minh xuống, nghênh chiến.
Vũ Gia Minh đứng xuống, hai chân chạm đất. Dù mới không bước đi bằng
bàn chân mình được chưa đầy tiếng, nhưng cậu lại thấy cảm giác tự mình
bước đi này rất mới mẻ, giống như là lần đầu cậu tự đứng dậy vậy.
Câu đạp duỗi chân, vận động cơ, còn đứng cạnh là Mục Ly đang thả lỏng cơ sau nhiều phút vác người.
Cũng may nhìn Vũ Gia Minh cao nhưng không nặng, cậu vẫn trụ được đến giờ, không thì có lẽ vai cậu bị lệch sang hẳn một bên mất.
Vender Lufidor thấy hai kẻ trước mặt không còn chạy nữa, hơi nhướng mày, nụ cười không giảm.
Dù cô khá là thích cảm giác truy bắt trong trò chơi đuổi bắt này, nhưng xem ra phải kết thúc sớm rồi.
Cô ta nhảy đến không xa hai người rồi dừng lại, hai tay ôm ngực.
Mục Ly nhìn thấy kiểu đứng này, cả người bất giác run lên, cậu lại nhớ đến
Hiever Hogresis khi đầu gặp mặt cũng là đứng kiểu này.
Dù cô ta có lẽ đã thiệt mạng, nhưng cô ta vẫn để lại một chút ám ảnh tâm lý cho cậu.
Cứ kiểu đứng đấy là y rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.
“Sân bay lại còn đòi ôm ngực…” Mục Ly thì thầm.
Lời tuy bé, nhưng dưới cái yên tĩnh đến dọa người của ban đêm thì lại vô cùng rõ ràng, nhất là khi đứng trong không gian hẹp.
Vũ Gia Minh giật mình, lại nhìn Mục Ly, cậu chẳng ngờ đến người ngoan
ngoãn như Mục Ly lại có thể phun ra lời khiêu khích thâm độc đến vậy,
theo ngôn ngữ tại đất nhà của cậu thì là ‘cà khịa’, lại còn ‘khịa’ đến
người nghe đau lòng.
Chê phụ nữ ‘xẹp’ không khác lắm chê đàn ông ‘nhỏ’…
Tất nhiên người đau lòng sẽ là người bị ‘khịa’, Vũ Gia Minh có thể nghe rõ, càng đừng nói đến Vender Lufidor đứng không xa có thính giác nhạy
bén.
Lời Mục Ly không có nhắc đến ai, nhưng ám chỉ lại quá rõ
ràng, Vender Lufidor dù tốt tính đến đâu, nhưng khi tôn nghiêm bị xúc
phạm thì vẫn không thể chịu nổi.
— QUẢNG CÁO —
Cô ta bực tức, khó chịu để hai tay ra, nụ cười đã biến mất khi nào,
khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trông không những không đáng sợ, Vũ Gia
Minh lại cảm thấy cô ta khá là…đáng yêu?
Vũ Gia Minh trong đầu bất giác liên tưởng mặt Vender Lufidor với mặt con thỏ khi tức giận…
Mà khi cậu mải suy nghĩ linh tinh, hai người kia đã không nói thêm một câu một chữ liền vội lao vào.
Vender Lufidor ôm đầy bụng tức giận đối với Mục Ly, bật nhảy lên thật
cao rồi lao xuống, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, cô muốn đạp bay đầu tên vô duyên này.
Mục Ly chỉ hừ lạnh coi thường, hai tay hiện ra quyền sáo đã ngưng tụ từ nãy giờ, trong mắt toàn là sơ hở của Vender Lufidor.
Cậu coi thường tới mức chỉ thèm giơ hai tay lên làm dấu nhân để đỡ đòn, chẳng buồn di chuyển.
Vender Lufidor cảm thấy bản thân bị coi thường quá mức, khi sắp hạ
xuống, cô ta bỗng co lại người, toàn thân quay một vòng xoắn trên không, chân kia vẫn duỗi ra, gót chân như búa bổ giáng xuống, trúng hai cánh
tay đang giơ lên đỡ kia.
Cứ ngỡ sẽ đỡ chiêu này dễ dàng, Mục Ly
cũng chẳng ngờ Vender Lufidor sẽ đổi chiêu bất ngờ, lập tức bị một lực
rất lớn đè xuống, hai tay ôm quyền sáo cũng bị chấn đến ê ẩm.
Cậu hơi lảo đảo ngã về phía trước, Vender Lufidor vẫn chưa rơi hẳn xuống lập tức tung ra thêm một cước nữa.
Mục Ly nghiêng mặt, bàn chân đeo giày của Vender Lufidor không trúng
mục tiêu, sượt qua mặt cậu, cú đá này ấy thế mà rất sắc bén, trực tiếp
vạch ra một đường máu trên má Mục Ly.
Mục Ly vận sức, hai tay
lập tức duỗi ra, quyền sáo lại sáng lên ánh đỏ nóng, Mục Ly lại ra sức
đẩy hai tay đấm về phía bụng Vender Lufidor.
Hai người đang rất
gần, có thể nói là gần sát nhau, vậy nên quyền Mục Ly hạ xuống, Vender
Lufidor có thể nói là không thể tránh thoát!
Vender Lufidor bất
ngờ, mặt hơi dại ra, thân hình cô ta bỗng cong lại ra sau như chữ U, hai chân khép lại vào nhau, ‘Pập’ một tiếng, cả người bật ra sau với tốc độ không tưởng.
Hai quyền của Mục Ly rơi lên không khí.
Cái cảm giác dùng chiêu lớn mà đánh không này khiến Mục Ly bực bội. Cậu
thở phì phò vì tức, cũng có thể vì mệt mà nhìn cô gái đang đứng như
không có việc gì.
Vender Lufidor lúc này đã không còn tức giận, ít nhất là mặt ngoài, cô cười hì hì nói: “Ngươi yếu quá nha~”
Cái lời này, cái giọng điệu bỡn cợt này như đang đáp trả lại lời ‘cà
khịa’ trước đó của Mục Ly, khiến người nghe không khỏi liên tưởng đến
hàm ý sâu hơn.
Mục Ly từ bực bội chuyển hóa thành xấu hổ cùng giận dữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT