Vũ Gia Minh ngây dại, cậu không thể ngờ trước lại có việc này xảy ra.
Nhớ tới người bố mất tích lâu năm bỗng quay lại, Vũ Gia Minh nghĩ thôi
mà cũng cảm thấy rùng mình.
Trên đời này không thể có cùng lúc
hai người giống y hệt nhau như vậy được… Ôm suy nghĩ như vậy, Vũ Gia
Minh vội liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ mà ông bố đã đưa cho mình.
Cái hộp màu tím nằm lẳng lặng trên mặt bàn bên cạnh giường ngủ, nó vẫn
là bộ dáng đấy, vẫn dài nhỏ và dẹt, chỉ khi Vũ Gia Minh Đặt lên tay mà
ngắm kĩ thì mới thấy được khe hở như có như không nằm giữa mặt bên trái
của cái hộp, mà dòng chữ kì quái ‘đây là chiếc hộp’ cũng đã biến mất
không còn.
Vũ Gia Minh tuy có một ngàn lẻ một câu hỏi, nhưng tạm thời cũng tìm không ra đáp án liền quẳng câu hỏi này sang một bên, để
sau này rồi tìm kiếm đáp án.
Cậu ta từ từ, cẩn thận mà đẩy mặt
chính hộp ra, cậu lo lắng khi mở cái hộp ra sẽ có những thứ không tốt
nhảy ra, nhưng đây là chìa khóa cho mọi vấn đề cậu gặp phải, không thể
không mở. Cái hộp được mở ra, dần dần lộ ra những gì được cất giữ bên
trong.
“Đây là…?” Vũ Gia Minh nghi hoặc mà nhìn bên trong cái hộp.
Cái hộp mở ra hoàn toàn, cùng lúc đó cũng không xuất hiện những cảnh kỳ quái hay điều gì kỳ lạ mà cậu tự tưởng tượng từ nãy giờ.
Bên trong chiếc hộp gần như hoàn toàn trống rỗng. Đúng vậy, là gần như trống rỗng.
Bên trên mặt bên trong của chiếc hộp, đối chính với biểu tượng con rồng quấn quanh thanh kiếm là một biểu tượng khác. Đó là biểu tượng một cánh cửa đóng chặt, toàn bộ cánh cửa là một màu đỏ thẫm như máu đặc, xung
quanh là lấp lánh sao trời. Khiến người nhìn phải chú ý bên trên biểu
tượng là một con mắt không mí nhắm chặt, yên vị trên đầu cánh cửa.
Vũ Gia Minh vừa nhìn thấy con mắt này liền rùng mình, toàn thân bỗng
lạnh buốt, cả thế giới dường như đọng lại. Cậu ta cảm nhận được thân thể mình có vẻ săp mất khống chế, vô cùng vất vả mà khống chế thân thể , cố gắng dời tầm mắt đi.
Tầm mắt vừa rời đi được khỏi con mắt quái
dị kia, tất cả mọi thứ quay trở về bình thường, thế giới lại tiếp tục,
thời gian lại trôi, cậu vẫn chưa khống chế lại được cơ thể, lập thức
đánh rơi cái hộp khỏi tay, hai tay rũ xuống, toàn thân tiếp tục run rẩy.
Vũ Gia Minh thở dốc kịch liệt, tâm thần hoảng hốt lần nữa. Chỉ là khác
với lần trước, lần này cậu run rẩy cũng không phải do xuất phát từ cảm
giác mệt mỏi sau khi vận động kịch liệt. — QUẢNG CÁO —
Cậu cảm giác được, con mắt kia là vật sống.
Con mắt ấy tựa như là một thứ quái vật khủng bố đang yên giấc, tuy đã
thu hết lại mình nhưng vẫn vô tình để tiết ra thứ khí chất khủng bố, làm Vũ Gia Minh vô cùng sợ hãi. Nếu như không phải cậu cảm thấy không ổn mà rời tầm mắt đi, thì e rằng cậu sẽ bị thứ khí chất kinh khủng ấy dọa
chết.
Lại phải mất vài phút để ổn định lại tâm tình, những cảm
giác sợ hãi ấy vẫn đang tồn tại trong lòng cậu, e rằng không thể biến
mất trong khoảng thời gian ngắn.
Vũ Gia Minh trong lòng còn cảm giác sợ hãi cùng thấp thỏm, bàn tay vẫn còn hơi run rẩy mà cầm lại cái hộp màu tím ấy lên tay.
‘?!’ Vũ Gia Minh kinh ngạc nhìn mặt chính cái hộp, vì bị rơi xuống, cái hộp đã tự đóng lại, lộ ra biểu tượng đỏ thắm.
“Cái này…Lúc nãy nó không phải đang là màu vàng sao? Chuyện gì thế này?” Vũ Gia Minh lẩm bẩm.
Biểu tượng màu vàng chói có in hình bóng con rồng quấn quanh thanh kiếm khi nào đã nhuộm sắc đỏ thẫm, y hệt màu của biểu tượng cánh cửa vừa
rồi.
Danh sách một ngàn lẻ một câu hỏi bí ẩn chưa có lời giải đáp của Vũ Gia Minh lại tăng thêm một câu.
Có điều, nghi vấn trong lòng Vũ Gia Minh vốn đã nhiều rồi, cũng không
có quá chú ý nhiều đến điều này. Đổi sắc đỏ có khả năng là ngay khi cậu
mở ra cái hộp, còn vì sao thì cậu không biết, không quan tâm.
Vũ Gia Minh lại lần nữa mở ra cái hộp, lần này cậu còn cẩn thận gấp bội
lần trước, cậu trực tiếp bỏ qua tiếp xúc tầm mắt với cái biểu tượng quái đản có con mắt kinh dị kia, nhìn về phía mặt còn lại của cái hộp.
Mặt bên trong còn lại của cái hộp bé bé cũng không có gì nhiều, toàn bộ bề mặt của nó là một lớp mặt bông đỏ ở chính giữa còn khắc một viên huy chương màu tím, trên mặt huy chương chỉ có đúng một chữ Tàu. — QUẢNG CÁO —
Lại thêm một nghi hoặc nữa, Vũ Gia Minh mắt đầu suy nghĩ. Cậu cũng
không học tiếng Trung, nhưng ít nhiều có tiếp xúc qua, vậy nên cậu cực
lực khẳng định cái biểu tượng trên mặt huy chương là chữ Tàu, mà hình
như là chữ ‘Tiên’ .
*Chữ Tiên: 仙
“ Có thể là gia huy của
một dòng họ…” Dựa vào kinh nghiệm đọc truyện Tàu nhiều năm, một lần nữa
Vũ Gia Minh lại đưa ra khẳng định. “Nếu như đây là gia huy, vậy có khi
nào hai biểu tượng vừa rồi cũng tượng trưng cho một thế lực nào đó? Có
khả năng lắm…”
Còn về vấn đề vì sao trong thế giới có kiến trúc mang phong cách phương Tây cổ lại có gia tộc Tàu nào đó lẫn vào, Vũ Gia Minh biểu thị bản thân không hề hoang mang nghi hoặc, bởi xã hội này
vốn đã quá mức hỗn tạp rồi.
Cái đáng giá suy nghĩ trước mặt là
cái hộp này. Vũ Gia Minh lớn mật phỏng đoán, cái hộp này là thành quả
của ba thế lực liên hợp tạo thành, còn về là ba thế lực này là thế lực
như thế nào, mục đích tạo ta cái hộp, Vũ Gia Minh hoàn toàn không biết
nổi.
Và còn một điều chắc chắn, bố cậu khả năng cao có liên quan tới vụ việc này, tỏng lòng Vũ Gia Minh có một suy đoán khác về bố mình, chỉ là cậu còn không quá chắc chắn…
“Cái hộp này dùng để làm
gì?” Vừa lầm bầm, cậu vừa sờ quanh cái hộp, chỉ là có giáo huấn trước,
cậu không hề tự tiện sờ vào ba cái biểu tượng. Ai biết được khi chạm vào sẽ có hậu quả gì chứ, cậu muốn biết, nhưng không có gan thử.
Chất liệu làm ra cái hộp tuy không biết là gì, nhưng nó cực kỳ tốt, cực
kì bền chắc. Có lần cậu vì tìm cách mở hộp, từng lên tầng thượng tòa nhà mười bốn tầng ngay trung tâm thành phố mà thả xuống, nhưng cái hộp
không hề hấn gì sau va chạm với nền đất bê tông, một vết xước cũng chẳng có.
Lớp mặt bông bên trong hộp rất mềm mại, sờ vào rất sướng
tay, có cảm giác gây nghiện cực cao. Vũ Gia Minh tự hỏi chất bông cùng
chất vải của hộp.
Vũ Gia Minh sờ một hồi vải bông, không hề đụng chạm tới gia huy kia. Chỉ là sờ một hồi, bỗng cậu ngứa ngáy tay, nhấn
bông vải xuống.
Ngay khi cậu nhấn xuống, cả bề mặt gia huy chữ
‘Tiên’ cũng chìm xuống một chút, Vũ Gia Minh giật mình thả tay ra, bề
mặt đó lại nổi lên, hệt như một nút bấm. — QUẢNG CÁO —
Nghĩ đến đây, Vũ Gia Minh hết hồn, tầm mắt vô thức ngước lên nhìn, lại dừng lại ở trên biểu tượng cánh cửa đó.
Vừa di chuyển tầm mắt, Vũ Gia Minh lại hết hồn lần nữa, vội rời đi tầm
mắt, chỉ là cậu lại mất khống chế thân thể lần nữa, cậu lo sợ nhìn biểu
tượng cánh cửa, tâm thần rung động hệt như một trận động đất tám độ
ríc-tơ, toàn thân lạnh toát, máu trong người bị đông lại, cả thế giới
dường như đứng im.
Trong dòng suy nghĩ, Vũ Gia Minh chỉ có một ý niệm mãnh liệt mà duy nhất, ý niệm này điên cuồng kêu gào, mọi giác
quan kịch liệt chấn động, rung lên hồi chuông cảnh báo.
Con mắt! Mở ra rồi! Cậu còn đang trực diện với nó!
Con mắt trên cánh cửa mở ra từ khi nào, có thể là từ lúc cậu nhấn bề
mặt vải bông xuống, và con mắt ấy giờ đây đang nhìn chăm chú cậu, từ sâu trong đồng tử con mắt, Vũ Gia Minh thấy được vô số điểm sáng quay
cuồng, ở giữa tất cả điểm sáng là một lỗ đen sâu thăm thẳm, lỗ đen ấy
giống như đang hấp thu mọi thứ xung quanh nó, tham lam lại hỗn loạn.
Nhìn chăm chú con mắt ấy, Vũ Gia Minh cảm thấy bản thân như muốn bị hút vào bên trong, gia đầu cậu căng lên, đầu đau lên như muốn nổ tung, từng giọt mồ hôi lạnh tiết ra, ướt đẫm quần áo.
Vũ Gia Minh hoảng sợ cực kỳ, sự hoảng sợ ấy tuôn ra trong mắt cậu.
Có thể như cảm nhận dược tâm trạng của cậu, con mắt ấy nhẹ chớp một
cái, một âm thanh hư ảo từ trong không gian xuất hiện,âm thanh ấy nhẹ
nhàng như lông ngỗng , uyển chuyển như một điệu nhảy, ngọt ngào tựa
đường mật cùng dịu dàng vô ngần. “Thế giới, liên kết.”
Ngay lúc
này vô số tia chớp nổ ra cùng lúc trên bầu trời thành phố Lạc Triều, thế sấm hung mãnh, rạch xé bầu tời về tối, vô số cửa kính đồng loạt vỡ tan, vô số người ôm tai ngã quỵ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT