Làm bánh kẹp thịt và chè đậu xanh rất tốn công, sáng sớm Lục Trĩ mua đồ ăn rồi tới Mỹ thực trong trí nhớ, ấn điều khiển từ xa nhìn cửa cuốn chậm rãi nâng lên rồi cô mới bước vào quán, nàng không vội vào phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn mà bê một chậu nước bắt đầu lau bàn ghế, xong còn lau sàn một lần.

Lý Bành tiến vào: "Chào bà chủ, ngày hôm qua trước khi về, em đã quét tước một lần rồi."

Lục Trĩ: "Bàn ghế lâu nhiều thì dùng cơm ở chỗ này cũng sạch sẽ thoải mái hơn chút."

Lý Bành giúp Lục Trĩ đi giặt cây lau nhà, cậu không phải là người thích nhiều lời, chỉ là trong lòng nghĩ ngày mai phải đến sớm một chút làm mấy việc này, đôi tay kia của bà chủ nhỏ sao lại để làm những việc này chứ, nó phải ở trong phòng bếp biến các loại nguyên liệu nấu ăn thành món ngon cơ.

Tưởng tượng đến bánh kẹp thịt và chè đậu xanh, Lý Bành nuốt nước miếng, hôm nay quán ra món mưới nên chắc người đến sẽ nhiều hơn, cậu phải muốn bưng đồ ăn bao nhiêu lần mới có thể được nghỉ trưa ăn bánh kẹp thịt và chè đậu xanh đây.

Lý Bành: "Bà chủ nhỏ, trưa nay bánh kẹp thịt và chè đậu xanh có bao nhiêu ạ."

Lục Trĩ: "Chè đậu xanh 40 bát, bánh kẹp thịt 40 cái đi."

Việc nhặt đậu, rửa đậu, ngâm nước sôi giao cho Lý Bành, Lục Trĩ vội vàng làm vỏ bánh, 40 cái bánh làm có hơi laau, nhưng việc xuống bếp đối với Lục Trĩ là một loại hưởng thụ, cô cũng sẽ không bởi vì phải làm bánh số lượng nhiều mà nóng nảy, vẫn luôn duy trì tốc độ thoải mái nhất.

Nguyên liệu nấu ăn Lục Trĩ còn chưa xử lý xong, bên ngoài cửa hàng cũng đã bắt đầu xếp hàng, việc này Lý Bành rất thành thục dùng bút và giấy viết số rồi cho chia bọn họ giống trước kia, lại chỉ chỗ cho bọn họ ngồi ở trong quán.

Cao Thịnh là thành viên đầu tiên trong nhóm WeChat Mỹ thực trong trí nhớ, ngày hôm qua sau khi xem ảnh chè đậu xanh Lục Trĩ gửi, anh ấy đã dùng hơn một tiếng để gọi ba bát chè từ ba nơi trên mạng, kết quả chè đậu xanh thoạt nhìn không có một bát nào hấp dẫn sự chú ý như của Lục Trĩ làm.

May mà anh còn có hai thằng cu con lên đem chè đậu xanh cho bọn nó ăn hết để thể hiện tình thương của bố, còn mình thì sáng sớm chạy tới xếp hàng, kết quả lúc tới Mỹ thực trong trí nhớ, anh phát hiện hai thằng cu con nhà mình còn xếp hàng đằng trước!

Cao Thịnh: "Sao bọn mày lại ở đây."

Con cả Cao Thịnh lại lần nữa đếm số người đang xếp trước mình, thằng bé vừa đúng số 40: "Bà chủ nhỏ nói, không được chen hàng, phải nghiêm túc xếp hàng, dựa theo số vào quán ngồi, ngài Cao đừng có bíu vào quan hệ bố con của chúng ta mà chen hàng."

Thằng con còn lại của Cao thịnh: "Đúng đúng."

Hôm qua hai đứa ăn chè đậu xanh đã biết đén quán àny, bởi vì có vài đứa bạn bọn nó cũng hoàn cảnh tương tự, đều ăn chè đậu xanh, trong đó có một đứa than vãn, sở dĩ bọn họ được ăn chè đậu xanh là bởi vì cha mẹ bọn nó hoặc là ở nhóm chat Mỹ thực trong trí nhớ thấy được ảnh bà chủ chụp chè đậu xanh, hoặc là trên Wechat thấy bạn bè đăng ảnh, cho nên sáng sớm bọn nó liền tới đây xếp hàng để nếm thử chè đậu xanh của Mỹ thực trong trí nhớ xem ăn ngon đến mức nào.

Một cái tát nhẹ sượt qua mặt thằng con hai, Cao Thịnh: "Mày có ngốc không, anh mày đã số 40 rồi mày còn xếp hàng làm gì."

Dưới sự đàn áp của Cao Thịnh, cuối cùng hai thằng con cũng nghe lời nhường lại, Cao Thịnh nhìn Lý Bành lại đây, sải bước dài cầm số 40 vui vẻ vào quán.

Còn chưa tới giữa trưa, bên trong quán khách hàng đã chật ních, tuy rằng có một ít nguyên nhân là Mỹ thực trong trí nhớ mặt tiền không lớn, nhưng cũng không phải là bé lắm só với các quán khác.

Lý Bành đứng ở phòng bếp nhìn một đống bánh kẹp thịt xốp giòn đặt trên đĩa, một bát chè đậu xanh tươi mát ngon miệng msuc từu trong nồi ra, khi cậu bưng mấy món này đi ra quả thực chính là nội tâm dày vò, nếu cứ tiếp tục làm ở Mỹ thực trong trí nhớ, định lực và sức chịu đựng của cậu nhất định sẽ nâng cao một bậc.

Trong quán vang lên những tiếng khen ngợi.

"Quả là chè đậu xanh bà chủ nhỏ làm, ăn quá ngon, tôi còn tưởng rằng ngày hôm qua ảnh bà chủ nhỏ chụp là photoshop rồi, bây giờ nhìn mới biết hóa ra là bà chủ nhỏ tiện tay chụp."

"Tôi không muốn uống trà sữa, tôi uống chè đậu xanh là được, hạt đậu nhai cứ nhưu trân châu ý, vừa mềm vừa ngon miệng, mấu chốt là cái này không béo."

"Ăn quá ngon, hết chữ rồi không khen được, chỉ biết nói ăn ngon!"

Cao Thịnh rốt cuộc chờ được phần bánh kẹp thịt và chè đậu xanh cửa mình được bưng lên, anh trực tiếp bưng bát lên uống một ngụm, chè đậu xanh ấm áp thoải mái, chủ húp nước thì nước súp mịn kết hợp với bột đậu xanh, uống xong thì dư vị đọng lại rất lâu.

Sau mỗi một ngụm, Cao Thịnh đều pahri cắn một bánh kẹp thịt, mùi thơm thì không phải bàn rồi, thịt ba chỉ bên trong vừa miệng thấm đẫm nước sốt, Cao Thịnh chưa từng ăn qua bánh kẹp thịt nào ngon đến vậy, anh nhai bánh kẹp thịt, từ giòn đến mềm ở đến ngon tuyệt.

Ngày thường Cao Thịnh ăn cơm tốc độ rất nhanh lúc này lại cố ăn chậm một chút, đến khi ăn xong liền nhìn thấy mấy thực khách khác cũng giống mình, ăn xong rồi cũng không muốn đứng lên đi về, đều là vẻ mặt không ăn đủ, bọn họ cực kỳ ăn ý, lại gọi món khác trong quán Lục Trĩ.

Sau khi khách về hết, Lý Bành kích động, Lục Trĩ trực tiếp bưng hai bát chè đậu xanh và bốn cái bánh kẹp thịt ra, cô đặt lên trên bàn, một tay cởi tạp dề đặt ở ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Lục Trĩ: "Còn nửa nồi chè đậu xanh, nếu ăn không đủ thì em tự vào múc nhé."

Giữa trưa thời điểm, không ít thực khách biết Mỹ thực trong trí nhớ có nhóm WeChat, vội vàng tham gia và bởi vì khi nào quán cho ra món mới sẽ thông báo trên nhóm chat trước, chuyện này cũng là lý do thứu nhất Lý Bành lập ra chóm chat, thậm chí còn chủ động nhận công việc này.

Bây giwof trong nhóm đã có hơn bốn mươi người, bọn họ hiện tại còn ở trong nhóm thảo luận bánh kẹp thịt và chè đậu xanh ăn giữa trưa, rất nhiều người đều tỏ vẻ buổi tối mình còn muốn đến xếp hàng tiếp tục ăn.

Trần Tuấn Lực cũng ở trong nhóm chat, chú vừa đọc tin nhắn trong nhóm vừa nhìn Tôn Duy, hận không thể cho chú ấy một trận, chính là bởi vì Tôn Duy sở tới sở lui mới làm cho bọn họ đến muộn, chè đậu xanh và bánh kẹp thịt đều bán hết.

Việc này phải kể từ đêm qua, đêm qua Tôn Duy nói đến chương trình Tuyển chọn nhóm nhạc nam liền rất kích động, cơm nước xong trở về dứt khoát liền đi theo Trần Tuấn Lực về tiểu khu cũ của chú, hai người lại nói thêm một hồi, sau đó định sáng hôm sau đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng, kết quả bởi vì Tôn Duy túm Trần Tuấn Lực cùng nhau uống rượu, hai người ngủ một giấc này dậy đã là giờ cơm trưa.

Tôn Duy: "Đừng có gấp, không phải ông nói chủ quán cơm là một cô gái nhỏ à, cô ấy có đu thần tượng không, muốn đu ai tôi giúp cô bé lấy ảnh ký tên, làm cô bé nấu cho chúng ta một phần. Ấy từ từ, ông trần, ông chậm một chút."

Còn không phải chỉ là một phần chè đậu xanh thôi sao, nếu tí nữa bà chủ nhỏ kiên định không chịu bán chè đậu xanh, bọn họ kêu cơm hộp alf được rồi, ông Trần này cũng thật là.

Trần Tuấn Lực vén rèm vào quán cơmthì Lục Trĩ và Lý Bành vừa mới bắt đầu ăn cơm, ánh mắt chú sáng lên, bước nhanh vào: "Được được được, chè đậu xanh này ngon, nước chè và đậu xanh nấu hòa quyện vào nhau, đậu xanh tuy nói nấu nở ra nhưng không nát, bánh kẹp thịt này...... cắn một miếng chắc là giòn lắm?"

Lý Bành nhanh chóng cắn một miếng bánh kẹp thịt: "Xin lỗi chú, bán hết rồi ạ, nếu chú muốn ăn, buổi tối lại qua đây xếp hàng nhé."

Tôn Duy tiến vào: "Ông Trần ông Trần, quấn anfy còn chè đậu xanh không."

Trần Tuấn Lực: "Còn dám nhắc đến chè đậu xanh, đều tại ông ngày hôm qua uống rượu làm gì, nếu không phải tại ông thì bây giờ tôi đã được uống chè đậu xanh ăn bánh kẹp thịt rồi, bây giwor chỉ có thể đợi đến tối bà chủ mở quán xếp hàng thôi, ông có biết không, từ ngày hôm qua ở trong nhóm nhìn thấy ảnh chè đậu xanh của bà chủ làm tôi vẫn thèm đến giờ, ông nghĩ xem hôm qua vì sao tôi lại uống rượu với ông? Còn không phải nhờ uống say sẽ coi rượu thành chè đậu xanh chứ sao nữa."

Lý Bành còn sốt ruột ăn trưa hạ quyết tâm, nói với Lục Trĩ nhường một phần chè đậu xanh trong nồi, Lục Trĩ cũng biết Trần Tuấn Lực là khách quen, cũng đồng ý, Lý Bành vào phòng bếp múc hai bát chè đậu xanh ra cho Trần Tuấn Lực và Tôn Duy, hai người cuối cùng ngồi xuống một cái bàn ăn chè đậu xanh.

Trần Tuấn Lực khen Lục Trĩ và Lý Bành hết lòng, lúc này mới cầm thìa bắt đầu từng ngụm từng ngụm nhấm nháp chè đậu xanh, sau đó bên tai hóng tiếng Lục Trĩ và Lý Bành cắn bánh kẹp thịt xốp giòn.

Tôn Duy: "Ông trần, ông xem ông còn tiền đồ hay không." Sau khi múc một thìa chè đậu xanh vào trong miệng, ông ấy câm nín.

Đối với chè đậu xanh, Tôn Duy không nói thích cũng không ghét, nhưng là một ngụm chè đậu xanh này quả thật ngon đến mức người ta chỉ nghĩ ăn một mồm đầy, nghĩ như vậy, chú ấy liền trực tiếp bưng bát lên ăn một hơi hết sạch, cuối cùng còn lau miệng.

Còn muốn ăn, chú ấy còn có thể ăn ba bát!

Vị ngọt ngào không nhạt không ngọt ngấy lại mang theo vị tươi mát, quả thực là ăn quá ngon.

Trần Tuấn Lực còn đang nhìn bánh kẹp thịt của Lý Bành, chú ăn một thìa chè đậu xanh: "Ê ông nhìn xem, cái bánh kẹp thịt kia nhất định ăn lắm, nhìn cái vỏ bánh bên ngoài thôi đã biết bà chủ nhỏ làm rất có tâm rồi, có phải ông cũng rất muốn ăn không, còn rất muốn ở uống một bát chè đậu xanh nữa, nhưng là bởi vì ông, chúng ta chỉ có thể nhìn."

Tôn Duy: "Đừng xát muốn vào lòng nữa!"

Lục Trĩ có chút mệt phải đi về nghỉ trưa, cô vừa đứng dậy, Tôn Duy liền cười lấy lòng với Lục Trĩ, không kịp hỏi Lục Trĩ có muốn ảnh có chữ ký của minh tinh nào hay không, Lục Trĩ đã đi khỏi quán, chú ấy lại nhìn về phía Lý Bành, Lý Bành đang há miệng làm mấy miếng to bánh kẹp thịt.

Trần Tuấn Lực tiếp tục: "Ông có biết hay không, trong quán bà chủ nhỏ còn có Thịt Lợn Cay Chiên Giòn, Rau xà Lach Luộc, Mì Chua Cay, còn có cơm bà chủ nhỏ nấu, thơm ngào ngạt viên nào viên nấy tròn vo đầy đặn, ăn một miếng vừa thơm vừa ngọt vị gạo."

Tôn Duy: "........" Chú ấy muốn ăn.

**** 23/09/2021 – NTP_1512 ****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play