Mãi cho đến khi ra khỏi trung tâm, Thời Niệm mới nhẹ nhàng thở ra, tình huống như vậy trước đây cô cũng gặp rồi, chỉ khác điểm đối phương là lớp trưởng thời đại học.

Nghe nói là tốt nghiệp đại học xong liền xoay người, hình như là làm về địa ốc, không biết là nhân viên tiêu thụ hay là giám đốc, dù sao thì cũng là một thân tây trang vô cùng khí phái.

Đương nhiên, so với Cố Thành thì vẫn còn kém xa.

Mặc dù là thế nhưng khi cô chủ động tiến lên chào hỏi, biểu tình của vị lớp trưởng kia cực kỳ khoa trương, ngữ khí cố ý tỏ vẻ kinh ngạc khiến người ta không thể quên được.

"Thời Niệm à! Hóa ra là cậu! Tôi suýt thì không nhận ra cậu đấy! Trời ạ! Sao lại còn có cả tàn nhang thế kia?"

Thời Niệm xấu hổ vô cùng.

"Đang đi làm ở đâu thế?"

"Đã kết hôn chưa?"

"Có đối tượng rồi chứ?"

"Mua nhà ở đâu thế?"

Lớp trưởng mới có mấy năm không thấy mà đã có xu hướng ba cô sáu bà bà ba hoa không ngớt, Thời Niệm vô cùng kinh ngạc, cũng có chút hối hận, từ sau sự kiện tái kiến đồng học kia liền tận lực tránh chủ động tiến lên chào hỏi.

Dù sao cũng là nhiều năm không gặp, gặp lại cũng chỉ có thể hỏi mấy câu trí mạng như thế, đang làm gì, tiền lương bao nhiêu, có đối tượng chưa linh tinh gì đó, nghĩ đi nghĩ lại đều khiến người khác hít thở không thông.

Huống chi,

Tính thời gian thì cô cùng Cố Thành đã gần mười năm xa cách, nhiều năm như vậy rồi, sớm đã là cảnh còn người mất, nếu không phải vừa rồi Thẩm Mộng đúng lúc nhắc tới Cố Thành, e là cô cũng sắp quên mất người này.

Thời Niệm cầm túi đồ trong tay chậm rì rì đi về nhà, thất thần miên man suy nghĩ.

Cố Thành chuyển tới năm sơ nhị, năm sơ tam vì lí do gia đình nên cô chuyển trường, sau đó nghe Thẩm Mộng kể lại, Cố Thành cũng chuyển đi, nhưng đi đâu thì không ai biết.

"Phanh!"

Chỉ lo miên man suy nghĩ, không chú ý nhìn đường, đột nhiên bị người trước mặt đụng trúng, Thời Niệm kêu đau một tiếng, cả người ngã về phía sau, túi đồ trong tay rơi xuống, quýt trong túi rơi đầy đất.

Thời Niệm xóa trán, bò lên, ngồi xổm xuống nhặt lại từng quả, người đụng trúng cô ngượng ngùng:

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có chút vội vàng, là do tôi hấp tấp, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Thời Niệm không ngẩng đầu, vẫy vẫy tay, thuận miệng nói:

"Không sao đâu, anh đi trước đi."

Thời gian làm việc thần kinh đều ở trạng thái căng thẳng, một khi tan ca, cô liền bung xõa, có đôi khi đi đường còn đem mắt cất đi, không chú ý xung quanh.

Người đụng phải cô có vẻ rất vội vàng, nói xong liền rời đi.

Thời Niệm ngồi xổm xuống nhặt từng thứ một, cuộn giấy với yến mạch còn tốt, chỉ là mấy quả quýt có chút phiền, đều văng vãi lung tung, túi còn bị rách mất.

Đúng thật là....

"Của cô à?"

Bên cạnh bỗng duỗi ra một bàn tay, trong lòng bàn tay là một quả quýt nhỏ, bàn tay kia thật đẹp, khớp xương tinh tế rõ ràng, thon dài cân xứng, sạch sẽ trắng bóng, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Thật là một bàn tay xinh đẹp!

Thời Niệm sửng sốt, nhịn không được thầm cảm thán một câu, xương cốt nhất định cũng đẹp như vậy.

"Là của tôi, cảm ơn." Thời Niệm cầm lấy, nhìn thấy trong lòng bàn tay có vết thương đã kết vảy, dài khoảng 2 cm, vô ý thốt lên: "Tay anh bị thương này."

Nhìn qua có vẻ như vết thương không được xử lý tốt, cô cảm thấy hình như chỉ là đơn giản thô bạo lau vết máu đi thôi, vết thương như vậy lại xuất hiện trên bàn tay xinh đẹp quả thật khiến người khác đau lòng.

Người nọ "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, chỉ tiếp tục nhặt quýt giúp cô, Thời Niệm cũng không có mặt mũi hỏi lại.

Cuối cùng cũng nhặt xong toàn bộ, đem nhét hết vào một cái túi, cái túi phồng lớn, xem ra chỉ có thể ôm về thôi.

"Thật sự cảm" Thời Niệm cười ngẩng đầu, lúc thấy rõ người tới là ai, dừng một chút, "... ơn anh."

Là Cố Thành a...

"Không cần khách khí," Cố Thành nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, bên môi thấp thoáng nụ cười ấm áp, trong tay còn cầm một quả quýt, "Cái này chắc là không nhét vừa nữa rồi."

Dáng dấp quá tốt nha, cười lên cũng đẹp nữa.

Quả nhiên con dao gϊếŧ heo mang tên năm tháng này cũng không động đến người đẹp được.

Thời Niệm nhịn không được nuốt nước miếng, cảm giác đôi giày plastic bọt biển dưới chân có chút lỏng lẻo, bỗng thấy hơi mất tự nhiên.

"Không vừa nữa." Thời Niệm lắc đầu, đôi tay nhịn không được nâng cái túi lớn trong ngực lên trên, miễn cưỡng có thể che đi khuôn mặt đầy tàn nhang của mình.

Cố Thành hẳn là không nhận ra cô đâu.

"Vậy thì tặng cho tôi nhé." Cố Thành cười nói.

"A?" Thời Niệm sửng sốt, vội vàng phản ứng lại: "Đừng đừng đừng, tôi cho anh quả khác sạch sẽ hơn." Sao có thể đem quả quýt rơi ra đấy cho người ta được chứ.

Thời Niệm nói xong liền lấy một quả quýt sạch sẽ trong túi ra định đưa cho hắn, lại bị Cố Thành ngăn cản.

"Không cần đâu, quả này được rồi."

Tay Cố Thành rất lạnh, lạnh đến mức khi chạm vào mu bàn tay kia cô liền lập tức rụt lại một chút, may mắn thay, hắn cũng thu tay lại.

"Nhà cô có cách đây xa không?" Cố Thành nhìn cô, tựa như lơ đãng thuận miệng hỏi: "Nhiều đồ như vậy có mang về được không?"

"Ách," Thời Niệm do dự một chút, "Không xa lắm."

"Vậy tốt rồi." Cố Thành cười gật đầu, bộ dáng không có gì sốt ruột, chậm rì rì đi bên cạnh cô.

Thời Niệm xấu hổ cười, không biết phải làm sao, nếu là bạn bè thường xuyên gặp gỡ có lẽ cô còn có thể trò chuyện một chút, nhưng tình hình trước mắt có vẻ....

Tựa hồ là nhìn ra được cô mất tự nhiên, ánh mắt Cố Thành hơi lóe, dừng bước, gật đầu với cô, "Tôi đi trước đây."

"A, được được." Thời Niệm đứng tại chỗ, nhìn Cố Thành đi vòng qua người mình, bước ra khỏi vỉa hè, khom lưng bước vào chiếc Bentley dừng bên đường cái.

Đường cong của xe thật đẹp mắt, điệu thấp mà tự phụ.

Sau khi lên xe, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, Cố Thành từ phía xa mà nhìn lại, hơi gật đầu với cô.

Có thể thấy mấy năm nay Cố Thành sống rất tốt, đã sớm không còn là nam sinh năm đó nấp sau lưng cô vâng vâng dạ dạ nữa rồi.

Khí tràng quanh thân, quý khí mà nội liễm, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong độ tinh tế, một chút cũng không giống mấy kẻ giàu sổi thô bỉ.

Thời Niệm nhìn chiếc xe đã đi xa, theo bản năng mà nuốt nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn mấy quả quýt giảm giá trong ngực, lại ngó đôi giày có vẻ tùy tiện quá mức dưới chân.

Sâu kín thở dài.

Qua một hồi lâu mới nghĩ tới một chuyện.

Sao Cố Thành tự nhiên lại đến đây giúp cô nhặt quýt? Chẳng lẽ là vừa rồi cô ngã quá thảm, người nào đi ngang qua cũng không nỡ nhắm mắt làm ngơ nên mới đành qua giúp một phen?

___

Trên xe

Cố Thành một tay kéo lỏng cà vạt, dựa lưng vào ghế, khuỷu tay để ở trên cửa sổ, không chút để ý mà xoay xoay quả quýt trong tay.

Sau một lúc mới mở miệng:

"Nói với Vương Khoa, nếu không cần mắt thì đem đi quyên giác mạc đi, nếu nghe còn không hiểu thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi."

Hắn nói Vương Khoa làm đồ vật rơi vãi chứ không nói hắn xô ngã người ta!

Vệt ửng đỏ trên trán kia thật khiến người khác bực bội!

"Dạ được."

Bí thư Trương ngồi trên ghế phụ, từ gương chiếu hậu nhìn lại phía sau, gật gật đầu, lại không nhịn dược hỏi: "Ngày mai chúng ta có đến bệnh viện thăm tiểu thư nữa không?"

Cố Thành nhìn bí thư Trương, nụ cười có chút lương bạc lại lạnh lùng.

"Cậu nói xem?"

Ngày hôm nay số lần Cố tổng cười còn nhiều hơn một năm cộng lại, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu đây, bí thư Trương rùng mình một cái, xoay người, không tự giác né tránh ánh mắt của Cố Thành.

"Được, tôi biết rồi."

Cố Thành câu môi, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cắn một miếng quýt, khẽ nhíu mày.

Hơi dập rồi.

Nhưng mà, vẫn rất ngọt.

_______

Lúc Thời Niệm về đến phòng trọ thì ngoài trời đã tối đen, một tay ôm túi đồ, một tay cầm chìa khóa run run rẩy rẩy mở cửa, dùng chân đẩy ván cửa, thân mình lách vào bên trong.

Mới vừa quay người lại liền thấy một người đàn ông bước ra từ phòng tắm, bên hôm quấn một chiếc khăn tắm, nửa thân trên trần trụi, bụng bia tròn ủng khiến người nhìn sinh ra cảm giác chán ghét.

Sắc mặt Thời Niệm ngay lập tức liền khó coi.

Phòng trọ của cô là ký túc xá của bệnh viện, tuy điều kiện không phải rất tốt nhưng được cái giá tiền thấp, mấy năm nay cô đều thắt lưng buộc bụng tiết kiệm tiền nên không ra ngoài thuê nhà.

Năm nay bạn cùng phòng mới chuyển đến là một bác sĩ nội khoa, gần đây quen được một người bạn trai qua mạng, thường xuyên dẫn về nhà qua đêm, thỉnh thoảng còn nháo ra tiếng ồn lúc nửa đêm khiến người khác mất ngủ, cô nói vài lần, đối phương đều là vào tai phải, ra tai trái.

Xem ra thật sự phải liên hệ với bên trung tâm môi giới nhà đất rồi, cần phải chuyển đi sớm.

"Ai cho anh vào đây?" Thời Niệm lạnh mặt, nhìn người đàn ông trước mặt, "Đi ra ngoài!"

Nếu cô nhớ không nhầm thì người bạn trọ kia đêm nay phải trực ban, vậy mà gã này dám tự mình đến đây, còn quang minh chính đại đi tắm!

Vừa thấy Thời Niệm, ánh mắt gã đàn ông sáng ngời, nhịn không được liếm liếm môi, căn bản không để tâm Thời Niệm nói cái gì, liền tiến về phía cô, cười tủm tỉm nói:

"Bác sĩ Thời về rồi à? Đồ nặng như vậy mà cô tự mình ôm về sao? Tới đây, tôi cầm giúp cô, cứ đưa cho tôi."

Hắn cũng mới quen bạn gái được mấy ngày, không biết thì ra bạn cùng phòng của cô ta lại xinh đẹp như vậy!

Tàn nhang nhàn nhạt, xinh đẹp đến lạ kỳ, làn da trắng nõn non mịn, đôi mắt ngập nước, lúc tức giận đuôi mắt còn hơi phiếm hồng, mi dài che khuất ánh đèn từ trên rọi xuống càng khiến ngũ quan trở nên kiều mị, khiến người khác tâm tư nhộn nhạo.

Nghe nói cũng là một bác sĩ lợi hại, người xinh đẹp lại còn biết kiếm tiền, nếu mà cưới về nhà thì... Hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

"Đi ra ngoài!" Thời Niệm đặt đồ trong tay sang một bên, chỉ vào cửa: "Hiện tại lập tức ra ngoài!"

"Đừng vậy mà bác sĩ Thời, để tôi ở đây đi" Gã không nghe theo, đang muốn sấn đến chạm vào cô thì bị Thời Niệm tránh được, nhấc chân lên, đạp hắn ra bên ngoài.

"Phanh" một tiếng, cửa nặng nề đóng lại, mặc kệ người kia xấu mặt ở ngoài cửa, Thời Niệm gọi điện cho bên bảo vệ.

"Đây là số của bảo vệ đúng không?" Thời Niệm mặt không biểu tình nhìn gã đàn ông, "Khu số 3 có người lạ xông vào, hiện tại còn khỏa thân chạy loạn, phiền anh mang theo vài người lên đây giúp tôi."

Dừng lại một chút, Thời Nhiệm nhìn người kia, gằn từng chữ một: "Đưa đến Lục Viện của Quách chủ nhiệm."

Gã đàn ông mở to hai mắt, không tin nổi mà nhìn Thời Niêm, đôi tay ở ván cửa đập "Quang quang", mắng to:

"Cô điên rồi à? Cô thật sự muốn đưa ông đây đến Lục Viện đấy à! Cái địa phương quái quỷ đấy à!"

Lục Viện là bệnh viện tâm thần nổi danh ở thị trấn, người êm đẹp khỏe mạnh vào đó cũng bị ép điên! Ở nơi đó toàn là một đám tâm thần!

Xem ra người này cũng có chút hiểu biết đấy chứ, tâm tình Thời Niệm tốt hơn không ít, quơ quơ di động, tốt bụng nhắc nhở:

"Anh yên tâm, tôi có quen người bên Lục Viện, tôi sẽ nói bọn họ, chiếu, cố, anh, thật, tốt, nhé?"

"Cô thì là cái chó gì, cô cho rằng mình là ai, nói thử ông đây xem"

"A, đúng rồi, anh hẳn không hiểu chiếu cố là gì đúng không," Thời Niệm đánh gãy lời của hắn, nghĩ nghĩ, giải thích thêm vài câu, "Đại khái là lúc phát bệnh không nghe lời thì đánh, lúc khỏa thân chạy loạn bác sĩ cũng không cần quản, tự sẽ có người đem anh ấn vào hồ nước, lúc ăn cơm còn thích gắp đá cho nhau ăn."

"Anh yên tâm," Thời Niệm nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ở trong đó không có cái gọi là phạm pháp, hiểu không? Cụt tay cụt chân cũng không phải hiếm thấy"

Lời còn chưa nói hết, người nọ đã xoay người "Vèo" một cái chạy biến.

Thời Niệm giật giật khóe miệng, cô còn tưởng gan to thế nào.

Khóa trái cửa lần nữa, đem đồ ôm về phòng, Thời Niệm nấu chút nước nóng, mở túi yến mạch ra, coi như làm xong bữa tối.

Bởi vì gã kia mới tắm xong, cô cũng chẳng có tâm tình tắm rửa, ngâm chân xong liền về phòng nằm, tính toán lại các vị trí còn trống, tháng tám năm nay danh sách phân quỹ khoa học tự nhiên sẽ ban hành, nếu may mắn bệnh viện sẽ nhận được tiền thưởng từ việc nghiên cứu khoa học, cộng với số tiền cô đang có.....

Thời Niệm nhắm mắt, ở trên giường lăn qua lăn lại mà tính ngược tính xuôi, cuối cùng thở dài, vẫn là không đủ đâu.

Trong đầu bỗng nhớ đến cảnh Cố Thành ngồi lên chiếc xe Bentley, e là còn đắt tiền hơn cả một gian phòng cô định thuê.

Người với người quả nhiên không thể so sánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play