Đã nhiều năm rồi không liên lạc nên lúc này, nghe âm báo chờ từ điện thoại, Mạnh Nhuế không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Còn yêu sao? Hay đã hết yêu, đã có thể thản nhiên đối diện? Dường như cũng không phải.
Chẳng mấy chốc mà người kia nghe máy. Sau một phút im lặng ngắn ngủi, bên tai cô vang lên giọng nói của Mộ Lam: “Mạnh Nhuế.”
Trong nháy mắt, rất nhiều âm thanh lướt qua đầu cô, trong đó rõ ràng nhất là hai giọng nói đối lập tựa ác ma và thiên thần, một bên muốn cô tỉnh ngộ, một bên lại dụ dỗ cô đắm chìm. Cả hai thi nhau lôi kéo lý trí của cô, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy…
Rốt cuộc, cô vẫn không nghe người kia nói gì, đành phá vỡ sự im lặng: “Tối qua anh ở nhà tôi.”
Mộ Lam ngập ngừng một lúc, nói: “Ừ.”
Mạnh Nhuế run rẩy, hít sâu một hơi rồi hỏi tiếp: “Anh và tôi đã làm chuyện đó?”
Mộ Lam không trả lời thẳng: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, mai anh đến gặp em.”
Mạnh Nhuế chẳng hơi đâu để tâm đến chuyện vì sao anh lại muốn gặp mình; lúc này đây, cô chỉ muốn biết có phải hai người đã thật sự ngủ với nhau hay không: “Anh và tôi không hề làm chuyện đó.”
Một lần nữa, Mộ Lam đáp lại cô bằng sự im lặng. Khoảng lặng cứ thế kéo dài như đã qua hàng thế kỷ. Mãi một lúc lâu sau, cô mới nghe được giọng anh: “Đã làm.”
Hai chữ “đã làm” khiến Mạnh Nhuế rơi vào trầm mặc.
Vì sao? Mạnh Nhuế cảm thấy quá đỗi khó hiểu, đây là đang giẫm lên vết xe đổ ư? Nhưng bọn cô cũng chưa từng thật sự ở bên nhau mà, sao anh lại làm vậy? Hơn nữa, sao lại xuất hiện ở nhà cô, sao anh tới được, mà ai báo cho anh chứ? Rốt cuộc là chuyện quái gì đã xảy ra tối qua?
Hàng trăm câu hỏi tại sao lướt qua đầu cô, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể hỏi một vấn đề duy nhất: “Hiện tại hẳn là anh đã biết, chiếc bánh kem anh khen ngon năm đó là do tôi làm chứ hả?”
Mộ Lam im lặng một lát, đáp: “Ừ.”
Mạnh Nhuế có được đáp án thì thẳng thừng cúp máy.
Cô giẫm lên sô pha, dùng váy bọc lấy đầu gối rồi cuộn người ngồi một góc.
Năm đó, cô vừa học cách làm bánh nên đã thức trắng cả đêm, tự tay làm một chiếc bánh kem nhỏ tặng Mộ Lam. Chỉ là, việc cô không đề tên trên hộp bánh đã tạo cơ hội cho cô bạn gái dòng dõi thư hương của Mộ Lam nhận vơ là thành quả của cô ta.
Mộ Lam, vì muốn cảm ơn, đã tặng cô ta một quyển sách, mà cũng ngày hôm đó, cô ta chịu dầm mưa lớn chỉ vì muốn giữ cho quyển sách kia khỏi ướt, sau ngã bệnh nặng. Cả thế giới đều cho rằng cô ta rất thích Mộ Lam, thậm chí thích đến hèn mọn.
Cô nàng cứ vậy mà chiếm thế thượng phong.
Mạnh Nhuế của năm đó khó chịu muốn chết. Cô từng rất, rất muốn nói với anh chiếc bánh kem kia là mình tặng, song, tất cả đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Người có mắt như mù, nhìn không rõ thật giả như Mộ Lam sao có thể tin lời cô đây? Cô lại chẳng có bằng chứng, mà dù có đi chăng nữa cũng chẳng thể đảo ngược tình thế, không chừng còn bị mang tiếng là tính toán cũng nên.
Cũng bởi vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy mình phải chịu ấm ức nhiều năm trời, thế nhưng thực tế, Mộ Lam đã rõ chân tướng từ lâu.
Nói như vậy, Mộ Lam thật sự có mắt như mù ư?
Rõ ràng không phải.
****
Tối đó, Thượng Đông Đông gọi cho Mạnh Nhuế. Mạnh Nhuế đang định bảo cô ấy không cần đi điều tra làm gì thì cô ấy đã giành nói trước: “Này, là Tạ Thao làm.”
Mạnh Nhuế sửng sốt, ngồi bật dậy, đổi tay cầm điện thoại: “Cái gì?”
Thượng Đông Đông nói tiếp: “Tớ vừa đến công ty của tên Tạ Thao đó, hắn thừa nhận là hắn làm. Lúc đó hai người uống nhiều quá, nên liền…cứ thế phát sinh quan hệ. Cậu có định truy cứu trách nhiệm không?”
Mạnh Nhuế ngây ngẩn, nếu là Tạ Thao làm thì sao Mộ Lam lại nhận trách nhiệm? Hay là cả hai bọn họ? Nghĩ đến đây, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc lòng bàn chân cô.
Thượng Đông Đông tưởng cô đang khổ sở, nhẹ giọng an ủi: “Cậu muốn truy cứu thì cứ truy cứu đi, rõ ràng là cậu không tự nguyện, chúng ta không việc gì phải ngậm ngùi chịu thiệt cả.”
Mạnh Nhuế vừa định nói “có lẽ sự tình không đơn giản như vậy” thì đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Cô bảo Thượng Đông Đông chờ một lát rồi đi mở cửa. Người đến là Úc Tử Thực, anh ta xách một hộp canh giữ nhiệt đứng trước cửa, đầu tiên là đưa tay sờ trán Mạnh Nhuế rồi đi thẳng vào nhà.
Bên kia điện thoại, Thượng Đông Đông còn đang thắc mắc “chuyện gì vậy”.
Úc Tử Thực múc canh cho Mạnh Nhuế, mở lời: “Anh đã nghĩ kỹ rồi, tuy hai ta đều là người trưởng thành nhưng thân là đàn ông, anh thấy mình vẫn phải đứng ra nhận trách nhiệm, nên anh đồng ý chịu trách nhiệm với em.”
Da đầu Mạnh Nhuế run lên tê dại, cô gian nan hỏi một câu: “Chịu trách nhiệm chuyện gì?”
Úc Tử Thực đến gần Mạnh Nhuế, đặt bát canh vào tay cô: “Làm bạn gái anh nhé, Nhuế Nhuế. Anh hứa sẽ đối xử với em thật tốt.”
Mạnh Nhuế thật sự muốn điên rồi.
Nếu cô biết trước rằng sẽ có hai người từ đâu nhảy ra nhận trách nhiệm thế này, cô chắc chắn sẽ hỏi rõ Mộ Lam. Chỉ vì cô vẫn đinh ninh chuyện mình ngủ với anh là ván đã đóng thuyền nên chẳng buồn chất vấn… Thực tế chứng minh, cô sai rồi.
HẾT CHƯƠNG 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT