*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có tiếng người thầm thở than, có tiếng tim ai đang đập loạn.Quá trình luyện tập cho buổi biểu diễn ở Thượng Hải bắt đầu từ ngày thứ hai. Cũng giống như lúc ở Ninh Hải, mỗi ngày thành viên của CALM đều làm việc từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn mới nghỉ, nhưng vấn đề là trạm Thượng Hải lại là trạm cuối cùng trong nước, quy mô lớn, sức ảnh hưởng cũng lớn nhất nên vô hình trung cả nhóm đều cảm thấy vô cùng áp lực, thời gian chuẩn bị không còn mấy ngày, ai nấy đều phải nắm chặt cơ hội này, từ biểu hiện trên sân khấu tới ca khúc, đã tốt tới từng chi tiết một thì càng phải thể hiện xuất sắc hơn, ngày nào luyện tập xong về khách sạn cũng mệt phờ râu trê, cạn kiệt sức lực, đuối không chịu nổi.
Trong thời gian đó, chấn thương cũ của tay trống – đội trưởng Phương là đáng nói nhất.
Cách đánh trống của Phương Trì mang một phong thái rất riêng, không giống những tay trống của các ban nhạc khác mỗi lần lên sân khấu đều biểu diễn vô cùng cường điệu màu mè, khi đánh nhịp thì cả biểu cảm lẫn động tác đều rất phiêu, Phương Trì lại hoàn toàn khác biệt.
Cho dù là giai điệu trữ tình nhẹ nhàng hay những ca khúc sôi động thì cách đánh trống của Phương Trì chỉ thay đổi có độc một chỗ là dùi trống rơi xuống nhanh hay chậm, nhiều hay ít thế nào, kể cả biểu cảm trên sân khấu cũng chưa từng thay đổi so với lúc ở sau màn, hờ hững lười biếng tự nhiên, cả fan lẫn người mê nhạc đều si mê những nốt nhạc phóng túng tùy tiện ấy, cảm thấy vừa lưu manh vừa nhã nhặn. Nhưng sau này Lâm Hiểu mới biết được, Phương Trì nào có quan tâm cái đách gì mà nhã nhặn lưu manh, hắn chỉ đang cố giảm bớt tối đa những động tác thừa, giảm bớt gánh nặng cho cả vai và cổ tay, duy trì một trạng thái tốt nhất mỗi lần lên sân khấu mà thôi.
Lâm Hiểu xoa nóng dầu thuốc Đông Y ở hai tay, áp lên bả vai Phương Trì, trong lúc mải suy nghĩ lung tung mà lực tay vô tình mất kiểm soát.
Phương Trì rên nhẹ một tiếng.
Lâm Hiểu lập tức tỉnh lại, vội hỏi: “Đau sao?”
“Không sao.” Phương Trì nằm lì trên giường, giọng điệu ủ rũ: “Chú ý vào.”
Buổi chiều đầu tiên ở Thượng Hải, đội trưởng Phương thuận lợi lừa được sư phụ Tiểu Lâm vào phòng mình, còn căn phòng đối diện vốn là của Lâm Hiểu bỗng từ căn phòng xa hoa hạ cái bụp thành phòng mát xa xa hoa, cứ tối tối sau khi Phương Trì trở lại từ buổi luyện tập, hai người sẽ qua phòng đối diện làm trị liệu vật lý, đội trưởng Phương không biết xấu hổ đưa người về, rửa mặt rửa mũi hoặc nói chuyện phiếm đôi ba câu rồi về phòng nghỉ-
Và… ai ngủ nhà nấy, rất là kiềm chế bản thân tuân thủ quy tắc.
Có một lần Lâm Hiểu thấy hắn mệt quá, mát xa xong rồi mà vẫn nằm lì trên giường, hai mắt không mở nổi, cậu rất là tinh tế đề nghị, hay là hôm nay anh cứ ngủ ở đây đi, đỡ phải hành xác.
Nhưng đội trưởng Phương vừa nghe xong lại nghiến chặt răng, hăng hái giãy dụa ngồi dậy khỏi giường, lôi kéo người đối diện, nói: “Không được, sống là hành xác, anh không mệt, anh không buồn ngủ, anh vẫn có thể chờ cậu rửa mặt mũi chân tay nằm yên trên giường xong rồi mới yên tâm nhắm mắt.”
Sư phụ Tiểu Lâm thực sự không hiểu nổi mạch não của Phương Trì, “Thế tức là tôi ngủ ở đây được đúng không? Tại sao anh cứ phải về phòng mình thế?”
Đội trưởng Phương cười khinh một tiếng, rất là tsundere: “Ha ha, tôi là một con rồng xanh nhỏ.”
Lâm Hiểu: “…”
Tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, nhưng tôi không nói cho bạn.
Đoạn “rồng xanh nhỏ” này mình không rõ lắm, có tra raw thì ra một con rồng xanh lá nhưng không nói gì về câu “có nhiều bí mật”.Nên đừng hỏi nữa, có hỏi cũng chỉ biết lòng vua của anh Trì khó dò.
Mãi tới một ngày nào đó, lúc lh đang đứng trước cửa phòng thì nghe thấy tiếng Tiền Tùng í ới gọi Phương Trì lại sau buổi luyện tập, cậu chàng vừa chọc ghẹo vừa vô tình hỏi một câu y đúc vấn đề cậu đang thắc mắc trong lòng, bấy giờ mới tỉnh ngộ- Phương Trì cũng đâu phải mình đồng da sắt thích hành hạ bản thân, hắn cũng giống như cậu, trù trừ lại không muốn buông, không dám tùy tiện tiến tới nhưng cũng không muốn phải đẩy người ấy đi xa.
Tiền Tùng hỏi: “Anh đại này, dạo này ông với sư phụ Tiểu Lâm cứ sao sao ấy, rõ ràng đã vô tư ở chung với nhau rồi mà trông còn xa cách hơn vậy? Có vô tình thấy hai người trao đổi thì cũng là thái độ giải quyết việc chung, nom như quyết tâm một đi không trở lại trên con đường quân tử chi giao ấy, sao thế, giờ cái vòng này lại bắt đầu thịnh hành thể loại yêu đương coi nhau như khách hả
(tương kính như tân)? Tôi thích cậu nhưng không làm hơ ny
(honey) mà làm anh em à?”
“Xàm vừa thôi.” Phương Trì dựa lên vách tường hành lang, âm điệu bình thản: “Sư phụ Tiểu Lâm và tôi… có lẽ không giống nhau, nên sau này đừng nói linh tinh trước mặt cậu ấy, cậu ấy sẽ xấu hổ.”
“Không giống á?!” Nhóc hát chính ngạc nhiên, “Kích thích thế á? Ông chắc chứ- Không phải, nếu người ta đã không phải đồng loại của ông rồi sao ông còn cố níu kéo? Một người thích nam một người thích nữ, sao mà vui vẻ bên nhau được?!”
Phương Trì: “Tôi cũng đâu có muốn.”
Tiền Tùng thấy giọng hắn nghe mà chua chát, bỗng thấy hơi ê răng: “Ý, ý ông là sao?”
Phương Trì: “Não bất lực, tim lên ngôi- Cho dù biết không còn đường quay lại, tôi… tôi cũng không muốn dừng lại.”
Tiền Tùng: “…”
Cái flag nặng tình này của anh đại cắm bất ngờ quá, tui không có hold nổi.
Ơ thế là đội trưởng Phương phóng đãng cứ thế biến mất khỏi trần gian rồi hả?!
Tình hình này là hắn hoa rơi hữu ý nhưng sư phụ Tiểu Lâm lại là nước chảy vô tình hả, lại vẫn không thể kìm hãm được trái tim đã sa đà vào tình iu?
Là là- là ý này á hả?
Thế là việc duy nhất có thể làm là sống chung, ngày ngày sinh hoạt trong một căn phòng, cho dù không nói chuyện được nhiêu câu, cho dù mối quan hệ giữa hai người đã lùi về thuở sơ khai giữa sư phụ Tiểu Lâm tiệm mát xa và anh đánh trống lớn Trương, sau một ngày dài làm việc mệt mỏi chỉ cần được nhìn thấy người ấy an tĩnh ngồi đó thôi cũng thấy con tim được thỏa mãn.
Cẩn thận từng li từng tí duy trì sự cân bằng ngoài mặt, cẩn thẩn nghĩ cách ở chung, giọng điệu đăm chiêu của Phương Trì chất chứa một nỗi buồn và cái nặng tình không thể nói ra.
Đúng là một mối tình đồng tính cảm động thấu trời xanh mà, Tiền Tùng bị xúc động đậy, lâu thật lâu cũng không nói nên câu.
Lâm Hiểu nghiến răng, xoa xoa hai mắt cay cay, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, chưa nghe thấy gì, rón rén rời khỏi cửa.
Mãi cho tới khi bóng đèn ngoài hàng lang không còn rọi bóng thân thể gầy gò ngoài cửa nữa, Phương Trì mới đứng thẳng lưng, khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Rồi, lau nước mắt xúc động rồi cút về phòng ngủ đi.”
Tiền Tùng: “???”
Không không, chuyện gì đang xảy ra thế này, đội trưởng Phương hốc hác mà nặng tình một giây trước biến đâu mất rồi?!
Sau lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng vậy!
Nhóc hát chính hổng xúc động nữa.
Nhóc hát chính bị sốc văn hóa rồi.
Câu nào muốn sư phụ Tiểu Lâm nghe thấy cũng đã nói, tình cảm gửi gắm vào đã đầy đủ, thiết lập nhân vật cũng ổn định, Phương Trì rất vừa lòng, thở dài một hơi sung sướng, đoạn liếc Tiền Tùng một cái, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay mà có người thứ tư biết thì cẩn thận cái mic của ông đấy, không giữ được đâu.”
Tiền Tùng vẫn ngu ngơ đến lạ: “Thứ, người thứ tư á? Chẳng phải chỉ có hai ta-” Vừa dứt lời thì cậu chàng ngộ ra, quay đầu thăm dò về hướng cửa ra vào, nhảy số rất nhanh, không nhịn được phọt ngay chữ “đậu móa” ra khỏi miệng, biểu cảm đặc sắc khó tả, cắn răng nói nhỏ: “Anh đại, ông ông… đúng là lòng lang dạ sói, chiêu này của ông dăm* tới không có giới hạn rồi! Sư phụ Tiểu Lâm là một người thật thà, làm sao mà đọc vị được ông chớ!”
QT là “lãng”, mình cũng không rõ cách dùng từ “dâm” của văn hóa mạng bên mình và bên Trung có giống nhau không; nhưng mình thấy rất khỏ để tả nghĩa của từ “dăm” ở trường hợp này, kiểu như lối đi biến thái, dị dạng nhưng hiệu quả bất ngờ; hay trong pubg có lối đánh “thủ dâm”, núp ở góc an toàn cho tới khi mấy thằng pro tự xử lẫn nhau thì ló đầu ra lấy top 1 í.“Ông trời tác hợp thôi, một hồi kỳ ngộ không thể kết thúc nếu không kết hôn.” Phương Trì xoa xoa cổ tay, “Giờ thì quay đầu, bịt miệng nhấc chân, cút về nghỉ nhanh!”
(cuộc gặp gỡ kỳ lạ, ngoài mong đợi, không hẹn trước)Tâm hồn trai thẳng yếu đuối bất lực trong sáng thuần khiết của Tiền Tùng lại phải nhận một đòn tấn công hủy diệt nữa, cậu chàng nâng niu một cõi lòng sắp sụp đổ, quay đầu chúc ngủ ngon.
Mà kể từ sau đêm đó, sau khi Lâm Hiểu vô tình “phát hiện ra tiếng lòng chôn giấu” thì cũng không còn nhắc tới mấy chuyện như muốn về phòng mình nữa.
…
Một tuần sau, buổi biểu diễn của CALM ở Thượng Hải thành công mỹ mãn. Tuần diễn tiếp theo ở nước ngoài sẽ được tiến hành vào tháng chín đầu thu, trước lúc đó thì họ có khoảng nửa tháng để nghỉ ngơi và điều chỉnh trạng thái.
Trương Viễn là một quản lý hệ mẹ già quan tâm săn sóc, rất là tình thương mến thương xót xa nghệ sĩ nhà mình, khoảng thời gian này lựa tới lựa lui, chỉ chọn mấy công việc không quá tốn sức như quảng cáo sản phẩm và một ít chương trình tạp kỹ trên TV, còn lại thì từ chối khéo hết, chủ yếu là để đám bọn họ được nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị chiến đấu lại với sân khấu ngoài trời.
Nghỉ một đêm ở khách sạn, CALM chuẩn bị tạm biệt Thượng Hải, chính thức dẹp đường hồi phủ.
Lâm Hiểu không mang nhiều đồ theo, ngoại trừ một túi xách mang từ nhà đi thì cũng chỉ còn lại mấy món dụng cụ trị liệu vật lý này, sư phụ Tiểu Lâm yêu việc yêu cả đồ nghề, hiện giờ phải đi, cậu cứ sờ cái bộ đèn nhiệt kia, mặt mày đầy vẻ không nỡ.
Phương Trì buồn cười nhìn biểu cảm như sắp phải chia xa đầy khó hiểu của cậu, cố tình nói: “Rồi, tranh thủ lúc chưa bay sờ thêm hai lần đi, không thì không còn cơ hội nữa đâu, tạm biệt lần này là cả đời không gặp lại đấy.”
Lâm Hiểu bĩu môi, nhỏ giọng hỏi hắn: “Thế… mấy món đồ này sẽ bị vận chuyển tới đâu?”
“Tới đâu à?” Phương Trì kéo hai chiếc vali tới cửa trước, bâng quơ nói: “Thế thì cậu phải hỏi nhân viên công tác của khách sạn, họ ném đi đâu tôi cũng chẳng biết.”
“Ném á?” Lâm Hiểu sợ hãi, hoàn toàn không ngờ tới, “Nhưng mấy món này mới mua mà!”
Phương Trì: “Bao giờ cần dùng thì mua thôi, cũng chẳng đắt.”
Lâm Hiểu thầm thở dài, đau hết cả mề: “Nhưng mà… nhưng mà…”
Phương Trì nhíu mày nín cười: “Nhưng nhị cái gì?”
Lâm Hiểu do dự hồi lâu, quyết định nói: “Nhưng mà của tôi mà!”
“Của cậu?” Phương Trì nói với tông giọng bất ngờ, “Không phải mấy món này do Tiểu Du mua ở Ninh Hải sao?”
Mặt mày Lâm Hiểu đỏ bừng, vừa ngượng vừa cuống: “Cho tôi dùng thì là của tôi!”
“Ô hô~” Phương Trì ngồi lên vali, chậm rì rì nói: “Sư phụ Tiểu Lâm không thấy mình hơi vô lý à?”
“Tôi không…” Lâm Hiểu ấm ức trong lòng lại không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể tiếp tục giữ chặt cái đèn nhiệt trong tay, mãi sau mới mở miệng, thỏ thẻ thương lượng với Phương Trì: “Có thể mang về không? Tôi nhớ là mấy món này có thể mang vào sân bay mà… Với cả lần trước chúng ta bay từ Ninh Hải qua cũng gửi vận chuyển mà?”
“Mang về? Mang về đâu?”
Dù sao cũng đang xin người ta, Lâm Hiểu lưỡng lự mấy giây, đoạn nhún nhường: “Tôi có thể mang về tiệm được không? À… Tôi sẽ không làm phiền người khác, bao giờ máy bay hạ cánh thì tôi sẽ nghĩ cách xách về nhà…”
“Không được.” Phương Trì cong môi cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm khắc: “Đúng là rất có tương lai, chỉ vì một ít đồ này cũng nghĩ cách tự lực cánh sinh.”
“Thế…”
“Thế này đi…” Phương Trì nói tiếp: “Chúng ta mỗi người lùi một bước, tôi có thể giúp cậu gửi vận chuyển cái này, nhưng không thể để cậu mang về cửa hàng mát xa được.”
Trong giọng nói của Lâm Hiểu ẩn một chút mong đợi: “Thật à? Mà không mang về cửa hàng mát xa thì mang đi đâu? Đây đều là dụng cụ thường dùng mà…”
Với cả ngoại trừ cửa hàng thì còn có chỗ nào để sư phụ Tiểu Lâm tùy ý hành nghề nữa?
Phương Trì ngừng một giây, rất tự nhiên đáp: “Nhà tôi.”
Lâm Hiểu: “…”
Đáp án này của anh làm tôi phải nghi ngờ sâu sắc rằng có phải mình đang bị lừa lần nữa không?
Đội trường Phương lúc này cơ bản là vứt “mặt mũi” xuống chín tầng địa ngục, làm bộ nghiêm túc như bàn chính sự bình thường: “Mặc dù tuần diễn trong nước đã kết thúc, nhưng sư phụ Tiểu Lâm đừng quên, hợp đồng giữa hai ta còn lâu mới hết hạn, nên cậu đừng có nghĩ là về nhà làm chủ hiệu rồi vứt phăng bản hợp đồng bên A của tôi đi nhé?”
“Không đâu.” Lâm Hiểu lén hít sâu một hơi, vừa xấu hổ vừa hoang mang nói: “Với tình huống của anh, chắc chắn là không thể gián đoán việc mát xa trị liệu được, có điều… có điều anh có thể giống như lúc đầu, tới tiệm tìm tôi.”
Đội trưởng Phương mà giả làm chó già thì phải nói là làm tới nghệ: “Vậy thì không tiện lắm, vả lại… dù sao tôi cũng người của công chúng, ngộ nhỡ ngày nào đó bị người ta phát hiện là đội trưởng CALM Phương Trì thường xuyên ra vào quán mát xa trong khu phố cổ, rồi phải ngồi lên đầu đề báo mạng, rồi lại bị chụp những bức ảnh không thể cho người khác nhìn…”
“Dừng dừng dừng!” Đội trưởng Phương quá giỏi vụ tấn công vào tâm lý, sư phụ Tiểu Lâm bị nắm chặt chỗ bảy tấc chí tử như dự đoán, vội vàng nói: “Vậy cứ để ở nhà anh đi! Tôi, tôi… Tôi có thể cung cấp □□…”
“Phụt…” Câu nói cuối cùng này làm đội trưởng Phương hạ gục ngay lập tức, Phương Trì cười cười, thở dài đáp: “Được rồi, sư phụ Tiểu Lâm quá kính nghiệp, tôi đành bất đắc dĩ tạm giữ bảo bối của cậu vậy, chờ… chờ tới khi chúng ta hạ cánh sẽ bảo Tiểu Du tìm người đưa tới nhà tôi, sau đó tôi với cậu qua thăm nhà nhé?”
Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu: “Anh… Tới nhà tôi?!”
Nếu là lúc trước, dù nghe tin Phương Trì sẽ tới nhà thì Lâm Hiểu chắc chắn sẽ không phản ứng quá dữ dội như vậy, nhưng hiện tại, hai người đã giằng co không rõ ràng trông một thời gian dài, dù ngoài mặt thì gió êm biển lặng nhưng thực ra bên trong thì sóng ngầm cuồn cuộn, Phương Trì đối với cậu đã không còn là một người đàn ông đánh trống vạm vỡ, càng không còn là cơm áo cha mẹ đơn thuần nữa, mà giờ người này lại nói muốn tới nhà cậu-
Thiệt hã trời, với cái tình tình phóng túng bất kham này của đội trưởng Phương, sợ hắn đi để… cầu hôn.
Tất cả những từ “Thật à, thật đấy” bị biến đổi dấu đều dựa vào nguyên tác, bản raw tác giả dùng từ tiếng Quảng.Phương Trì đáp như chuyện hiển nhiên: “Đúng vậy, ban đầu là tôi từ nhà cậu, mang cậu khỏi tay sư phụ sư mẫu cậu, ở ngoài một thời gian dài như vậy, tôi mang cậu vẫn còn nguyên vẹn từ đầu đến chân về cho họ, để họ an tâm một chút, không đúng à?”
Lâm Hiểu ngơ ngác.
Mãi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ, anh… có lòng rồi.”
Phương Trì liếc xéo cậu, cố tình nói: “Tôi có lòng hay không có lòng sư phụ Tiểu Lâm biết được à?”
Lâm Hiểu: “…”
Hay là mình khỏi nói chuyện đi ha?
“Rồi.” Phương Trì tự cười giễu một tiếng, xách túi hành lý đã sắp xếp xong của Lâm Hiểu đặt lên trên vali của mình, cùng đẩy ra ngoài cửa, “Đi thôi, xe chờ ở dưới tầng rồi, về nhà.”
… Về nhà, nghe hai chữ này đã khiến lòng người cảm thấy ấm áp, vô thức muốn hướng về.
Buổi biểu diễn của CALM ở Thượng Hải này phải gọi là có một không hai, nên lần trở về này, hàng loạt người hâm mộ tới chen chúc ở sân bay và một lượng lớn cánh truyền thông hay tin tới góp mặt, thêm vào đó lần này cả năm thành viên của nhóm nhạc đều xuất hiện, hiện trường hỗn loạn ra sao khỏi phải nói.
Xe thương vụ dừng ở bãi đậu xe, trước khi xuống xe, Trương Viễn kéo tấm che cửa sổ lên lén lút nhìn ra ngoài, nét mặt bỗng xanh lè xanh lét như phải đối mặt với tận thế: “Tình hình này thì mấy đứa cứ nắm tay nhau mà đi đi, không thì lát nữa sẽ bị tách ra trong biển người mênh mông này đấy…”
Phương Trì nghe tiếng cũng liếc ra ngoài nhìn, trầm ngâm một lúc, đoạn nói: “Anh Viễn, có thể liên hệ với bên hậu cần sân bay mở một lối vào riêng được không, lái thẳng xe vào trong trường bay luôn, không qua cửa kiểm tra nữa.”
“Hử?” Trương Viễn hào hứng, ánh mắt từ trên mặt Phương Trì dịch chuyển tới mặt Lâm Hiểu đang ngồi cạnh hắn, vừa lôi điện thoại trong túi ra bấm số vừa trêu chọc: “Bao nhiêu năm rồi lần đầu tiên đội trưởng Phương của chúng ta dùng quyền lợi nha, sao thế, tự dưng bị sợ đám đông à?”
Phương Trì bật tiếng cười nhạo, tiện tay kéo khẩu trang lên, “Nếu anh biết nói thì nói ít hơn vài chữ đi, nghe hề lắm.”
Trương Viễn: “…”
Rốt cuộc là mấy năm nay mình đã giữ một cỗ máy tự động loại gì vậy, cho xin một cách tắt nguồn ạ!
Bên phía sân bay cũng cực kỳ đau đầu với cảnh tượng cánh truyền thông châm ngòi trợ giúp cho người hâm mộ vây kín sân bay thế này, nhưng hết lần này tới lần khác, rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí và đội ngũ tuyên truyền của họ lại chẳng chịu hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, thường xuyên dửng dưng xào độ hot bằng cách này, bất chấp để quảng bá cho cái gọi là sự xuất hiện của nghệ sĩ, hiếm lắm mới gặp một người quản lý chủ động liên hệ với bên sân bay yêu cầu một lối vào riêng nhằm giảm bớt sự có mặt của nghệ sĩ, đôi bên trao đổi đơn giản thống nhất với nhau.
Không lâu sau, một chiếc xe bán tải chạy từ phía sau sân bay ra dẫn đường cho chiếc xe thương vụ của bọn Phương Trì, đưa chiếc xe chuyên chở CALM vào sân bay, cả bọn thành công tránh được tiếng la hét reo hò của người hâm mộ và súng-ống-máy-ảnh của cánh truyền thông.
Từ lúc ngồi vào xe tới giờ Lâm Hiểu vẫn lặng im, nhưng kể từ khi Phương Trì đưa ra yêu cầu liên hệ với phía sân bay thì trái tim cậu như đang ngồi trên cáp treo, lúc lên cao lúc tụt xuống. Đợi tới khi xe dừng hẳn, trước khi xuống xe, Phương Trì, người từ nãy tới giờ không nói một lời nào với cậu bỗng quay đầu, nói nhỏ một câu “Cẩn thận”, thế là trái tim đang ở lơ lửng giữa không trung rốt cuộc cũng chịu nhúc nhích, gần như là xông thẳng ra khỏi lồng ngực.
Nên là, Trương Viễn bảo đây là lần đầu tiên Phương Trì dùng đặc quyền của nghệ sĩ, ít nhiều gì… cũng có liên quan tới cậu?
Là sợ mắt cậu không tốt, sẽ bị dòng người tách ra, hay là sợ mình chen trong biển người sẽ không theo kịp bước chân của hắn?
Nhưng giọng điệu của đội trưởng Phương vẫn bình thản gió nhẹ trời trong như thế, cũng chẳng biểu hiện ra một đồng một cắc nào lo lắng cho mình, thế là cậu cũng chỉ có thể tự đoán lung tung như vậy.
Trước khi lên máy bay trở lại
đại bản doanh, cảm giác lúc gần lúc xa của hai người chợt ngo ngoe ngóc đầu về, tim gan Lâm Hiểu lẫn cả cay cả ngọt, thực sự rất khó chịu.
đại bản doanh (khẩu ngữ) nơi tập hợp của một nhóm người cùng có một loại hoạt động.Nhưng mà cũng đâu làm được gì khác?
Cái gì mà không gian và khoảng cách đều là tự cậu yêu cầu, hiện giờ sự xót xa mơ hồ này chỉ có thể tự nếm một mình, im lặng tiêu hóa trong đáy lòng.
Năm tiếng bay, Lâm Hiểu vẫn ngồi ở khoang hạng nhất cùng các thành viên của CALM như trước, vé máy bay đã được Tiểu Du đặt từ sớm, nhưng lần này Phương Trì lại ngồi cách cậu ở tít bên kia lối đi.
Máy bay chạy trên đường băng rồi cất cánh, Lâm Hiểu tựa lên đệm lưng mềm mại của chiếc ghế sô pha con nhộng, từ từ thở ra rồi nhắm mắt lại.
Trong khi đó thì Phương Trì phải cố gắng lắm mới rời được tầm mắt khỏi người đối diện trong một giây cuối trước khi kéo miếng bịt mắt xuống để ngủ bù.
Khoảng thời gian dài đằng đẵng mà nhạt nhẽo, chờ rồi chờ cho tới khi âm thanh ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không vang lên trong loa máy bay, bấy giờ Lâm Hiểu mới vùng ra khỏi những cảm xúc rối bời hỗn loạn, cũng chính từ giây phút này, sự mừng rỡ và kích động khi về nhà như măng mọc sau mưa liên tiếp trỗi dậy từ đáy lòng.
Xa nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng về rồi!
Chuyến hành trình vi diệu này đã mang lại cho cậu quá nhiều vui mừng và hoảng hốt ngoài ý muốn, đây là những trải nghiệm mới mẻ mà trong gần hai mươi năm cuộc đời này cậu chưa từng trải qua, nhưng trong khoảnh khắc máy bay đáp xuống đất ấy, tất cả những xúc cảm mơ mộng, choáng ngợp kia đều bị thay thế một cách vội vã, cậu gần như không thể chờ đợi một tích tắc nào nữa, chỉ mong được về nhà ngay lập tức, muốn nghe thấy giọng nói của sư phụ sư mẫu ngay lập tức!
Sau khi máy bay hạ cánh thì nhóm CALM tự động giải tán, trợ lý riêng của từng người lái xe đưa nghệ sĩ không được nghỉ ngơi tử tế nhiều lắm của mình về chỗ ở, Tiểu Du lấy vali của Phương Trì và Lâm Hiểu, lại nhận lại một ít dụng cụ trị liệu vật lý được gói ghém cẩn thận từ điểm chuyển đồ chất lên ô tô, hỏi Phương Trì: “Anh Trì, giờ chúng ta về nhà à?”
Lâm Hiểu đứng bên cạnh giật giật lỗ tai.
Phương Trì mở cửa xe, một tay vòng qua sau lưng đỡ hờ bả vai Lâm Hiểu, đáp: “Trả người đã.”
Tiểu Du hiểu ý, sau khi rời khỏi bãi đỗ liền lái thẳng về phía cửa hàng mát xa nhà Lâm Hiểu.
Ngồi trên xe, khóe môi Lâm Hiểu không ngừng cong lên, nghĩ gì đó liền tranh thủ thời gian lấy điện thoại ra gọi cho sư mẫu.
Đầu tiên là nói có lẽ nửa giờ nữa mình sẽ tới nơi, lại hỏi hiện giờ trong tiệm có bao nhiêu khách, cuối cùng mới vào vấn đề chính, âm lượng dần dần nhỏ lại: “Mẹ, mẹ nói với cha con một tiếng, hôm nay làm xong cho vị khách hiện giờ thì nghỉ, ờm thì… anh… đội trưởng Phương tiễn con về nhà, nếu bị người khác nhìn thấy thì không hay lắm.”
Sư mẫu ở đầu dây bên kia đồng ý.
Cúp điện thoại, Lâm Hiểu vừa lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phương Trì ngồi ghế cạnh tài, thông qua kính chiếc hậu thoáng liếc qua cậu, khóe môi cong lên một nụ cười hững hờ.
Chạng vạng, thành phố bước vào giờ cao điểm cuối cùng, chiếc xe bị chặn lại trên vành đai cao tốc một hồi lâu, rốt cuộc tới lúc Lâm Hiểu về được nhà thì lại muộn hơn dự kiến mất một tiếng.
Xe dừng lại, Tiểu Du mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cửa cuốn ngoài cửa hàng hạ xuống đất trong ánh tà dương của trời chiều, mặt cánh cửa thép không gỉ được chiếu rọi bởi những vạt nắng ấm.
“Anh Trì, đóng cửa rồi.”
Không đợi Phương Trì trả lời thì Lâm Hiểu ngồi ở ghế sau đã không nhịn được phát biểu trước: “Chắc sư phụ sợ người khác nhìn thấy thì gây chú ý nên đóng cửa luôn, anh Tiểu Du, phiền anh lái qua đầu hẻm phía sau, chúng ta sẽ vào nhà qua sân sau.”
Tiểu Du dùng ánh mắt hỏi thăm ý Phương Trì, Phương Trì gật đầu, thế là Tiểu Du lại vào số, trực tiếp vòng qua cửa hàng, lái tới trước sân sau nhà Lâm Hiểu.
Sư phụ sư mẫu thấy Lâm Hiểu bảo hôm nay sẽ về, sau khi cúp điện thoại thì sư mẫu ra cửa sau ngồi chờ một hồi, bà vừa thấy có xe lái tới liền lập tức đỡ sư phụ từ băng ghế đá dậy, hai người già dựa vào nhau trong bóng chiều tà, trên gương mặt hai người không giấu được sự chờ mong.
Một tay Phương Trì khoác lên bệ cửa sổ, đầu ngón tay nhàm chán gõ gõ lên khung cửa, xe dừng lại, hắn xuống xe trước Tiểu Du, lôi từ trong cốp xe ra một hộp quà tinh xảo rồi vòng tới cửa xe, mở cửa, sau đó vươn tay phải tới trước mặt người ngồi bên trong.
“Đi nào.”
Lâm Hiểu sững sờ.
Trong suốt khoảng thời gian kể từ khi hai người lẩn quẩn trong một nút thắt rắc rối mập mờ, đây là lần đầu tiên Phương Trì chủ động, một lần nữa vươn tay ra với mình.
Lâm Hiểu rũ mắt, cho dù tầm nhìn của cậu vẫn mù mờ như cũ, nhưng khoảnh khắc ấy, gần như cậu chỉ dựa vào cảm giác đã có thể chính xác xác định vị trí cánh tay của Phương Trì.
Lâm Hiểu hít sâu một hơi, đưa tay ra ngoài.
Một giây sau, Phương Trì dắt cậu.
Không phải nắm chặt cổ tay cậu, mà bàn tay phủ một lớp chai mỏng kia của Phương Trì cứ thế áp lên mu bàn tay cậu, hoàn toàn che phủ bàn tay của Lâm Hiểu trong tay mình bằng một tư thế bảo hộ.
Da thịt chạm nhau, mồ hôi ướt đẫm.
Có tiếng người thầm thở than, có tiếng tim ai đang đập loạn.