*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không cảm nhận cái lạnh thấu tận xương thì làm sao ngửi được hương thơm của anh Trì.Lâm Hiểu quỳ trên thảm trải sàn, nửa thân trên lao vào lồng ngực của Phương Trì, một tay níu chặt vải áo ở vai hắn, một tay khác bịt chặt miệng hắn, chỉ sợ mình lại nghe được những câu từ rúng động trời đất nào khác.
Người trong ngực lao vào với lực quá lớn, Phương Trì ngửa ra sau theo quán tính, hai tay chống xuống sàn, bị che miệng cũng không chịu tha, một giây sau, hắn đột nhiên thổi nhẹ vào lòng bàn tay cậu.
Thoảng qua như lông vũ, ấm áp như gió xuân, Lâm Hiểu sững người, sau đó lại như phải bỏng, vội vàng rụt tay về.
Hai người ngồi đối diện nhau, trong không gian im lặng, hô hấp của Lâm Hiểu bắt đầu gấp gáp lên.
Mặt khác, Phương Trì vẫn ôm ý đồ xấu, rõ ràng cái miệng đã được phóng thích, có thể nói chuyện tiếp rồi mà hắn vẫn không mảy may hó hé.
Một lát sau, Lâm Hiểu thở một hơi nặng nề, giơ tay xoa xoa hai gò má nóng hổi, đợi mình bình tĩnh hơn mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện này… anh, anh nghiêm túc?”
Phương Trì hỏi ngược lại: “Chuyện nào? Thích cậu, muốn cưới cậu, hay là… gả cho cậu?”
Lâm Hiểu lại bị tấn công, khó khăn lắm mới xây dựng được phòng tuyến tâm lý hoàn chỉnh lại bị phá đê trong nháy mắt, cậu rất muốn gào lên, anh thực sự không cần nhắc tới lần hai đâu!
Phương Trì nhíu mày, ý cười phóng khoáng bên khóe miệng cũng thu lại một nửa, “Sao lại không nói được, sợ ai biết sao? Vẫn phải nói chứ, tôi thực lòng thích cậu, sự thật ấy có gì khó nói sao?”
Lâm Hiểu ngơ ngác, đoạn lẩm bẩm: “Ý tôi không phải vậy…”
“Thế ý cậu là gì?” Phương Trì cẩn thận dò la: “Nói thẳng với tôi một câu đi, tốt hay xấu gì tôi cũng chấp nhận.”
Trong tim Lâm Hiểu, hắn vẫn luôn là một tồn tại đặc biệt, về mặt này thì Phương Trì vẫn luôn tự tin.
Lòng Lâm Hiểu rối như tơ vò.
“Tôi không biết… Anh, anh để tôi suy nghĩ kỹ lại đã, tôi chưa từng…”
Chưa từng đối mặt trực tiếp với chuyện tình cảm kiểu này, càng chưa từng gặp phải những xúc cảm khiến mình phải quay vòng vòng như vậy.
Phương Trì đã hiểu, thầm thì nói: “Được.”
“Tôi đợi cậu suy nghĩ kỹ càng, thấu đáo rồi cho tôi một đáp án.”
Lâm Hiểu ngơ ngác ngẩng đầu, đáy mắt lấp đầy sự hoang mang.
Chưa bao giờ cậu hy vọng mình là người bình thường như lúc này, cậu muốn nhìn cho rõ người trước mặt.
Phương Trì thở dài: “Cậu yên tâm, cho tới lúc đó tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện này, sẽ không ép buộc cậu nữa. Chúng ta… cứ như mong muốn của cậu, tôi sẽ cho cậu một không gian yên tĩnh không bị quấy rầy, nên là, cậu không cần phải cảm thấy áp lực nữa. Vì vậy… đừng cố ý né tránh tôi, nên thế nào thì cứ thế đó, được không?”
Một không gian yên tĩnh trước khi trả lời. Phương Trì nhẫn nhịn, không mù quáng tiến lên nữa, hắn lùi về vị trí ban đầu, cũng hỏi cậu, như vậy được không.
Lâm Hiểu mấp máy môi, nói không nên câu.
Sợ mở miệng ra sẽ thành một sự hối hận không hiểu nổi.
Chuyện từ chối và thay đổi mối quan hệ này, sao nghe ra còn khiến cậu hụt hẫng hơn cả lúc nghe được chữ “thích” kia chứ.
Phương Trì đứng dậy từ dưới thảm, rũ mắt nhìn xuống, “Tôi bảo Tiểu Du đưa bữa tối qua, cậu ăn cơm trước… Phải rồi, ba ngày sau chúng ta sẽ tới Thượng Hải, trước khi đi cậu còn muốn đi đâu không?”
Sống mũi của Lâm Hiểu bỗng tê rần, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, khẽ thì thào: “Không.”
“Được.” Phương Trì nhấc chân bước ra ngoài, “Vậy tôi về phòng trước, cậu ăn xong nhớ đi nghỉ sớm.”
Giọng điệu hoàn toàn bình tĩnh, không cố gắng gần gũi, vừa lịch sự vừa khách sáo, lại khiến Lâm Hiểu cảm thấy không quen cảm giác này.
Ra là, cậu đã sớm quen với sự dịu dàng của Phương Trì.
Cuống họng cậu đắng chát, hình như người trước mặt đã nói xong nên quay lưng ra ngoài.
“Anh Trì!”
Tiếng mở cửa làm Lâm Hiểu bừng tỉnh, cậu chật vật gấp gáp đứng dậy, hai chân đã tê cứng, lảo đảo bước lên hai bước mới đứng vững lại được.
Phương Trì trừng mắt, ý nghĩ đầu tiên là tiến lên đỡ, nhưng ngay lập tức kiềm chế lại, chầm chậm thu lại bàn tay đang định đỡ lấy người kia, tay thõng bên người, siết chặt thành quyền.
Một tay đặt trên tay nắm cửa, Phương Trì nhàn nhạt hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Lâm Hiểu nghiêng người sang bên, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cái đùi phải vẫn đang hơi tê tê, khoảnh khắc này có chút xấu hổ, “Anh… vẫn chưa mát xa.”
Cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng cười khẽ của Phương Trì, trả lời cậu cũng là một chất giọng không mấy để tâm: “Không sao, đèn nhiệt vẫn còn để ở phòng tôi, lát nữa tôi nhờ Tiểu Du chiếu giúp là được.”
Một lời từ chối khéo, Lâm Hiểu lặng im, giây lát sau nhíu mày hỏi: “Không phải anh vừa nói… chúng ta nên thế nào thì cứ như vậy, thế anh…”
“Hiểu lầm rồi.” Phương Trì cười, “Tôi không cố tình tránh xa cậu, chỉ là hôm nay phải nói nhiều quá, đầu tiên là Trương Viễn, sau đó là cậu, giờ tôi thực sự rất mệt, không có sức cũng không có tâm trạng để làm vật lý trị liệu nữa, ngày mai rồi tính, lát về tôi uống một cốc trà làm ấm họng, tắm rửa rồi đi ngủ.”
Phương Trì nói tới thẳng thắn và thoải mái, tựa như cái người mấy phút trước còn trêu chọc người ta không phải hắn.
Lâm Hiểu còn nói gì được đây?
Chỉ có thể lặng im gật đầu.
Phương Trì mở cửa ra ngoài, tiếng đóng cửa rất khẽ.
Lâm Hiểu đứng trong căn phòng yên tĩnh vắng lặng, cứ bất động hồi lâu, cuối cùng siết chặt chiếc bút chì vẫn cầm nãy giờ trong tay, rắc một tiếng giòn tan, cây bút chì gãy làm đôi.
Ngoài kia, Phương Trì dựa lưng vào cửa, ánh đèn hành lang kéo dài hình bóng lặng thinh của hắn.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng rắc mơ hồ từ sau cánh cửa truyền lại.
Bả vai đang dựa lên cửa của Phương Trì khẽ run lên.
Cuối cùng chỉ tàn nhẫn nhắm nghiền mắt lại.
Một cánh cửa, hai con người.
Đều mang những nỗi niềm riêng, đứng dưới hai mái hiên lặng thinh không nói.
Không gian tĩnh lặng, lại chẳng ai nghe được tiếng lòng của đối phương.
…
Ba ngày ở Ninh Hải trôi qua bình lặng như nước.
Phương Trì nói là làm, đã bảo không làm phiền thì kể từ đó cũng duy trì mối quan hệ của họ ở một trạng thái đúng mực, không quá gần gũi cũng không quá lạnh lùng, nếu nhất quyết phải mô tả thì có lẽ là-
Hắn tốt với Lâm Hiểu, rốt cuộc cũng trở thành kiểu tốt như những người bạn khác.
Gió yên sóng lặng thế này, Lâm Hiểu vốn tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp, nhưng dưới lớp sóng bình tĩnh đó, những xoáy nước ngầm đang lặng yên cuộn trào.
Cậu đột nhiên thấy không quen.
Nhưng mà ngày đó đã moi hết tim gan ra nói, chính cậu yêu cầu một không gian yên tĩnh, dù có không quen cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ngày cuối cùng trong ba ngày, Lâm Hiểu như thường lệ làm vật lý trị liệu cho Phương Trì, hiệu quả trị liệu phần vai cổ đã rõ rệt hơn, nhưng trước đó luôn xem nhẹ chấn thương trên cổ tay Phương Trì, hiện giờ lại xuất hiện tình huống nghiêm trọng.
Trời về chiều, nắng nhạt dìu dịu, nắng và gió biển ghé vào căn phòng, phủ lên người cảm giác lười biếng, chỉ muốn mặc kệ mọi thứ mà say giấc nồng.
Lâm Hiểu ngồi xếp bằng bên cạnh Phương Trì, kéo cổ tay hắn, hai ngón tay đồng thời nắn bóp phần khớp cổ tay của Phương Trì, dựa theo cảm xúc của lòng bàn tay, vừa xoa vừa nhỏ giọng hỏi: “Là những vị trí này à?”
Phương Trì khẽ nhíu mày, đáp, “Có lẽ vậy, những chỗ đó đau rõ hơn, thực ra quanh khớp cổ tay chỗ nào cũng khó chịu.”
Lâm Hiểu đã xác định được, lo lắng nói: “Cổ tay phải hoạt động nhiều quá nên chấn thương, bao hoạt dịch khớp cổ tay bị viêm rồi.”
Phương Trì không để tâm lắm ừ một tiếng, ánh mắt lại chăm chú dừng lại trên mặt đối phương, “Chữa thế nào để nhanh khỏi?”
Lâm Hiểu thở dài, nói sự thật: “Đối với tình huống này, nếu muốn bớt đau nhanh thì phải tới bệnh viện chữa trị, họ sẽ chọc hút dịch khớp, nhưng mà chỉ trị được ngọn không được gốc, nếu muốn chữa trị hoàn toàn thì phải nghỉ ngơi và chăm sóc mỗi ngày, không được dùng sức, không được bê nặng, giảm bớt hoạt động của cổ tay.”
“Cơ bản là không khả thi.” Phương Trì lắc đầu, “Há chẳng phải bảo tôi từ bỏ dàn trống của mình sao?”
Đầu mày đuôi mắt Lâm Hiểu thoáng lên chút lo âu, nhưng cũng chỉ là thoáng mà thôi. Cậu biết Phương Trì có một tình yêu nồng nhiệt với trống, đó cũng là lý do hắn tìm tới mình hồi trước rồi dẫn đến đủ loại khúc mắc sau đó.
Lâm Hiểu cũng từng ngẫm nghĩ, đối với Phương Trì, nếu cưỡng ép hắn không được tiếp tục đánh trống nữa thì cảm giác đau đớn, dày vò cũng không thua kém gì “lao yến phân phi”, “bổng đả uyên ương” thời cổ đại. Nên là không thể nhắc tới vụ này được, không thì đội trưởng Phương sẽ bùng nổ.
*lao yến phân phi: Chim bách thanh và chim én phân tán bay đi; ý chỉ sự biệt ly*bổng đả uyên ương: chia rẽ uyên ương, chia rẽ những người yêu nhau“Thế tiếp tục trị liệu vật lý vậy, nhưng bình thường anh vẫn phải để ý vào, đừng để cổ tay hoạt động quá tải.”
“Chẹp… Khó.” Phương Trì luôn nghĩ gì nói nấy, nhỏ giọng lo âu, “Ai bảo tôi độc thân chứ…”
Câu cuối nói nhỏ quá, không biết Lâm Hiểu là không nghe rõ hay không hiểu ý mà hoang mang hỏi lại: “Hả? Anh nói gì cơ?”
Phương Trì giật mình, nghĩ tới gì đó, thầm mắng bản thân cứ đối diện với Lâm Hiểu một hồi là lại lộ bộ mặt bất thường, phóng đãng này ra, đoạn bật cười: “Không có gì.”
Thế là Lâm Hiểu cũng im thin thít luôn.
Rõ ràng ba ngày trước bọn họ không thế này.
Bầu không khí bỗng len lỏi một chút xấu hổ kỳ lạ, Phương Trì không thích cảm giác bình yên giả tạo này, chủ động phá vỡ bầu không khí: “Cậu bảo tiếp tục trị liệu vật lý là trị thế nào?”
Quả nhiên Lâm Hiểu xuôi theo lời hắn nói tiếp: “Bình thường có thể chườm nóng và xoa bóp bằng dầu thuốc để tuần hoàn máu, còn có thể…”
“Có thể gì?”
Lâm Hiểu hơi do dự, bất ngờ hỏi: “Anh có tin tôi không?”
Câu hỏi này nghe hơi vô lương tâm… Phương Trì gần như phì cười ra tiếng, cố nhịn lắm mới không cười hẳn ra, dường như còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây mới nén được độ cong bên khóe môi, bình tĩnh đáp: “Có, thì sao?”
Được rồi.
Tim gan Lâm Hiểu khẽ run lên, như thể bị một người đấm từ phía xa, rõ ràng không mạnh nhưng vẫn làm cậu khó thở, đường cong khớp hàm của cậu căng ra, như thể dây thần kinh có thể đứt phựt bất cứ lúc nào, cố đè nén nỗi xót xa bỗng xuất hiện trong lòng, nói tiếp: “Thật ra có thể châm cứu nữa, nhưng trước giờ tôi vẫn chưa làm thử cho anh, sợ anh có gánh nặng tâm lý.”
Dường như khi đối mặt với Lâm Hiểu thì đội trưởng Phương chẳng còn giới hạn cuối nữa. Gánh nặng cái gì cơ? Nhưng nghe cậu nói vậy, hắn cũng có chút ngạc nhiên: “Cậu cũng biết làm cái này à?”
Người mù… cũng châm cứu được á?
Lâm Hiểu gật đầu, giải thích sự nghi ngờ của Phương Trì: “Châm cứu sử dụng châm, cũng phải tìm huyệt như lúc tôi mát xa hoặc xông ngải lúc thường, sau khi xác định huyệt vị bằng tay thì sẽ cảm nhận xem sẽ châm kim với độ sâu bao nhiêu, lực châm thế nào. Tôi… hồi trước lúc còn đi học, giáo viên có nói tôi đã được học tập một cách bài bản, có điều… khách hàng trong tiệm không hiểu, phần lớn mọi người đều nghĩ châm cứu cần hai con mắt, cho nên mấy năm nay, tôi không có nhiều cơ hội để châm cứu, gần như… không có.”
Phương Trì khẽ nhíu mày, tìm được trọng tâm trong lời nói của cậu, “Không nhiều, gần như không có, là sao cơ? Cậu đã làm cho ai chưa?”
Lâm Hiểu do dự, nhỏ giọng đáp: “Sư phụ sư mẫu, nhưng nhiều nhất là… cho chính tôi.” Rồi cậu đột ngột ngẩng đầu, tông giọng cao lên rõ ràng, mặt mày cũng lộ ra vẻ vội vã, không hẳn là muốn chứng minh bản thân, mà càng giống cố gắng thuyết phục người ta tin mình, “Thật đó, tôi đã tự luyện tập rất nhiều, tìm huyệt và châm kim đều ổn hết, châm nông sâu mạnh yếu thế nào cũng không có sai sót, nên là tôi làm được thật đấy! Anh… anh đừng…”
Tự dùng bản thân để luyện châm… Đã phải chịu bao nhiêu cái châm chứ, có đau lắm không, có khó khăn lắm không?
Phương Trì nhìn người trước mặt đang vội vàng thanh minh, đáy mắt tràn đầy xót xa.
“Đâu phải tôi không tin cậu.” Phương Trì nhẹ giọng ngắt lời cậu, trong giọng nói là sự trấn an Lâm Hiểu đã lâu không nghe, “Vậy cứ thử chút đi, vẫn tốt hơn là chịu đau tiếp.”
Lâm Hiểu trừng mắt, không biết là lời thật hay đùa, “Thật á?”
Phương Trì bật cười, “Thật, tôi không sợ kim cũng không sợ đau, cậu cứ châm thoải mái.”
Cuối cùng sư phụ Tiểu Lâm cũng chịu nở một nụ cười thật lòng trong suốt mấy ngày qua.
Phương Trì thầm thở dài.
Cuộc sống không dễ dàng ha đội trưởng Phương… Đã phải tốn hết tế bào não để theo đuổi sư phụ Tiểu Lâm, giờ còn phải cam tâm tình nguyện trở thành bộ đồ nghề hình người hàng dỏm cho cho cậu ấy luyện tay.
A… như cái kim lạnh đâm vào con tim rực cháy. Mặt hắn lạnh te, tiến về phía trước.
Lâm Hiểu cầm một cái khăn mặt tới, thấm bằng nước ấm rồi cẩn thận lau cổ tay Phương Trì, vội vàng nói: “Đợi tôi một lúc, tôi đi lấy châm!”
Phương Trì: …
Nếu đâm tôi khiến cậu vui, thế-
Mong người nhẹ tay.
Bộ dụng cụ châm cứu của Lâm Hiểu đã được chuẩn bị sẵn, lúc tới Ninh Hải, cậu đã nhờ Tiểu Du mua cho mình một hộp kim mới tinh, còn chưa kịp gỡ niêm phong.
Nhưng cho dù là châm mới nhưng Lâm Hiểu vẫn lấy cồn y tế ra khử độc mấy cây châm inox một lần, Phương Trì thấy cậu một tay giữ đầu dưới châm, một tay cầm kẹp kẹp bông đã chấm cồn, thấy khoảng cách giữa hai thứ ngày càng gần, hắn nheo mắt, vứt cái khăn mặt đặt trên cổ tay mình sang một bên, đề nghị: “Để tôi làm cho, cẩn thận đâm vào tay.”
“Không cần.” Có đôi lúc Lâm Hiểu sẽ vô thức thể hiện ra một chút bướng bỉnh đơn thuần, thấy cây kim đã chạm được vào trong miếng bông, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt đáp: “Tôi làm được.”
Phương Trì lặng im nở nụ cười cưng chiều.
“Ừ, sư phụ nhỏ không gì không làm được.”
Mà một giây sau thì không cười nổi nữa.
Sư phụ Tiểu Lâm cái gì cũng học được, cái gì cũng làm được-
Chỉ trừ việc thích hắn.
Phương Trì: Tức cái lồng ngực.
Công tác chuẩn bị đã xong xuôi, Lâm Hiểu bắt đầu xác định huyệt vị và tiến hành châm cứu.
Đầu ngón tay trắng ngần mò mẫm quanh cổ tay Phương Trì, móng tay gọn gàng trơn bóng, cũng có gân xanh nhưng đôi tay vẫn hồng hào khỏe mạnh, được ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ chiếu tới trông như một khối bạch ngọc.
Phương Trì nhìn trân trân, cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
Lâm Hiểu xác định huyệt vị nào đều sẽ nhỏ giọng báo tên những huyệt đó. Nào là huyệt Dương Cốc, nào là huyệt Dương Khê, kia là huyệt Đại Lăng, còn cả cái gì mà huyệt Nội Quan… Phương Trì kiểu nước đổ đầu vịt, hoàn toàn là gió thoảng qua tai, những gì đọng lại trong đầu là giọng nói trong trẻo dịu dàng kia.
Một tay Lâm Hiểu cầm kim, đuôi kim được kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ, đầu ngón giữa dán vào huyệt vị đã xác định vị trí, bụng ngón tay đỡ thân kim, từ từ dùng lực châm xuống, ngón giữa cũng cong theo, cây kim châm xuyên qua da thịt, ngón tay trở thành thiết bị cảm ứng, cảm nhận sự thay đổi từng giây sau khi chiếc kim đâm vào huyệt, cuối cùng thả cây kim ra.
Lần lượt từng cây châm một, Lâm Hiểu hơi nghiêng người, trên mặt vẫn là sự nghiêm túc cẩn thận như mọi khi.
Đã rất lâu rồi không được tiếp xúc thân mật ở một khoảng cách gần như vậy, cho dù chỉ trên danh nghĩa châm cứu. Phương Trì cũng chẳng để tâm tới cái cổ tay bị đâm thành con nhím, ánh mắt không hề kiêng dè dừng lại trên gương mặt cậu, tùy hứng tới không mảy may e sợ gì.
Cây kim cuối cùng được châm vào giữa cổ tay, Lâm Hiểu thở phào một hơi, ngồi thẳng dậy, vui vẻ reo lên: “Xong rồi!”
Phương Trì rũ mi, bấy giờ mới thôi không nhìn trộm nữa.
“Phải châm bao lâu?”
Lâm Hiểu: “Phải xem châm sẽ cắm sâu bao nhiêu và tốc độ rút nữa, bình thường phải mất mười mấy phút.”
chémPhương Trì không tiếp lời.
Châm kim xong thì hai người lại lặng thinh. Cảm giác hồi hộp đã qua đi, giờ Lâm Hiểu mới nhận ra mình đang xấu hổ.
Nhưng người ngượng ngùng khó xử chỉ có mình mình, cho dù Phương Trì im lặng nhưng Lâm Hiểu vẫn có thể ngửi được cảm giác thoải mái, vô tư từ trong máu của Phương Trì trong không gian này.
Cậu nhón chân, lặng im bước sang bên cạnh, sờ tới tay vịn ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Lúc thì vò vò vạt áo, lúc thì chọc chọc cái khe trên bàn, dần dà, bầu không khí này dần biến thành sự dày vò khiến lòng người hoảng loạn, Lâm Hiểu bỗng thấy tủi thân không lý do, nghĩ lại mới thấy mình chỉ được cái già mồm, nghĩ thêm lại trách Phương Trì quá chính nhân quân tử, nói được thì làm được, chẳng thèm chừa đường lui cho mình.
Nhưng mà, mình muốn không gian trống này để làm gì chứ?
Lời từ miệng mà ra, người ta cũng bị mình từ chối, chẳng lẽ lại muốn một thằng nhóc mù dở như cậu liếm mặt người ta rồi nói “Đừng lơ tôi” sao?
Sặc mùi trà xanh, chính cậu còn thấy coi thường.
Cuộc sống của Lâm Hiểu vốn đã đơn giản, không sóng gió như vậy, đây là lần đầu tiên cậu phải đối diện với chuyện tình yêu tình báo, lại gặp trúng một Phương Trì rank cao thủ bật tốc gấp đôi, đối phương từ từ quây mình thành một cái kén, giờ phút này án binh bất động, lạnh lùng nhìn cậu mua dây buộc mình, hoàn toàn không thể trốn thoát.
Phương Trì liếc cậu, khóe miệng cong cong, vẫn im lặng.
Hắn như một ngọn lửa xanh bất diệt cháy hừng hực trong bóng tối, thiêu cho dòng nước trong của Lâm Hiểu phải bốc hơi, Lâm Hiểu đi theo ánh lửa, để hắn đùa giỡn trao hơi ấm, thậm chí còn vô thức sà vào lòng hắn. Hiện giờ ngọn lửa này lại tắt đi, không hình không bóng, lại trực tiếp khiến con tim đối phương giá lạnh.
Đội trưởng Phương đã thu mình lại, mặc cho sư phụ Tiểu Lâm chật vật bước đi trong gông cùm.
Chỉ là hắn không nỡ, cuối cùng vẫn bất động.
Lửa dập nước lạnh? Vậy lấy cái lạnh đó đi.
Không cảm nhận cái lạnh thấu tận xương thì làm sao ngửi được hương thơm của anh Trì.
Từ ngày hai người quen nhau tới nay, chưa bao giờ Lâm Hiểu cảm thấy thời khắc ở bên nhau lại trôi qua chậm như thế, rõ ràng chỉ có mười mấy phút lại tựa như một năm ánh sáng.
Mãi cho tới khi nghe thấy Phương Trì nghi ngờ hỏi “Hình như châm đủ rồi đấy?”, cậu mới hoàn hồn, nhảy dựng từ ghế sô pha bước tới cạnh hắn.
Kim châm đâm sâu vào trong huyệt vị của Phương Trì, tốc độ rút ra cũng chậm, đây là biểu hiện rõ ràng của tình huống nghiêm trọng.
Lâm Hiểu nín thở tập chung, rút từng cây kim đang đâm vào cổ tay hắn, xong xuôi nâng cổ tay của hắn bằng một tay, run rẩy bạo gan hỏi: “Đau không?”
Cẩn thận từng li từng tí như vậy, như thể đang băng qua đầm nước dưới sét.
Cũng không biết người muốn ngừng cục diện Sở Hán phân tranh này là ai.
Tay đã trống không, Phương Trì thản nhiên rụt cổ tay quý giá của mình về, đáp: “Không hẳn.”
Lâm Hiểu cứng đờ người.
Bình thường hồi trước, sau khi trị liệu vật lý xong, kiểu gì thì kiểu Phương Trì cũng nghĩ mọi cách để lừa sư phụ Tiểu Lâm ngồi với mình một chút, hoặc là dẫn cậu ra ngoài đi dạo, hoặc là trò chuyện về một số câu chuyện kỳ lạ mà cậu có hứng thú, hoặc là hai người chỉ ngồi lỳ trong phòng thôi, mỗi người làm một việc không ai làm phiền ai. Khi đó sư phụ Tiểu Lâm vẫn còn vô tư, hoàn toàn không ngộ ra đội trưởng Phương cố tình tạo ra cơ hội bằng hai bàn tay trắng, mà trong mắt-
Phương Trì vừa xoa xoa cổ tay tê rần vừa được rút châm, vừa đứng lên nói: “Làm phiền rồi, tôi về phòng đây, có việc thì gọi tôi.”
Lâm Hiểu cũng đứng dậy, cảm xúc tủi thân uất ức như muốn xông ra khỏi lồng ngực, lại chỉ nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Có so sánh mới thấy khác biệt.
Phương Trì, một minh tinh đang hot vốn bận đến nỗi chỉ mong một ngày có bốn mươi tám giờ, tại sao lại có nhiều thời gian rảnh tới thế, hắn đã đầy lùi lịch trình công việc dày đặc ra sau, sẵn sàng ở lại trong căn phòng nhỏ này của khách sạn sau khi công diễn kết thúc, còn dẫn thằng nhắc mù này đi khắp nơi?
Tất cả là vì cậu, muốn dành hết tất cả ấm áp cho cậu.
Có phúc mà không biết hưởng, phúc đi thì lại khóc lóc cầu xin.
… Tại cậu tự làm tự chịu.
Phương Trì quay lưng bước khỏi phòng, ép cho đôi chân mình đi nhanh hơn, nhỡ nửa đường mà dừng lại thì mất mặt lắm, vừa bước tới hành lang thì gặp được Trương Viễn.
Trương Viễn dừng chân, thấy Phương Trì lạnh mặt nhíu mày day day cổ tay, vô thức hỏi: “Sao vậy, đau cổ tay à?”
“Không sao.” Tâm trạng Phương Trì không tốt, không muốn nói nhiều: “Tìm em?”
“Ờ…” Trương Viễn len lén liếc mắt ra cánh cửa đang mở rộng phía sau lưng Phương Trì, bắt gặp Lâm Hiểu đang ngồi trên giường đối diện với cánh cửa, mắt nhìn chằm chằm sang bên này.
Dù biết hai mắt của sư phụ Tiểu Lâm không nhìn được nhưng anh vẫn bị ánh nhìn chăm chú tới chết người dọa cho lạnh sống lưng, Trương Viễn húng hắng cổ họng khô rát, nhỏ giọng đáp: “Lát nữa anh sẽ tới sân bay, tới Thượng Hải trước, đoàn nhân viên của công ty sẽ di chuyển tới trong đêm nay, cậu… khụ, Tiểu Du đã đặt vé cho chuyến bay ngày mai cho hai người chưa?”
“Rồi, đằng nào cũng chưa có việc, bên này đẹp trời, ở thêm hai ngày.”
“Được, hai ngày này những người khác cũng lục tục tới Thượng Hải. Vậy lần này mình cứ tách nhau ra, giảm bớt phạm vi tụ tập của đám đông, cũng bớt bị đám truyền thông soi mói.”
Khuôn mặt điển trai của Phương Trì vẫn lạnh như tiền, liên tục tỏa ra áp suất thấp.
“Ờ thì…” Trương Viễn lấm lét nhích lại gần, không tự chủ nhìn sang căn phòng đối diện có Lâm Hiểu như lão hòa thượng đang ngồi thiền tĩnh tâm, hỏi nhỏ: “Chuyện hôm đấy, hai đứa… à thì, không đàm phán thành công à?”
Lén lút bàn bạc sau lưng với Phương Trì về đối tượng theo đuổi, ai mà người lại bị đối tượng nghe cho không sót một chữ nào, chuyện đã đành, đừng nói là quản lý Trương, dù có rơi vào đầu ai thì cũng phải chột dạ mất nửa năm.
Trương Viễn tự cảm thấy tiếng của mình không thể lọt được tới tai Lâm Hiểu, nhưng Phương Trì lại rõ như in đôi tai thính như nghe được tiếng kim rơi của Lâm Hiểu, hắn biết Lâm Hiểu nghe thấy, cũng biết cậu đang ngồi ở đâu, vốn là cũng muốn nhân cơ hội này để nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Thôi, nói chuyện chính, đúng là để cậu ấy phải đợi.
Phương Trì liếc mắt, ánh mắt lia qua thân ảnh của Lâm Hiểu đằng sau mình, thấy eo lưng người kia lúc này dựng thẳng tắp, tư thế chờ đợi đáp án cũng quá lộ liễu.
Thế là khóe miệng Phương Trì hơi nhếch lên, hỏi lại lần nữa: “Anh vừa nói gì cơ? Nói to lên.”
Trương Viễn nào biết hắn ủ mưu, lườm hắn một cái, quả nhiên nói lớn hơn, tuy không tới mức oang oang nhưng Lâm Hiểu ngồi cách đó không xa vẫn nghe được rõ ràng: “Anh hỏi, ngày đó hai đứa đàm phán không thành à?”
Phương Trì cười nhạo một tiếng, thầm nhủ cậu phải nghe kỹ đấy.
Hai gò má sắc cạnh bỗng phồng lên như hai cái bao, Trương Viễn sốc, đang định bảo “Ưtf, chú mày định giả vờ cute đấy à?” thì ngay sau đó, đội trưởng Phương làm ngay một pha rung động đất trời, âm thanh vang dội-
“A bu!”
Nát như tương.
Trương Viễn: …
Lâm Hiểu: …
Xin cậu đấy đội trưởng Phương, cậu làm gì giống người được không!