*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Em thích cậu ấy, muốn cậu ấy, cần cậu ấy, chỉ đơn giản thế thôi. Trương Viễn siết chặt tờ giấy đang đặt trên môi, cả người như vừa bị sét đánh, bị độc một chữ “Ừ” này xiên cho ngu luôn.
Phương Trì vui vẻ, tiện thể cà khịa: “Mặt anh bị sao vậy? Cảm động quá nước mắt chảy ra từ mỏ à?”
Trương Viễn thầm mắng “Muốn giết người à!”, ngón tay run run chỏ về phía Phương Trì, tức muốn nổ phổi: “Mày… anh không nhìn thấu mày mà!”
Phương Trì dương dương tự đắc: “Vô nghĩa thôi, không có ai hiểu em hơn em đâu.”
“Thế cậu nói cho anh nghe đi!” Trương Viễn bước nhanh tới, lại ngồi phịch xuống sô pha, gằn giọng: “Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy chứ!”
Phương Trì liếc anh, vặn nắp chai nước, uống một ngụm cho thấm giọng, lơ đãng nói: “Chuyện này… còn cần phải nghĩ sao? Em thích, em muốn, em tình nguyện, đơn giản thế thôi.”
“Cậu muốn…” Trương Viễn nghẹn họng đến điên đầu, tim gan cháy hừng hực: “Mấy chuyện kiểu này, nghĩ kỹ đi, cậu muốn thật đó… Nhưng không được, quá nguy hiểm!”
Phương Trì không hề bị thuyết phục, “Nghĩ cái gì, để làm gì? Em thích một người, đã không được theo đuổi thì chớ, chỉ có thể để người ta trong lòng- chẹp, em là loại người sẽ để bản thân chịu thiệt thòi à?”
Trương Viễn thở dài thườn thượt, tiếp tục dụ dỗ: “Không bảo cậu tự ăn thiệt, là…”
“Là cái gì? Em không thiệt thì cậu ấy phải chịu thiệt à?” Phương Trì dở khóc dở cười, “Khó quá rồi, em không làm trai đểu được đâu.”
“Đừng điêu nữa!” Trương Viễn nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Thôi anh nói thẳng, cậu muốn thích ai cũng được, nam hay nữ anh không quan tâm, anh kệ cậu, nhưng mà… Lâm Hiểu, không được.”
Phương Trì bật cười: “Anh từ từ đã, em thích ai, không cần biết là nam hay nữ thì ai ngăn cũng vô dụng, người quản lý cũng thế, ba mẹ em cũng vậy, không một ai có thể can thiệp vào chuyện này thay em, được hay không được phải để chính em quyết.”
Hô hấp của Trương Viễn thoáng ngừng lại, sự sốt ruột lên tới cực điểm.
Dầu gì anh cũng hiểu tính tình của Phương Trì.
Ngoài mặt thì giả vờ trăng hoa lấc cấc tự làm hỏng danh tiếng của mình, nhưng thực tế, sâu trong nội tâm là một bức tường vững chắc hơn bất cứ ai, kim châm không lọt nước chảy không vô, chuyện hắn đã quyết thì chưa từng do dự bất cẩn, cũng sẽ không bao giờ thiếu quyết đoán hoặc gió chiều nào theo chiều nấy.
Phương Trì dựa vào ghế salon, đánh giá khuôn mặt trắng bệch của Trương Viễn, ánh mắt dần sắc lạnh: “Lại nói, tại sao là Lâm Hiểu thì không được?”
Trương Viễn buồn phiền vò tóc, im lặng vài giây, nhỏ giọng đáp: “Tại sao không được… Chẳng lẽ cậu không biết thật sao? Cậu ấy… cậu ấy là người mù…”
“Ồ.” Phương Trì cười nhạt, “Sao, kỳ thị người khuyết tật à?”
“Cậu biết anh không có ý đó mà, đừng đặt điều cho anh.” Trương Viễn nói tiếp, “Nhưng vấn đề nằm ở tình trạng của cậu ấy mà? Cậu ấy… cậu ấy không nhìn được…”
Phương Trì xoay xoay chai nước lọc trong lòng bàn tay, nhàn nhạt hỏi: “Nhưng em nhìn được?”
“Cậu đừng giả bộ hững hờ như không nữa!” Trương Viễn nổi giận trong chớp mắt, “Căn bản là hai người không hợp nhau.”
Phương Trì vẫn giữ vững trạng thái hờ hững như trước, lười biếng đáp: “Đừng nói hợp hay không hợp, em nói mới tính.” Nói xong lại nghĩ gì đó rồi tự làm mình bật cười, ngẩng đầu nói: “Mà không… Em yêu đương mắc mớ gì anh kích động thế, làm như em đào góc tường anh không bằng, chẹp- hay anh thực sự có ý định nào đó không muốn ai biết à?”
Trương Viễn sững sờ, sửng cồ dậm dậm đất: “Đậu má! Ông đây kết hôn hai năm rồi! Ông đây thẳng hoàn toàn trời biết đất biết, mày mở to “đôi mắt sáng” của mày ra nhìn anh cho rõ vào!”
Phương Trì cười đến rung cả người, đúng là không phải người mà.
Cười nửa ngày mới đã cái nư, hắn day day trán, rốt cuộc mới nghiêm túc hơn chút: “Okay, em biết anh lo cái gì, nhưng đối với em thì chuyện này không đáng ngại, nên là anh bớt lo đi, sợ bản thân chưa đủ già sao?”
Trương Viễn nốc nốt nửa chai nước còn lại, bất lực phẩy phẩy tay, mệt cả tâm hồn lẫn thể xác, “Cho dù có phải bạc đầu ngay trong đêm thì anh cũng phải nói rõ chuyện này với cậu… Không nói những chuyện khác, anh hỏi cậu, cậu ấy không nhìn được, sinh hoạt hàng ngày cũng bất tiện nhiều chỗ, hai đứa mà thành đôi… làm sao mà hòa hợp được?”
Phương Trì thu lại giọng điệu trêu chọc, trầm giọng nói: “So với chuyện có thích hay không thì chuyện không nhìn được này quan trọng lắm sao?”
“Quan trọng, dù sao cậu là người trong giới, mọi hành vi cử chỉ của cậu đều trở thành tâm điểm cho công chúng chú ý, không tiện là không tiện, đừng cãi nữa.”
“Em không cãi.” Phương Trì đáp: “Không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện, không tiện thì cẩn thận hơn, đối với em mà nói, đó không phải là vấn đề.”
Trương Viễn: “Là sao?”
Phương Trì bình tĩnh mở miệng, lời nói ra hoàn toàn không có ý bông đùa…
“Người của em, cơm ăn áo mặc em giúp, việc nhà em xử, từ chuyện lớn như ăn, mặc, ở, đi lại, tới chuyện nhỏ như cắt móng tay, có em ở đây, nghiễm nhiên sẽ không để cậu ấy phải chịu thiệt thòi.”
Trương Viễn nghẹn một bụng khí, mặt đỏ ửng lên.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng ngoài mặt Phương Trì vờ như hững hờ lại âm thầm tính toán cẩn thận như thế.
“Cậu…” Nửa ngày sau Trương Viễn mới thở ra một hơi, nghiến răng hỏi: “Ngày nào cậu cũng tất bật quay ngược quay xuôi như chong chóng, làm gì có thời gian với sức lực để chăm sóc cậu ấy chứ!”
“Có.” Mặt mày Phương Trì vẫn bình tĩnh, ung dung đáp: “Dù có đi đâu về đâu cũng không rời nửa bước, tại sao em phải bỏ chứ?”
“Điên rồi điên rồi điên rồi…” Trương Viễn đã hoàn toàn chết trong lòng: “Sao trước giờ anh không biết cậu khi yêu đương sẽ thành cái thể loại này chứ! Đi đâu cũng không rời á? Nhỡ đâu bị chụp ảnh thì làm sao! Dư luận của cái giới này là chuyện mà cậu có thể kiểm soát à! Nếu cậu có bạn gái, cho dù có bị phát hiện ra thì cùng lắm là mất fan thôi, anh cắn răng chịu được, thế nhưng cậu-”
“Đéo mẹ nó em thích đàn ông.” Ánh mắt Phương Trì sắc như dao nhưng giọng điệu lại vô cùng thong dong, “Hết cách rồi, nên anh Viễn à, anh vẫn nên tôi luyện lòng dạ sắt thép đi.”
“Mà cho dù bị chụp thì sao, bị nghi ngờ thì sao, bị kẻ khác vạch trần thì sao?” Phương Trì đặt liên tiếp ba câu hỏi, sau đó bình tĩnh tự hỏi tự đáp: “Trong cái giới này thiếu gì đồng tính? Ai cũng bo bo sống cho chính mình, không phải sao? Không cần công khai, lại càng không cần che che đậy đậy. Vả lại hiện giờ trên mấy trang tin tức giải trí đều lẫn lộn đủ loại tin tức “tiết lộ mối tình đồng tính” mà? Còn chưa tính tới mấy thể loại cố tình bán hủ để hút fan cơ…”
Phương Trì đặt chai nước vẫn cầm trong tay nãy giờ xuống bàn, đưa ra kết luận: “Làm cái nghề này, đâu đâu cũng là thị phi mua danh bán tiếng, thật giả lẫn lộn, nói thẳng ra thì có mấy ai thật lòng chứ? Chỉ cần còn lăn lộn trong cái giới này, nổi tiếng hay tai tiếng, có chạy trời cũng không thoát được. Cho nên chút vấn đề của em cũng chẳng to tát lắm.”
Trương Viễn im lặng hồi lâu, chống chọi qua mấy giây nghẹt thở, đoạn nhíu mày, buông tiếng thở dài: “Không ngờ cậu lại nghĩ thoáng được như thế.”
“Điều kiện tiên quyết để nhìn xa là nghĩ thoáng.” Phương Trì bật tiếng cười nhạo, “Nghe nói giới giải trí hoa nở chóng tàn, mà nói cũng đúng lắm, nên nếu vì cái thứ gọi là lưu lượng và độ nổi chẳng biết ngày nào sẽ mất mà bỏ lỡ một…”
Hắn khựng lại, dường như nghĩ tới gì đó mà nở nụ cười, đằng sau nụ cười ấy cũng là một sự ấm áp, dịu dàng khó lý giải, “… bỏ lỡ một người… Em chưa bao giờ yêu thích bất cứ ai, thế chẳng phải là chịu thiệt sao?”
Trương Viễn nhịn lại nhịn, nhưng sự nghi ngờ cứ sinh sôi trong lòng, cuối cùng cũng chịu hết nổi, nhướn mày nhìn Phương Trì, “Mà không… Cậu nói coi, rốt cuộc cậu thích… thích điểm nào của cậu ấy?”
Phương Trì cong cong khóe môi, chầm chậm nhả chữ: “Có lẽ anh nên hỏi thử có điểm nào của cậu ấy mà em không thích không.”
Trương Viễn: “Có điểm nào không?”
Phương Trì: “Không có.”
Trương Viễn: “…”
Mả cha mày!
Phương Trì sướng rơn người, hài lòng nói: “Sao nào, trả lời thật lòng mà? Sư phụ Tiểu Lâm… xinh đẹp này, tốt bụng này, tình tình tốt, tay nghề cao siêu, người cũng dễ tính, anh hỏi em không thích điểm nào của cậu ấy mà, nói chung là…”
Nụ cười trên môi Phương Trì ngày càng khoa trương, trông không giống đang cẩn thận đếm lại ưu điểm của sư phụ Tiểu Lâm mà giống như đang len lén cho người ngoài được chiêm ngưỡng bảo vật quý giá mình nâng niu trong lòng vậy, “Chắc tại cậu ấy quá hợp gu em nên em mới không nhịn được, lúc nào cũng muốn bắt nạt cậu ấy.”
Trương Viễn: “…”
Thực sự không thể nói nổi nữa, hai mắt Trương Viễn tối sầm: “Coi như anh van xin cậu, thỉnh thoảng mới lộ mặt thật được không?” Rồi lại thấy mình lắm lời cũng như không, chỉ có thể bất lực thở dài, “Nhưng anh thực sự không ngờ, cậu… người như cậu khi thực sự động lòng lại thành thế này?”
Phương Trì khá hứng thú: “Ý anh là sao?”
Trương Viễn thốt hết lời trong lòng ra: “Trong ngượng ngùng có phô trương, trong trong sáng có dâm đãng.”
Phương Trì sảng khoái cười, khiêm tốn đáp: “Đừng khen em, cũng thường thôi.”
Tâm sự nửa buổi tổn thọ mười năm, Trương Viễn tiều tụy hẳn ra, cười khổ, “Cậu nói cũng có lý, dù tình huống của cậu ấy khá đặc biệt nhưng cũng không hẳn là không có chỗ lợi, ví dụ… Xui rủi vụ này có lộ ra, dư luận lên cao, ít nhất cậu ấy… cũng mắt không thấy tâm không phiền…”
“Anh muốn nói gì?” Ánh mắt Phương Trì nhìn về phía anh nhiều thêm sự trào phúng kỳ lạ: “Chẳng lẽ đang nhắc nhở kín đáo rằng, cho dù sau này sự việc có bại lộ, đối diện với những nghi vấn như vũ bão kia, em chỉ cần xử sự cẩn trọng? Ngược lại, những chuyện trên mạng kia, cậu ấy không thấy nên không cần phải bận tâm tới?”
Trương Viễn gật đầu, phiền muộn khẳng định: “Không đúng à?”
Phương Trì thở dài, ánh mắt sắc lạnh: “Người của em, bởi vì chuyện của em mà bị chỉ chỉ trỏ trỏ trên mạng, còn em thì trốn sau màn hình không ra mặt… Này, hai ta cũng tính thân quen, câu thế này mà anh cũng có thể thản nhiên nói ra khỏi miệng sao?”
“Phương Trì!” Lúc này thì Trương Viễn giận thật, anh đập tay vào tay vịn ghế sô pha, đập mạnh tới nỗi cả bàn tay tê rần, “Thế cậu muốn làm sao nữa! Trừ khi cậu hô biến ra một cái lồng vàng, coi cậu ấy như một con chim cảnh mà nuôi dưỡng, tốt nhiên là che chở cho kín vào, che mà không ai có thể nhìn thấy ấy. Bằng không, cậu nghĩ loại nghệ sĩ quanh năm sống dưới ánh đèn magie như cậu sẽ trốn tránh được bao lâu chứ, có thể qua mặt được bao nhiêu người chứ?!”
“Nuôi dưỡng…” Phương Trì nhếch môi, hai cánh môi nhẹ nhàng đóng mở, một lát sau, hắn thản nhiên cười, “Đúng là anh không hiểu rõ cậu ấy, cũng… coi thường cậu ấy.”
Lâm Hiểu, tâm cậu ấy sáng như lưu ly, mà… thân thể lại cứng như sắt thép, mắt mờ thì làm sao, thế giới này sẽ biến động ra sao là một chuyện quá xa vời và không tưởng đối với cậu, cho dù chỉ là phận lục bình trôi thì cậu ấy cũng chưa từng coi thường chính mình, cũng chưa bao giờ tự ti, đã biết bản thân sinh ra không bằng người nên hài lòng với cuộc sống của mình.
Rõ ràng chỉ mỏng manh như cánh bướm, lại càng muốn tung cánh, muốn bản thân phóng mình lên khung trung, muốn đi xa hơn, để ngắm nhìn hoa cỏ ngát hương, gió xuân nhẹ dịu.
Sư phụ Tiểu Lâm, cậu ấy băng gió băng mưa đến, hối hả chạy về phía bình minh.
Một người như thế, sao sẽ cam chịu uất ức chứ?
Trương Viễn trợn mắt ngoác miệng, tim đập loạn xạ, nửa ngày sau mới che ngực, phun được mấy chữ: “Cậu… Đậu móa nó cậu không định come out đâu đúng không?!”
Phương Trì nhạc nào cũng nhảy, đáp: “Nếu có ngày vỡ lở ra thì tại sao lại không?”
“Đuỵt…” Trương Viễn bị tức tới bật cười: “Mẹ chú mày… Mày tỉnh táo lên coi! Come out à, không muốn sự nghiệp nữa à? Tương lai sẽ đi về đâu đây!”
Phương Trì đã tính trước trong lòng, lại thấy Trương Viễn cũng không phải người ngoài, không chỉ vậy còn là quản lý của mình nữa, tương lai còn quá nhiều biến số, hắn không muốn nhiều lời, thế là biếng nhác cười, chỉ nói đơn giản, “Thuyền đến cầu cầu tự nhiên thẳng, cũng không tới mức miệng ăn núi lở rồi chết đói chứ, hơn nữa… nếu có miệng ăn núi lở thật, cũng không nuôi được cậu ấy nữa, cực chẳng đã thì em đành-”
Trương Viễn căng thẳng: “Cậu làm gì?!”
Phương Trì mỉm cười tươi rói: “Đành về nhà ăn vạ, quỳ trước cửa nhà ba ngày ba đêm, đợi tới khi ba mẹ em động lòng trắc ẩn thì sẽ thuận buồm xuôi gió kế thừa gia tài bạc tỷ.”
Trương Viễn: “…”
Nhiệt tình của tôi cho chó ăn rồi, phắn bà mày đi!
“Thôi, anh phục rồi.” Đúng là quá vui mừng kích động mà, Trương Viễn cảm thấy buổi tâm sự hôm nay nên dừng lại thôi, đã quá đau thương rồi, tim gan không chịu nổi, “Nhưng mà… anh vẫn tò mò vụ này, ừm… từ lúc nào mà cậu biết tim mình rung rinh vậy?”
Phương Trì suy nghĩ một chặp, ăn ngay nói thật: “Chắc là… hôm qua?”
“…” Trương Viễn lại nổi khùng lần hai: “Mày nghiêm túc cho anh!”
Phương Trì hiếm khi cạn lời như lúc này, bật cười đáp: “Oan em quá, thực sự là không có câu gì nghiêm túc hơn câu này đâu.”
Trương Viễn bắt đầu hoài nghi cuộc đời, Phương Trì cũng không định giải thích thêm, dù sao chuyện này… dù có muốn giải thích rõ ràng thì hắn cũng chỉ đành bó tay thôi.
Trương Viễn hỏi hắn nhận ra từ lúc nào, hắn đáp là hôm qua, mà cũng đúng là hôm qua thật.
Có lẽ có những cảm xúc đã âm thầm nảy sinh và lặng lẽ bén rễ, nhưng cái tính tùy hứng đã ngấm vào bản chất rồi, mà cũng vì sở thích “trời sinh” khác người của hắn nên hắn cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện tình cảm lắm.
Mới đầu hắn chỉ cảm thấy Lâm Hiểu rất đặc biệt, có lẽ chỉ là tham lam cảm giác yên tĩnh và bình yên độc nhất mà người kia mang lại, mà sau đó hắn còn tận tâm chăm sóc Lâm Hiểu, nguyên nhân chủ yếu là lần trước mình đã “cam kết” bằng miệng và vô thức thương xót người ta, mà ở chung càng lâu bệnh càng nặng, đội trưởng Phương hồ ly nghìn tuổi cuối cùng cũng hãi ra mặt rồi, cảm xúc của hắn đối với Lâm Hiểu đã vượt xa khỏi mong muốn gần gũi đơn thuần, hắn thích cậu, không còn đơn giản là thương xót người ta nữa.
Nếu không có những tình cảm thầm kín này, người bình tĩnh như hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện những cảm xúc như “ăn hơn thua” hay là “ghen tị” giống ngày hôm qua.
Hắn tự đánh nhau với bản thân, lôi lôi kéo kéo Lâm Hiểu, so đo vì một cái huyệt vị.
Ngu ngốc ấu trĩ, nực cười tới cực điểm.
Mà chính vào khoảnh khắc ấy hắn mới nghe rõ được âm thanh từ tận đáy lòng mình.
… Đội trưởng Phương, đừng né tránh nữa, mày thích cậu ấy.
Cũng chỉ có mỗi lý do này để giải thích mọi chuyện thôi.
Bởi vì thích, nên mới vô thức muốn tới gần, bởi vì thích, nên mới muốn chia ngọt sẻ bùi với cậu ấy, bởi vì thích, nên mới muốn cậu ấy luôn luôn nằm trong tầm mắt của mình.
Vì yêu mà sinh đố kị, cũng bởi vì yêu nên mới không rõ nguyên do mà nảy sinh dục vọng chiếm hữu không thể kiềm chế.
Tư duy của Phương Trì vẫn rất rõ ràng, nếu con tim mình đã mở cửa, vậy thì cứ tới thôi, cứ mặc cho bản thân được sung sướng thoải mái, cần gì phải lưỡng lự rối rắm chứ.
Sống trên đời hơn hai mươi năm mới biết, hóa ra cảm giác thích một người lại tuyệt vời khó tả tới thế.
Trương Viễn nhìn Phương Trì đang treo hồn trên cảnh cây, nụ cười trên khóe môi dần nguy hiểm, anh không kiềm chế được cơ mặt đang run run, cố nói: “Chú… chú mày đang nghĩ gì vậy, cười gớm quá.”
Làm anh mày chỉ muốn tức tối chạy sang phòng đối diện, tri kỷ nhắc nhở sư phụ Tiểu Lâm tối ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ!
“Không có gì.” Phương Trì hoàn hồn, cười cười: “Anh hỏi xong rồi đúng không, giờ có thể thả em về phòng đối diện tiếp tục phụ đạo chứ?”
“Phụ đạo á?” Trương Viễn sững sờ, ngay lập tức nâng cao cảnh giác: “Lâm Hiểu là người ngoan ngoãn thật thà, đừng có dạy cậu ấy ba cái tào lao!”
“Dùng não cho có ích tí đi anh Viễn.” Phương Trì nhíu mày, “Phụ đạo là phụ đạo, ý trên mặt chữ, có vấn đề gì à?”
Trương Viễn chẳng thèm quan tâm thầy giáo Phương sẽ giảng dạy kiến thức quái đản gì, anh chỉ quan tâm trạng thái tinh thần như đang múa ba lê trên dây thép của mình, nguôi nguôi một hồi thấy tim mình đã tụt về đúng chỗ mới thử hỏi: “Hai người… phát triển tới đâu rồi?”
Phương Trì ngẩng đầu, bật cười: “Quân tử nói chuyện bằng trứng, lên giường hội ngộ.”
Tự tưởng tượng ra một hình ảnh quá chấn động mắt, Trương Viễn mắng tô: “Cái thằng dê già này!”
Nãy còn nói mới phát hiện tình cảm hôm qua mà!
Giây trước rung động giây sau lôi con người ta lên giường bắt nạt à?
Quá nhanh quá nguy hiểm quá vô nhân tính!
Phương Trì bất mãn phản bác: “Tụi này rất trong sáng được chưa? Bọn em không thể chui trong chăn nghe sóng ngắm trăng, tám từ triết lý sống tới văn sử địa, sau đó đơn giản là ôm nhau đi ngủ không được à?”
Trương Viễn: “Triết lý sống là triết lý con người, mày nói rõ cho anh.”[1]
Phương Trì sững sờ, bật cười: “Ồ, anh nghĩ xa quá nhỉ, nhưng vụ này quá khó với em… À không, quá khó với cậu ấy.”
Trương Viễn: “…”
Sớm biết người mày toàn hố sâu không đáy thế này, mắc gì anh mày phải đuổi cùng giết tận như thế?
Phương Trì thở dài, uể oải nói: “Em chưa nói với cậu ấy.”
“Cái đé* gì nữa?” Trương Viễn lại lên cơn sốc hông bởi câu thú nhận không ai lường trước được của đội trưởng Phương, “Hai đứa đã “Quân tử kết giao trứng như nước”[2] rồi, còn tưởng hai đứa yêu nhau đắm đuối lắm, thế hóa ra yêu đương mặn nồng nói nãy giờ lại là bạn… bạn giường à?
“Giường cái đầu anh.” Phương Trì nhíu mày sầu não, “Chưa nói gì thật, dù sao…”
Dù sao hắn cũng mới ngộ ra vụ này, vừa hiểu ra suy nghĩ trong lòng mình chưa lâu, chưa từng nghĩ tới sẽ liều lĩnh ném quả cầu tình cảm hừng hực này tới trước mặt Lâm Hiểu, sợ cậu ấy sẽ ngạc nhiên, sẽ hoảng sợ, sẽ… tránh né.
Phương Trì nhàn nhạt nói tiếp: “Từ từ mà tiến thôi, mấy chuyện kiểu này, về lâu về dài cậu ấy có thể hiểu ra.”
“Nói thật nhé, trong chớp mắt mày đã bày ra một biển tình yêu trong sáng thuần khiết thế này, đúng là làm anh mở mang tầm mắt mà.” Trương Viễn đau buồn không ai hiểu thấu, “Đội trưởng Phương, mà mày nhanh lên giùm anh được không!”
“Không.” Phương Trì bỗng mỉm cười, “Nhanh với chậm cái gì, không quan trọng, phải quan tâm đến cảm xúc của đối phương và đúng lúc hành động chứ.”
Trương Viễn: “…”
Nãy ai mới nói thằng này trong sáng ấy nhở?
Tự tát mình ba cái.
“Em… chỉ cần em đối xử chân thành với cậu ấy, em cũng chẳng sợ cậu ấy phản ứng chậm, ngược lại đối với em, sớm muộn gì cũng như nhau, hiện giờ cậu ấy luôn ở bên em, em cũng có rất nhiều thời gian để bồi đắp, cần gì phải nhanh nhanh chóng chóng chứ.”
“Dụ địch sập bẫy, ôm cây đợi thỏ?” Trương Viễn hừ cười, lắc đầu, “Mày vẫn quên một chuyện quan trọng nhất.”
Phương Trì: “Chuyện gì?”
Trương Viễn nói đúng chỗ nhột, “Mày không hỏi người ta, sao biết người ta không phải trai thẳng? Người đàn ông đã lấy vợ tốt bụng nhắc nhở đội trưởng Phương ngây thơ một câu… dụ dỗ quanh co thì được, nhưng một khi thò một chân ra bước thẳng vào làng, có thể… đạp trúng một khối thép cứng, tới lúc đó cậu định tính sao, đường hoàng ra đi hay là… bẻ cong người ta?”
Phương Trì nháy mắt đực mặt ra.
Tính ra, Trương Viễn nói cũng có lý.
Lại nhớ lại những tương tác bất thường giữa hai người họ trong mấy ngày nay và mối quan hệ như hình với bóng này… Hắn mấp máy môi, hồi sau nhỏ giọng hỏi: “Anh có thấy… cậu ấy không phải không?” (không phải trai thẳng)
“Không phải anh thấy, mà là cậu thấy thế nào.” Trương Viễn vỗ vai hắn, khuyên bảo thật lòng, “Anh mày là người từng trải, có câu thế này, đôi lúc yêu không được thì cứ dứt khoát buông bỏ từ sớm đi… Nên mày cứ im ỉm thế này, đến một ngày nào đó cậu ấy tự phát hiện ra, ngộ ra ý đồ của cậu, sau đó bày tỏ suy nghĩ, rồi là…”
“Rầm!”
Còn chưa nói xong thì ngoài hàng lang bất ngờ vang lên một tiếng động lớn như sét đánh qua tai, đại não Phương Trì đơ một giây, ngay sau đó đứng bật dậy, chạy ra cửa, đẩy mạnh cửa phòng ra-
Nín thở.
Trước cửa là một bảng chữ nổi và mấy tờ giấy trắng rơi loạn xạ.
Trên giấy trắng là mấy bước giải Phương Trì tiện tay viết ở phòng Lâm Hiểu trước khi đi.
… “Có vấn đề gì thì qua phòng đối diện tìm tôi.”
Ánh sáng trong mắt Phương Trì vụt tắt, hắn hít sâu, cúi người nhặt đồ dưới đất lên.
Đoạn ngẩng đầu nhìn cửa phòng đối diện vốn đang mở rộng giờ lại đóng chặt, thầm chửi thề một tiếng.
Đ*t.