“Thú vương quyền!! Ta đã từng nghe qua sư phụ nói: Trước đây,
dũng sĩ thú tộc đã từng có người dựa vào thú vương quyền đánh tới gần
cấp bậc thánh tài, là một cường giả (kẻ mạnh) vô cùng đáng khâm phục…Đó
là cảnh giới mà tất cả võ kĩ giả trên đại lục này đều mong muốn đạt
được…” Diane Lâm lộ vẻ tiếc hận nói, thái độ của nàng đối với vị
thú nhân đã từng đứng hàng cường giả bậc nhất kia không chỉ là thập phần kính nể mà nó còn là sự sùng kính như con chiên ngoan đạo tin vào thánh thần vậy.
Cát Vi nghe vậy không những không vui mà còn trầm mặc hơn, đưa mắt
nhìn sang bộ hài cốt tương đối cao của vị đại thú vương từng lừng lẫy
một thời kia, nàng không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này như thế nào
nữa….
Ngược lại, Diệp Tường lại cảm thấy vô cùng vui mừng, cấp bậc ‘thánh
tài’ cơ đấy? Mặc dù không biết đó là gì, lợi hại như thế nào nhưng nghe
qua dường như là rất mạnh. Ừ, rất tốt! Vận khí của mình có vẻ như cũng
không tồi ha. Người ta vẫn nói ‘đại nạn không chết tất có hạnh phúc’
chắc là như thế này đây. Cảm ơn chúa trời, cảm ơn thánh Ala, Cảm ơn phật Tổ, cảm ơn thổ địa,…. Hắc! Hắc! Có găng tay gia tốc, lại còn có cả thú
vương quyền… Hừ hừ! Để xem xem, ai còn dám bắt nạt hắn nữa nào?
Khoan đã! Diệp Tường đột nhiên có một ý nghĩ hay hơn: Nếu, để cho Đạt Cổ biến dị trước sau đó mới tập bộ quyền pháp bá đạo này của thú vương, như vậy hắn sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào nhỉ? Hơn nữa, tuy bao tay
này giờ đã là của hắn nhưng hắn đâu có đọc được thú ngữ. Nếu đưa cho Đạt Cổ thành thật, có thể hắn đọc hiểu được cũng nên! Đợi đến khi hắn luyện thành công bộ thú quyền này rồi thì cái gì mà Song Địch, với vong linh
pháp sư nữa… Hết thảy đều đi chết hết đi, đợi đến lúc đó, bọn chúng
không bị hắn giẫm nát dưới chân mới là lạ. Càng nghĩ càng cảm thấy sung
sướng, càng tưởng tượng càng thấy hạnh phúc rồi.
“Nhưng mà, sao chỗ này không có bất kỳ lối ra vào nào nhỉ?” Diane Lâm thở dài thắc mắc.
Lời này vừa ra, khiến cho Diệp Tường nguyên bản còn đang chìm trong
ảo tưởng nhanh chóng thanh tỉnh lại, nhìn ra xung quanh, quả nhiên…Bốn
phía đều là tường!
Cát Vi cũng ngẩng đầu nói: “Hay là có cơ quan bí mật?”
“Cơ quan bí mật?” Diệp Tường bỗng chốc có cảm tưởng như mình
đang tham gia một chuyến phiêu lưu mạo hiểm thú vị. Đầu tiên là phát
hiện cổ mộ, sau đó là gặp nạn, tìm được tuyệt thế võ công, sau đó thoát
hiểm, hắc, hắn ***, không ngờ hắn cũng có ngày gặp được những chuyện
dường như không tưởng như thế này, ớ? Khoan đã! Thế quái nào càng nghĩ
càng thấy giống mô típ của bộ phim ‘Bí mật ngôi mộ cổ’ thế nhỉ? Mà thôi, kệ nó đi, hắn có lợi là được, để ý làm gì giống với chả không giống, có giống ma tây hắn cũng chả quan tâm. Rất YY, rất cường đại… Ha ha! Chính là… TMMD, không ngờ cái mật thất chết tiệt này quả thật là không lối
thoát thật, phỏng chừng…
“Tìm thử xem!” Diane Lâm nói xong, liền dứt khóat động thủ
luôn. Cô nàng sờ sờ gõ gõ khắp mọi nơi trên vách tường bằng đá, còn Cát
Vi cũng đồng thời quay đầu chăm chú tìm tìm kiếm kiếm lối thoát trong
căn phòng chỉ có hơ 10m vuông chút xíu này.
“Aizzz!” Diệp Tường thở dài một hơi sau đó cũng bắt đầu tham gia vào công cuộc tìm kiếm.
Nửa giờ sau, ba người bọn Diệp Tường xem như triệt để hết hy vọng.
Tất cả mọi ngõ ngách trong căn phòng này bọn họ đều đã tìm rồi, chỗ cần
sờ thì sờ, chỗ cần nhìn thì cũng đã nhìn, ngay cả bộ xương khô của thú
vương kia, Diệp Tường cũng đã phải kìm chế cảm giác chán ghét mà mạo
hiểm lật ra ba lượt,…Vậy mà, ngay cả hang kiến cũng chả có chứ đừng nói
gì tới lối ra.
Ba người đều không hẹn mà cùng ngồi tựa ở chân tường, Diệp Tường chán chường thở dài, thương thiên, đại địa, lão thiên gia ơi, mộng tưởng vĩ
đại của hắn còn chưa thực hiện đâu, chả lẽ…Chả lẽ cuộc sống của hắn đành kết thúc ở đây sao? Tri thức sinh hóa của hắn còn chưa kịp khai triển,
mở rộng hoàn toàn, sự nghiệp của hắn mới đạt tới chữ ‘Thành’ mà thôi,
còn chữ ‘Công’ mới thấy bóng dáng mà… Chả nhẽ ông trời quả thật muốn hắn chết đói ở trong gian mật thất này sao?
Bất quá cũng tốt, chí ít lúc hắn chết còn có hai mỹ nữ theo cùng,
không bằng trước khi chết, ba người bọn họ trước xxoo mãnh liệt một phen sau rồi chậm rãi chờ chết sau nhỉ? Hắc, Diệp Tường a Diệp Tường, sắp
chết đến nơi mà mày vẫn còn nghĩ tới mấy chuyện này hả? Mày quả thật hết thuốc chữa thật rồi! Nghĩ vậy, Diệp tương không khỏi tự giễu lắc đầu nở nụ cười vài tiếng.
“Ngươi cười cái gì? Sắp chết đên nơi rồi mà ngươi vẫn còn cười được à?” Diane Lâm giương đôi mắt ướt át sắp khóc lên trách mắng.
“Chết thì chết, trời muốn giết ta thì có uống nước lạnh cũng sẽ bị sặc chết thôi!” Xua xua tay, Diệp Tường cũng không để ý đến mặt đất bẩn, trực tiếp nằm xuống đất, hắn quả thật cảm thấy mệt rồi .
Cát Vi ở bên cạnh thấy vậy không nói một lời, tiếp tục đứng dậy tìm
kiếm, mà Diane Lâm thì khẽ cắn môi mang theo một cổ bất khuất đứng lên,
tiếp tục cùng Cát Vi sờ sờ vách tường, tiếp tục tìm kiếm cơ quan bí mật.
Không phải là Diệp Tường đã tuyệt vọng, mà là hắn quả thật mệt mỏi,
cơn sốt vẫn hành hạ hắn liên tục khiến đầu óc hắn hiện tại lại bắt đầu
dần dần trở nên mơ hồ, khi nằm trên mặt đất, hắn cảm giác thân thể hắn
dường như đang xoay tròn, ngay cả hai cây đuốc của mật thất cũng long
lanh hơn, hỏa quang (ánh sáng từ lửa) cũng bắt đầu điểm điểm lóng lánh,
làm cho hắn càng thêm hoa mắt hơn.
Á! Chờ chút! Diệp Tường dường như bắt được vật gì đó, quang điểm
(điểm sáng), lắc lắc đầu khiến cho bản thân thanh tỉnh hơn một chút,
Diệp Tường đột nhiên ngồi dậy, hỏa quang, cây đuốc! Đúng rồi!
“Ta tìm được rồi! Ta tìm được rồi!” Diệp Tường đứng lên, hoa chân múa tay vui sướng giống như đứa bé dương dương đắc ý.
Diane Lâm cùng Cát Vi quay đầu lại xem hắn, chỉ thấy hắn vẻ mặt hưng phấn nhìn lên trên vách tường bên cạnh hai người.
“Nhìn xem! Chính là nó, hẳn chính là nó!” Diệp Tường chỉ chỉ cái chốt bằng sắt vây quanh hai cây đuốc trên vách tường, cực kỳ khẳng định.
Rất nhanh, Diane Lâm trèo lên cái thang người, chuẩn xác mà nói, khụ, là Diệp Tường bị Diane Lâm dùng lý do: nam nhân vốn là phái mạnh, là
bức tường vững chắc không gì đốn ngã được, cho nên, Diệp Tường rất vinh
quang rơi vào tay giặc, trở thành viện gạch dưới gót giày của Diane Lâm, ấy nhầm, cái thanh thịt chứ ! Diane Lâm thận trọng nâng đôi chân ngọc
lên, giẫm lên trên vai Diệp Tường, sau đó, Diệp Tường nắm lấy hai chân
của nàng rồi từ từ, chậm rãi đứng lên,… Lúc này, tay Diane Lâm đã có thể hướng về phía cái chốt sắt ở phía bên trái ngọn đuốc sờ qua…
“Thế nào? Thế nào rồi?” Diệp Tường ở phía dưới chèo chống
vất vả nên chỉ cảm thấy sức nặng đang đè nặng lên bản thân mình, còn về
hành vi, cử chỉ hay nét mặt của Diane Lâm hắn không nhìn thấy nên hiển
nhiên không đoán đươc kết quả rốt cục là như thế nào.
Trên mặt Diane Lâm giật giật vài cái, lập tức không có động tĩnh, một lúc sau, Diệp Tường thậm chí còn nghe thấy được nàng nhẹ giọng thở dài.
“Không phải sao? Không thể nào?” Diệp Tường ngẩng đầu nhìn lên, lập tức phát hiện thân thể giai nhân trên người hắn đột nhiên không ổn. Rầm.
Hai người ôm nhau ngã nằm trên mặt đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào
đối phương, nhưng điều đó chưa phải là điều quan trọng, quan trọng nhất
là họ tư thế của bọn họ… Rất mập mờ, rất giống tư thế trên giường nào
đó, Diệp Tường thậm chí còn cảm nhận được cảm giác mềm mại, uyển chuyển, có lồi có lõm trên thân thể Diane Lâm,…Nữ nhân trời sinh vốn là vưu
vật, huống chi là nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa nữ nhân cũng vô cùng nhạy
cảm.
Mặt Diane Lâm đỏ bừng, hai người cứ như vậy đối mặt đối mặt, cho tới khi…
“Khụ… Khụ…” Tiếng ho khan vang lên từ bên cạnh cắt đứt màn ‘liếc mắt đưa tình’ của hai người.
Hai người vội vã đứng dậy, bối rối giống như bị bắt gian tại giường,
rõ ràng bọn họ không làm gì cả, vì sao lại phải hoảng loạn như vậy? Nếu
nhất thiết phải trả lời thì chỉ có thể nói: Đây là do hiệu ứng tâm lý !
“Cái chốt trên cây đuốc mà ngươi nói cũng không phải là chốt mở… Aiz…” Diane Lâm thở dài, nét đỏ bừng trên mặt vẫn chưa lui, điều này cũng
không thể trách nàng được, đây là lần đầu tiên nàng có tiếp xúc thân mật đến như vậy với thân thể nam tính, cho nên nàng thất thố là điều đương
nhiên thôi.
“Còn có một cái nữa!” Diệp Tường điềm nhiên như không nhìn
chằm chằm cái chốt cuối cùng của cây đuốc phía bên phải nói, chuyện đã
xảy ra vừa rồi đối với hắn giống như không có gì khác lạ cả, hắc hắc, dù sao thì hắn cũng không bị thiệt, nếu chỉ như vậy mà đã bị vị hồ ly tinh kia dọa cho bối rối, vậy thì nhiều năm tu luyện da mặt dày của hắn
chẳng phải là ra cặn bã sao?
“Thật sao?” Diane Lâm nhíu mày hoài nghi, không hiểu sao bỗng dưng nàng rất hoài nghi lời của tên này nói.
Có đôi khi, trực giác của người thật là chuẩn, nhất là của phụ nữ.
Tất nhiên, Diệp Tường không dại gì mà nói những lời như vậy thành lời,
chỉ thầm nghĩ thôi là đủ rồi, khi nói thì đương nhiên phải nói khác: “Dù sao cũng phải thử mới biết được có thành công hay không!” Lời này là châm ngôn sống của Diệp Tường hắn, dù sao khoa học gia cũng đâu
khác dân cờ bạc là bao nhiêu đâu, chỉ có điều một cái là đánh cược tài,
vật, một cái là đặt cược vận, mạng mà thôi. Nói trắng ra, bọn họ chính
là một đám cờ bạc không giống người thường mà thôi.
“Để ta!” Dứt lời, Cát Vi lập tức nhanh nhẹn nhảy lên, mượn
lực theo một mặt của vách tường bật lên mà nhảy, thân ảnh nàng rất nhanh liền hướng về phía cây đuốc bên phải nhảy lên, bàn tay nhỏ nhắn, xinh
xắn mang theo lông hồ ly nhẹ nhàng nắm chặt cái chốt trên cây đuốc, phấn mi nhíu một cái, hồ vĩ (đuôi hồ) hơi hơi lay động.
“Rắc!” Âm thanh cơ quan khởi động vang lên rõ ràng trong mật thất, làm cho mấy người sau khi nghe thấy liền vô cùng vui vẻ.
Thân hình Cát Vi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, cùng lúc đó.
Ầm! Ầm! Ầm! —— Cái kệ khắc liền với bức tường đá chậm rãi di động, lộ ra một cái cửa đen thui, gió mạnh lùa vào từ cái cửa, khiến cho toàn
thân Diệp Tường run rẩy, chả nhẽ đây thật sự là lối thoát chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT